Ta Không Thể Lại Thương Tiếc Một Tên Yêu Quỷ

Chương 34: Thanh Loan




Cô muốn tuẫn tình cùng hắn?...
"Tỉnh rồi?" Thanh âm nam tử thanh nhuận, Lưu Song mở mắt ra, liền thấy người ngồi trên băng.
Lưu Song đứng dậy, y phục trên người trượt xuống, nàng cảnh giác nói: "Thiếu U?"
Bầu trời không biết từ khi nào có tuyết rơi, Thiếu U trước mắt vẻ mặt lạnh nhạt, trong mắt lộ ra một tia xấu hổ, thanh bào trên người Lưu Song là của y, một khi trượt xuống, khí lạnh liền xuyên thẳng vào xương.
Thiếu U nói: "Tạm thời khoác vào đi, âm khí ở mộ Quỷ vương quá nhiều, sẽ ăn mòn Tiên thể."
Lưu Song phát hiện, dưới chân bọn họ giờ phút này là một khối băng xanh thẫm, khối băng như dòng nước chảy, trong trẻo mà quỷ quyệt.
Lưu Song không biết Thiếu U trước mắt là thật hay vẫn là ảo cảnh ác ý mà Bát Khổ cốc tạo thành? Ký ức cuối cùng của nàng vẫn còn đang ở Bát Khổ cốc, trải qua bốn vòng luân hồi, trơ mắt nhìn bảy phách tiêu tán, nhưng hiện giờ lại không giống vậy nữa, nàng có thể khống chế cơ thể của mình, chẳng lẽ trời xui đất khiến thoát ra khỏi Bát Khổ cốc?
"Thiếu U, là huynh cứu ta sao?"
Thiếu U lắc đầu: "Là hắn."
Y ra hiệu cho Lưu Song nhìn sang chỗ khác, Lưu Song nhìn sang, cách hồ băng không xa, có một thiếu niên mặc huyền y đang ngồi đối diện nàng.
Yến Triều Sinh đang dựa vào một vật gì đó giống như đá ngầm, sắc mặt tái nhợt, toàn thân ướt đẫm, thậm chí không liếc nhìn nàng một cái.
"Yến Triều Sinh..." Lưu Song càng bất ngờ, sao hắn lại ở đây? Thiếu U còn nói hắn đã cứu nàng?
Nghe thấy giọng nói của nàng, Yến Triều Sinh liếc mắt nhìn nàng cùng Thiếu U một cái, ánh mắt lạnh băng mà chán ghét.
Lưu Song lúc này mới phát hiện, hắn trông có vẻ rất chật vật, toàn thân ướt dầm dề, trên vào toàn tuyết đọng, môi trắng bệch. Con ngươi đen như mặc, giống như một xác sống lạnh lẽo, bộ dạng như hút phải quá nhiều quỷ khí, không sống được bao lâu.
Cho dù kiếp trước hắn đã hoàn toàn trở thành Quỷ vương, cũng chưa từng có bộ dạng thảm hại như Quỷ khóc giống bây giờ.
Huống chi trên người hắn còn tí tách nhiễu nước, càng giống Quỷ nước chết không nhắm mắt, phảng phất trong nháy mắt liền có thể tóm nàng đi tìm chết.
Lưu Song lặng lẽ lại gần Thiếu U một chút, cách xa hắn.
Yến Triều Sinh lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, khóe miệng lộ ra chút trào phúng, thu hồi ánh mắt.
Lưu Song nhỏ giọng hỏi Thiếu U: "Bộ dạng này của hắn, huynh chắc chắn là hắn đã cứu ta, không phải muốn giết ta đó chứ?"
Rõ ràng trong ánh mắt của Yến Triều Sinh nhìn nàng, đều là sát khí.
Thiếu U giải thích: "Lúc ta rơi vào Bát Khổ cốc, suýt nữa thì hồn phách tiêu tán, sau đó đèn hồn của cô đã tìm thấy ta, giúp ta thu hồi bảy phách, ta tỉnh dậy giữa sát trận, đang đi đến mộ Quỷ vương thì thấy các người rơi vào hồ linh mạch."
Dừng một chút, y nhìn Lưu Song, thấp giọng nói: "Lúc đó, hắn bị thương, nhưng vẫn chống đỡ quỷ khí giúp cô."
Thì ra Lưu Song nhìn thấy đèn hồn bị vỡ chỉ là giả, trản đèn hồn mang linh ngọc của Thiếu U đã tìm được y, Thiếu U mất vô số tu vi mới miễn cưỡng giữ được ba hồn không tan biến, y xách theo đèn hồn, làm điều ngược lại, đi thẳng vào trong sát trận, cuối cùng cũng tiến được vào "mộ Quỷ vương" trong truyền thuyết.
Mộ Quỷ vương không phải là một ngôi mộ, nhanh chóng biến thành linh mạch của Quỷ vực.
Thiếu U đi chưa bao xa, dưới chân chốc lát biến thành đao sơn, rồi nhanh chóng trở thành biển lửa hừng hực, lúc gặp được Lưu Song, vừa vặn thấy Yến Triều Sinh cùng Lưu Song rơi xuống hồ băng.
Thiếu U thi pháp vớt bọn họ lên, thứ làm người ta đau đầu chính là, mọi thứ trong mộ Quỷ Vương đều là sự thật.
Thí dụ như hồ băng giờ phút này, khí lạnh thấu xương, chỉ có chiếc Tiên bào của Thiếu U kia mới đủ sức mạnh ngăn cản gió tuyết. Thiếu U bày trận, miễn cưỡng chống đỡ giá lạnh bên ngoài. Y tiêu tán tu vi để đến nơi này, tình hình cũng không ổn lắm.
Lưu Song lấy Thái Sơ kính từ trong ngực ra: "Thiếu U, chúng ta vẫn nên về trước đi, mộ Quỷ vương quá nguy hiểm, không thể tiếp tục vào trong được nữa."
Chốc lát là Bát Khổ cốc, chốc lát lại là linh mạch Quỷ vực biến hóa kỳ quái, nếu thật sự tìm ra nơi chứa hồn Quỷ vương, khả năng ba người bọn họ, không sống sót nổi một người.
Thiếu U mím môi nói: "Không thể về được."
"Sao lại không, ta có Thái Sơ kính."
Yến Triều Sinh ở phía xa phát ra một tiếng cười nhạo.
Thiếu U nói: "Nhìn dưới chân đi."
Lưu Song cúi đầu, nhìn thấy dưới lớp băng có thứ gì đó đang bơi, nàng tập trung quan sát, phát hiện một con cá dài đến bảy tám thước.
"Đây là cá Hoành Công Thượng cổ, cá Hoành Công sinh ra ở hồ đá, hồ này đóng băng quanh năm, dài bảy tám thước, hình dạng giống cá chép, màu đỏ, ngày ở trong nước, đêm hóa thành người, không thể bị đâm thủng, nấu cũng không chết*. Đây là sách cổ ghi lại, nhưng cá Hoành Công mà ta biết, có thể phá hủy tất cả phương pháp xuyên không, ban đêm khi băng tan, nó sẽ nuốt chửng tất cả những vật còn sống trong khu vực."
*Chú thích: lấy từ Sơn Hải Kinh – cá Hoành Công 横公鱼.
"Nói cách khác, Thái Sơ kính không có hiệu quả với nó, chờ đến khi nơi này trở về đêm, tuyết ngừng rơi, chúng ta sẽ bị nó ăn luôn?"
Ánh mắt Thiếu U đầy xấu hổ: "Xin lỗi, là ta liên lụy đến các người."
Lưu Song nhìn thứ giống cá chép dưới chân mình, phút chốc cảm thấy nó thật đáng ghét. Ông trời ơi, vất vả lắm mới sống lại được một kiếp, vậy mà lại sắp bị một con Yêu ngư nuốt chửng. Nghe Thiếu U nói, cá Hoành Công giết còn không chết.
Thiếu nữ gục đầu, mím nhẹ môi, lông mi và tóc phủ đầy tuyết.
"Là tự ta muốn theo vào, không trách huynh." Lưu Song nhẹ nhàng kéo vạt áo y, nở nụ cười nhàn nhạt, "Trời vẫn còn chưa tôi, tuyết vẫn chưa ngừng rơi, chúng ta vẫn còn cơ hội kiếm đường ra."
Thiếu U thấy nàng lạnh đến run run mà vẫn cố gắng nở nụ cười tươi, cũng nhẹ nhàng cười.
Trước đây đều là y trấn an người khác, từ khi y sinh ra, Côn Luân đều coi y làm điểm tựa, trên dưới đều cảm thấy thiếu chủ không gì làm không được, mấy ngàn năm qua, y vẫn luôn sống vì người khác, đây là lần đầu tiên, có người trấn an y, muốn bảo vệ y.
"Vạn vật tương sinh tương khắc, ai cũng có nhược điểm, cá Hoành Công hẳn cũng không phải ngoại lệ, Thiếu U, huynh có biết nhược điểm của nó là gì không?"
Thiếu U trầm ngâm một lúc, cho biết: "Quỷ thạch ô mai, nghe nói, hòa tan loại ô mai này vào hô, sau đó nấu lên, sẽ khiến cá Hoành Công chết. Tuy nhiên có rất ít ghi chép về loại Quỷ thạch ô mai này, truyền thuyết chỉ nói nó trông giống như một quả ô mai, nhưng thực chất là một khối phí thạch* sẽ sôi khi gặp nước."
*Phí thạch (zeolit): khoáng chất silicat nhôm của một số kim loại có cấu trúc vi xốp. Zeolit tự nhiên được hình thành từ sự kết hợp giữa đá và tro của núi lửa với các kim loại kiềm có trong nước ngầm. Zeolit được dùng với nhiều mục đích khác nhau trong các lĩnh vực như công nghiệp hóa học, kỹ thuật môi trường như là các chất hấp phụ, xúc tác, chiết tách...
Mắt thấy tuyết rơi ngày càng ít, Quỷ vực trời cũng tối dần, bây giờ cũng không biết Quỷ thạch ô mai để đi tìm, dường như không thể.
Lưu Song có chút ủ rũ, chẳng lẽ thật sự phải chết như vậy sao?
Yến Triều Sinh từ nơi xa loạng choạng đi tới, đưa tay về phía Thiếu U, giọng khàn khàn lãnh đạm: "Tức Mặc thiếu chủ, ta có thể mượn Tiên kiếm dùng một chút được không?"
Thiếu U không nói nhiều, Tiên kiếm bên người bay lên, rơi vào tay Yến Triều Sinh.
Đối với sự tín nhiệm của Thiếu U, Yến Triều Sinh dừng một chút, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Lưu Song.
Lưu Song thấy hắn cầm kiếm nhìn mình, vẻ mặt vô cùng khó coi, gần như trong chốc lát, nàng cho rằng hắn sẽ một kiếm chém xuống.
Cũng may, Yến Triều Sinh không định làm gì nàng, hắn xoay người đi về phía tảng đá ngầm hắn vừa ngồi, một kiếm chém xuống.
Tiên kiếm của Thiếu U giục sơn đoạn ngọc, một kiếm giáng xuống, đá ngầm vỡ nát.
Yến Triều Sinh thở phì phò, đồng tử đen nhánh nhìn về phía một khối đá ngầm khác.
"Ngươi nghi ngờ Quỷ thạch ô mai nằm trong đá ngầm?" Thiếu U hỏi.
Yến Triều Sinh nói: "Băng đóng ngàn dặm, không còn vật sống nào khác, chỉ có thể thử trong đá ngầm một lần."
Dứt lời, Yến Triều Sinh nhịn không được khẽ ho khan hai tiếng, ngón tay hắn che lại môi, khi nhìn thấy ho ra máu, Yến Triều Sinh lạnh lùng mà nắm chặt tay, không nói một lời.
Lưu Song trong lòng cảm thấy quái lạ, theo lời Thiếu U nói, bắt đầu từ lúc Yến Triều Sinh cứu nàng, nàng cảm thấy nơi này càng giống một giấc mơ hơn cả Bát Khổ cốc.
Cũng không trách nàng sẽ nghĩ như vậy, theo lẽ, bản thân đời trước đã đoạn tình tuyệt nghĩa với Yến Triều Sinh, nguyên chủ kiếp này với Yến Triều Sinh lại có thâm cừu đại hận. Nàng vào trong cứu Thiếu U, hắn cũng tiến vào làm gì, hắn không phải nên rời đi sao?
Hắn ra tay cứu nàng, có mưu đồ gì?
Giờ phút này thấy hắn thân thể suy yếu, lại còn không muốn sống dùng hết sức bình sinh phá đá, giống như đang tức giận phát tiết, Lưu Song càng không hiểu được.
Làm sao mà từ khi ra khỏi Bát Khổ cốc, Yến Triều Sinh cả người đều vô cùng kỳ quái?
Thiếu U nói: "Đã như vậy, ta cũng tới." Y triệu hồi Tiên kiếm, hai tay kết ấn, Tiên kiếm đi đến đâu, đá ngầm vỡ vụn đến đó. Lưu Song ngồi xổm xuống tìm trong đống đá vụn, nhưng không có cái nào giống ô mai.
Bọn họ thử rất nhiều nơi ở hồ băng, không muốn từ bỏ.
Thời điểm Lưu Song vẫn còn đang tìm Quỷ thạch ô mai, Yến Triều Sinh đột nhiên lạnh lùng nói: "Tuyết ngừng rơi rồi."
Nàng quay đầu lại, thấy Yến Triều Sinh nhìn lên không trung, tròng mắt đen nhánh, lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Lưu Song cũng cảm thấy cả người đều lạnh, tuyết ngừng rơi, nghĩ là trời gần tối. Quả nhiên, hồ băng bắt đầu rung động dữ dội.
Mặt hồ bắt đầu rung chuyển và tan ra!
Băng nứt trong một khoảnh khắc, dưới chân tách ra một khe hở, Lưu Song suýt thì ngã xuống, một bàn tay lạnh hơn băng tóm lấy sau cổ nàng.
Yến Triều Sinh lạnh mặt nói: "Triệu hồi dù Giáng Châu của cô ra, ít nhất có thể giữ được một thời gian."
Dứt lời, hắn cũng không thèm nhìn Lưu Song, buông tay ra.
Lưu Song che lại cổ, da thịt bị Yến Triều Sinh không cẩn thận chạm vào, đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn khiến nàng nổi da gà, suýt nữa run lên.
Nàng vội vàng biến dù Giáng Châu thành một chiếc thuyền lá con, nàng gõ nhẹ ngón chân rồi nhảy xuống thuyền.
Cá Hoành Công từ dưới hồ nhảy lên, há miệng lớn, định nuốt hết bọn họ vào.
Yến Triều Sinh cùng Thiếu u cũng nhảy lên dù Giáng Châu đã biến thành thuyền, Lưu Song không quan tâm đến những thứ khác, vội vàng lái chiếc thuyền nhỏ chạy như bay trên hồ.
Một cái bóng từ phía sau bay lên, cá Hoành Công hoàn toàn không có ý định đuổi theo bọn họ, ngược lại, thân mình vốn có kích thước vài thước càng biến lớn, đảo mắt, đã biến thành ngọn núi nhỏ.
Cứ như vậy, bọn họ càng chạy xa cũng vẫn sẽ tiến vào trong bụng cá Hoành Công. Thiếu U liên tục thi pháp ngăn cản cá Hoành Công đuổi theo.
Yến Triều Sinh lạnh lùng nheo mắt lại, đánh giá cá Hoành Công càng lúc càng lớn.
Lưu Song trước đây sống ở Quỷ vực trăm năm, chưa từng biết trong mộ Quỷ vương còn có thứ đáng sợ như vậy. Dù lực công kích của nó không lớn, nhưng chỉ cần nó có thân bất tử thì vẫn có thể nghiền bọn họ đến chết.
Tốc độ phình to của nó quá nhanh, mới vừa rồi vẫn là một ngọn núi nhỏ, giờ phút này đã lớn bằng mấy dãy núi/
Bầu trời bị che khuất, ngay sau đó, Thiếu U nói: "Đi!"
Cá Hoành Công mở miệng, Tiên kiếm của Thiếu U hóa thành nhiều dư ảnh, bảo vệ Lưu Song và Yến Triều Sinh khỏi phạm vi miệng cá Hoành Công.
Y tự mình phi thân tới, chiến đấu với cá Hoành Công.
Lưu Song ngồi trên Tiên kiếm, Thiếu U mất tu vi, còn bị thương, Tiên khí đâm vào người Yêu ngư đều không mảy may làm nó bị thương.
Mắt thấy Yêu ngư sắp nuốt chửng Thiếu U, Lưu Song định bay tới.
Cánh tay chợt bị một người tóm chặt, khiến nàng đau đớn.
"Yến Triều Sinh, ngươi làm cái gì vậy?" Nàng giận dữ nhìn người bên cạnh.
Không biết hắn phát điên cái gì, ngón tay lạnh băng nắm lấy nàng, như muốn đâm vào da thịt của nàng, nghe thấy nàng chất vấn, hắn lạnh lùng nói: "Sao, thiếu chủ muốn tuẫn tình theo?"
Lưu Song hận không thể đá hắn, tuẫn cái gì tình?
Thiếu U chết, mọi người cũng sẽ chết theo, chẳng qua chỉ là vấn đề sớm muộn.
Yến Triều Sinh buông nàng ra: "Cô đi đi."
Tiếng nói vừa dứt cũng đã chậm, cá Hoành Công lại to gấp đôi so với lúc trước, nuốt Thiếu U vào trong.
Một tiếng chim gầm vang lên, Lưu Song ngước mắt, nhìn thấy phía chân trời có một con chim màu xanh lơ bay đến, trong miệng Yêu điểu ngậm cái gì đó, mở miệng ném xuống hồ.
Chỉ thấy hồ băng bình lặng, phút chốc như sôi trào lên, cá Hoành Công vừa rồi còn kiêu ngạo, thống khổ ngã xuống, dần dần hóa thành màn sương khói màu đỏ rồi tiêu tán.
Thiếu U bay lên trên không, đáp lên Tiên kiếm.
Mọi người đều bất ngờ nhìn Yêu điểu xuất hiện, nếu không phải Yêu điểu này mang Quỷ thạch ô mai đến, giờ phút này mọi người đều đã chết.
Lưu Song càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, con Yêu điểu trước mắt rất quen thuộc, rốt cuộc đã từng thấy ở đâu?
Nàng trong lòng cả kinh, theo bản năng nói: "Thanh Loan?"
Giống Thanh Loan, cũng lại không giống. Bây giờ là bảy trăm năm trước, Thanh Loan mới sinh ra không lâu, chỉ là một con Yêu điểu nhỏ.
Chẳng lẽ... Yêu điểu này là mẫu thân của Thanh Loan?
Chỉ thấy nó bay quanh hồ, thanh âm thê lương mà bén nhịn, còn không quên dùng mắt Yêu u lãnh nhìn chằm chằm Lưu Song bọn họ, bất an xao động, như đang muốn biểu đạt cái gì.
Thiếu U phỏng đoán nói: "Nó muốn chúng ta xuống hồ băng? Vừa rồi lúc ta bay ra khỏi bụng cá, thấy có thứ gì chìm xuống."
Lưu Song hoang đường nghĩ, tiểu Thanh Loan của nàng, không lẽ bị nhốt dưới hồ băng? Nàng theo bản năng nhìn về phía chủ nhân Thanh Loan, Yến Triều Sinh bên cạnh, chỉ thấy hắn vẻ mặt lạnh nhạt, chuyện không liên quan đến mình.
----------------HẾT CHƯƠNG 34----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.