Tà Hoàng - Dạ Đế

Chương 22:




Vô số ý nghĩ lướt nhanh qua đầu Y Lam, nháy mắt đã tìm được phương án thích hợp. Ân, hiện tại nàng đang đứng đầu chiều gió, An Bình quận chúa vừa vặn đứng cuối chiều. Hắc hắc, thuốc này hôm qua rảnh rỗi đem cải tiến lại, không ngờ hôm nay liền có chỗ dùng rồi.
Y Lam bày ra bộ mặt ngây thơ vô (số) tội , khẽ kéo tay Vệ Minh, tò mò hỏi, lúc vung tay lên “vô tình” để chút bụi phấn nào đó bay theo chiều gió, thẳng hướng An Bình quận chúa.
-Vệ Minh, đây là ai, vì sao lại ngang ngược như vậy?
Vệ Minh chảy mồ hôi, trong lòng không ngừng gào thét. Y Lam tiểu thư à, người mà trưng bộ mặt này với ta như thế thì chủ tử sẽ lột da ta mất. Nhưng nghĩ thế thôi, chứ hắn tuyệt không dám nói ra, vội vàng trả lời Y Lam
-Y Lam tiểu thư, đây là con gái của Tuyên Nhạc vương – An Bình quận chúa.
-Nga, vậy Tuyên Nhạc vương là ai? Rất giỏi sao? Có giỏi hơn Tiểu Kỳ không? – Người nào đó tiếp tục trưng ra bộ mặt cực kỳ ngây thơ hỏi tiếp, hoàn toàn không để ý tới khuôn mặt đen thui của An Bình quận chúa đang đứng trước mặt mình.
Vệ Minh không hổ là thuộc hạ thân cận của Mạc Kỳ Tuyên, nháy mắt đã hiểu được ý đồ của Y Lam, khẽ liếc An Bình quận chúa một cái đầy thâm ý, nhanh nhẹn trả lời:
-Y Lam tiểu thư, Tuyên Nhạc vương là vương gia khác họ của Lưu Ly đế quốc, tổ tiên từng là công thần khai quốc nên được ban Vương, hơn nữa được phép cha truyền con nối. Nhưng tất nhiên là không thể so sánh với Vương gia nhà ta rồi.
Y Lam gật gù tỏ vẻ đã hiểu khiến An Bình quận chúa hận đến nghiến răng, định bước tới dạy cho nàng một bài học thì đột nhiên dừng lại, ôm mặt hét toáng lên:
-Á, sao mặt của ta đau quá! Đau quá!!! Hồng Nhạn, mau đến cứu ta!!!
Đáy mắt Y Lam thoáng qua một tia đắc ý, nhưng thoắt cái đã biến thành sợ hãi vô cùng, vội trốn sau lưng Vệ Minh, lắp bắp hỏi:
-Vệ…Vệ Minh, nàng…nàng ta bị sao vậy? Trên mặt đầy đốm đỏ kìa, xấu xí quá! Đúng là đáng sợ mà.
Vệ Minh cho rằng nàng quá ngây thơ, trước giờ chưa từng thấy cảnh này nên vội vàng an ủi, chẳng màng gì đến An Bình quận chúa kia. Y Lam giả vờ thút thít mấy cái, nhưng trong bụng lại cười lớn không thôi. Hắc hắc, loại thuốc này nàng vừa mới cải tiến lại ra hôm qua, vốn tác dụng chỉ là làm mặt người ta nổi mẩn đỏ vài ngày, nhưng sau khi cải tiến thì không những kéo dài thời gian nổi mẩn thành vài tháng mà còn khiến cho khuôn mặt mỗi khi nổi mẩn liền đau đớn vô cùng. Hắc hắc, An Bình quận chúa, ngươi tự cầu phúc đi nhá!!!
Ở bên kia, An Bình quận chúa nghe Y Lam nói thì như phát điên, chỉ thẳng vào mặt nàng, không ngừng chửi rủa:
-Tiện nhân! Là ngươi! Chắc chắn là ngươi đã hạ độc ta!!! Ngươi ghen tị với sắc đẹp của ta nên muốn hủy hoại nó chứ gì? Ta muốn giết ngươi!!!
Dứt lời liền lao nhanh về phía Y Lam. Vệ Minh sa sầm mặt, mạnh mẽ đánh bay An Bình quận chúa qua một bên. Y Lam tiếc rẻ cất tơ bạc vào lại ống tay. Nếu vừa rồi Vệ Minh không can thiệp thì tốt rồi. Nàng sẽ không ngại cho thêm nàng ta vài vết sẹo lên mặt đâu. Cả đời này nàng ghét nhất người ta mắng mình là tiện nhân. Ai dám làm vậy chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.
An Bình quận chúa lồm cồm bò dậy, căm giận liếc nhìn Y Lam, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy. Đúng lúc này, một âm thanh tức giận từ xa vọng lại khiến tất cả giật mình:
-Các ngươi đang làm gì ở đây đấy hả?
An Bình quận chúa nghe thấy âm thanh kia liền vô cùng mừng rỡ, lập tức lao tới ôm chân người đó khóc lóc thảm thiết, chỉ về Y Lam tố cáo:
-Chiến Vương gia, ngài phải làm chủ cho ta. Tiện nhân kia vừa rồi xuất khẩu ngông cuồng, nói muốn độc chiếm ngài. Ta không nhịn được mới nói vài câu. Không ngờ nàng ta liền lớn tiếng mắng ta, còn hạ độc, hủy dung của ta nữa. Vương gia, ngài nhất định phải giúp ta đòi lại công bằng!!!
Mạc Kỳ Tuyên dường như rất vui vẻ, hai mắt cong lại thành hình trăng non, thâm ý liếc Y Lam một cái, hỏi lại:
-A, ngươi nói nàng muốn đem ta độc chiếm một mình sao?
Y Lam khóe miệng giật giật, không thể đỡ nổi khả năng đóng kịch thiên tài của An Bình quận chúa, đơn giản như vậy liền đem nước bẩn hắt toàn bộ lên người nàng. Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt kia của Mạc Kỳ Tuyên và nghe được câu hỏi của hắn, Y Lam thực sự là hận tới nghiến răng, hung hăng trừng mắt một cái, ý nói “Ngươi đừng có mơ.”
An Bình quận chúa còn đang cúi đầu, cứ tưởng Mạc Kỳ Tuyên đã tức giận liền rối rít gật đầu. Mạc kỳ Tuyên chớp mắt nhìn Y Lam tỏ vẻ mong chờ, còn Y Lam lại không do dự giơ qua đấm lên. Mạc Kỳ Tuyên ủy khuất thở dài, ánh mắt hướng tới An Bình quận chúa dưới chân chợt lạnh lẽo hẳn lên, vung chân đá nàng ta ra ngoài, nhàn nhạt nói:
-Người đâu, An Bình quận chúa sức khỏe không tốt, hôm nay ra ngoài bị nhiễm bệnh lạ, vô cùng nguy hiểm, mau đưa quận chúa về. Tiện thể nói với Tuyên Nhạc vương, coi chừng quận chúa cho kỹ, đừng để nàng ta ra ngoài, lây bệnh cho người khác.
An Bình quận chúa cả người run rẩy, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt băng lãnh của Mạc Kỳ Tuyên, sợ hãi đến nỗi bất tỉnh nhân sự, sau đó bị người của Mạc Kỳ Tuyên đưa về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.