Editor: hatrang.
- --
Lại là một giấc mộng vừa hư ảo vừa chân thật.
Giống như bản thân đang chìm xuống đáy hồ vô tận, từng dòng nước mềm mại chảy qua kẽ tay, mang đến xúc cảm ấm áp dễ chịu, phảng phất như được trở về nơi mình sinh ra, rồi chợt phát hiện mình thật sự có thể mở to mắt.
Trước mặt là một toà Thủy Tinh Cung xanh thăm thẳm, hoa lệ và xa xỉ đến cùng cực; trước cửa xây ba cây cầu hình vòm bằng ngọc thạch; trên lan can được chạm khắc tỉ mỉ đầu rồng phượng vô cùng uy nghiêm; bốn vách tường xung quanh phủ kín các bức bích hoạ Phật giáo cực độ tinh xảo, đường nét vừa mượt mà lại tinh tế, tạo hình sống động, tựa như một toà bảo khố được chế tác vượt lên cả sự hoàn mỹ của loài người.
Xa hơn bên trong là sáu mươi bốn cây cột của chính điện, mỗi một cây đều có một tinh thể bàn long* làm hoàn toàn từ băng quấn quanh, đầu rồng hướng xuống dưới, đuôi chĩa lên trên, khi nó vươn mình bơi lội thì râu rồng cũng lắc lư cùng dòng nước, xinh đẹp cực kì. Các bức bích hoạ trước điện còn khắc hình nhị long hí châu** và một con rồng mạnh mẽ bay thẳng lên trời, sử dụng kĩ thuật phù điêu*** khiến tổng thể tráng lệ lộng lẫy, sinh động như thật.
*con rồng đang nằm
**thành ngữ Trung Quốc (二龙戏珠) chỉ sự cát tường tốt đẹp
***phù điêu (chạm nổi) là hình thức sáng tác nghệ thuật bằng cách đắp nổi hoặc đục đẽo, khoét lõm, nó là một kỹ thuật điêu khắc trong đó các yếu tố điêu khắc được gắn kết vào cấu tạo nền của cùng một chất liệu
Chính giữa Thủy Tinh Cung đặt một chiếc quan tài bằng băng, mơ hồ thấy được một bóng người thon dài qua lăng kính trong suốt mờ ảo kia, cậu từ từ trôi dạt đến đó, rồi bắt gặp một gương mặt cực kì mĩ lệ xinh đẹp có vài nét giống cậu. Cậu giơ tay muốn sờ lên người nọ, song ngay lúc vừa chạm vào nắp quan tài lạnh như băng, đối phương đột nhiên mở mắt --
Áo trắng tóc trắng, đồng tử một màu xanh lạnh lẽo đến doạ người, đuôi mắt phủ đầy vảy bạc, hắn đang nhìn chằm chằm cậu.
Sau đó, hắn cũng vươn tay lên, chạm vào lòng bàn tay cậu.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, vô số cảnh tượng xa lạ đánh úp lên cơ thể, cậu chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở một khuôn mặt dính dầy máu tươi.
Cậu nhìn thấy một phiên bản khác của mình đang đứng trong góc tối u ám, móng vuốt dữ tợn xuyên ra từ trong ngực "cậu".
"Tí tách... Tí tách..."
Là tiếng máu chảy xuống dưới.
........
"A --!" Khương Ngâm vội bừng tỉnh, đầu đau đến nứt ra.
Chết tiệt, mình làm gì ở trong mộng thế này?
Tuy rằng cậu đã quên gần hết cảnh tượng mình vừa mơ, nhưng cậu vẫn nhớ rất rõ nam nhân trong quan tài băng kia, người nọ chắc hẳn là cậu sau khi thành niên.
Lúc này, vảy ở đuôi mắt lại mơ hồ nóng lên.
Vì sao lại nằm trong đó? Chẳng lẽ là đang tu luyện?
Khương Ngâm hoang mang tự hỏi, rồi đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng cầm lấy gương trên bàn nhìn. Khuôn mặt trong ảnh phản chiếu dường như không có biến hoá nào, song vẫn cảm thấy có gì đó không giống trước kia, tuy không thể chỉ ra cụ thể, nhưng vảy bạc lung linh ở cuối mắt kia vô hình chung khiến người ta liếc mắt một cái cũng cho rằng đây là một mỹ nhân.
"Yêu tổng, cậu có thấy tôi xinh đẹp hơn không?" Khương Ngâm kinh ngạc hỏi.
Hệ thống 661 bình tĩnh trả lời: "Bình thường thôi, hôm qua cậu vừa mới ngâm thuốc đầy thiên linh địa bảo, sau khi thân thể hấp thu dưỡng chất xong sẽ tự nhiên phát triển hơn, tắm thêm vài lần nữa là quen."
Cậu vốn không phải người quá để ý đến vẻ bề ngoài, chỉ là câu "đồ xấu xí" của Thẩm Thôi Anh thật sự đã làm tan nát trái tim cậu, tuy rằng bản thân không đẹp trai ngời ngời, nhưng trước giờ chưa từng có ai chê cậu xấu!
Thấy sắp đến giờ học, Khương Ngâm cũng không lười biếng nữa, cậu thu dọn đồ đạc một chút rồi đi ra ngoài.
Sáng nay là Vệ Từ dạy, Thẩm Thôi Anh không biết sao mà không đi theo cậu, để hai người bọn họ một mình.
Có lẽ vì Vệ Từ là thụ chính trong cốt truyện nên Khương Ngâm luôn vô thức coi đối phương như nữ chính, ngoại trừ bình thường cố tình chọc tức Thẩm Thôi Anh ra, cậu rất hiếm khi đến gần y, cứ có cảm giác quái dị nam nữ thụ thụ bất thân.
Thế nhưng hôm nay vẻ mặt của đối phương lại có chút ôn nhu dịu dàng, làm Khương Ngâm không khỏi quan sát người nọ lâu hơn, nhìn một hồi bỗng phát hiện có điều gì đó không đúng.
Kì lạ!
Sao lại có vết cắn trên cổ y?
Vãi! Con choá Thẩm Thôi Anh kia ra tay nhanh như vậy sao?
Bọn họ bên nhau khi nào? Sao cậu lại không biết gì hết...
Trong lòng Khương Ngâm hừng hực bốc cháy tinh thần nhiều chuyện, cậu vội muốn chết, cực kì tò mò muốn biết rõ đầu đuôi ngọn ngành! Hai người họ thế mà có thể yêu đương dưới mí mắt cậu, tên Thẩm Thôi Anh kia cũng thật là, bình thường không rõ vui buồn, ai ngờ lúc ra tay lại mạnh mẽ như vậy, còn dám đánh dấu lên người Vệ Từ.
Cũng không biết bọn họ đã đi đến bước nào rồi? Khương Ngâm bỗng nghĩ đến mấy tình tiết khó có thể miêu tả trong cốt truyện, đỏ mặt nhìn Vệ Từ.
Có lẽ là do ánh mắt của cậu quá mức nóng rực nên đối phương chỉ nhẹ nhàng nâng mi hỏi: "Làm sao vậy?"
Nam nhân một tay cầm sách một tay chống cằm, lúc y hơi nghiêng đầu thì sợi dây màu đỏ rực hoà cùng vài lọn tóc đen khẽ thả xuống trước ngực, làm cho cả khuôn mặt mang theo vẻ thanh lãnh như được tỉ mỉ hoạ ra, cố tình trong đôi mắt giờ đây lại đong đầy ôn nhu, cái cảm giác mâu thuẫn này quả thực khiến người ta nhịn không được muốn nhìn y lần nữa.
Khương Ngâm ngơ ngác nhìn đối phương: "Không có gì, sư phụ, người... người có người trong lòng không?"
Nói xong, cậu đột nhiên tỉnh táo lại. Mình làm sao có thể hỏi vấn đề tế nhị như vậy chứ! Tất cả là do cậu bị sắc đẹp kia mê hoặc, không cẩn thận một chút đã nói thành lời.
Đúng là hại nước hại dân mà.
Vệ Từ hơi ngẩn ra, y nhìn thoáng qua Khương Ngâm, sau đó rèm mi đen nhánh khẽ run lên, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Khương Ngâm hoàn toàn không kịp phản ứng.
À... À!? Thật sự có sao? Vãi!
"Thật ạ?" Cậu có chút kích động nắm lấy tay áo Vệ Từ, "Là ai thế? Người nói nhỏ cho đồ nhi biết đi, ta nhất định sẽ không kể cho người khác!"
Đặc biệt là tên choá Thẩm Thôi Anh kia!
Vệ Từ khẽ quay đầu đi, sườn mặt y lạnh lùng như ngọc, lông mi thật dài run run, thế nhưng bên tai lại dần nổi lên một mạt màu hồng, giống như đang ngượng ngùng, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng đáp: "Ta thích hắn, nhưng... hắn vẫn chưa biết..."
Vãi, không biết?
Không thể nào, Thẩm Thôi Anh thích thụ chính như vậy, sợ là chỉ cần nhận được một chút "đèn xanh" từ đối phương thì đã vội vàng đè người nọ lên tường quấn quýt một hồi rồi, sao có thể không biết?
Khương Ngâm sốt ruột hỏi thêm: "Sao lại thế, hay là do thường ngày người biểu hiện không được rõ ràng?"
Hoặc đây là cốt truyện ẩn giấu, hai người bọn họ đang chơi "yêu thầm từ hai phía" play?!
"Người thật sự thích hắn sao? Bình thường người có thái độ như thế nào, đồ nhi giúp người phân tích một chút." Khương Ngâm không sợ chết liến thoắng, có lẽ cũng chỉ có cậu mới dám hỏi cả vấn đề riêng tư của công thụ chính.
Vệ Từ tựa hồ hơi đỏ mặt, lại dường như không có, y chỉ nhìn thật sâu Khương Ngâm, sau đó nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ trong lòng: "Hắn... hắn rất đáng yêu, ta thường dạy hắn đọc sách viết chữ, ta còn dạy hắn luyện tập công pháp, mỗi lần hắn đến gần, ta đều cảm thấy tim đập rất nhanh, ta..."
Giống như cảm thấy khó có thể mở miệng, Vệ Từ quay đầu đi, không nói nữa, chỉ là lỗ tai đỏ ửng kia dường như càng thêm đậm màu.
Mười ngàn chữ "vãi sh*t" đột nhiên xẹt qua trong lòng Khương Ngâm, vô số suy diễn lớn mật dần xuất hiện.
Đáng yêu? Thẩm Thôi Anh á? Kệ đi, người tình trong mắt hoá Tây Thi mà.
Dạy dỗ hắn học tập tu luyện? Ừm, nhất định là Thẩm Thôi Anh rồi!
Tim đập nhanh? Được rồi, đây tuyệt đối là đang yêu!
Nhưng mà... Thụ chính à, ngươi nói rõ như vậy, sợ người khác không đoán được ngươi thích đồ đệ của mình sao?
Để tránh cho Vệ Từ xấu hổ, Khương Ngâm vẫn giả vờ như không nhận ra người đó là ai, cậu an ủi nói: "Không sao cả, đừng suy nghĩ quá nhiều, người cứ duy trì thái độ như bây giờ là được. Bình thường cẩn thận chăm sóc, đối xử với hắn đặc biệt hơn một chút, để hắn thấy vị trí bản thân cao hơn người khác, có thể qua một thời gian hắn sẽ nhận ra tâm ý của người!"
Nếu sau này bọn họ lại muốn đổi trò tình thú mới, cậu cũng sẽ vui vẻ đi theo chỉ điểm tới cùng.
Khương Ngâm tiếp tục ba hoa phóng đại lên: "Yêu nhau chính là như thế! Nhớ lúc trước ta bắt đầu yêu đương cũng vậy, ban đầu có hơi khó khăn, chờ sau này sẽ khổ tận cam lai*."
*hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng
Ta bắt đầu yêu đương cũng vậy...
"Ngươi có người trong lòng?" Vệ Từ đột nhiên siết chặt lấy tay Khương Ngâm, lực đạo lớn đến dọa người, có lẽ đã làm thiếu niên nhăn nhó vì đau đớn, đôi mắt nam nhân mơ hồ hằn lên tơ máu chằng chịt, như là đang hỏi một vấn đề cực kì hệ trọng.
Y chỉ cảm thấy nhiệt huyết nóng bỏng trong lòng nháy mắt đã nguội lạnh hoàn toàn, như thể bị phủ một lớp tuyết rét buốt lên trên, mạnh mẽ cuốn sạch sẽ những cảm xúc suy nghĩ ban nãy đi mất, khiến mọi ngượng ngùng xấu hổ bỗng chốc trở thành trò khôi hài. Vệ Từ chưa bao giờ lạnh đến thế, thấu tận xương tủy, y phát hiện tay mình vậy mà đang không ngừng run rẩy.
Y hung hăng siết chặt nắm tay, mạnh đến nỗi móng tay gần như găm sâu vào da thịt, Vệ Từ cố gắng bình tĩnh bản thân, hỏi lại: "Ngươi có người trong lòng?"
Khương Ngâm không biết vì sao đối phương lại kích động như vậy, song cậu vẫn thành thật trả lời: "Có ạ."
Cậu vẫn luôn nhớ như in thiết lập của mình trong thế giới này: Cậu thích Ma Tôn Chu Dĩnh.
Vệ Từ nhẹ nhàng buông tay thiếu niên ra, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc u ám đến gần như chực trào, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng duy trì vẻ lãnh đạm, y nghe thấy thanh âm lạnh lùng không mang theo chút cảm tình nào của mình: "Buổi học sáng nay kết thúc ở đây, ngươi đi về trước đi, thân thể ta có chút không thoải mái."
Khương Ngâm kinh ngạc nhìn người nọ, rõ ràng còn chưa bắt đầu học mà đã kết thúc rồi? Nhưng mà...
"Sư phụ, thân thể người làm sao vậy, có cần..." ta giúp người gọi Thẩm Thôi Anh tới không.
Lời nói bỗng kẹt lại ngay cổ họng, bởi vì cậu trông thấy Vệ Từ hướng tầm mắt lạnh như băng về phía bản thân, không khác gì đang nhìn một xác chết không còn sự sống, giống như đang cố khắc chế cái gì đó, vẻ mặt người nọ chìm vào bóng tối sâu thẳm, trong con ngươi thậm chí còn loé lên tia đỏ rực, toát ra hơi thở cực độ âm u nguy hiểm.
Khương Ngâm bị dọa ngây người, hai chân gần như khuỵu xuống, cứng đờ tại chỗ.
Sau đó, Vệ Từ lại dịu giọng, nhưng trong thanh âm vẫn tràn ngập ý tứ ra lệnh: "Trở về đi."
Cậu vội vàng hành lễ, run run rẩy rẩy bỏ chạy.
Mắt thấy trong cung điện không còn người nào nữa, ngay lập tức quang cảnh xung quanh nhoáng cái đã bị đóng băng vạn dặm, vô số mũi băng nhọn hoắt đâm ra khắp nơi, từ mặt đất đến bốn bên tường, toàn bộ cung điện không còn mang vẻ lộng lẫy mê người như trước, mà ngược lại nó giống như một địa ngục ghê rợn nào đó, mỗi một tấc đất đều tản ra khí tức tàn nhẫn, hơi lạnh thấu xương, tuyết bay vạn dặm, không gian trở thành một hầm băng trắng toát.
Đột nhiên, "ầm" một tiếng, cả cung điện băng trong nháy mắt vỡ tan.
Một bầu không khí lạnh lẽo tràn ngập khắp nơi.
Vệ Từ ngồi trên cao, ánh mắt tối đen không rõ ý vị, y không nhúc nhích nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào, hình ảnh Khương Ngâm hoảng sợ bỏ chạy hiện lên trong đầu, ác ý ngày càng dày đặc không cách nào khống chế.
Trong khoảnh khắc đó, y thật sự đã muốn giết chết đối phương.
Không chiếm được, không thuộc về mình, vậy thì hủy diệt đi...
Nhưng y không nỡ, đó là Khương Ngâm của y, một Khương Ngâm duy nhất trên thế gian này, không kẻ nào thay thế được, một Khương Ngâm đáng yêu hoạt bát, tràn đầy sức sống. Nếu giết rồi, sẽ không còn ai như vậy nữa.
Y vẫn có thể kiên nhẫn chờ để con mồi tự sa vào lưới.
Đều là do tâm ma dụ dỗ, nếu không hôm nay y sẽ không thất thố như vậy.
Càng cố gắng kìm nén lại càng thêm nhung nhớ, một khi cảm xúc u ám xuất hiện trong lòng liền không thể nào vứt bỏ, tựa như có vô số giòi bọ bám lên xương.
Vô pháp khống chế.
Vừa ghê tởm vừa hèn hạ, y thậm chí còn nghĩ đến - nhốt Khương Ngâm lại, dùng mười vạn phương pháp tiêu hủy kí ức mà triệt để xoá sạch bóng dáng kẻ kia trong đầu thiếu niên, sau đó khiến cậu...
Quả cầu băng trên tay không ngừng xoay tròn, hàn khí từ lòng bàn tay len lỏi đến tận cùng mạch máu.
Xúc cảm lạnh lẽo làm y dần dần khôi phục lý trí.
Một lúc sau, Vệ Từ sửa sang lại quần áo, cuối cùng trở về bộ dáng Kiếm Tôn của Thanh Vân Tông, băng thanh ngọc khiết, lạnh lùng cao ngạo; một Khấp Thủy Kiếm Quân lãnh tâm vô tình, cao cao tại thượng.
Chỉ là một đoạn thời gian mà thôi, y có thể chờ.
- --
note của editor: không hiểu sao mình rất thích sư phụ hắc hoá hehe=))