Ta Khiêu Khích Toàn Thú Thế

Chương 29: Vô hại tươi cười




Một đôi u trầm quạnh quẽ hắc đồng không che dấu gì mà hiển lộ ra, lông mi dài như cánh bướm, đôi mắt không kịp thích ứng ánh sáng mà nheo lại một chút.
Hít sâu một hơi. Cứ việc đã nhìn qua vài lần, Na Tư trong chớp mắt vẫn bị cảnh tượng này kinh diễm.
Kỷ Tán Cẩm hắt xì một cái.
Là củi không đủ sao? Cảm thấy vẫn còn lạnh hơn.
Nàng ôm lấy hai cánh tay xoa xoa.
"Cẩm nhi, nàng ăn mặc quá mỏng manh." Hắn nhíu mày không đồng tình.
"Không sao, đắp chăn vào ấm lại rồi." Nói xong, Kỷ Tán Cẩm liền chui vào chăn. Na Tư hóa thành con báo đen, cũng nhảy lên giường.
"Uy, ngươi làm gì?"
Cả thân hình trầm trọng nằm vòng xung quanh nàng, đầu dúi vào nàng cánh tay dụi dụi, thanh âm lười nhác: "Ta cũng cảm thấy rất lạnh. Bên người Cẩm nhi thực ấm."
Nàng vô ngữ, có bộ lông dày như vậy căn bản không thể lạnh được. Nhưng nàng vẫn cứ nằm xuống, cam chịu hắn cách làm. Không thể không nói, bộ lông của Na Tư thật ấm áp mềm mại. Không nhịn được xoa xoa,đem hắn vui đến cái đuôi đong đưa vung vẩy.
Hẳn là ban đêm có chút lãnh, làm tâm tình của nàng lười xuống.
Kỷ Tán Cẩm giật mình, không ổn! Thực lực của nàng vẫn chưa mạnh. Không thể nước ấm nấu ếch xanh. Nàng âm thầm lên vài cái kế hoạch tập luyện. Hẳn là có thể tập cùng Na Tư.
Kỷ Tán Cẩm nghĩ xong hết rồi tiến vào giấc ngủ.
Na Tư thấy tiểu giống cái chú tâm nhìn vào không như suy nghĩ điều gì, đợi cho nghe thấy nàng tiếng hít thở đều đều, dư quang quét đến nàng khuôn mặt nhỏ. Hôn sườn mặt của nàng vài ngụm.
Tiểu giống cái như thế nào đáng yêu như vậy.
Sau đó hắn mỹ mãn hít trên người nàng hương khí đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm đã thức dậy thật sớm, Kỷ Tán Cẩm đã chạy đi leo núi, cùng lôi kéo Na Tư cùng tập luyện. Ăn xong một đốn ăn sáng, vừa đi ra ngoài đã thấy không khí náo nhiệt, rất nhiều thú nhân đang tập trung.
"Bọn họ đang xem gì vậy?"
"Là người của kim điểu bộ lạc đến." Na Tư nhíu mi phức tạp nhìn, trầm ngâm không biết đang suy nghĩ gì.
Vừa lúc Dã Anh chạy đến cũng nói thêm: "Cái này kim điểu bộ lạc chỉ là từ một nhánh bên vạn thú vương thành kim điểu nhất tộc tách ra, thế mà luôn bày ra tư thế cao quý, làm như hoàng tộc kim điểu không bằng." Hiển nhiên là Dã Anh chướng mắt tư thái bọn họ đã lâu, bĩu môi khinh bỉ.
"Nhưng lần này nghe bảo đến đây là vị đại tư tế đến từ vạn thú vương thành của bọn họ."
"Oa! Thật vậy hả?" Vừa đến Ngoan Y vừa nghe được đã hai mắt bừng sáng.
"Là vị đại tư tế trong truyền thuyết đó sao? Hắn ta bây giờ đã đạt đến 6 cấp, không chỉ tinh thông hiến tế thuật, còn có chiêm tinh, bói toán, y thuật. Là hắn đúng không?" Ngoan Y phấn khích, dồn dập tra hỏi Dã Anh.
"Lợi hại đến thế?" Kỷ Tán Cẩm khó hiểu.
"Hừm, tất nhiên rồi, đó là sở hữu tất cả giống cái đều hướng tới. Không chỉ năng lực của hắn, nghe bảo vị đại tư tế kia sinh đến đặc biệt đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách."
Vừa mới nói, quả nhiên đám người kia đã bắt đầu tiến vào.
Đi đầu là bọn họ bộ lạc tộc trưởng đang cung kính làm một cái thủ thế mời.
Trong ánh mắt của mọi người, một bóng dáng từ từ tiến vào. Mái tóc màu trà tản ra như nước, ánh mặt trời nhỏ vụn rơi vào lập lòe phát ra quang mang, yêu mỵ sóng mắt xanh thẳm như hồ nước sâu phẳng phất đúng là rơi vào hoa mai thượng tuyết mịn, nhẹ nhàng một chút hô hấp đều đã làm cho nó nát bấy chỉ có thể bình nhẫn nhịn ngóng nhìn như vậy một chút, yếu ớt đến mức tận cùng nhưng cũng xinh đẹp đến mức tận cùng, vi vểnh bạc môi phảng phất đùa cợt thế gian hết thảy. Khuôn mặt như vậy sạch sẽ, ưu nhã, lễ độ nhưng cho người ta nói không nên lời cảm giác khoảng cách.
Toàn bộ giống cái ở đây đều ngừng lại hô hấp không thể dời mắt. Kỷ Tán Cẩm ánh mắt đơn thuần mang theo một tia thưởng thức.
Sử Khuynh như cảm giác được gì, quay đầu lại.
Nàng lấy chậm động tác thị giác, thấy rõ Sử Khuynh hơi nghiêng mặt, xuyên thấu qua lớp lớp người hơi hơi thượng chọn đôi mắt nhìn về phía nàng toàn bộ quá trình. Thấy nàng đôi mắt băng lại hắn hơi bất ngờ.
Kia trương xinh đẹp dung nhan đối với Kỷ Tán Cẩm lộ ra một mạt vô hại lại ôn nhu cười nhạt, kia cười vẫn chưa phù với mặt ngoài, mà là thâm nhập đáy mắt, thân thiện đến cực điểm.
Nàng ngơ ngác nhìn người rời đi, thẳng đến rốt cuộc Sử Khuynh tiếng bước chân nghe không thấy nữa, nàng mới đột nhiên nổi lên một tay cánh tay nổi da gà.
Tê, sao nàng cảm thấy nụ cười đó không có ý tốt vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.