Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê

Chương 17: Bọn họ đều có mưu đồ Quấy rối Tiên Tôn (17)




Editor: hatrang.
- --
Chu Dĩnh nói quả nhiên không sai, hai hôm sau Vệ Từ đã đến báo cho cậu về cuộc tỉ thí môn phái sắp tới.
Mặc dù một tháng nữa mới chính thức tổ chức, nhưng họ sẽ phải dừng chân ở Miêu thành, mà nơi đây phần lớn dân số là người thường, nên có quy định tu sĩ không được phép ngự kiếm phi hành, ai muốn vào thành cũng phải xuất trình giấy chứng nhận "không sử dụng pháp lực" thì mới được thông qua.
Khương Ngâm ngập ngừng hỏi: "Đồ nhi có thể đi không?"
Vệ Từ đúng là cũng đang suy nghĩ đến vấn đề này.
Trước đó y đã từng bị tà khí của Vạn Nhai Cốc xâm nhập, Thẩm Thôi Anh vất vả tìm kiếm rất lâu mới phát hiện một vị dược liệu quan trọng gần nơi diễn ra cuộc thi. Hai người bọn họ nhất định sẽ đi, song bên cạnh đó còn có thêm một chưởng môn, hai trưởng lão và 30 đệ tử cùng tham gia.
Y không muốn để Khương Ngâm lại trong tông môn, nhưng cũng sợ sau khi dẫn thiếu niên theo sẽ không thể chăm sóc chu đáo, nhỡ đến lúc y và Thẩm Thôi Anh ra ngoài hái thuốc thì cậu phải làm sao bây giờ?
"Ngươi muốn đi sao?" Vệ Từ hỏi.
Thẩm Thôi Anh khoanh tay dựa vào cửa, lười biếng nói: "Sư đệ, nếu ngươi đi thì đồng nghĩa với việc phải tham gia thi đấu, còn muốn đi không?"
Đối phương hơi híp mắt lại, chỉ kém chưa nói thẳng "Với một thân công phu mèo cào kia của ngươi á? Không sợ mất mặt sao?"
Khương Ngâm trợn mắt, hắn ta càng như vậy thì cậu càng muốn khiêu khích hắn, "Sư phụ, đồ nhi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, ta muốn đi, cứ nghĩ đến nguyên một tháng không gặp người, đồ nhi chịu không nổi ~"
Cậu vừa nói vừa nắm lấy tay áo Vệ Từ, không biết xấu hổ cọ cọ.
Thấy sắc mặt Thẩm Thôi Anh càng ngày càng đen, Vệ Từ cười cười đồng ý, Khương Ngâm đắc ý quay đầu lại, cái cằm nhỏ hơi hếch lên.
Bàn bạc xong, ba người họ bắt đầu thu thập hành lý, do ai cũng có nhẫn trữ vật nên chỉ cần sắp xếp đồ vật cần thiết rồi cất vào là được.
Mà vốn dĩ cũng không cần mang theo cái gì cả, bản thân Thẩm Thôi Anh xuất thân từ Thẩm gia Kinh Châu giàu có ba đời, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, toàn bộ quần áo vật phẩm trong nhẫn đều là loại dùng một lần là vứt; còn Vệ Từ chỉ chuẩn bị thêm một ít dược liệu cho tiểu đồ đệ tắm thuốc bồi bổ cơ thể.
Khương Ngâm bên đây thì đang chần chừ, cậu sắp xếp lại mấy bộ đồng phục rồi đứng đó chậm chạp không biết nên gói ghém thêm những gì. Thật ra cậu chẳng có thứ nào hữu dụng cả, trong phòng toàn là mấy món đồ chơi nho nhỏ để giải khuây, vật có giá trị nhất hẳn là chiếc nhẫn mà Vệ Từ đưa lúc trước.
Khó nghĩ quá đi.
Thẩm Thôi Anh nhìn mà gai mắt, hắn hùng hổ đi qua nhét hết quần áo thuốc men của cậu vào nhẫn trữ vật, song lại vô tình va phải một chiếc hộp, có lẽ là chưa khóa, nắp hộp lập tức bật mở ra, bao nhiều đồ vật bên trong rớt xuống đất ầm ầm.
"A, ta không cố..." Lời nói đột nhiên im bặt, dung nhan tuấn mỹ của đối phương trong nháy mắt tối sầm lại.
Chỉ thấy một "bộ sưu tập fan cuồng" mà hôm trước cậu vừa hào hứng khoe cho Chu Dĩnh lả tả rơi khắp nơi, khăn tay, quần áo, sách... còn có cả một chén trà chậm rãi lăn đến bên chân Khương Ngâm.
Khương Ngâm:......
Cả bầu không khí yên tĩnh đến doạ người.
Thẩm Thôi Anh hoàn hồn, trong con ngươi hiện lên một tia tàn nhẫn, hắn cười khẩy một tiếng, từ từ đi về phía Khương Ngâm. Cậu tức khắc dựng hết cả tóc gáy lên, cơ thể thoáng run rẩy, vốn muốn lui ra sau nhưng hai chân sớm đã sợ đến mềm nhũn, lại không ngờ đối phương thế nhưng không làm gì cả, hắn chỉ nhẹ nhàng nhặt tách trà dưới đất lên.
Thấy Khương Ngâm tránh hắn như tránh hổ, độ cong trên khoé môi Thẩm Thôi Anh càng lớn hơn, hắn nâng mi, nhìn thẳng vào đôi con ngươi đong đầy hoảng loạn của thiếu niên, trong giọng nói ẩn chút đe doạ: "Sư đệ hẳn là nên giải thích một chút, mấy thứ này là gì?"
Khương Ngâm run rẩy cụp mắt, không dám đối diện với khí tức áp bách của đối phương, có chút khó khăn mở miệng: "Đó là... là do ta ngưỡng mộ sư phụ đã lâu, cố ý thu thập để chiêm ngưỡng."
Cậu cố gắng duy trì vẻ mặt ngoan ngoãn, nhưng trong lòng lại điên cuồng thét chói tai: Aaaa, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, bị phát hiện mất rồi, hắn sẽ giết chết tôi! Yêu tổng, cứu với!
Hệ thống 661 cũng run bần bật: "Sao tôi biết, ai bảo cậu không khóa lại!"
Khương Ngâm khóc không ra nước mắt: "Tôi thật sự quên mất, hu hu hu."
Khoảng không trầm mặc vẫn tiếp tục...
Không biết qua bao lâu, Thẩm Thôi Anh ngẩng đầu cười phá lên, đôi mắt lập loè ánh u ám, tựa như đang nhìn một người chết vô dụng, hắn tao nhã nhặt hết tất cả đồ vật còn vương vãi trên mặt đất cất lại vào hộp, sau đó mỉm cười đưa cho Khương Ngâm, vẻ mặt bình tĩnh cứ như người vừa rồi mới nổi điên không phải là hắn, "Sư đệ, xong rồi, lần sau đừng làm loại chuyện này nữa."
"Sẽ tổn hại đến hình tượng của ngươi." Hắn nhàn nhạt bổ sung thêm một câu.
Hệ thống 661 hét lên: "Wow, hắn dùng từ rất ôn hoà nha, vậy mà không trực tiếp mắng cậu là biến thái!"
Khương Ngâm: "Ha ha."
"Ta, ta... lần sau ta sẽ không như vậy nữa." Cậu run rẩy vươn tay nhận lấy, hơi kéo về. Lần đầu tiên, không kéo được, lại dùng sức thêm một chút, vẫn không kéo được, thiếu niên cẩn thận nhìn đối phương, chỉ thấy nam nhân dịu dàng cười cười rồi buông tay ra.
Khương Ngâm thành công ôm hộp vào lòng, hoảng loạn không thôi, cảm giác như mình đang cầm một quả bom hẹn giờ.
Thẩm Thôi Anh sẽ tốt bụng đưa lại cho cậu sao? Khương Ngâm lặng lẽ mở hộp ra nhìn thoáng qua, quả nhiên, mọi thứ bên trong đã sớm hoá thành tro bụi.
"Chuẩn bị xong rồi sao?" Vệ Từ đứng bên cửa nhìn sang, hàng mi thật dài nhẹ rũ xuống, ánh lên sắc xám nhàn nhạt, sâu bên trong con ngươi hiện lên từng mạt ấm áp, phảng phất như một khối băng lớn đang dần có dấu hiệu hoà tan.
Khương Ngâm không khỏi cảm thán, đúng là thụ chính trong cốt truyện, quả nhiên thật sự khiến vạn người mê đắm. Ai lại không thích làm một mỹ nhân thanh lãnh đến bậc này rơi lệ nức nở cơ chứ? Triệt để bẻ gãy một thân kiêu ngạo, biến người nọ thành một vật nhỏ không còn sức chống trả, ngày ngày nằm trên giường dâm loạn đến điên loan đảo phượng.
Nhìn thượng tiên thánh khiết bị làm nhục, ngắm vẻ thanh thuần rơi vào vực sâu sa đọa, đây chính là bản chất xấu xa của con người.
Chỉ là...
Khương Ngâm xoắn xuýt, đứng từ phía đó, hình như cậu vừa vặn bị Thẩm Thôi Anh chắn lại, hẳn là... y không nhìn thấy gì đi?
Nếu không thì sẽ rất phiền toái.
"Xong rồi ạ, có thể xuất phát bất cứ lúc nào." Cậu vội vàng đáp lời, không dám ngước lên xem Thẩm Thôi Anh bên cạnh, người này bây giờ càng im lặng thì cậu càng sợ hãi.
Thẩm Thôi Anh không để ý tới thiếu niên, hắn lập tức đi đến trước mặt Vệ Từ, "Sức khoẻ của sư phụ quan trọng hơn, chi bằng chúng ta lập tức đi thôi."
Khương Ngâm không có ý kiến gì cả, dù sao người đưa ra quyết định cũng không phải cậu, nên cậu chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh lắng nghe.
Vốn tưởng rằng đã sắp xếp xong rồi, ai ngờ Vệ Từ đột nhiên lên tiếng: "A Ngâm còn một lần tắm thuốc cuối cùng, ngày mai hẵng đi, vừa lúc có thêm thời gian để nghỉ ngơi chỉnh đốn."
Khương Ngâm dựng lỗ tai lên, vừa nghe thấy tên mình, tức khắc cảm giác tràn ngập nguy cơ.
Quả nhiên, giây tiếp theo Thẩm Thôi Anh âm trầm quét mắt qua người cậu, lạnh lùng đến mức làm cơ thể thoáng run lên, thiếu niên ngượng ngùng cười cười đối diện với vẻ mặt tối tăm của đối phương.
Nhìn thấy hai người một trước một sau rời đi, Khương Ngâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đau tim chết mất.
Ở bên họ, cậu cứ có cảm giác mình biến thành một cái bóng đèn cỡ bự.
Hệ thống 661 nhanh chóng dội gáo nước lạnh: "Đừng vui mừng quá sớm, tên điên kia sẽ không buông tha cậu dễ dàng như vậy đâu."
Vừa dứt lời.
"Ầm!" Một tiếng, cửa phòng bị đạp đổ, một con hổ lớn màu trắng đột nhiên phi từ bên ngoài vào, nó hung hăng đè Khương Ngâm xuống đất, ấn móng vuốt sắc bén lên ngực cậu, tựa như đang cảnh cáo.
Gương mặt Khương Ngâm viết bốn chữ "quả nhiên là thế", cậu nhắm mắt nằm yên chấp nhận số phận. Bỗng, ngoài cửa lại có tiếng bước chân nhẹ nhàng, một nam nhân nhàn nhã tiến vào trong phòng, chính là Thẩm Thôi Anh mấy phút trước vừa mới rời đi.
Khương Ngâm buồn bã kéo kéo khoé miệng: "Ha ha... sư huynh sao lại đến đây, là để quên thứ gì sao?"
Thẩm Thôi Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, vẻ mặt điềm tĩnh nhìn không ra hỉ nộ ái ố, thản nhiên cứ như hắn mới là chủ nhân của nơi này, "Khương Ngâm, ngươi biết rõ ta tới đây làm gì."
Cậu vốn đang muốn tiếp tục lừa gạt đối phương, lại không ngờ giây tiếp theo, một thanh kiếm lạnh băng đột ngột kề sát vào cổ cậu, ánh lên sắc bạc lấp lánh như gương, vừa vặn phản chiếu đôi mắt mở to vì kinh hoảng của Khương Ngâm.
Cậu biết, đó là kiếm của Thẩm Thôi Anh, Mộ Từ kiếm —— "Từ" trong Vệ Từ.
"Sư đệ, ta tưởng rằng ngươi đã sớm nhận ra" Thẩm Thôi Anh cúi đầu, thanh âm nỉ non nhẹ nhàng vang lên bên tai Khương Ngâm, tựa hồ không chút nào để ý lời nói của mình có bao nhiêu đại nghịch bất đạo, "—— ta thích sư phụ nha ~"
Thiếu niên ngay lập tức sững người, ánh mắt nam nhân bên cạnh lạnh như băng, chĩa thẳng vào thân hình đang không ngừng run rẩy, cứ như đang nhìn một chướng ngại vật nào đó.
"Ta không có... Ta chỉ đơn thuần ngưỡng mộ sư phụ mà thôi, ta không thích người." Khương Ngâm nhỏ giọng giải thích.
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu sợ đến mức trắng bệch không còn một giọt máu, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ, Thẩm Thôi Anh mỉm cười, khí tức quanh thân vừa áp bức lại ẩn ẩn chút cảm giác bệnh hoạn, "Ta biết, còn ta chỉ đơn thuần không thích sư đệ thân cận với y mà thôi."
Thân kiếm lạnh lẽo vỗ vỗ lên sườn mặt thiếu niên, nam nhân tiếp tục cười nói: "Sư đệ trời sinh hoạt bát đáng yêu, tính tình ngây thơ khiến ai cũng thích, ngay cả sư phụ vốn luôn lãnh đạm cũng sẽ nói nhiều hơn vài câu với ngươi, thật đúng là rất giỏi..."
Cầm Đan nằm bên cạnh hưng phấn liếm lên gò má Khương Ngâm, dường như đang đáp lại lời chủ nhân nó.
Mặt Khương Ngâm dính đầy chất lỏng nhớp nháp, cậu giận mà không dám nói gì, chỉ có thể dùng một đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm đối phương, cuối cùng cũng thôi diễn vẻ đáng thương tội nghiệp.
Thẩm Thôi Anh không chút nào quan tâm, hắn tiếp lời: "Sư đệ chớ có giận dỗi, sư huynh ta cũng rất thích ngươi, chỉ cần ngươi an phận làm một đệ tử bình thường là được, rõ chưa? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ngươi muốn cái gì ta cũng sẽ cho ngươi, sư huynh vốn luôn rộng lượng như thế đấy."
"Chỉ cần ——"
"Ngươi không đánh chủ ý lên sư phụ là được."
Trên cổ đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, giống như là bị cắt chảy máu, Khương Ngâm cứng người, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, xem ra, đối phương thật sự muốn giết cậu.
"Đây là giáo huấn lần đầu tiên, nếu như sau này ta còn phát hiện ra, vậy thì sẽ không chỉ là một vết sẹo nhỏ." Giọng nói của hắn càng thêm lạnh lẽo, trên khuôn mặt không hề có bất kì biểu cảm nào, lại vô hình chung làm người ta thấy không rét mà run.
Hơi thở của Khương Ngâm trở nên nặng nề hơn, mãi đến khi sức nặng trên cổ dần dần biến mất, cậu nghe thấy tiếng bước chân của người nọ rời xa, sau đó là tiếng cửa bị đóng lại.
Một lúc lâu sau, cậu mới miễn cưỡng bò dậy từ trên mặt đất.
Hệ thống có chút lo lắng nói: "Đừng sợ, chúng ta chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ này là có thể rời đi, bọn họ không uy hiếp được cậu đâu, cùng lắm thì sang thế giới tiếp theo tôi sẽ chọn cho cậu một kịch bản đơn giản hơn."
Khương Ngâm khẽ ngẩng đầu nhìn lên không trung, vẻ mặt u sầu thâm trầm: "Không, tôi không sợ, thất bại sẽ chỉ khiến tôi có thêm có động lực chiến đấu. Ngay từ đầu, mục tiêu của tôi đã là tiếp tục sống sót."
"A, Thẩm Thôi Anh, anh bạn nhỏ, ta nhớ kỹ ngươi rồi."
"Là ngươi làm lòng ta bốc cháy hừng hực lên như thế này, ta thề nhất định sẽ khiến cho ngươi khóc lóc thảm thiết kêu cha gọi mẹ!"
Hệ thống 661 cẩn thận hỏi dò: "Cậu đây là... bị ngược đến điên rồi?"
Khương Ngâm quỷ dị cười cười, không nói gì nữa.
- --
note của editor: dạo này mình bị lười edit í huhu🥹 căn bản là cũng còn nhiều thứ phải làm nên mình sẽ cố 1 ngày 1 chương, hôm nào rảnh hoặc vui vui thì 2 chương. vậy nhe ෆ⁠╹⁠ ⁠.̮⁠ ⁠╹⁠ෆ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.