Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê

Chương 10: Bọn họ đều có mưu đồ Quấy rối Tiên Tôn (10)




Editor: hatrang.
- --
Một lúc sau, Vệ Từ bước vào.
Khương Ngâm háo hức nhìn sang, y chú ý tới ánh mắt của cậu, lập tức nhướng mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Khương Ngâm đang muốn mách lẻo chuyện Thẩm Thôi Anh hù dọa cậu, nhưng đáng tiếc lại không có bằng chứng nào cả. Sau khi Vệ Từ đến, biểu hiện của Thẩm Thôi Anh bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí còn mỉm cười đưa khăn cho cậu lau miệng.
Thật là một kẻ mưu mô xảo trá, Khương Ngâm bực bội nghĩ thầm.
“Vẫn cảm thấy không khoẻ à?” Vệ Từ đi tới sờ sờ trán cậu, “Lần này ngươi tốn rất nhiều công sức mới ngộ được đạo, bây giờ phát sốt, nghỉ ngơi thêm mấy ngày là được.”
“Vâng vâng” Khương Ngâm vui vẻ đáp, năm từ "nghỉ ngơi thêm mấy ngày" còn không phải ngụ ý là cậu có thể thoải mái lười biếng ăn chơi sao, hai mắt thiếu niên láo liên, cười khúc khích như sợ người khác không nhìn ra tâm tư nhỏ này.
Mắt phượng thon dài của Vệ Từ vô thức nhiễm một mạt ý cười, rèm mi tựa lông quạ nhẹ nhàng rũ xuống, “Đừng cho rằng dưỡng bệnh là không cần tu luyện, vi sư đã chuẩn bị sẵn mấy quyển công pháp Thủy linh căn cơ bản, nằm trên đây học cho tốt.”
Nam nhân xưa nay luôn mang vẻ lạnh lùng xa cách như khối băng thanh lãnh giờ lại có dấu hiệu tan chảy.
Thẩm Thôi Anh nhìn một màn này, ánh mắt sâu thẳm liếc về phía tên đầu sỏ trên giường.
Khương Ngâm vừa nghe thấy vẫn phải học thuộc, sắc mặt lập tức suy sụp, biểu tình nhăn nhó buồn bã: “Tại sao, không phải là đang dưỡng bệnh ư? Vậy mà vẫn phải học, ahhhh...”
“Sư phụ, chúng ta nghỉ một chút được không...” Khương Ngâm kéo tay áo Vệ Từ làm nũng, giọng nói toát ra vẻ cầu khẩn: “Nghỉ ngơi mấy ngày, rồi từ từ hãy học...”
Thiếu niên môi đỏ răng trắng, đôi mắt trong veo như dòng suối thanh triệt, toàn thân mềm mại đến không tưởng, vẻ mặt lém lỉnh đáng yêu khiến người ta ngứa ngáy tâm can.
Vệ Từ suýt chút nữa đã gật đầu đồng ý.
Thẩm Thôi Anh bên cạnh nhịn hết nổi, túm cổ áo xách Khương Ngâm lên như một con gà, ném cậu vào góc giường: “Ngươi vẫn còn là đứa trẻ ba tuổi sao? Lại còn làm nũng, được rồi, ta đây liền chiều ngươi!”
Khương Ngâm chưa kịp phản ứng thì đã bị ghì lên giường, đối phương vỗ "bốp bốp" vào mông cậu.
“Ngươi... Ngươi dám đánh ta?” Cậu thẹn quá hoá giận, vội vàng che mông lại, đồ Thẩm Thôi Anh đáng chết, ông đây liều mạng với mi!
“Làm sao? Ta là sư huynh của ngươi, không thể giáo huấn ngươi à?” Thẩm Thôi Anh bắt chéo chân lại, lười biếng ngả người ra sau ghế, híp mắt nhìn về phía Khương Ngâm.
Chưa kể, cảm giác còn rất đầy đặn.
Khương Ngâm căng chặt quai hàm, nghiến răng nghiến lợi, ngay lúc sắp sửa lao tới Thẩm Thôi Anh thì bị Vệ Từ kéo lại.
“Chậm đã, yên lặng nghe vi sư nói. Lớn như vậy rồi, hà cớ gì làm việc cứ luôn lỗ mãng?”
Khương Ngâm đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Tu luyện là điều cần thiết.” Y nhìn Khương Ngâm một mặt không tình nguyện, tiếp lời: “Ngươi là yêu tu, nhìn xương cốt thì hẳn phải nên thành niên rồi, nhưng không biết vì sao đến giờ vẫn chậm chạp không xong. Đoán chừng do kỳ ấu niên* không chăm sóc tốt thân thể, vi sư bây giờ để ngươi học tập công pháp là muốn nhanh chóng loại bỏ hết tạp chất cũ ra trước khi trưởng thành, lát nữa sẽ cho ngươi tắm nước thuốc thêm vài lần.”
*giai đoạn còn nhỏ
Khương Ngâm nghe chữ hiểu chữ không, đại khái biết ý là chuẩn bị tẩm bổ thân thể.
Hệ thống 661 trong lòng cười lạnh: “Ha, nào có đơn giản như vậy? Nhặt được cái thân phận Long tộc, cũng không biết là phúc hay họa. Một khi trưởng thành cậu sẽ thừa hưởng được sức mạnh khổng lồ, cố tình cơ thể này của cậu lại quá đỗi yếu đuối, bệnh cũ tật mới trong người trở thành quả bom hẹn giờ, chỉ cần có chút sơ suất, vậy thì đêm thành niên kia cũng sẽ là đêm cậu bỏ mạng!”
Long tộc nào mà không lớn lên trong cẩm y ngọc thực, kì trân dị bảo? Ngay cả khi đã săn sóc kĩ lưỡng như vậy, vẫn có kẻ chết bất đắc kì tử.
Không ngờ một bia đỡ đạn nho nhỏ, cuộc sống bần hàn khổ cực mà vẫn còn tồn tại tới tận bây giờ.
Khương Ngâm nghe xong liền buồn bực, nhớ tới thân thể này trước đây đã từng bị Ma Tôn cưỡng ép đảo ngược ma khí, sửa đổi linh lực, cậu không khỏi ghi hận Chu Dĩnh, về sau nhất định phải đòi đủ cả vốn lẫn lời!
Nháo nhào hồi lâu vẫn không thoát được việc tu luyện, Khương Ngâm chỉ đành ngậm ngùi ôm một đống sách quay về.
Vừa bước ra cửa, cậu đột nhiên nhớ tới Thẩm Thôi Anh đe dọa sẽ ném mấy con rắn vào phòng mình, bèn cứng đờ người, chân chôn chặt xuống mặt đất.
Người đứng sau thấy cậu dừng lại, hung tợn liếc mắt hỏi: “Sao không đi đi?”
Khương Ngâm cười ha hả, đau khổ quay đầu, vẻ mặt lấy lòng nịnh nọt: “Chuyện là... Sư phụ, đệ tử bỗng nhiên cảm thấy mình vẫn chưa hoàn toàn bình phục, hay là... Để đồ nhi ở lại đây thêm một đêm nữa...”
Thẩm Thôi Anh lập tức khựng lại, hắn lạnh lùng híp mắt, giống như muốn nói "ngươi muốn chết thì cứ việc tiếp tục".
Vệ Từ sửng sốt, y hé miệng, nhưng không lập tức đồng ý như thường lệ, ngược lại, hai tay đặt bên người siết chặt một chút, qua một thời gian, môi mỏng hơi mấp máy, chuẩn bị nói lời từ chối.
Tuy nhiên, không chờ y kịp đáp lời, Thẩm Thôi Anh đã lên tiếng trước.
Hắn sải đôi chân dài ra, kéo cánh tay Khương Ngâm đè vào trong người mình, cười cười: “Đã bao lớn rồi, còn muốn ngủ với sư phụ? Cũng không phải là trẻ nhỏ không hiểu chuyện đi ha?”
“Nếu thật sự không ổn thì để sư huynh chiếu cố cho ngươi!” Thẩm Thôi Anh hờ hững nhìn thiếu niên, “Sư huynh ta thích ngươi nhất mà, nhỉ?”
Khuôn mặt hắn tuấn mỹ vô song, giữa chân mày lộ ra khí tức lười biếng tà tứ, kiêu ngạo tùy ý. Lúc cười rộ lên luôn có một cỗ hơi thở không đứng đắn, ngay cả Khương Ngâm cũng không khỏi bị hắn hấp dẫn, “Đúng không, tiểu sư đệ, ngươi nói xem, đêm nay có muốn ngủ với sư huynh không?”
"Hửm?"
Quả thật rất đẹp.
Nếu phớt lờ đi uy hiếp và cảnh cáo nồng đậm trong đôi mắt đối phương.
Khương Ngâm làm gì còn lựa chọn nào khác, nụ cười treo trên môi đến cứng đờ, “Đương nhiên... Ta thích sư huynh nhất. Sư phụ, vậy để hôm nay đồ nhi ngủ với sư huynh đi thôi.”
Cậu cố gắng trừng lớn con ngươi, ý đồ muốn Vệ Từ nhìn thấy vẻ miễn cưỡng trong mắt mình, thế nhưng dường như hôm nay y có chút thất thần, vẫn chưa để ý đến cậu.
Vì thế, Khương Ngâm đáng thương khóc hu hu bị Thẩm Thôi Anh kéo đi.
........
Chẳng biết đã qua bao lâu, cả không gian yên tĩnh không một tiếng động nào, đoán chừng hai bọn họ đã đi rất xa.
Bạch y tiên nhân đột nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Một tầng băng sương lấy người nọ làm trung tâm rồi dần dần xuất hiện, chúng chậm rãi khuếch tán, bao phủ dày đặc toàn bộ cung điện. Ngay cả cửa sổ, cây cột, trên nóc, sàn nhà, mỗi một tấc khe hở đều bị vô số bông tuyết nhỏ li ti bao trùm, cả căn phòng giờ đây tựa như một khối băng xanh hun hút.
Đây là băng vực của Khấp Thủy Kiếm Quân.
Vệ Từ chậm rãi đứng dậy, đi tới trước một bình hoa, không biết y ấn vào đâu mà vách tường bỗng nhiên tách mở, lộ ra một hành lang tối tăm u ám, y nhẹ nhàng bước vào.
Nếu như bên ngoài chỉ hơi lạnh một chút thì trong đây tuyết trắng dày đặc, gió buốt đến thấu xương, trong phút chốc từ những hạt tuyết nhỏ rơi rơi chuyển thành một mùa đông khắc nghiệt, hàn khí mạnh đến nỗi có thể làm cho nước đóng thành băng.
Vệ Từ vừa tiến vào, trên rèm mi dài lập tức đọng lên một tầng sương trắng, bạch y đơn bạc cũng phủ đầy bông tuyết, khiến y trông như một tuyệt tác được điêu khắc tỉ mẫn giữa đất trời bốn phương trắng xoá.
Y ngồi xuống tấm đệm trong cùng, lòng tĩnh lặng như nước, bắt đầu thiền định.
Vệ Từ vốn tàn nhẫn thờ ơ, xem nhẹ mọi việc, hơn nữa y trời sinh thông minh, bởi vậy trên con đường tu hành giống như được thần linh tương trợ, đã sớm vượt qua các huynh đệ đồng môn, trở thành đệ nhất Kiếm Tôn.
Người tu luyện bất tử vốn chính là hành động nghịch thiên, càng về sau càng thêm gian nan. Đặc biệt là còn có cửa ải tâm ma làm vô số kẻ thất bại rơi từ trên đỉnh xuống, tan xương nát thịt.
Trước nỗi ám ảnh của các tu sĩ trong thiên hạ này, Vệ Từ lại rất nhẹ nhàng vượt qua, y từng nói bản thân mình căn bản không có dục vọng, vậy nên không sợ tâm ma.
Sư phụ y nghe xong, vô cùng lo lắng khuyên bảo: trên thế gian này, chỉ cần là con người thì sẽ có dục vọng, sẽ có đồ vật mình mơ ước, bởi vậy nên tâm ma mới khó để vượt qua.
Có đôi khi, không phải là ngươi không có dục vọng, mà do ngươi sở cầu cực lớn.
Lớn đến nỗi, chỉ chờ thời khắc nó xuất hiện, ngươi thậm chí không có cả sức để chống cự, chỉ biết giơ tay đầu hàng.
Vệ Từ nhủ thầm, sư phụ nói đúng rồi.
Tâm ma của ta, thật sự đã đến...
Dây cột tóc đỏ tươi trên đầu không biết rơi xuống tự lúc nào, ba ngàn sợi tóc phiêu đãng trong không trung, khí tức vốn luôn cao cao tại thượng không nhiễm bụi trần nháy mắt thay đổi, một làn sương đen dày đặc bốc lên, bao quanh thân thể nam nhân.
Tản ra hơi thở quỷ dị u ám.
Vệ Từ rên rỉ, một vệt máu chảy từ khoé miệng ra, từng giọt từng giọt không ngừng lưu động, cuối cùng vờn quanh trên cổ người nọ, uốn lượn tạo thành những đạo hoa văn đỏ rực kì bí.
........
Trong một căn phòng khác, Khương Ngâm oai oái la to một tiếng rồi bị ném mạnh lên giường.
“Mẹ nó!” Cậu nhăn nhó ôm lấy hai mông của mình.
Thẩm Thôi Anh kì quái nhìn thiếu niên, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Trên mông nhiều thịt như vậy, ta chỉ nhẹ nhàng một quăng một cái, sao lại đau được?”
Khương Ngâm không nghe thấy, mà nếu có, cậu phỏng chừng sẽ bò dậy liều mạng với đối phương.
“Được rồi, tối nay ngươi ở đây, không được ra ngoài chạy loạn rõ chưa?” Thẩm Thôi Anh răn đe xong liền chuẩn bị nhấc chân rời đi.
Khương Ngâm buột miệng hỏi: “Ngươi không ngủ lại sao?”
Nói xong cậu lập tức hối hận, quan tâm nhiều như vậy làm gì, cho dù Thẩm Thôi Anh có vào quan tài ngủ cũng chả liên quan đến cậu!
Quả nhiên, Thẩm Thôi Anh cười như không cười xoay người lại, “Làm sao vậy, sư đệ đây là muốn hai ta ngủ với nhau sao? Chẳng lẽ đúng thật là ngươi thích ta?”
“Ha, tưởng bở.” Hắn lập tức lạnh mặt xuống, trào phúng nói: “Tắm rửa rồi ngủ đi.”
Khương Ngâm:...
Cậu câm nín, nhân vật công chính nào cũng tự luyến như vậy sao?
Vừa bước ra đóng cửa, thế nhưng lại bắt gặp một mảnh bông xù khổng lồ đang nằm nhoài ra, hoá ra là con hổ trắng của Thẩm Thôi Anh.
Sao vậy, sợ cậu nửa đêm bỏ chạy à?
Khương Ngâm ngồi xổm xuống, vuốt ve bộ lông mềm mượt kia, “Bảo bối lớn thật đáng thương, chủ nhân của mi đúng là tên không ra gì, ban đêm không cho ngủ còn bị phái tới giám thị ta...”
Cầm Đan vừa thấy cậu liền có vẻ rất hào hứng, nó duỗi cái lưỡi lớn ra liếm tới liếm lui làm tay Khương Ngâm dính đầy nước dãi, mắt thấy đối phương chuẩn bị liếm đến đầu mình, Khương Ngâm vội vàng đứng dậy tránh đi.
“Đi nào bé cưng, bên ngoài lạnh lắm, vào trong nằm đi.” Cậu xoa đầu Cầm Đan, ra hiệu cho nó đi vào.
Khương Ngâm lập tức nhảy lên trên giường, còn vỗ vỗ xuống bên cạnh, “Lại đây, hai ta cùng ngủ.”
Con hổ uy phong lẫm liệt thế nhưng không ngừng lăn lộn trên đất, hồi lâu cũng chưa đứng lên, cuối cùng còn giống như đang thẹn thùng mà giơ vuốt che đôi mắt lại, chọc Khương Ngâm bật cười ha ha.
“Đáng yêu quá đi mất!” Cậu bước xuống ôm đầu Cầm Đan hôn chóc chóc, sau đó lại hỏi: “Mi thật sự không muốn lên đây ngủ sao? Ta hỏi một lần cuối thôi đó nha ~”
Cậu còn chưa dứt lời, Cầm Đan phía dưới đã nhảy vọt lên giường, còn rất thuần thục đắp chăn lại, sau đó đặt hai móng vuốt lên bụng, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cậu.
Khương Ngâm:... Con hổ này thành tinh rồi ư?
Hệ thống 661 yên lặng thở dài, cũng không phải không đúng, ha ha.
Khương Ngâm không nghĩ nhiều, dù sao nơi đây là Tu chân giới, chuyện kì quái gì cũng có thể phát sinh, cậu nằm xuống cạnh Cầm Đan, cũng đắp chăn lên người mình, sau đó hôn hôn đầu nó, “Ngủ ngon ~”
Nhắm mắt lại, thoải mái quá, ngủ khò khò.
Trong đêm tối, hai con mắt to tròn sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Khương Ngâm, lỗ tai mỗ hổ nào đó ngại đến mức đỏ bừng.
Thư thú*, đang mời gọi nó...
*là thú cái, trong trường hợp này có thể hiểu là phái yếu hơn (Khương Ngâm yếu hơn so với hổ), dịch thú cái nghe hơi... nên mình giữ nguyên
Mà Thẩm Thôi Anh sát bên vừa nhận được được truyền âm của Cầm Đan xong liền khiếp sợ đến mức suýt ngã khỏi giường, hắn vội vàng phân một tia thần hồn qua khống chế nó, sợ Cầm Đan thật sự tìm một con cọp cái đến "an ủi".
Kết quả không xem còn đỡ, vừa mới nhìn đã sốc ngây người.
Một lúc sau, Thẩm Thôi Anh đỏ mặt thu hồi thần thức về.
Con... Con hổ đáng chết này, không những đối xử với Khương Ngâm như thư thú mà còn coi cậu ta là bạn đời!
note của editor: háp pi niu dia<⁠(⁠ ̄⁠︶⁠ ̄⁠)⁠>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.