Ta Không Thành Tiên

Chương 323: Thần




Quá ngoan cố!
Miệng lưỡi thật là ương nghạnh!
Xương cốt cũng thật cứng rắn!
Cái câu "Không biết" này nữ tu kia đã nghe đến phát chán rồi.
Người này tên là Lương Thính Vũ, tu vi hiện giờ đã đến nguyên anh hậu kỳ. Với bề dầy ba mươi năm cúc cung tận tụy phụng sự thuyền Dạ Hàng, đến nay thị đã trở thành một trong ba đại tế tửu trong nội đường.
Hôm qua, thị lĩnh mệnh đến tra hỏi Tả Lưu.
Nhưng dù uy hiếp hay dụ dỗ mọi cách cũng không tài nào moi ra được một chút tin tức hữu dụng!
Cái tên tu sĩ trước mặt thị đây sao giống lưu manh quá thể?
Ngay cả gã tu sĩ ương bướng nhất vừa rồi bị thị dùng cực hình tra khảo cũng không ngoan cường như vậy!
"Được, được, ngươi nhất định không chịu nói ha!"
Căn vặn mãi khiến Lương Thính Vũ cảm thấy sự kiên nhẫn của mình rốt cục cũng đã cạn kiệt hết nên chẳng muốn nhiều lời với Tả Lưu nữa mà giơ cao tay lên định đập xuống lồng giam.
"Ngươi không muốn nói cũng không sao, để coi xương cốt ngươi cứng hay là cái lồng này cứng!"
Năm ngón tay thị căng ra, linh lực hùng hậu lưu chuyển giữa những kẽ tay. Đây chính là một thủ pháp đặc biệt dùng để phát động phong ấn trận pháp nào đó trên lồng giam.
Lồng giam bằng sắt đen dường như bị ảnh hưởng nên bắt đầu rung lên ông ông.
Nhưng ngay khi thủ chưởng của thị sắp vỗ xuống thì --
"Ầm..."
Một tiếng chấn động trầm đục dội lại, loáng thoáng còn nghe thấy có tiếng gầm nhẹ kỳ dị!
Toàn bộ thạch thất hốt nhiên rung chuyển, hơn nữa còn có đá to đá nhỏ từ trên trần thi nhau rớt xuống như mưa!
Lương Thính Vũ cả kinh!
Địa lao thuyền Dạ Hàng làm bằng đá U Vô đặc biệt, pháp bảo bình thường không thể phá nổi. Hơn nữa gian thạch thất mà thị dùng để tra hỏi Tả Lưu lại còn nằm ở chỗ sâu nhất của địa lao! Dù tu sĩ có tu vi đến nhập thế đi chăng nữa cũng khó có thể vượt qua nổi cả một rừng trận pháp như thế này huống hồ là làm lung lay cả thạch thất!
Xảy ra chuyện rồi!
Lương Vũ Thính liền cảm thấy lo sợ, cả người căng cứng, đâu còn tâm trí nào mà dùng cực hình tra khảo Tả Lưu, chỉ lắc mình một cái thì người đã ra khỏi thạch thất, hiện thân ngay trên thông đạo bên ngoài.
"Ở đằng trước sao?"
"Mau, đi lên nhìn xem!"
Mấy tu sĩ đứng canh gác gần đó lúc này cũng thất kinh hồn vía, đội ngũ hỗn loạn, vội vàng phóng về phía trước.
Thông đạo âm u tối tăm không chút ánh sáng. Một luồng hắc khí âm trầm dầy đặc tuôn ra trên thông đạo tựa như muốn lấp đầy cả một dãy lối đi.
Không khí nặng nề, ngột ngạt.
Áp lực ấy mạnh đến nỗi khiến cho người ta phải quỵ xuống phục tùng!
Lương Thính Vũ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hình vẽ con rết ở trên vách tường thông đạo bên trái lúc này đang lồi một nửa thân ra ngoài.
Trông nó giống như một cái kén sắp bị phá.
Hung thú ẩn mình bên trong dường như đang vùng vẫy để chui ra!
Thân là tế tửu của thuyền Dạ Hàng, thị làm sao không biết về sự tồn tại của nó. Nhưng chẳng phải đường chủ đã từng nói "ngài" vẫn sẽ luôn ở trong trạng thái ngủ đông hay sao?
Bây giờ...
Xảy ra chuyện gì?!
"Có kẻ địch tấn công -- "
Lương Thính Vũ chưa kịp nghĩ thông thì trên thông đạo phía trước bỗng vang lên một tiếng gào rách phổi xé họng, nhưng mới kéo dài được nửa chừng đã liền im bặt!
"Hự hự!"
Một vòi máu đỏ từ cổ họng người kia phun ra tung tóe.
Một thanh trường kiếm thân trắng lưỡi đen đã đâm xuyên qua, kiếm khí hùng hậu sắc bén, trong nháy mắt đã vặn nát ý thức của tu sĩ thuyền Dạ Hàng nọ!
Mũi kiếm lướt qua, cái xác đổ ập xuống!
Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Dần lúc này nặng nề, đầy kinh ngạc. Dù hắn đã giết được một người nhưng trong lòng lại không thoải mái, hơn nữa lại còn có linh cảm thấy sự việc dường như đang tuột khỏi khả năng khống chế của mình.
Cách thức và trình tự phá trận đều do Nhai Sơn nghiên cứu mà ra.
Hắn hiện giờ ẩn nhập vào đây, mỗi lần phá trận đều cẩn thận từng chút một, chắc chắn không phạm phải sai sót gì, hơn nữa mỗi một trận pháp trong địa lao này đều là sát trận, hắn tuyệt không dám xem thường.
Vừa rồi Bạch Dần đã giải đến trận thứ mười chín, đang sắp sửa thành công đến nơi!
Nhưng xung quanh đột nhiên bỗng rung lắc giống như đất chuồi núi lở. Kế đó nguyên cả dãy thông đạo trở nên tối om, ánh sáng của minh thạch cũng dường như bị bóng tối hút hết, chẳng để lại chút gì.
Khí tức hãi hùng liền bao vây Bạch Dần!
"Đèn Tàng Ảnh" tuy có hiệu quả tàng hình nhưng dưới sức ép nặng nề như thế này thì không tài nào phát huy nổi, vì vậy trong chớp mắt liền bị phá nát, khiến hắn buộc phải lộ thân.
Đến lúc này tu sĩ thuyền Dạ Hàng mới phát hiện ra Bạch Dần, vì vậy mới xảy ra trận giao đấu ngắn ngủi kia!
Dĩ nhiên là hắn thắng.
Nhưng bây giờ Bạch Dần lại không chút vui mừng. Hành tung bại lộ cũng tức là sẽ bị toàn bộ thuyền Dạ Hàng vây đánh gần như trong chớp mắt!
Hơn nữa hắn ngàn lần vạn lần không thể hiểu nổi --
Trình tự phá trận rốt cục đã sai ở chỗ nào?
"Chết tiệt!"
Bạch Dần không kiềm nổi bực tức bèn thấp giọng mắng một câu, tuy nhiên thủ pháp cũng chẳng đình trệ, trường kiếm vừa vung lên thì một ánh kiếm lăng lệ đã bổ xuống ngay phía trước!
"Ầm ầm!"
Tiếng động cực lớn, kiếm khí rin rít!
Mấy tên tu sĩ từ sâu trong thông đạo đuổi theo liền bị kiếm khí hạ gục xuống đất, chẳng tiến thêm được nửa bước. Nhưng gần như chỉ một chớp mắt sau một đạo kim quang đã lóe lên, xé tan bóng tối phóng về phía Bạch Dần.
"Chạy đâu cho thoát!"
Giọng của nữ tu kia vang lên, tiếng nói âm u lạnh lẽo, tràn đầy sát ý!
Đây chính là Lương Thính Vũ, một trong ba đại tế tửu của thuyền Dạ Hàng!
Tay có thể sử búa Uyên Ương, tu vi lại đến nguyên anh hậu kỳ thì tuyệt không phải là người đơn giản!
Bạch Dần biết tình hình đã trở nên khó giải quyết rồi.
Hắn vung kiếm chặn lại đạo kim quang kia, trong nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Một trận đại chiến cực kỳ nguy hiểm đang sắp sửa nổ ra trên thông đạo sâu hẹp này.
Nhưng...
Kiến Sầu đang đứng sau lưng Bạch Dần cách đó không xa thì lại hoàn toàn không có ý định giúp y một tay.
Nàng đặt mình trên cao sao cho gió mát lướt dọc theo phía trên thông đạo, tầm nhìn bao quát toàn bộ cuộc chiến ở bên phía. Tuy vậy ánh mắt nàng lại vẫn không ngừng nhìn sâu về phía trong.
Tu sĩ áo trắng này kiếm pháp dĩ nhiên sắc bén, góc độ hiểm độc, quyết định cũng dứt khoát, nhưng Kiến Sầu tán thưởng thì tán thưởng vậy thôi.
Nói cho cùng nàng không quen biết người này.
Lúc đột ngột xảy ra chuyện thì Kiến Sầu vẫn ở sau lưng y. Nhưng nàng cũng không hiểu lắm y mắc sai lầm ở chỗ nào, thời gian quá ngắn nên cũng chẳng biết làm sao khắc phục, chỉ đành trơ mắt nhìn mà thôi.
Nhưng...
Đây có lẽ chính là dịp may của nàng!
Lúc đục nước mới là lúc mò cá tốt nhất!
Trong khí đó thân pháp thuận gió của nàng lại có thể qua mặt phần lớn trận pháp! Phía trước tu sĩ bốn ngón đang trở thành đích ngắm của tất cả mọi người, ai nấy đều tập trung chú ý đến y. Vào lúc này ai mà ngờ được sẽ lại còn có người khác núp trong góc tối hành động cơ chứ?
Chẳng ai biết nổi.
Cho dù ngay cả chính nàng cũng không thể chu toàn mọi sự mà nghĩ đến điểm này trong tình thế biến động đột ngột như vậy.
Cho nên thấy nữ tu mặt sẹo mặc hắc y từ sâu trong thông đạo phóng ra, rồi sau đó đánh nhau với Bạch Dần, nàng liền không chút chần chờ --
Không lùi mà tiến!
Trong lúc mọi người đánh nhau, kiếm khí, linh khí, chưởng lực qua qua lại lại loạn xạ, nàng bèn luồn người đi qua!
"Đánh đi, cứ đánh tiếp đi! Trời sập đất lở cũng chẳng liên quan đến ta!"
Thêm được khắc nào hay khắc đó để nàng đi cứu Tả Lưu; bọn họ cứ chém chém giết giết cho hăng, đồng quy vu tận... ừ, vậy lại càng tốt!
Kiến Sầu thầm lẩm bẩm với mình. Nàng cũng không ngoái đầu lại nhìn mà cứ lặng lẽ đi về phía trước.
Còn một chút nữa là tới trận pháp thứ mười chín rồi.
Lúc phá giải trận pháp cuối cùng, tu sĩ áo trắng bốn ngón kia không biết đã sai ở đâu mà khiến cho nó bị chấn động, vì vậy hắc khí mới tuôn ra tràn ngập thông lộ.
Khí tức quỷ quái...
Khiến nàng cảm thấy nó gần gần giống với khí tức của đại yêu phù du Phó Triêu Sinh, nhưng lại cực kỳ hung tàn, trái ngược với lẽ thường, khiến cho con người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Càng đến gần trận pháp, cảm giác khó chịu này lại càng nặng.
Kiến Sầu ngẫm nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng dừng lại trước trận pháp không một tiếng động, ánh mắt bắt đầu quan sát kỹ lưỡng mọi thứ, hy vọng tìm ra cách phá giải chính xác.
Ban đầu nàng cũng không phát hiện ra điều gì dị thường, nhưng khi từ từ xem từ bên ngoài vào đến trung tâm trận pháp thì mới thấy hết sự phức tạp khủng khiếp của nó.
Chỉ riêng kết cấu và cách phân bố đã có thể chép đầy mười tấm ngọc giản rồi!
Không dễ giải đâu à.
Kiến Sầu nghĩ tới nghĩ lui rồi lại nhìn lại một lần nữa, đến lúc định rời mắt khỏi khu trung tâm để quan sát vòng ngoài thì hai mắt chợt mở to!
Không...
Không thể nào!
Ánh mắt nàng tràn đầy kinh ngạc khó hiểu --
Trận pháp này lẽ nào còn cần phá giải nữa sao?
Nó thật ra đã bị phá rồi! Hoàn toàn không còn chút trở ngại nào nữa!
Mà quả đúng là như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.