Editor: hatrang
- --
Khoảng thời gian vui vẻ nhàn nhã của Khương Ngâm không kéo dài được lâu, sáng sớm hôm sau cậu đã bị Vệ Từ "xách" đi luyện kiếm.
Vệ Từ ấy hả, bình thường sẽ đối với cậu vô cùng ôn nhu, thế nhưng khi luyện kiếm lại trở nên tàn nhẫn đến cực điểm, có thể nói y lục thân bất nhận*. Khương Ngâm nhỏ bé sợ hãi không dám hó hé một lời, lúc này thiếu niên mới nhớ đến "tác dụng" của vị sư huynh Thẩm Thôi Anh.
*mất hết tính người (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận)
Khương Ngân sẽ lấy con bướm truyền tin ra gọi đối phương lại, trong mười lần thì hết chín lần hắn ta đến kịp lúc rồi. Thật ra Thẩm Thôi Anh cũng có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, thế nhưng chỉ cần nhận được tin tức, hắn sẽ lập tức phi tới, bỏ mặc tất cả.
Đúng là si tình mà.
Có Thẩm Thôi Anh quấn lấy Vệ Từ, huấn luyện ma quỷ của Khương Ngâm đương nhiên sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thỉnh thoảng cậu còn lén lười biếng ngay dưới mi mắt Vệ Từ nữa, cuộc sống quá đỗi tốt đẹp, he he.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Thẩm Thôi Anh lại đến quấy rối, hắn căn bản không có chuyện gì để nói với đối phương, song lại cứ cố tình khơi gợi dẫn dắt từ chủ đề này sang chủ đề khác, Vệ Từ bên cạnh nghiêng tai nghe chữ được chữ mất, đôi mắt hẹp dài lại vô thức dán lên thiếu niên tinh nghịch đang chăm chỉ luyện kiếm xa xa. Thẩm Thôi Anh nhìn một màn này, chợt cảm thấy trong lòng chua chát, sư phụ đã thật sự quyết định rồi sao? Người không suy nghĩ lại một chút ư, lẽ nào đệ tử hoàn toàn không có cơ hội?
“Thôi Anh, vi sư vốn cho rằng ngươi luôn hiểu chuyện, không ngờ hiện tại ngươi lại cùng A Ngâm làm xằng bậy.” Giọng nói thanh lãnh đột ngột vang lên bên tai.
Đối phương lạnh lùng cất tiếng, không hề có bất cứ cảm xúc dư thừa nào, nhưng Thẩm Thôi Anh không hiểu sao lại nghe được ý tứ ngầm chỉ trích bên trong, hắn đáp lời: “Sư phụ là đang trách ta làm phiền hai người sao?”
Đôi đồng tử vô cảm lạnh như băng nhàn nhạt quét qua hắn, “Nền tảng của A Ngâm vốn đã kém, tính tình lại lười biếng ham vui, nếu không nghiêm khắc đốc thúc, làm sao có thể nâng cao tu vi trước khi thi đấu?”
“Ha” Thẩm Thôi Anh cười nhạo một tiếng, đột nhiên cảm thấy trò khôi hài này thật nhạt nhẽo, hắn trước nay rất ít khi bộc lộ con người thật của bản thân trước đối phương, bởi vì bộ dáng người nọ quá đỗi nghiêm nghị, thánh khiết đến không thể xâm phạm, làm người ta không dám làm càn. Thế nên hắn cố gắng kìm nén, khắc chế lại bản thân, ôm hy vọng một ngày nào đó đối phương sẽ hiểu được tình cảm của mình, nhưng kết quả thì sao chứ? Y lại đem lòng thích tiểu tử Khương Ngâm kia.
Người có dám nói rằng mình không có một chút tư tâm nào không? Khấp Thủy Kiếm Quân bảo bối pháp khí trên đời này thứ gì mà không có, sao lại coi trọng một cuộc thi đấu nho nhỏ? Nếu người muốn Khương Ngâm thắng, có rất nhiều biện pháp khác mà, hà cớ gì để hắn mỗi ngày chạy tới tìm người, không phải là vì muốn gặp hắn ta sao? Muốn thấy hắn chịu không nổi mà kéo tay áo cầu xin, muốn thấy hắn bĩu môi làm nũng... Người có dám nói rằng người chưa từng nghĩ như vậy không?
Trong nháy mắt, Thẩm Thôi Anh có một loại xúc động muốn trực tiếp chất vấn thẳng đối phương, song rốt cuộc đấy vẫn là người mình thích nhiều năm, vì thể diện của Vệ Từ, cuối cùng hắn chọn cách im lặng. Chỉ là cứ ngây ngốc ở đây cũng không còn nghĩa lý gì, trên gương mặt nhuốm vẻ tà mị hơi nhếch môi mỉa mai, châm chọc mười phần, cũng không biết đang cười nhạo ai, hắn vung ống tay áo nhanh chóng xoay người rời đi.
Mà lúc này, Khương Ngâm đang cặm cụi luyện tập, cậu hơi nghiêng người, kiếm hướng theo xương sườn hướng lên, sau đó xoay sang phải quét thẳng xuống đất, rồi vòng một đường qua nắm chặt chuôi bên tay trái, đây là chiêu ‘Mèo bắt chuột’. Chẳng qua động tác này của cậu không hề có nửa phần trôi chảy uyển chuyển như Vệ Từ, mà ngược lại trông giống một chú mèo ú vụng về, bốn chân ngắn cũn thậm chí còn không chạm được vào đuôi mình, chứ đừng nói bắt đến việc bắt chuột.
Mắt thấy Thẩm Thôi Anh hất áo rời đi, cậu ngơ ngác nhìn theo, tại sao lại đi mất rồi? Không phải Vệ Từ vẫn còn ở đây sao? Này! Ngươi đi rồi ta biết lười biếng như thế nào!
Ê!
Chỉ là dù cậu có kêu bao nhiêu lần thì đối phương cũng không nghe thấy, cứ như là bị chó đuổi, vừa mới chớp mắt đã biến mất dạng. Khương Ngâm bực mình hừ hừ, đúng là không thể tin vào đồng đội heo mà, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi, cậu đành phải tiếp tục khổ luyện vậy.
Đôi mắt Vệ Từ cách đó không xa nhất thời tối sầm lại, người đã sớm đi mất mà vẫn còn lưu luyến nhìn ra, ngươi luyến tiếc sư huynh của mình đến vậy sao?
Không có Thẩm Thôi Anh chen vào, thiếu niên thành thành thật thật luyện tập hai canh giờ, luyện đến lưng nhức eo đau, hai chân căng cứng, một thân ướt sũng như vừa mới vớt từ dưới hồ lên, quần áo dính chặt lên người, mơ hồ cảm giác có thể vắt ra cả nước.
Sau đó, cậu bèn ở lại phòng Vệ Từ tắm rửa, thật sự mệt đến không đi nổi nữa, Khương Ngâm khó nhọc bò bò vào trong bồn, thiếu chút nữa ngã khuỵu, đầu gối đột ngột đập mạnh vào thành, ngay lập tức trên làn da trắng nõn hiện lên một mảng xanh tím chói mắt.
Vệ Từ ở bên ngoài nghe thấy tiếng động, vội gọi thiếu niên một tiếng, đại khái là hỏi xem cậu có thể tự mình tắm được không.
Cả đầu Khương Ngâm choáng váng mơ hồ, mông lung đáp lại rồi không lên tiếng nữa, cậu trầm mình xuống nước ấm, thoải mái đến xương cốt như muốn nhũn ra, cậu chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, trong cơn mê mang, thiếu niên cho rằng đây là phòng của mình, bèn nhanh chóng thiếp đi.
Vệ Từ đợi hồi lâu không thấy động tĩnh gì, y có chút lo lắng Khương Ngâm ngâm lâu quá, sợ là đã chìm vào trong nước, vì thế liền trực tiếp xông vào.
Phía dưới thùng tắm là vô số hoả tinh thể giữ cho nước bên trong không quá lạnh cũng không quá nóng, vừa đủ để ngâm mình. Trên mặt nước bốc lên từng đợt sương mù, từ bên trong làn khói trắng lượn lờ, mơ hồ lộ ra một bóng người yêu kiều nằm nghiêng, tấm lưng trắng nõn đến tái nhợt vô cùng xinh đẹp. Xương bướm vừa tinh tế lại sắc bén, phảng phất như một ngọn núi phủ đầy tuyết và đá nhọn. Thậm chí còn có thể nhìn thấy sương mù dần dần hóa thành bọt nước trượt dài trên đường cong sống lưng mĩ miều của đối phương.
Từng sợi tóc đen nhánh dính chặt vào khuôn mặt ướt át, giống như một con rắn ma mị uốn lượn không ngừng, quấn quanh triền miên khắp thân thể thiếu niên. Từng giọt sương phủ đầy hơi nóng tựa như mồ hôi còn lại sau một hồi hoan ái kịch liệt, đầy sắc khí vương trên rèm mi cong vút, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống, cứ như là bị dày vò đến không chịu nổi mà yếu đuối bật khóc.
Vệ Từ mê muội tiến lên, hai tay không tự chủ mà chạm vào bả vai thon gầy trắng nõn, run rẩy cảm thụ xúc cảm mượt mà hơn cả tơ lụa thượng hạng. Chỉ cần dùng sức một chút thôi, y liền có thể làm càn mà thưởng thức, mà ngấu nghiến thứ hơi nóng ấm áp và tinh tế đến nỗi làm người ta phát điên kia. Ở nơi hai da thịt tiếp xúc, bỗng rực lên hừng hực như có vô số con kiến bò loạn không ngừng châm chích, chúng nó cắn xé, chúng nó kêu gào, chúng nó sôi sục trong từng mạch máu nóng cháy của Vệ Từ, một cảm giác rung động mãnh liệt dâng lên trong cõi lòng, làm y trầm mê lại làm y ảo não.
Giây phút này đây, y bất quá cũng chỉ là một nhân loại tầm thường bị sắc dục mê hoặc mà thôi...
Y vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhu thuận của Khương Ngâm, nhẹ nhàng miêu tả từng đường nét xinh đẹp, động tác trân quý như muốn khảm sâu người nọ vào tận tâm can. Ánh sáng trong veo từ cửa sổ chiếu lên sườn mặt y một tầng vàng nhạt ôn hoà, lông mi như mực hơi rũ xuống, để lại một mảnh bóng xám nhạt, những ánh mắt vô cảm lãnh đạm thường ngày bỗng nhường chỗ cho sắc đen phức tạp sâu không lường được, vẻ u tối dần dần lan tràn, y đặt ngón cái lên bờ môi căng mọng của Khương Ngâm, từ từ, từ từ ấn xuống, cho đến khi cặp anh đào ấy bị cọ xát đến bừng lên sắc đỏ diễm lệ mê người.
Như là vừa đưa ra quyết định hệ trọng nào đó, y chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi kiều mị kia.
“Ầm!” một tiếng, cửa đột nhiên bị mở ra.
“Sư phụ, đệ tử phát hiện ——”
Trong phòng, hơi nóng bốc lên khắp nơi, bốn phía đều là sương trắng mơ mồ, mà trong làn khói dày đặc ấy, tiên nhân vốn thanh lãnh cao quý lại khom người ôm lấy thiếu niên đang hôn mê trong lồng ngực, hai tay thon dài siết chặt như đang chiếm hữu. Chỉ thấy người nọ mê luyến hôn lên đôi môi của thiếu niên, trong con ngươi lạnh băng giờ đây tràn đầy thần sắc vui sướng tham lam, tựa như một thiên thần sa ngã.
Thẩm Thôi Anh ngơ ngác, đột nhiên ánh nhìn đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Vệ Từ, hắn chỉ biết sửng sốt đứng chôn chân trước cửa.
“Cút ——!”
Một đạo pháp thuật nhanh chóng đóng sầm cửa lại, Thẩm Thôi Anh nhìn cánh cửa gỗ trước mặt, nhẹ cụp mắt, che giấu một mảnh lạnh lẽo.
Mà trong phòng, Vệ Từ cẩn thận mặc quần áo lại cho Khương Ngâm, không để lộ bất kì kẽ hở nào, y không bao giờ cho phép người khác nhìn thấy thân thể cậu, có là sư huynh thì cũng không được, chỉ duy nhất y mới có đặc quyền ấy mà thôi.
Sau khi đặt thiếu niên lên giường, lại đắp chăn cho cậu cẩn thận xong, lúc này y mới thả tay áo chậm rãi đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa, y lại lần nữa trở về làm một Khấp Thủy Kiếm Quân thanh lãnh như ngọc, cao ngạo lạnh lùng.
“Nói đi, ngươi phát hiện cái gì?”
Thẩm Thôi Anh khẽ đảo mắt qua cổ áo vẫn còn đọng lại hơi nước của đối phương, lúc nãy hắn có nhìn thấy, đó là do Khương Ngâm dựa người vào. Hắn thản nhiên thu hồi tầm mắt, chắp tay đáp lời:
“Đệ tử tìm thấy lông hồ ly trên thuyền, hẳn là thứ đó đang đi theo chúng ta.”
Ánh mắt Vệ Từ lập tức trầm xuống.
Thứ mà y chán ghét nhất chính là đánh dấu của con hồ ly chết tiệt kia trên người Khương Ngâm, có làm như thế nào cũng không biến mất, nếu không phải do Khương Ngâm sợ hãi, y quả thật sẽ động tay cắt bỏ cả khối thịt kia.
- --
note của editor: mọi người còn nhớ sau chap này là chap gì không=)))