Ta Là Vợ Của Nam Phụ

Chương 7: Là bọn họ cùng nhau trở về




Huyền Tín Kỳ thật ra cũng không chú tâm lắm về người vợ Huyền Minh Thạch chọn.
Ban đầu là Huyền lão gia tử buộc Huyền Minh Thạch kết hôn, một đứa con trai mới 25 tuổi, vừa mới qua tuổi có thể lĩnh chứng nhận kết hôn không bao lâu đã ép buộc hắn như vậy thì thật có chút tàn nhẫn.
Ông cụ đã khẳng định, Huyền Minh Thạch muốn chọn vợ như thế nào thì tùy ý, ông không quản, chỉ cần nhanh một chút mang về. Huyền Tín Kỳ biết vì sao ông cụ lại nói vậy, bất quá cũng không nhúng tay. Bản thân Huyền Tín Kỳ ông cũng không quản được Huyền Minh Thạch, nhưng ít nhiều cũng biết đứa con trai mình muốn làm gì, quyết tâm cao độ thế nào. Chỉ là Huyền lão gia tử không cho phép, cũng chính vì vậy Huyền Minh Thạch phải nghe theo, từ bỏ không tham gia cuộc thi đấu kia.
Huyền Minh Thạch là một tay Huyền lão gia tử cùng Lâm lão phu nhân nuôi lớn, tự nhiên rất nghe lời. Cũng không lâu sau đứa nhỏ này thật sự mang về một cô nương, đồng thời đã rất tự giác đến cục lĩnh chứng về.
Huyền Tín Kỳ đương nhiên không tin là thật, thêm VX của cả hai người trẻ này. Cả hai cũng ít giao tiếp hay sử dụng VX, đã nửa năm cũng chỉ có một bài đăng, là Hà Song Diệp đăng hình chiếc nhẫn cưới lên.
Bất quá trợ lý của Huyền Tín Kỳ cũng có bạn bè VX với Hà Song Diệp, hoàn toàn không thấy chiếc nhẫn này, cho nên có thể nói, hai đứa nhỏ chính là cố ý để cho ông cùng lão gia tử nhìn mà thôi.
Hôm nay là lần đầu tiên con dâu ông thêm bài đăng mới, kết hôn cũng đã hơn nửa năm, cái gì cũng không nói, bài đăng mới lại là muốn mở một tiệm đồ ngọt online. Huyền Tín Kỳ cảm thấy rất có ý tứ, ông không thích đồ ngọt, bất quá bánh quy gấu ít đường này nhìn cũng thuận mắt cùng đáng yêu liền mang theo ý tứ dò xét mà đặt đơn.
Đối mặt với thăm dò của Huyền Tín Kỳ, Hà Song Diệp sợ đến mức tim muốn ngừng đập. Cô chăm chú nhìn tin nhắn, Huyền Tín Kỳ còn cẩn thận dặn bánh phải ít ngọt, ông không thích ăn ngọt.
Nhận đơn mở hàng này, Hà Song Diệp phảng phất giống như vừa nhận một thánh chỉ, cẩn thận tiến vào phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu. Nguyên liệu tương đối đơn giản, bột mì, đường bột, bơ nhạt, bột ca cao, trứng gà, bột bắp. Cô tỉ mỉ tiến hành nhào bột, ưng ý liền rắc ít bột mì lên trên, để bột nghỉ sau đó bắt đầu làm bột ca cao. Làm xong những thứ này, Hà Song Diệp khéo léo nặn ra hình con gấu, dùng sô cô la được nấu chảy làm mắt, mũi cùng trang trí gấu. Vừa mới đặt bánh vào lò, điều chỉnh nhiệt độ thì có tiếng chuông cửa.
Hà Song Diệp tháo bao tay, chậm rãi nhìn qua camera. Hiện tại cả biệt thự lớn thế này cũng chỉ có mình cô, đương nhiên không thể tùy tiện mở cửa, mở camera liền thấy một người đàn ông mặc âu phục đứng bên ngoài. Trên tay còn có mấy túi y phục, màu sắc trang nhã có thêm logo quen mắt. Hà Song Diệp nghĩ nghĩ một chút, là cùng một thương hiệu với chiếc túi hôm qua của cô.
Mở cửa, người đàn ông trước mặt chào hỏi, trên mặt có nét cười vui vẻ: "Xin chào, cô có phải là cô Hà không?"
Hà Song Diệp nghi hoặc, cô dè dặt gật đầu, hỏi: "Xin hỏi đây là?"
"Là thế này, vị tiên sinh chồng cô đã đặt quần áo, túi xách, giày và trang sức giao đến đây. Tiền đều đã thanh toán, đoán chừng là muốn tặng quà cho cô nhưng không tự mình mang tới được. Cô cũng đừng tức giận, xin kiểm tra hàng và kí nhận."
Có thể ở trong tiểu khu này đều là người có tiền, hắn cũng đã tiếp xúc qua không ít loại người, nữ nhân đang đeo tạp dề trước mắt này xem chừng rất được người đàn ông của mình cưng chiều nha, bỏ ra nhiều tiền như thế mua trọn bộ giới hạn để lấy lòng, cũng quá là lãng mạn rồi.
A!
Hà Song Diệp nhớ tới ngày đó Huyền Minh Thạch nhắc tới chuyện này, không nghĩ tới chớp mắt một cái đã tới hẹn rồi. Nghĩ đến bánh quy gấu trong lò, Hà Song Diệp không khỏi gõ trán, ngày mai đã phải giao hàng rồi à...
Hôm sau Hà Song Diệp dậy từ rất sớm, nhắn tin hỏi Huyền Minh Thạch, hắn nói mười giờ sáng sẽ đến đón cô về đại viện thăm ông bà nội.
Hà Song Diệp ăn xong điểm tâm liền chuẩn bị trang điểm cùng đổi y phục. Mở mấy chiếc túi giấy Huyền Minh Thạch mua cho mình, cô lập tức nhíu mày.
Một bộ đầm lụa trắng, có hình hoa sen cùng lá sen vẽ tay phối hợp tinh tế, một đôi giày cao gót trắng, túi xách hồng nhạt kẹo ngọt kiểu dáng mới nhất, một bộ trang sức bạc, tóm lại không có gì nổi bật. Hà Song Diệp mặt không đổi sắc lấy bộ đầm ra, cô hiểu, đây là chính là thẩm mỹ của Huyền Minh Thạch. Hắn ta chính là thích nữ nhân thanh thuần, trong khi đó bộ đầm trang nhã này hoàn toàn không hợp với cô, vừa nhìn liền biết là dựa theo sở thích của hắn mà chọn, chưa từng hỏi qua cô thích cái gì.
Hà Song Diệp thở dài một hơi, mặc váy lụa vào người, bất quá cô liền gặp khó khăn------ Khóa kéo không kéo lên được nữa....
Cái người này!
Hà Song Diệp tức giận. Từ sau khi lên đại học cô liền không có đồng phục để mặc nữa, tất cả ưu khuyết đều bại lộ. Bộ ngực cup D của cô khiến mình không thể mặc được nhiều loại y phục, cô cũng chẳng mấy khi chọn trang phục ôm sát người, đều chọn quần áo thùng thình thoải mái làm hình ảnh của mình. Mãi cho đến khi Dương Văn Tiếu phát hiện ra điều này mới cổ vũ cô nên chọn nhiều quần áo ôm sát, phù hợp với dáng người của mình hơn.
Chiếc váy này thật sự một chút cũng không hợp với cô, không nói đến chuyện ôm quá sát, trang phục này mặc lên người cô liền để hở rất nhiều da thịt, một mảng ngực lớn như muốn nhảy ra ngoài, lố lăng cùng kì cục không chịu nổi.
Hà Song Diệp vỗ trán, đành đi vào phòng quần áo tìm một bộ đầm khác. Tìm nửa ngày, Hà Song Diệp cuối cùng cũng tìm được một chiếc đầm đỏ đô có dây thắt lưng bạc, rất thần kì, cái này mặc lên người cô liền vô cùng hài hòa, không gợi cảm quá cũng không thanh thuần quá, đem lại cảm giác trưởng thành cùng nghiêm túc.
Hà Song Diệp nhẹ nhõm, bộ đầm này nhìn thuận mắt hơn nhiều. Ngày mai nên mang bộ đầm trắng kia trả cho cửa hàng, thu về một khoản tiền nữa.
Sửa soạn một chút, Huyền Minh Thạch đúng 10 giờ đã lái xe tới.
Hà Song Diệp vừa ra khỏi cửa, ánh mặt trời chiếu rọi lên người cô như tạo nên một vùng phản quang rực rỡ, khiến cho Huyền Minh Thạch ngồi trước tay lái phải đem kính râm kéo xuống nhìn rõ một chút. Ánh đỏ đô tươi sáng bao bọc cả người cô, khiến làn da trắng nõn hiện lên vô cùng nổi bật, như một viên kim cương ẩn hiện giữa nụ hoa hồng.
Huyền Minh Thạch vốn đã đen mặt, thấy cô mở cửa sau ngồi vào liền càng thêm âm trầm.
"Sao lại muốn ngồi ở đó?" Hắn hỏi, lập tức cảm giác là lạ nhưng cũng không nói rõ được lạ ở chỗ nào.
Hà Song Diệp vừa mới đặt túi xách sang một bên, muốn chỉnh sửa váy áo một chút liền nghi ngờ nhìn hắn, không hiểu hắn muốn nói gì.
"Chúng ta là vợ chồng, cô ngồi phía sau như thế thì mọi người sẽ nghĩ gì?" Huyền Minh Thạch trầm giọng.
Chuyện này cũng quá rõ ràng, nếu để cho lão phu nhân lão gia tử thấy được, đoán chừng sẽ cho là bọn họ gây gổ, không tốt chút nào. Hà Song Diệp gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.
Tưởng chừng đã có thể khởi hành, Huyền Minh Thạch vẫn chưa thôi: "Bộ đầm này không phải cái tôi chọn."
Hà Song Diệp....
Thì đúng là không phải anh chọn.
Hà Song Diệp cúi đầu, chiếc đầm này rất nghiêm túc, phù hợp với phong thái với cô, cũng không để lộ quá nhiều da thịt, trên eo còn có một chiếc thắt lưng mảnh bằng bạc, sẽ tạo ra thị giác kéo dài nửa người dưới, làm tăng cảm giác mềm mại của bộ y phục.
"Tôi không thích chiếc đầm trắng kia, không hợp", Hà Song Diệp nhìn Huyền Minh Thạch, nghiêng đầu xoắn xoắn đuôi tóc mềm của mình, "Phong thái thanh nhã như vậy không hợp với tôi."
Nhắc tới mỹ nhân thanh nhã, Hà Song Diệp đột nhiên nhớ tới nữ nhân mặc chiếc váy tím nhạt lần trước cô gặp ở siêu thị, Vân Mộc Hương. Người phụ nữ kia mặc chiếc đầm trắng hoa sen ban nãy chắc chắn là rất hợp, làm nổi bật ưu thế thanh thuần của cô ấy.
Huyền Minh Thạch khởi động xe: "Ý là chê ánh mắt tôi không được?"
Hà Song Diệp nhìn hắn một cái, nghĩa ở trên mặt chữ mà, còn đợi cô nói thẳng ra sao.
Bị một cái liếc mắt sắc lẹm chiếu thẳng vào mình, Huyền Minh Thạch cũng không nói gì, im lặng lái ra khỏi tiểu khu. Cho đến khi xe đã vào trong sân đại viện, hắn cũng không nói câu nào với Hà Song Diệp.
Đại viện ở ngoại ô, kiến trúc vẫn giữ được bản sắc cổ truyền nhưng vẫn vô cùng hiện đại. Từ cửa lớn vào đến nhà cũng gần một trăm mét, hai bên đều là vườn tược cùng hoa viên, không khác mô tả trong các bộ truyện là mấy. Đại viện rộng lớn, có hoa viên, có sân golf, sân quần vợt... Ước chừng không cần ra khỏi cửa cũng có thể an nhàn sống cả đời.
Vừa xuống xe, Hà Song Diệp đã nghe được tiếng chó sủa, sau đó lập tức có ba chú chó săn Đức chạy tới. Hà Song Diệp sợ đến trợn to hai mắt, không khỏi nép vào Huyền Minh Thạch. Thật ra cô rất thích chó, bất quá mấy chú chó này lớn quá rồi, mỗi con đã cao đến ngang đùi cô, muốn vọt tới thì hoàn toàn có thể đẩy ngã cô nha.
Nhìn dáng dấp hoảng sợ cùng khép nép vào Huyền Minh Thạch của Hà Song Diệp, nữ nhân đang quan sát qua cửa sổ sát đất chậm rãi buông rèn.
"Mạt Mạt, là bọn nó đến đúng không?" Một lão nhân đeo kính buông điều khiển từ xa nhìn về phía cửa sổ.
Tống Tần Mạt giật mình, lập tức nở nụ cười: "Huyền gia gia, là bọn họ cùng nhau trở về."
Huyền lão gia tử nghe nàng nói vậy liền cầm quải trượng đứng lên, dáng dấp vốn thẳng tắp đột nhiên còng xuống, chậm rãi đi tới cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.