Editor: hatrang.
- --
Lúc cậu đem lọ hơi thở của Diệp Trúc Quân về phòng, trời đã tối muộn.
Như thường lệ, Khương Ngâm bắt đầu gửi tin nhắn tình yêu màu hồng chíu chíu cho Ma Tôn, chiếc gương đồng này không chỉ truyền được tin tức mà còn có thể gọi video, đương nhiên, là một chiều.
Trừ phi Ma Tôn chủ động, nếu không Khương Ngâm căn bản không thể nhìn thấy "người trong lòng" mình.
Bất quá, hôm nay cậu vừa mới soạn xong một tin nhắn sến súa đến nổi cả da gà, bấm gửi, gương liền rung lên, vậy mà... gửi được sao?
Khi khuôn mặt phảng phất ý cười kia đột nhiên hiện lên, Khương Ngâm giật mình ngẩn người, suýt nữa đã không kịp phản ứng, phải nhờ hệ thống truyền cho cậu một luồng điện giật nhỏ thì cậu mới vội vàng quỳ xuống.
Lúc Chu Dĩnh kết nối, hắn vừa vặn nhìn thấy hai mắt rưng rưng đầy đáng thương của Khương Ngâm, mấy tháng không gặp, thiếu niên dường như đã thoát thai hoán cốt, tựa như một con thiên nga gãy cánh ngoan ngoan phủ phục quỳ xuống trước mặt hắn.
Đồng tử trong suốt sóng sánh từng gợn sóng nước, chất chứa muôn vàn tình tự nóng bỏng không tên, vừa ái mộ lại vừa chân thành, vảy bạc ở đuôi mắt yêu dị mê người cực kì, tròng mắt tràn đầy thâm tình, môi mọng mang theo sắc đỏ tươi diễm lệ, quả thật là...
Vừa nhìn vào đã khiến lòng người ngứa ngáy...
Nam nhân đỡ trán, tay áo to rộng theo đó rũ xuống, lộ ra một khoảng cánh tay rắn chắc, trong mắt tựa như có một tia trêu chọc, "A... Tiểu đào hoa của ta đã lớn rồi..."
Con rắn nhỏ vốn tầm thường chẳng chút gì nổi bật nay đã biến thành bộ dáng câu nhân như vậy. Một cái liếc mắt cũng phong tình vạn chủng đến cực điểm, chỉ cần người nọ thoáng nhìn qua, ngàn vạn tia sáng nhẹ nhàng lưu chuyển trong con ngươi xanh thẳm, ướt át kiều diễm, đong đầy ẩn tình, phảng phất như ánh dương rực rỡ lộng lẫy, làm trăm hoa đua nở, làm người khác vô thức chìm đắm thật sâu vào ánh nhìn của đối phương.
Khương Ngâm vừa chửi rủa hệ thống trong lòng vừa duy trì vẻ mặt si tình muốn chết bên ngoài, cậu nghe nói để đầu hơi chếch về phía trước góc 45 độ là tư thế đẹp nhất, vì thế cậu điều chỉnh một chút, rồi nhìn chằm chằm đối phương, vừa sợ hãi lại cũng vừa khiếp đảm, song thanh âm vẫn như cũ vô cùng nhu tình uyển chuyển: "Tôn thượng..."
"Tôn thượng tới tìm ta, là muốn phân phó nhiệm vụ mới sao?" Cậu hơi nghiêng người quỳ trên mặt đất, làm vòng eo thon thả mảnh khảnh phá lệ đẹp đẽ, "Chỉ cần là yêu cầu của tôn thượng, ta nhất định sẽ hoàn thành bằng mọi giá!"
"Cho dù có phải... thu thập vật dụng cá nhân của Kiếm Tôn, ta cũng cam đoan sẽ làm tốt." Thiếu niên thủ thỉ, thanh âm có chút nghẹn ngào, tựa như nói ra chuyện này đã làm hắn vô cùng đau lòng buồn bã, chứ chưa bàn đến việc phải tự mình thực hiện nhiệm vụ.
Khương Ngâm lén trợn mắt.
Haha, thật là đáng thương, bị người mình yêu đưa đến bên kẻ khác, tận mắt chứng kiến vầng trăng sáng trong lòng Ma Tôn sống tự do vui vẻ, đã thế còn phải thu thập vật dụng cá nhân của đối phương, nếu cậu thật sự thích Chu Dĩnh thì chắc hẳn bây giờ đã sớm tan nát cõi lòng rồi.
Khương Ngâm: "Hức hức hức, tôi khổ quá đi, yêu phải người không yêu mình~"
Hệ thống 661: "Oẹ, tin cậu thì tôi là con chó!"
Thiếu niên rõ ràng khóc đến mờ cả mắt, vậy mà cậu vẫn gắng gượng đứng dậy ôm chiếc hộp nhỏ bên cạnh tới, động tác cẩn trọng như thể đang nâng niu bảo bối quý giá, đặt trước mặt Chu Dĩnh.
Cả đuôi mắt người nọ phiếm hồng không khác gì một chú cún nhỏ bị bỏ rơi, cậu lắp bắp nói: "Thuộc hạ đã nghiêm túc thực hiện mệnh lệnh của tôn thượng!"
Khương Ngâm mở khoá hộp, ngay lập tức lộ ra rất nhiều vật dụng nhỏ bên trong, có quần áo, chén trà, dây cột tóc... thậm chí cậu còn thu thập cả vài sợi tóc đen nhánh của Vệ Từ.
Thiếu niên giơ lên một kiện áo choàng, "Đây là quần áo mà Kiếm Tôn đã chạm qua, hẳn là vẫn còn mùi của y."
Cậu lại nâng lên một tách trà màu ngọc bích, phía trên có hoa văn cá chép và hoa sen, tiếp lời: "Đây là chén trà mà Kiếm Tôn đã chạm môi, thuộc hạ đã lén lấy nó về."
Sau đó, cậu nhanh chóng cầm lấy một vật phẩm khác, "Đây là..."
"Dừng lại, đừng nói nữa." Chu Dĩnh thấy bộ dạng thiếu niên vừa nói vừa lặng lẽ rơi lệ, hắn vội vàng ngăn đối phương lại, nội tâm vốn luôn lạnh lùng vô cảm bỗng dâng lên một tia đau nhói.
Nhìn vẻ mặt cậu gần như sắp tan vỡ, ánh mắt hắn không khỏi tối sầm đi, hai ngón tay nhẹ nhàng miết miết.
Thích hắn đến thế sao?
Thích tới mức này? Cho dù đau lòng đố kị đến chết vẫn nguyện ý hành hạ chính bản thân mình, còn cất giữ những thứ đó ngay ngắn chỉnh tề.
Chu Dĩnh hiếm thấy rơi vào suy tư.
Hắn thích Khấp Thủy Kiếm Quân, đây là điều không thể nghi ngờ, từ thuở niên thiếu đã sớm nhận định người nọ, nếu không có Vệ Từ, hắn đã sớm chết giữa đường, trên đời này cũng không còn ai tên Chu Dĩnh nữa.
Ân cứu mạng tại thành Lạc Thủy năm đó, hắn chưa bao giờ quên.
Vì thế, hắn xả thân nuôi ma, từ một tên ăn mày nhỏ bé nếm trải muôn vàng đắng cay trèo lên vị trí Ma Tôn, vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm ơn tình của người nọ, mãi đến năm nay đối phương mới xuống núi thu đồ đệ, hắn phái Khương Ngâm làm gián điệp cũng bởi vì ma lực thiếu niên không cao, thuận tiện để ẩn nấp.
Chỉ là hắn quên mất, người này cũng ôm loại tình cảm đó với mình.
Đối diện với đôi con ngươi tình ý nồng đậm kia, lòng Chu Dĩnh thoáng rung động một ít, nhưng cũng chỉ là một ít mà thôi.
Cả đời này, hắn chỉ cần một Vệ Từ là đủ rồi, những người không liên quan hắn sẽ triệt để cắt đứt.
Khương Ngâm khóc lóc ỉ ôi nãy giờ cũng chẳng phải vì đau lòng cực độ gì cả, chẳng qua là do nhớ lại mấy ngày nay cậu mặt dày đi xin Vệ Từ mấy thứ kia, quả thật xấu hổ muốn chết.
Cậu thậm chí còn viện cớ là "quá mức sùng kính" mà quang minh chính đại lấy cái ly của đối phương về, lúc ấy Khương Ngậm hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Vệ Từ, sợ y cho rằng cậu là một tên biến thái. Vừa nhớ lại, cậu không khỏi bật khóc nức nở.
Mình thảm quá đi mất, hu hu hu...
Không ngờ vừa ngước cổ đã thấy biểu tình kiên định của Chu Dĩnh, cậu lập tức sợ hãi đến nhảy dựng lên.
"Yêu tổng yêu tổng, sao tôi cứ có cảm giác hắn đang muốn đưa ra quyết định gì đó vô cùng quan trọng vậy? Sợ quá đi."
Hệ thống 661 giả vờ thâm trầm nói: "Cậu diễn tốt quá, làm Ma Tôn nghĩ rằng cậu yêu hắn muốn chết, cho nên hắn chuẩn bị vạch rõ ranh giới với cậu, để cậu không hi vọng nữa."
Khương Ngâm: "...Anh mày cho hắn mặt mũi." Hắn lại còn ảo tưởng là thật!
Chu Dĩnh thu hồi tầm mắt, nhanh chóng trở về dáng vẻ cao ngạo không hề đoái hoài đến bất cứ việc gì, "Lần này ta tìm ngươi là vì có một nhiệm vụ muốn giao phó."
Khương Ngâm lập tức quỳ xuống, "Thỉnh tôn thượng sai sử!"
Chu Dĩnh nói: "Một tháng sau, cuộc tỉ thí tranh tài của tứ đại môn phái sẽ bắt đầu, ta muốn ngươi đăng kí tham gia."
Khương Ngâm: "Vâng ạ, thế còn bên phía Kiếm Tôn thì sao?"
"Địa điểm thi đấu là ở thành Ung Châu, mà Vệ Từ đang bị thương, gần đó có một loại dược liệu rất quan trọng, thế nhưng cần phải dùng ngay, khó bảo quản được. Vậy nên Thẩm Thôi Anh và Vệ Từ chắc chắn sẽ tham gia." Chu Dĩnh dừng một chút rồi tiếp lời: "Ta muốn ngươi đi theo bọn họ, có việc gì phải báo lại cho ta."
Được rồi, mình vẫn chỉ là cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo họ thôi.
Khương Ngâm ủy khuất cụp mắt xuống, môi hơi bĩu ra.
Chu Dĩnh thoáng khựng lại, một lúc lâu sau mới nói: "Đừng nghĩ nhiều, ngươi vĩnh viễn là thuộc hạ ta thích nhất, cứ làm tốt đi, ta sẽ khen thưởng ngươi."
Haiz, thiếu niên quả nhiên đối với hắn vô cùng sâu đậm, thật sự khó xử lí quá đi mất.
Khương Ngâm ngẩn người một lát, bất giác nhận ra thằng nhãi này lại hiểu lầm gì đó, khóe miệng cậu giật giật, không nói thêm nữa*.
*kiểu KN buồn vì mình quá yếu, được tham gia tỉ thí chẳng qua là do VT có việc đem theo TTA nên mới dẫn cả KN đi, còn Ma Tôn lại cho rằng KN đau lòng vì phải gặp VT:v
Có lẽ là xuất phát từ sự áy náy, Ma Tôn chậm rãi mở miệng: "Diệp hộ pháp cũng sẽ đi theo, nếu cần giúp đỡ thì đến chỗ hắn, hắn sẽ che chở ngươi."
Diệp hộ pháp?
Khương Ngâm suy nghĩ rất lâu mới hiểu ra, hẳn là Diệp Trúc Quân nhỉ?
Dường như Ma Tôn lại có việc quan trọng phải làm, hoặc có thể hắn chỉ đơn thuần không muốn trò chuyện cùng cậu nữa, đối phương vội vàng offline. Hình ảnh phản chiếu vừa tắt ngúm, trong phòng ngay lập tức rơi vào yên tĩnh.
Đột nhiên, hệ thống trong lòng vang lên tiếng thông báo.
"Ting! Cập nhật độ hảo cảm của Ma Tôn ——"
"Độ hảo cảm của Chu Dĩnh: 60 (một thuộc hạ rất si tình với ta, ừm, lúc khóc lên còn rất đẹp)"
Khương Ngâm:......
Đẹp con mẹ ngươi.