Ta Không Thành Tiên

Chương 324: Cựu chủ thời hoang cổ




Thuyền Dạ Hàng rốt cục còn trò bịp gì nữa đây?
Hình dáng hung tợn, nó đang muốn đục tường chui ra;
Khí tức bạo ngược gần như thổi đập vào mặt!
Đầu óc đầy nghi vấn, đáy lòng Bạch Dần cũng lạnh đi, nguy hiểm dâng trên trùng trùng!
Bây giờ tuyệt không phải là lúc cứu người nữa mà là làm sao trốn thoát!
Bạch Dần cắn chặt răng, nhất thời không dám ham chiến, đường kiếm chém ra vốn đang ở thế "Đan thanh họa cốt" thì đột nhiên vòng lại, lia thành một vòng cung rộng.
Trong nháy mắt đã biến thành thức "Bát mặc sơn thủy" rồi!
Kiếm khí đen trắng loang loáng trông tựa như nước mực bị hất tung ra khỏi vạc lớn, nét đậm nét nhạt giao thoa tạo thành một vòng bán nguyệt, đẩy Lương Thính Vũ ra!
Phó Triêu Sinh.
Con phù du ấy...
Trước một hung vật khí tức tà ác mạnh mẽ có một không hai như vậy, lẽ ra nàng phải cảm thấy hoàn toàn xa lạ mới đúng. Nhưng hết lần này đến lần khác nó lại cứ khiến cho nàng bất giác nghĩ đến sự tồn tại của Phó Triêu Sinh...
Giữa một nhịp thở, một bước lên trời!
Dường như sinh mệnh của nó thọ ngang với vạn vật, với trời cao trên kia và mặt đất bao la. Thực lực biến hóa kỳ lạ, có lúc lại hiện tà khí, khiến cho người ta khó lòng đoán trước...
Hung vật này có giống như sự tồn tại của Phó Triêu Sinh không?
Gai đuôi giống như trường mâu thoáng chốc đã sà xuống rất gần. Cái hình dáng bén nhọn hung tợn của nó phản chiếu trong đáy mắt nàng càng lúc càng to. Đầu mút đen kịt không phản chiếu một bất kỳ một tia sáng nào cũng mỗi lúc mỗi lớn thêm.
Một cảm giác huyền diệu khó giải thích chợt xâm chiếm toàn bộ trí óc nàng.
Hai cái gai đuôi trước mắt thoạt nhìn đen kịt nhưng đó không phải là màu đen thông thường mà đen vì hư vô, vì không có ánh sáng.
Tựa hồ như nó sinh ra trước khi ánh sáng xuất hiện.
Đây mới đúng là "màu đen" mà mắt nàng cảm thấy.
Trong khoảnh khắc cái đầu mút kia phóng tới, ngoại trừ sự hung bạo và ác ý tràn ngập thì còn lẫn vào đó một hơi thở mênh mang vô tận, tựa như có thể thông qua hai cái gai đuôi dài ngoẵng ấy mà chạm đến được một tồn tại nào đó cực kỳ xa xôi.
Nó giống như cảnh khởi đầu thời hoang cổ của vũ trụ mà nàng đã từng nhìn thấy trong mắt Trụ...
Nhưng ngay sau đó, hai con mắt nàng chợt nhói đau, mọi huyễn ảnh đang nhìn thấy liền lập tức bị phá hủy!
Đau buốt!
Tựa như có hai thanh đao nhọn đâm vào hốc mắt nàng.
Hai cái gai đuôi kia rõ ràng chỉ còn cách Kiến Sầu khoảng một trượng, nhưng nàng không thể nào chú mục nhìn nổi, dường như ngay cả tư cách này nàng cũng chẳng có được!
Từ sâu trong thông đạo dường như khẽ vang lên một tiếng xì khinh miệt, âm thanh giống như tiếng lưỡi rắn thò ra thụt vào, hơn nữa lại còn ẩn chứa thù hằn sâu đậm và sắc thái giễu cợt cao cao tại thượng!
Nó, hay "Thần" nói cho đúng hơn, đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình!
Nhưng vậy thì đã sao?
Kiến Sầu nghe thấy rõ, nhưng trước luồng khí tức hủy diệt khổng lồ đang quất thẳng vào mặt, nàng lại vô cùng bình tĩnh. Lưỡi đao tự nhiên chất phác mang sức mạnh rung trời lở đất kia vung lên!
Tự tâm ta --
Trong chúng sinh thiên hạ, dưới gầm trời này; ai là con sâu cái kiến, ai là Thần?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.