Editor: hatrang.
- --
Nửa đêm.
Khương Ngâm đang mê mang ngủ, bỗng đột nhiên nghe thấy chuông cảnh báo vang lên, sau đó trên hành lang truyền đến vô số tiếng chân hỗn loạn, dường như có rất nhiều người đang chạy đi, gây ra âm thanh rất lớn.
Cậu khó chịu trở mình, lấy chăn bịt tai lại rồi ngủ tiếp, sao mà ồn ào thế không biết.
Giọng nói của hệ thống 661 trong đầu điên cuồng kêu gào: “Mau tỉnh dậy, xảy ra chuyện lớn rồi! Cậu không nghe thấy mọi người đều đã chạy ra ngoài ư? Còn nằm như chết trên trên giường làm gì, đứng lên nhanh!”
“Ưm, buồn ngủ quá...” Khương Ngâm cố gắng mở mắt ra, song hai mí cứ dính chặt vào nhau, “Kệ đi, tôi xuống chắc mọi thứ đã xong rồi, cứ nằm đây chờ tin tức đi.”
Hệ thống tức đến hộc máu: “Ngủ cái gì mà ngủ, đêm nay sẽ xuất hiện một tình tiết vô cùng quan trọng trong cốt truyện, hơn nữa cậu còn diễn vai chính đấy!”
Vừa dứt lời đã không chút lưu tình giật điện cậu 36 phát.
Khương Ngâm gần như nhảy dựng lên vì đau, cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo lại, “Hả, cốt truyện gì cơ?”
Cậu chau mày nghĩ nghĩ, hình như cảnh mấu chốt nhất của mình trong nguyên tác chính là lúc ‘liều mạng xả thân cứu Tôn thượng’. Bởi vì Ma Tôn nhìn thấy hai người Vệ Từ và Thẩm Thôi Anh "tình chàng ý thiếp", nửa đêm bị kích thích chạy đến tỏ tình với thụ chính. Kết quả tất nhiên là bị từ chối, song Ma Tôn không hổ là Ma Tôn, thế mà lại dám mặt dày muốn cưỡng hôn Vệ Từ, chọc tức đối phương, dẫn đến hai người quyết định đánh nhau tơi bời khói lửa.
Chu Dĩnh đương nhiên không muốn tổn thương người trong lòng mình nên không hề đánh trả, cuối cùng bị thụ chính hành hạ thê thảm, toàn thân nhuốm đầy máu tươi, ấy mà hắn lại còn cho rằng người nọ để lại sẹo trên người mình tức là rất yêu mình. Ngay trước lúc Ma Tôn ngã xuống, nhân vật bia đỡ đạn nho nhỏ của chúng ta liền xuất hiện.
Trong nguyên tác viết như thế này:
[Nửa đêm, trên hành lang đột nhiên vang lên vô số tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng, hoá ra là do chuông báo động được kích hoạt, điều này có nghĩa là có Ma tộc tấn công. Các đệ tử đều đồng loạt chạy nhanh đến ngăn chặn kẻ địch, mà bia đỡ đạn nhỏ chỉ kịp thầm than một câu không ổn rồi vội vàng đi theo. Quả nhiên vừa xuống liền nhìn thấy Ma Tôn Chu Dĩnh bị vây ở giữa, cả người hắn toàn là máu, một thanh kiếm đen tuyền tản ra ma khí âm u cắm trên mặt đất, chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ của hắn, còn thụ chính thì mang vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, kiếm trên tay dần đâm tới đối phương.]
[Bia đỡ đạn lập tức lo lắng, không chút chần chừ lao lên trước mặt Ma Tôn chắn nhát kiếm chí mạng, chỉ thấy Khấp Thủy Kiếm lạnh lẽo nhanh chóng xuyên qua thân thể cậu, khiến thiếu niên đau đớn phun ra một ngụm máu tươi. Tuy thành công bảo vệ Ma Tôn, nhưng việc này cũng làm lộ thân phận của bản thân, không ai ngờ đệ tử của Khấp Thủy Kiếm Quân lại là gián điệp do Ma tộc phái tới, quả thực khiến người ta sốc nổi gai óc!]
[Chúng đệ tử xung quanh lập tức vây quanh bọn họ, toàn bộ sư huynh sư đệ đều đồng loạt nhìn cậu với vẻ thờ ơ chán ghét, bia đỡ đạn cứng đờ quay lại, chỉ thấy thụ chính rũ mi, hờ hững chĩa mũi kiếm về phía cậu, “Thân là nhân sĩ chính đạo, lại xoay người bảo hộ Ma tộc, ngươi còn gì để biện giải không?”]
[Bia đỡ đạn nhỏ biết mình đã hoàn toàn xong đời rồi, bèn không che giấu nữa, cậu đỏ mắt đẩy Ma Tôn chạy trước. Đối phương lập tức phi thân nhanh như chớp biến mất, bỏ lại thiếu niên giữa vòng vây chết chóc, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cậu một cái, ngay cả khắc quay đầu cuối cùng cũng là để xem xem thụ chính có bị thương hay không. Còn bia đỡ đạn tội nghiệp thì chưa bao giờ thôi thâm tình dõi theo bóng dáng Ma Tôn, sau đó bị giam giữ lại.]
Khương Ngâm chán ghét phỉ nhổ kịch bản ba xu: “Tôi không chỉ phải đỡ kiếm thay tên choá đó mà còn phải kéo dài thời gian cho hắn chạy trốn à?”
Hệ thống 661 bổ sung: “Còn phải si mê bi luỵ ngắm nhìn hắn rời đi, lúc đó khoé miệng cậu rỉ máu không ngừng, đôi mắt lại rưng rưng, vô lực dõi theo bóng lưng lạnh lùng của người nọ.”
Khương Ngâm:... Thật buồn nôn.
Được rồi, thân là nhân viên hết sức chuyên nghiệp tận tâm, vì một tương lai tươi sáng không lo cơm áo gạo tiền, cậu liền bật dậy nhanh chóng chạy xuống lầu. Khương Ngâm vừa đến, đại sảnh đã chật cứng đầy người, thật vất vả mới có thể lách lên phía trước.
Ngoài trời không biết tự khi nào đã xuất hiện vô số tia sáng rơi rơi, trắng muốt tựa tuyết, giống như sương mù phủ đầy trên mặt đất. Đêm nay vừa lạnh lẽo, cô liêu lại trống trải, thi thoảng còn xuất hiện tiếng chim kêu thê lương, gió nhẹ thổi đến mang theo cơn buốt giá không nói nên lời, làm cho vài chiếc lá lặng lẽ bay lên.
Vệ Từ một thân áo trắng đứng trước cửa, khuôn mặt y lạnh lùng nghiêm túc, mang đến cảm giác vô cùng ngưng trọng, y phục chỉnh tề chẳng hề có chút lộn xộn nào, khó mà tưởng tượng nổi đây là bộ dáng của một người vừa bị đánh thức lúc nửa đêm. Ánh sáng yếu ớt nhẹ nhàng chiếu lên làn da oánh bạch của y, trắng bệch âm u, vô hình chung khiến người ta cảm thấy không rét mà run. Dường như ngay cả vầng trăng cũng phá lệ thiên vị người nọ, chỉ thấy sắc nhu hoà lặng lẽ phủ lên rèm mi dài đen nhánh của đối phương, phản chiếu đôi đồng tử ám trầm sâu thẳm tựa như giếng cổ lạnh lẽo.
Khương Ngâm lúc này mới chú ý đến trên lông mi Vệ Từ còn đọng lại một giọt máu, có lẽ là trong lúc đánh nhau vô tình bị dây vào, chỉ thấy người nọ khẽ run mi, chất lỏng đỏ tươi kia ngay lập tức trượt dài xuống sườn mặt tinh tế, mang đến vẻ đẹp chết chóc rung động không thôi, khiến trái tim cậu thoáng run rẩy như bị điện giật.
A, khoan đã! Đánh nhau hả...
Khương Ngâm lúc này mới vội nhìn quanh bốn phía, vừa rồi dung nhan Vệ Từ quá đẹp, làm cậu mãi ngắm mà quên mất nhiệm vụ của mình. Cậu lập tức luống cuống, bên ngoài vô cùng hỗn loạn, cành cây chuồng ngựa rơi đầy đất, khắp nơi toàn là dấu vết giao tranh, máu tươi đỏ thẫm, chúng đệ tử xung quanh bận rộn dọn dẹp những đồ vật bị phá hỏng, song thiếu niên lại không hề nhìn thấy bóng dáng vị Ma Tôn mà mình tâm tâm niệm niệm.
“Ơ... Này... Người đâu?” Khương Ngâm nóng lòng muốn chết, cậu đã chuẩn bị tinh thần diễn cốt truyện xong xuôi, thế nhưng Ma Tôn lại chạy đi đâu rồi?
Đệ tử bên cạnh nghe thấy cậu hỏi, bèn hào hứng nói: “Đương nhiên là bị Vệ sư thúc đánh đến bỏ chạy trối chết chứ còn gì nữa, tên Ma Tôn kia nửa đêm tập kích chúng ta, kết quả là bị Kiếm Tôn đánh, sau đó ôm vết thương trốn đi mất. Aizz, Khương sư đệ mà đến sớm hơn một chút là có thể nhìn thấy tư thế đầy oai hùng của Kiếm Tôn đả bại hắn ta rồi!”
Nhìn bộ dạng đắc ý của đối phương, Khương Ngâm cố gắng nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, “Ha ha, vậy sao?”
Ngoài mặt cậu duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thiếu niên sớm đã điên cuồng gào thét: “Aaaaa, Yêu tổng, làm sao bây giờ! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy, cậu nói tôi còn tình tiết quan trọng phải diễn, ai dè tôi chưa kịp lên sân khấu đã kết thúc hết cả!”
Hệ thống 661 cũng hoảng loạn đáp lại: “Bảo cậu đi nhanh cậu không đi, giờ thì hay rồi, tôi biết làm sao được chứ?”
Khương Ngâm quả thực sắp khóc như choá, “Ai mà biết Chu Dĩnh yếu đến vậy, tôi mới trì hoãn một chút mà hắn đã bị đánh đến mất dạng rồi, huhuhu, làm sao bây giờ...”
Hệ thống 661 lạnh mặt: “Không có cách.”
Một người một hệ thống đang rất bực bội, những người xuyên việt như bọn họ nhìn qua tưởng chừng như biết được tất thảy mọi sự kiện của từng thế giới, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu cần phải hoàn thành tốt phần diễn của nhân vật mà bản thân xuyên vào, còn những thứ khác có thể tùy ý chơi đùa. Chỉ cần làm đúng, dù cậu có hơi OOC* cũng không sao, nhưng nếu không hoàn thành cốt truyện của mình thì rất rắc rối, nghiêm trọng hơn, thậm chí còn có thể bị lưu lại vĩnh viễn tại nơi này.
*OOC: Out of character, tính cách nhân vật trái ngược/khác với bản gốc
Mẹ nó! Khương Ngâm thật muốn tát mình một cái, này thì ngủ! Ngủ như heo!
Cậu không còn tâm trạng quan tâm mấy chuyện phía dưới nữa, quyết định lên lầu nghỉ ngơi tiếp, cảm xúc cậu đang cực kì cực kì tệ đấy! Thiếu niên thất tha thất thểu rời đi, không chút để ý đến Vệ Từ vừa mới quay đầu nhìn thoáng qua mình.
Bởi vì mọi người đều đi xuống xem náo nhiệt, trên lầu ngược lại vô cùng yên tĩnh.
Khương Ngâm mở cửa, vốn muốn đánh một giấc, nhưng đột nhiên cảm giác không khí trong phòng có gì đó không ổn, dường như hơi thoang thoảng vị máu tươi tanh tưởi. Cậu tức khắc nghiêm mặt, lạnh giọng quát: “Là ai!?”
Một làn sương đen mờ nhạt lập tức quấn lên cổ tay thiếu niên, Khương Ngâm còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo tới đập mạnh lên cửa, phát ra một tiếng ‘rầm’ vang dội. Dòng khí đen đặc bao bọc khắp cơ thể cậu, thanh âm khàn khàn trầm thấp vô cùng quen thuộc vang lên bên tai: “Tiểu đào hoa, mới mấy ngày không gặp đã quên ta rồi sao? Bản tôn thật đau lòng...”
Nghe thấy xưng hô này, cậu lập tức biết đối phương là ai, Khương Ngâm lặng lẽ trợn mắt, đau lòng sao? Hẳn là bị Vệ Từ từ chối nên đau lòng đi.
Nhưng cậu đồng thời cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, vốn tưởng rằng lần này không thể hoàn thành cốt truyện được, ai ngờ Ma Tôn lại tự mình chui đầu vào lưới đến trốn trong phòng mình. Tiếp theo cậu chỉ cần giúp hắn ẩn nấp, rồi giả vờ lơ đãng để Vệ Từ phát hiện ra, sau khi bảo hộ cho Ma Tôn rời đi, mình cũng sẽ gán lên tội danh thông đồng với kẻ xấu, phản bội tông môn mà ngỏm củ tỏi, thật là... Mẹ nó, quá hoàn hảo!
Thấy Khương Ngâm hồi lâu không trả lời, Chu Dĩnh híp mắt lại, tràn đầy ý tứ nguy hiểm: “Hửm? Tiểu đào hoa sao lại không nói gì, là đang nghĩ đến ta hay... nghĩ nên thông báo cho Vệ Từ như thế nào?”
Nếu là vế sau, vậy hắn liền...
Khương Ngâm giật mình hoàn hồn, nhìn sát ý nồng đậm trong mắt đối phương, cậu tức khắc hoảng sợ, vội vàng bày tỏ lòng trung thành: “Không hề không hề, chỉ là thuộc hạ nghe nói ngài bị thương nên mãi suy nghĩ xem vết thương ở đâu, có nghiêm trọng hay không?”
Nghe thế, vẻ lạnh lẽo thấu xương của Chu Dĩnh biến mất, hắn lập tức khôi phục bộ dáng bình đạm thong dong, khoé môi hơi nhếch lên, “Ồ, hoá ra tiểu đào hoa quan tâm ta nhiều đến vậy, là ta đoán sai rồi. Không bị thương nặng đâu, bản tôn chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi.”
Con ngươi đỏ máu ôn nhu như nước, phảng phất như ẩn chứa tình cảm vô hạn, khiến ai nhìn thấy cũng không khỏi suy nghĩ nhiều.
Nếu không phải đã sớm biết đối phương yêu Vệ Từ muốn chết, Khương Ngâm chắc chắn sẽ cho rằng hắn thích mình, song có lẽ là do Chu Dĩnh sợ tên gián điệp ngốc xít này làm phản nên ban nãy mới lấy sắc dụ dỗ cậu.
Tuy nhiên, làm một người ái mộ Ma Tôn đúng tiêu chuẩn, Khương Ngâm đương nhiên phải phối hợp rồi. Cậu lập tức nhìn chằm chằm đối phương, hai mắt hừng hực si mê không thôi, gò má thiếu niên đỏ ửng ngượng ngùng, đầy xấu hổ lặng lẽ dẫn nam nhân ngồi xuống bên giường, dịu giọng nói: “Tôn thượng cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây, thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ ngài chu toàn, không để cho ai phát hiện.”
Ánh mắt vừa bẽn lẽn vừa xen lẫn chút sợ sệt, ngay cả cần cổ trắng nõn cũng rực lên sắc hồng mê người, thiếu niên dường như đã hoàn toàn trầm luân vào biển tình không cách nào kiềm chế.
Nhưng như vậy rất tốt, rất nghe lời.
Chu Dĩnh nhìn Khương Ngâm cười cười, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, đầu ngón tay ái muội xoa lên khuôn mặt mềm mại của đối phương, giọng nói trầm thấp mang theo vô hạn dụ hoặc: “Ta bị thương, ma khí không thể che giấu được. Vệ Từ lại nhạy bén như vậy, ngươi còn là đệ tử thân truyền của y, ngày ngày tiếp xúc, y nhất định sẽ phát hiện ra sự tồn tại của ta...”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Khương Ngâm vội vàng hỏi, một bộ dáng nguyện ý đi tìm chết vì tôn thượng đại nhân.
Chu Dĩnh thấy thế, quả nhiên giọng điệu càng thêm ôn nhu, “Tiểu đào hoa yên tâm, ta tất nhiên là có biện pháp, thế nhưng ——”
“Cần ngươi giúp ta một việc.”
“Xin tôn thượng cứ nói, đừng nói một việc, chỉ cần có thể trợ giúp ngài, cho dù có lấy đi cái mạng nhỏ của thuộc hạ cũng không vấn đề gì. Ngay từ đầu là tôn thượng đã cứu ta, nếu không có ngài, sẽ không có ta hôm nay.” Cậu kích động đến nước mắt lưng tròng, dường như chỉ hận không thể lao vào biển lửa vì đối phương.
Một giọt lệ nóng hổi rơi xuống mu bàn tay nam nhân, Chu Dĩnh đột nhiên cảm thấy hơi nóng bừng bừng, hắn giật mình rụt lại, qua một lúc lâu mới tiếp tục nói chuyện, vẻ mặt thản nhiên như không, chỉ là không còn dám đối diện với đôi con ngươi chân thành tràn đầy tình ý đó nữa.
“Ta muốn ngươi giúp ta nuôi dưỡng ma đan, ngươi là chân long duy nhất còn tồn trên thế gian, có kim quang hộ thể nên có thể ngăn chặn người ngoài dò xét. Nếu giấu ma đan trong cơ thể ngươi, không những có thể giúp ta dưỡng thương mà còn tránh bị Vệ Từ phát hiện.”
“Giấu... Giấu ở trong cơ thể sao, là nơi nào?” Khương Ngâm mở to mắt, tò mò hỏi: “Có phải ở trong bụng ta không?”
Chu Dĩnh dịu dàng cười cười, bàn tay đặt trên vai thiếu niên chậm rãi trượt xuống, cuối cùng dừng lại tại một vị trí nào đó, hơi ám chỉ ấn nhẹ lên. Dưới ánh nhìn tràn đầy khiếp đảm của Khương Ngâm, hắn cong khóe miệng, bâng quơ nói:
“Là nơi này”
- --
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Chương sau rất là hê hê hê hê, một người bên ngoài một người bên trong, làm cái gì thì không biết, hê hê hê hê