Ta Là Mẹ Thần Đồng

Chương 1:




Editor: Minh An
[Ký chủ cô không cần khẩn trương, chỉ cần hắn đi vào một phát cô liền thành công.]
[Chỉ cần cô nuôi dưỡng đứa trẻ đến năm tuổi là cô có thể có được năng lực chí cao vô thượng của huyết tộc, khi đó ai cũng không dám xem thường cô.]
[Trừ cái này ra cô còn có thể nói chuyện thêm một lần nữa, chẳng phải quá tốt ư?]
Hệ thống trong đầu lạnh băng lải nhải vẻ một tương lai tươi đẹp.
An Tưởng không có tâm trạng để nghe, trong đầu chỉ đang khẩn trương.
Trong phòng đen kịt, cô không mặc gì cả, gắt gao cuộn mình giống như một con tôm. Đắp chăn kín đầu không kẽ hở, không khí trong chăn ngày càng loãng làm hô hấp nàng thêm hỗn độn, trước ngực như có một cục đá đè nặng trĩu, nghẹn đến mức trái tim hơi đau.
Dù như vậy, An Tưởng cũng không muốn ra ngoài.
Nàng nhắm chặt mắt, năm ngón tay tinh tế run run nắm khăn trải giường dưới thân.
An Tưởng rất sợ.
Sợ đến mức không thể chảy nước mắt.
Nàng lại không thể trốn tránh, bắt buộc phải đón nhận điều sắp xảy ra.
An Tưởng vốn là nữ nhi nhỏ nhất của An gia, cũng là người vô dụng nhất.
Rõ ràng là quỷ hút máu, lại không có năng lực cơ sở nhất của huyết tộc.
Nàng không thể thấy rõ nhân tâm, không thể đảo ngược thời gian; nàng nhỏ yếu ngu dốt, phản ứng trì độn, lại là người câm. Đáng cười nhất chính là, nàng chính là quỷ hút máu, lại dị ứng với máu của nhân loại. Nên nàng không thể hút máu mà sống dựa vào đồ ăn chế biến.
Dần dà, An Tưởng bị gia tộc vứt bỏ.
Bọn họ chế nhạo nàng, giễu cợt nàng, trêu đùa nàng.
Đường huynh xấu xa còn đem đổ máu vào trong bát nàng, An Tưởng tưởng đó là đồ ăn, trước khi chết chỉ nghe được những tiếng cười và ánh mắt lạnh nhạt của cha mẹ.
Không ai cứu nàng.
Nguyên bản An Tưởng cho rằng nhân sinh của mình đã kết thúc ở tuổi 20, không ngờ vừa mở mắt ra là ở một địa phương khác.
Hệ thống nói nàng đang ở thế giới trong tiểu thuyết 《 Thần tử buông xuống 》, nguyên thân vốn là mẹ của nam chủ, không ngờ ngoài ý muốn mà chết, hiện tại yêu cầu An Tưởng trùng tên trùng họ thay cô ấy hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ cần cô thành công ngủ và sinh hạ nam chủ tương lai, nuôi nấng nó đến năm tuổi liền có thể rời đi.
Đến lúc đó cô có thể trở về thân thể của mình, thức tỉnh năng lực tối cao của huyết tộc, hơn nữa còn có thể mở miệng nói chuyện, không còn bị dị ứng với máu nữa, càng không bị người khác xem thường.
Nhớ tới đủ các loại hãm hãi mình từng gặp, An Tưởng nóng đầu liền đồng ý.
Chỉ là hiện tại...
Nàng không biết sợ hãi lại muốn lâm trận bỏ chạy.
Đang hoảng hốt suy nghĩ, bên tai vang lên tiếng mở cửa rất nhỏ. Lưng nàng cứng đờ, chợt run rẩy lên.
Trái tim An Tưởng không khống chế được mà điên cuồng nhảy lên, răng trắng gắt gao cắn lấy môi dưới, hô hấp ngày càng dồn dập.
Hai bên màn giường bị kéo ra, bên cạnh truyền tới cảm giác bị lún xuống, giây tiếp theo liền bị một lực bá đạo lôi kéo, truyền tới một hơi thở xa lạ bá chiếm không gian.
Là một nam nhân.
An Tưởng còn chưa kịp sợ hãi đã bị luồng hơi thở này giam cầm trong đó, đồng thời hô hấp nóng bỏng của nam nhân kia đập vào mặt làm nàng có cảm giác say say.
Duỗi tay không thấy năm ngón tay trong bóng tối nhưng hắn vẫn tìm được đôi môi của nàng một cách chuẩn xác rồi phát tiết bản năng nguyên thủy nhất lên đó.
Môi An Tưởng bị mút đến tê dại, đại não càng thêm đần độn.
"Tôi sợ..."
Theo phản xạ có điều kiện nàng nói một tiếng, nói xong sửng sốt, không thể tưởng tượng lại mà che lại yết hầu mới phát ra âm thanh.
Nàng...
Nàng có thể nói?
Nguyên lai nàng là người câm, xuyên qua thân thể hoàn hảo này không hao tổn gì giống nhân loại bình thường.
An Tưởng khó khăn nuốt nước miếng, thử bình tĩnh đối diện với tình huống hiện tại.
Nam nhân này giống như bị hạ dược, thần chí không rõ, hành vi cử chỉ đều theo bản năng.
Ngay từ đầu hệ thống cũng nói qua, cha của nam chủ thật ra bị người ta tính kế mới xông nhầm vào phong bình dân của mẹ nam chủ.
Chỉ cần nàng nghe lời, kiên trì 6 năm là có thể đạt được ước mơ.
An Tưởng không muốn lại bị khi dễ, không muốn là một người bị chà đạp giống như một con kiến.
Nàng muốn trở nên cường đại để trả thù những vũ nhục đến từ đồng tộc.
Tiếng cười quanh quẩn bên tai trước khi chết cùng những gương mặt dữ tợn đáng sợ như hiện lên nơi đáy mắt.
So với những đãi ngộ nàng từng trải qua, thương tổn này căn bản chẳng thấm vào đâu.
Nghĩ vậy, An Tưởng yên lặng buông lỏng cái tay vẫn đang luôn nắm chặt.
Nam nhân trên người trừ bỏ mùi rượu nóng bỏng còn có mùi tuyết tùng thanh đạm, hai mùi quanh quẩn bao vây toàn thân nàng.
Lúc mới đầu hắn có chút thô bạo, sau lại chậm rãi trở nên ôn nhu rất nhiều, An Tưởng dần dần thích ứng cũng không hề giãy giụa phản kháng, tiếng khóc trong cổ họng dần dần thấp thấp thành nức nở.
Kỳ thật... Cũng không quá khó để tiếp thu.
An Tưởng nhắm hai mắt, bất giác lâm vào giấc ngủ say.
Đêm đến bình mình.
An Tưởng mệt cả về thể xác và tinh thần đã bị âm thanh trong đầu của hệ thống đánh thức.
[Ký chú mau tỉnh lại! Cô cần phải đi!!!]
[Ký chủ cô có nghe được tôi đang nói chuyện không?]
Một tiếng lại một tiếng keei, đầu ngón tay An Tưởng động động, chậm rãi mở mắt.
Một ánh sáng nhạt theo tấm rèm phủ lên sàn nhà. Nam nhân với cánh tay rắn chắc, vòng eo chắc nịch cùng bàn tay ấm áp dày rộng khác hẳn làn da hơi lạnh của nàng.
Làn da của nam nhân đó thật trắng, trên cánh tay mơ hồ có thể thấy được mấy dấu vết màu đỏ tối qua nàng lưu lại.
Nàng nhẹ nhàng bỏ cánh tay kia xuống, rón ra rón rén xuống giường nhặt quần áo mặc vào.
Tứ chi đau nhức vô lực, An Tưởng hít thật sâu, cẩn thận quay đầu lại, tinh tế đánh giá bộ dáng của nam nhân dây dưa với mình suốt một đêm.
Màu trắng của khăn trải giường kết hợp cùng mấy sợi tóc đen nhánh của hắn, cổ thon dài, đường cong hoàn mỹ.
Cả khuôn mặt như mơ hồ bị đánh mosaic, hoàn toàn không thấy rõ bộ dáng ngũ quan.
Mosaic...
An Tưởng ngây ngẩn cả người.
[Dựa theo định luật của tiểu thuyết, nguyên chủ không nhìn rõ bộ dáng của nhân vật tình một đêm với mình, vì vậy tôi giúp cô xử lý, không cần cảm tạ.]
Thấy An Tưởng vẫn đứng nguyên tại chỗ, hệ thống lại nói: [Yên tâm, là một soái ca.]
An Tưởng hô hấp hơi lệch, lắp bắp giải thích: "Tôi... Tôi không xem mặt."
Trong kiếp sống của quỷ hút máu, có nhiều thứ càng quan trọng hơn so với mặt.
[Những người đó sắp tới, ký chủ mau chút đi thôi.]
An Tưởng gật gật đầu, không dám chậm trễ kéo thân thể mỏi mệt chạy ra khỏi khách sạn.
Trời đầu xuân, gió hơi lớn, trên đường người đi vội vàng.
Nàng không một xu dính túi, cũng không có di động, toàn dựa vào chỉ dẫn của hệ thống mà đi về chỗ ở của thân thể này. Đồng thời hệ thống cũng thong thả cho An Tưởng 19 năm ký ức của nguyên chủ.
Nàng sinh trong một gia đình cực kỳ bình thường, cha mẹ chết để lại cho căn hộ. Nguyên chủ không có chí hướng, biến cố của gia đình làm nàng càng trở nên lười nhác, sớm bỏ học dựa vào tiền thuê nhà mà sống qua ngày.
Hệ thống: [Ký chủ yêu cầu xem cốt truyện của nguyên tác một lần nữa sao?]
An Tưởng tới quá mức vội vàng, lúc ấy lại kinh hoàng thất thố, căn bản không thể bình tĩnh mà phân tích tình huống. Nếu hệ thống hỏi như vậy, không có lý nào nàng lại không xem.
"Tôi muốn xem một lần nữa."
Hệ thống: [Được.]
Nó nói chậm lại môt lần cốt truyện của tiểu thuyết 《 Thần tử buông xuống 》
Thế giới trong tiểu thuyết cũng tồn tại ba chủng tộc lớn: Nhân loại, quỷ hút máu cùng thợ săn.
Nhân loại không biết đến sự tồn tại của dị tộc, vì trăm năm trước dị tộc bị đuổi đi vẫn luôn che giấu tung tích, an phận sống ở góc địa cầu.
Nhưng sự cân bằng ấy bị phá vỡ, huyết tộc từ từ quật khởi bắt đầu chủ động công kích hai tộc khác, khi sóng ngầm khắp nơi bị kích động, An Tử Mặc được sinh ra.
Trong tiểu thuyết này, nhân sinh của nam chính An Tử Mặc chú định nhấp nhô.
Mẫu thân của hắn cùng quỷ hút máu sinh ra hắn, thân là hỗn huyết giữa nhân loại và huyết tộc, An Tử Mặc từ khi sinh ra đã bị chẩn bệnh "Trí lực tàn khuyết nhược trí nhi", nghĩa là về sau hắn không thể nói chuyện, không có thần chí, ngay cả mẫu thân mình cũng không nhận ra.
Nguyên chủ là một em bé to xác không thể tự làm chủ được sinh hoạt của bản thân tức khắc hoảng thần, đem An Tử Mặc cho ông ngoại chăm sóc trong núi, một lần chăm sóc này cũng chính là bốn năm.
Không nghĩ tới An Tử Mặc được một người thần bí điểm hóa, tự đột phá chính mình, kích phát huyết thống, trở thành một kỳ tài trăm năm khó gặp.
Sau khi ông ngoại qua đời, An Tử Mặc trở về bên mẫu thân, một năm sau mẫu thân chết bệnh, để lại An Tử Mặc một mình trưởng thành.
Sau muôn vàn trắc trở, nam chủ cuối cùng cũng dẹp loạn hỗn độn, thống trị huyết tộc, trở thành chúa cứu thế của nhân loại.
Đáng nhắc tới chính là trong tiểu thuyết, gia tộc pháo hôi đầu tiên bị An Tử Mặc tiêu diệt chính là An gia, gia tộc của An Tưởng.
An Tưởng tỉ mỉ phân tích cốt truyện, phát hiện trong tiểu thuyết không đề cập đến tồn tại của nàng.
"Nơi này không có tôi, có phải anh nghĩ sai rồi?"
Hệ thống nói: [Gia tộc của cô không coi trọng cô, vẫn luôn không thừa nhận thân phận của cô, thậm chí giấu giếm sự tồn tại của cô, nên trong tiểu thuyết không viết cũng là bình thường.]
An Tưởng trầm mặc, tâm bị đâm một đao.
Hệ thống thấy nàng cô đơn, vội an ủi: [Không sao hết, chỉ cần cô hoàn thành đúng cốt truyện, sau khi trở về tôi tự khắc hoàn thành tâm nguyện của cô.]
An Tưởng nhìn lại cốt truyện một lần nữa, cắn cắn môi: [Cái đó... Nhà tôi bị nam chủ diệt môn, tôi thức tỉnh năng lực còn, còn hữu dụng sao?]
Tuy rằng phản ứng của An Tưởng trì độn một chút, nhưng cũng không phải là ngốc.
Thời điểm nàng nhàm chán có xem qua rất nhiều tiểu thuyết, kịch bản giống An Tử Mặc đều là lấy tiêu chuẩn Long Ngạo Thiên.
Trong thế giới của hắn có quyền lực chí cao vô thượng, cuối cùng chỉ là mệnh pháo hôi.
Hệ thống: [Cô nghĩ xem, đến lúc đó An Tử Mặc thay thế cô trả thù gia tộc, cô lại có được năng lực, chẳng phải là đẹp cả đôi đường? Huống chi An Tử Mặc là một nam chính thiện lương, cô lại giống mẫu thân hắn, chỉ cần cô không cố ý chọc hắn, nhất định hắn cũng không chọc cô.]
An Tưởng rơi vào trầm tư, cuối cùng thành công bị thuyết phục.
Nàng là một người tương đối mềm lòng, dù cho hận gia tộc kia đến tận xương cốt cũng khó có thể hạ sát thủ, nếu có người làm thay, cớ sao mà không làm?
Hệ thống: [Hiện tại cô thành công hoàn thành bước đầu tiên. Kế tiếp chỉ cần an tâm dưỡng thai là được. Chờ sinh đứa trẻ rồi trực tiếp đưa đến cho ông ngoại cô ở nơi đó, đón nó về xong một năm sau theo cốt truyện cô sẽ sinh bệnh qua đời, chờ ngày cô chết cũng là ngày cô trở về thân thể cũ thức tỉnh.]
Nghe đến thật cảm thấy dễ dàng.
Chỉ là...
An Tưởng không có một chút hiểu biết đối với ngoại giới, đến chính mình còn chẳng tự sống được, thở dài vỗ về bụng nhỏ.
Chỉ sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thai chết trong bụng.
- --------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.