Editor: hatrang.
---
*Tu La tràng (修罗场): nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương. Nói về tình cảm thì chắc là kiểu cả đám người làm thành nguyên cái bùng binh dùng dằng với nhau, cũng như so kè sứt đầu mẻ trán về mọi phương diện.
**ăn dưa: là từ lóng trên mạng xã hội Trung Quốc, được phiên âm sang tiếng Việt. Trong đó, "dưa" ám chỉ những tin đồn, "ăn dưa" có nghĩa là nghe ngóng, hóng hớt một tin đồn nào đó.
Hôm nay là lần tắm thuốc cuối cùng, dược hiệu nhẹ hơn nhiều so với trước kia.
Bởi vì đã dần quen thuộc nên Khương Ngâm vẫn luôn duy trì tỉnh táo, nhưng trên đầu cậu lúc nào cũng có cảm giác đặc biệt ngứa ngáy, giống như vết thương cũ đang dần mọc ra da thịt mới, vừa châm chích cũng vừa có chút đau.
Tắm xong, cậu tò mò đưa tay lên sờ thử, phát hiện trên đầu mình xuất hiện hai nốt sần nhỏ, nếu dùng sức hơn một chút thì sẽ hơi nhói lên.
"Đây là cái gì, sao lại sưng lên thế?" Khương Ngâm vẻ mặt cổ quái, nhìn nhìn bản thân mình trong gương, hai nốt sần kia màu xanh xám, còn hơi cưng cứng.
Hệ thống 661 chép chép miệng, chậm rãi nói: "Có lẽ nào đây chính là sừng rồng trong truyền thuyết?"
"Vãi!" Khương Ngâm lập tức kinh ngạc cảm thán, cậu há hốc mồm, nhanh chóng đưa cái gương tới sát người mình, xoay vòng 360 độ ngắm nhìn, "Nó vẫn còn nhỏ, không biết phải chờ bao lâu nữa mới lớn lên?"
Háo hức quá đi mất.
Hệ thống 661 đáng khinh cười hai tiếng: "Ngay khi kỳ thành niên của cậu kết thúc, nó sẽ phát triển như nấm mọc sau mưa thôi."
Bởi vì trong lúc cậu động dục, bạn lữ của cậu sẽ không ngừng cung cấp thể dịch*, khà khà, rất bổ.
*dịch của cơ thể, dịch gì thì tự biết he=))
Đúng lúc này, Thẩm Thôi Anh ở bên ngoài đi tới thúc giục, Khương Ngâm đáp một tiếng, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi tung tăng nhảy chân sáo bước ra.
Bởi vì mục đích lần này chủ yếu là tìm dược liệu cho Vệ Từ nên ba sư đồ không đi cùng với đoàn người trong tông môn, ngược lại bọn họ sẽ đến trước, còn đội ngũ các trưởng lão thì hội ngộ ở thành Ung Châu sau.
Vệ Từ đã sớm chờ sẵn, Khấp Thủy Kiếm lơ lửng giữa không trung, lóe lên ánh vàng rực rỡ, còn nam nhân đứng trên hơi rũ mi, hai tay khoanh trước ngực, tà áo trắng tinh theo đó mà phần phật bay trong gió, bất giác mang đến một loại phong thái vừa mơ hồ lại cao quý, quả không hổ là tiên hạc nhân gian.
Khương Ngâm từng nghe hệ thống cường điệu giới thiệu qua Khấp Thuỷ Kiếm, sau đó cậu cũng có cơ hội "sờ mó" nó lúc nghỉ ngơi trong phòng Vệ Từ. Thanh kiếm này xác thật khá kì lạ, nó có khả năng tự giữ cho thân kiếm nhẵn nhụi sáng bóng như ngọc, chém sắt như chém bùn, người bình thường vốn không thể chạm vào, nhưng chỉ cần ngươi khen nó một câu, nó sẽ vui vẻ để ngươi thoải mái chiếm tiện nghi, nhân tiện còn không ngừng toả ra ánh sáng lộng lẫy, vô cùng thú vị.
Thấy Vệ Từ và Thẩm Thôi Anh lần lượt bước lên ngự kiếm, một người thanh lãnh như tiên, một người tuấn mỹ tiêu sái, cậu đột nhiên giật mình, kí ức phiêu đãng về cảnh tượng lúc nhập môn thí luyện.
Thời gian quả thật chẳng đợi chờ một ai, cậu vậy mà đã đồng hành cùng hai người họ lâu như vậy.
Khương Ngâm dần hoàn hồn, sau đó cũng ném bội kiếm của mình ra, hai chân hơi chùng xuống, nhẹ nhàng nhảy lên, vững vàng đáp trên thân kiếm.
Thanh kiếm của cậu tên là Đào Hoa Thủy, lưỡi kiếm trong suốt như pha lê, trên thân lưu động từng tia sáng óng áng tựa như làn nước thu màu hồng nhạt, mềm mại uyển chuyển. Lúc đầu Vệ Từ vừa đưa cho cậu, cậu còn bĩu môi chê nó quá nữ tính, nhưng về sau phát hiện khi vung kiếm sẽ có cảm giác như thật sự vung ra hoa đào, thiếu niên liền yêu thích đến không nỡ buông tay, ngay cả lúc ngủ cũng phải đem theo cùng.
Suy cho cùng, ai lại không thích một thanh kiếm xinh đẹp đặc biệt như thế chứ?
Vệ Từ đi đầu dẫn đường, ba người bọn họ nhanh chóng bay về phía trước.
Khương Ngâm mặc dù vụng về đến mức ngay cả một chiêu của Thẩm Thôi Anh cũng không đỡ được, nhưng tu vi so với các đệ tử ở phong khác cũng coi như không tồi, chỉ là ai bảo xung quanh cậu toàn vai chính với nam phụ quan trọng mà thôi, thế nên chút công phu nhỏ nhoi này tự nhiên không đáng vào đâu cả. Còn may, dưới sự dạy dỗ "không ngừng" của Vệ Từ và Thẩm Thôi Anh, cậu coi như cũng lĩnh ngộ được vài điều gì đó.
Khương Ngâm bé nhỏ yếu đuối tỏ vẻ: Ha ha, ngày nào cũng bị đánh tơi bời, đương nhiên sẽ học rất nhanh.
Tu sĩ ngự kiếm phi hành, một ngày có thể đi được hơn ba ngàn dặm, chỉ trong chốc lát họ đã bay xa khỏi Thanh Vân Tông, Khương Ngâm đứng trên thân kiếm, lặng lẽ cảm nhận từng cơn gió luồn qua kẽ tay, không khỏi sinh ra một cảm giác mông lung khó tả.
Vạn dặm chẳng đủ bước, thách thức trời cao vô tận.
Vút lên trên mây xanh, gió bấc tấp vào người.
Chẳng trách thế nhân ai cũng muốn tu tiên, đằng vân giá vũ*, truy cầu trường sinh, hoá ra là loại cảm giác này...
*đè mây, cưỡi mưa
Từ trên cao nhìn xuống, chung quanh một màu xanh thẳm trong lành, không khí toả ra hơi thở tinh khôi thuần khiết tựa làn khói mờ ảo, từng đợt sương mù lúc ẩn lúc hiện bồng bềnh lững lờ như thoát ra từ trong tranh vẽ. Xa xa thấp thoáng bóng những dãy núi cao chọc trời phía Tây, nối liền với Nam Hải là dãy La Phù, tạo nên cảnh đẹp huyền bí nhuốm màu hoài cổ cho vùng Động Đình, Tiêu Tương ba sông bảy vũng. Không biết tự khi nào, cảnh vật dần trở nên thưa thớt, mặt đất cũng bằng phẳng hơn, có lẽ đã đến gần vùng ngoại ô.
Xa hơn về phía trước chính là Miêu thành, cần phải xuống dưới đi bộ vào.
Lúc này sắc trời đã dần chuyển đen, ba sư đồ tính toán sẽ tìm một khách điếm nghỉ ngơi trước khi mặt trời lặn, rồi ngày mai tiếp tục hành trình.
Không ngờ bọn họ mới vừa đi hỏi thăm xung quanh một chút, cách đó không xa đã có tiếng kêu vang lên.
Hoá ra là một cỗ xe ngựa bị lật ngang sang một bên, con ngựa đen hoảng loạn không ngừng hí to, vó trước đạp đạp cào đất, mà bên cạnh là một thư sinh bận áo choàng dài màu xanh, nom có vẻ khá trẻ tuổi. Người nọ bối rối đi đi lại lại quanh xe, quần áo hơi xộc xệch, song hẳn là không bị thương, nhưng trên mặt lại tràn đầy sốt ruột lo lắng, có lẽ là đang không biết nên làm gì.
Thư sinh nhìn vừa thấy bọn họ liền vô cùng vui mừng, muốn mở miệng xin giúp đỡ, lại dường như đang do dự ngượng ngùng, đợi đến khi đám Khương Ngâm tiến đến mới hơi mỉm cười chào hỏi: "Ba vị công tử, xe ngựa của tại hạ bỗng nhiên bị lật, ta một thân một mình thật sự không cách nào xử lí, không biết ba vị công tử có thể hảo tâm giúp đỡ tại hạ không?"
Khương Ngâm nghĩ nghĩ, không phải chỉ là nâng xe ngựa lên thôi sao, xuỳ, quá ư đơn giản! Cậu vươn tay chuẩn bị thi triển pháp thuật, song lại bị Vệ Từ nhanh chóng ngăn lại. Sau đó lại thấy Thẩm Thôi Anh tự nhiên bước tới, hắn quan sát móng ngựa một chút, phát hiện bên trong có một tia sáng bạc loé lên, có lẽ là bị thứ gì đó vô tình ghim vào.
"Ngựa của ngươi giẫm phải vật sắc nhọn, chỉ cần lấy ra là được, lần sau cẩn thận một chút." Hắn nói, xắn tay áo lên đi về phía sau xe ngựa, cánh tay rắn chắc hơi dùng lực, gân xanh theo đó mà nổi lên, sau đó nhẹ nhàng nâng xe ngựa đứng thẳng trở lại.
Thư sinh lập tức cảm ơn rối rít.
"Nơi này cách Miêu thành khá xa, nếu ba vị công tử không chê, chi bằng đi cùng tại hạ vào thành, có lẽ sẽ nhanh hơn một ít?"
Thẩm Thôi Anh nhìn nhìn Vệ Từ, sau đó mỉm cười đồng ý.
Tiên nhân áo trắng kéo Khương Ngâm lại, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, "Lúc ở bên ngoài phải cẩn thận, không nên tùy ý sử dụng pháp thuật."
Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, tung tăng đi theo đối phương.
Sau khi lên xe, cậu mới có cơ hội quan sát thư sinh này kĩ hơn, hắn diện mạo thanh tú, trắng trẻo sạch sẽ, khí chất ôn tồn lễ độ, vẫn liên tục cảm ơn bọn họ. Đã thế còn tặng ba người một vài món đồ nhỏ, Khương Ngâm cảm thấy người này rất thân thiện, song có vẻ như đối phương đặc biệt có hảo cảm với Vệ Từ, cả đường cười cười nói nói không ngừng, còn hỏi thăm xem y muốn đi đâu, một bộ dáng rất đỗi hào hứng.
Thậm chí hắn cũng hỏi tên Vệ Từ đầu tiên, dây dây dưa dưa một hồi mới nói mình là Ân Chu, sau đó lại nhiệt tình giới thiệu về phong tục tập quán Miêu thành, quả thật là dốc hết tâm can để giữ họ lại.
Khương Ngâm càng nhìn càng thấy người này có chút quen thuộc, nhưng mà ở nhân giới cậu không hề quen biết ai như vậy cả...
Ân Chu... Ân Chu... Hừm, rốt cuộc giống ai thế?
Vãi! Ân Chu, Chu Dĩnh...
Khương Ngâm giật mình mở to hai mắt nhìn chằm chằm đối phương, có lẽ nào là vị Ma Tôn kia ư?
Cậu vẫn còn nhớ lúc trước người nọ dặn mình phải báo cáo hành tung của Vệ Từ cho hắn, nhưng sau đó hai người không liên lạc nữa, Khương Ngâm cũng đã quên mất.
Bây giờ xem ra hẳn là vị Ma Tôn cao quý này không quản khó khăn chạy xa xôi vạn dặm tới đây để truy thê nhỉ?
Cậu vẫn quá đỗi ngạc nhiên vì lượng thông tin bất ngờ ập đến, bèn nhìn nhìn đối phương thêm vài lần nữa, chân mày này, mũi này, mắt này... Trời ơi, đúng là như một khuôn đúc ra, ngoại trừ đôi mắt không biết làm thế nào mà chuyển sang màu đen.
Có lẽ là nhận ra ánh mắt có phần lộ liễu của cậu, thư sinh áo xanh quay đầu lại mỉm cười với thiếu niên.
Khương Ngâm:...Không xong rồi, không còn gì để nghi ngờ, chắc chắn là hắn ta!
Vệ Từ bên cạnh thấy hành động "mắt đi mày lại" của hai người, y lặng lẽ đứng ra, chắn trước mặt Khương Ngâm, quả nhiên, lực chú ý của thư sinh lại trở về trên người y.
Thiếu niên lén lút nhìn Ân Chu cười nói vui vẻ với Vệ Từ rồi lại nhìn Thẩm Thôi Anh đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên bất bình thay cho đối phương, tỉnh dậy nhanh lên nào đại sư huynh, có người tới đào góc tường* nhà ngươi kìa!
*Là từ ngữ ẩn dụ chỉ việc cướp người yêu của bạn bè, hoặc kiểu như mua cầu thủ đá banh, thấy đội kia có cầu thủ hay thì hao hết tài lực để chiêu mộ về
Nếu không chịu tỉnh, "vợ" của ngươi bị Ma Tôn đào mất bây giờ!
Không biết có phải là do ánh nhìn của Khương Ngâm quá mức nóng cháy hay không, Thẩm Thôi Anh thế mà thật sự bừng tỉnh, đương lúc Khương Ngâm chưa kịp đưa mắt ra hiệu cho đối phương, đã thấy hắn lạnh lùng trừng cậu một cái.
Khương Ngâm:... Hức hức hức, thật không công bằng, ta có làm sai cái gì đâu! Ta hảo tâm nhắc nhở mà ngươi còn dám tỏ thái độ như vậy?
Hừ, thứ đáng bị cướp vợ! Khóc chít mi đi!
Khó trách Thẩm Thôi Anh nghĩ nhiều, hắn chỉ là cảm thấy hôm qua mình mới giáo huấn Khương Ngâm xong, không ngờ hôm nay vật nhỏ này lại chạy tới, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mình, cũng không biết lại nghĩ ra kế gì mới, cho nên hắn quyết định tiên hạ thủ vi cường, cảnh cáo thiếu niên trước.
Song sau đó hắn không nhắm mắt nữa, nên tự nhiên cũng phát hiện thái độ đặc biệt của Ân Chu đối với Vệ Từ, lập tức trở nên vô cùng cảnh giác.
Tên gà chết kia đã thế còn không biết điều, dọc đường đi nói nói không ngừng, cứ luôn bám theo Vệ Từ, chọc cho Thẩm Thôi Anh tức đến ngứa răng, hắn cuối cùng cũng hiểu Khương Ngâm trước giờ chẳng qua chỉ là trò mèo mà thôi, người thật sự cần đề phòng chính là tên trước mặt này!
Cho nên trong xe ngựa xảy ra tình huống dở khóc dở cười như sau: Thẩm Thôi Anh nhìn chằm chằm Ân Chu, Ân Chu nhìn chằm chằm Vệ Từ, mà Vệ Từ...
Vệ Từ cười nhẹ với Khương Ngâm, dịu giọng bảo cậu ngoan ngoãn ngồi xuống, không được nhảy nhót linh tinh.
Khương Ngâm - đối diện với đôi mắt tràn ngập ôn nhu của ai đó - khẽ cảm thán: Waooo...
Thiếu niên thẹn thùng gãi đầu, hai tay đặt lên gối: Tiếp tục ăn dưa chứ còn làm sao nữa.
Ân Chu ở bên cạnh hơi mỉm cười hỏi: "Vị này là em trai của công tử sao, thoạt nhìn khá thanh tú thông minh."
"Là đệ tử của ta mà thôi." Vệ Từ nhàn nhạt đáp, sau đó cũng không tiếp tục nữa.
Ân Chu thấy y không muốn bàn luận về Khương Ngâm, bèn khéo léo đổi chủ đề, giọng nói đều đều trong xe ngựa lại vang lên.
Chỉ là lúc hắn quay đầu lại, tròng mắt đen láy nhu hoà lóe lên một tia ý vị không rõ, xem ra thuộc hạ nhỏ này của hắn có địa vị rất cao trong lòng Vệ Từ.
Còn Thẩm Thôi Anh bên này ngược lại không chịu nổi nữa, hắn cúi người kề tai nói nhỏ với Khương Ngâm: "Ngươi có tin là tên này nhất định sẽ mời chúng ta ở chung khách điếm lúc xuống xe hay không?"
So với một Khương Ngâm ngốc nghếch, hắn càng ghét Ân Chu hơn.
Thế nên bây giờ thiếu niên nghiễm nhiên trở thành đồng minh trong mắt hắn.
Khương Ngâm:... Đúng thật, cậu cũng tin là vậy.
Dù sao đây chính là Ma Tôn đại nhân đã sớm muốn quấn quýt si mê Vệ Từ nhiều năm.
Tuy nhiên, nhớ đến việc Thẩm Thôi Anh vô duyên vô cớ trừng mình, Khương Ngâm liền không muốn tán gẫu với hắn ta chút nào, cậu khịt khịt mũi, lạnh lùng quay ngoắt đầu đi, không thèm để ý tới đối phương.
Thẩm Thôi Anh bỗng dưng đối mặt với cái gáy trắng nõn của thiếu niên, suýt chút nữa không kìm được vung nắm đấm lên. Ngươi rốt cuộc có còn thích sư phụ hay không chứ, chúng ta bây giờ hẳn là nên kết làm đồng minh mới phải!?
Đúng như họ dự đoán, sau khi vào thành, thư sinh lại quanh co lòng vòng hỏi dò bọn họ đã có chỗ ở chưa, cuối cùng chốt hạ một câu: "Nếu ba vị công tử chưa tìm được nơi ở, chi bằng chúng ta cùng đến một khách điếm đi, để thuận tiện chiếu cố lẫn nhau?"
Thẩm Thôi Anh: Ha ha.
Khương Ngâm: Ha ha, ngươi nghĩ bọn ta không biết tâm tư của ngươi sao, bạn nhỏ.
Nhưng mà, Vệ Từ đồng ý.