Editor: hatrang.
- --
Sau khi mọi người nghỉ ngơi ổn thoả xong, Vệ Từ và Thẩm Thôi Anh liền chuẩn bị khởi hành đi tìm hiểu tình hình hiện tại của Yêu thị. Năm nay phiên chợ mở cửa sớm, đến lúc đó có khả năng phát sinh nhiều biến cố, tốt nhất vẫn nên điều tra trước.
Bọn họ để Khương Ngâm ở lại khách điếm, nhưng cậu lại sống chết bám theo: "Mang ta đi nữa sư phụ, đồ nhi không muốn rời xa hai người!"
Đùa à, Ma Tôn còn ở trong thân thể cậu đó, nhỡ đâu đối phương thừa dịp họ vắng mặt rồi động tay động chân thì sao?
Ít nhất khi ở bên Vệ Từ thì Chu Dĩnh sẽ an phận hơn rất nhiều.
"Ngươi nghĩ rằng bọn ta đi dạo phố ư? Mang ngươi hả, mang ngươi có thể giúp được gì không, hay chỉ gây thêm phiền toái?" Thẩm Thôi Anh hừ nhẹ một tiếng, khó chịu nhìn thiếu niên chỉ mãi kéo kéo áo sư phụ mà không quay sang làm nũng với mình.
Bàn tay đang siết chặt của Khương Ngâm chậm rãi buông lỏng, cả gương mặt trắng nõn nhanh chóng nhuốm vẻ u sầu. Cậu biết chứ, cậu biết mình không những không giúp được gì mà còn suốt ngày gây chuyện linh tinh, nhưng mà...
Một bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng vuốt lên chân mày cau chặt của thiếu niên, cậu khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy đối diện là cặp mắt tĩnh lặng trong suốt, tựa như ngọn núi xa xa ngập trong biển sương xanh biếc, không ngừng lan ra từng chút một, "Nếu muốn cứ việc đi." Chớ có mặt mày ủ ê.
Khương Ngâm nghe vậy, hai mắt mở to, cậu cẩn trọng liếc đối phương một cái, "Thật sao? Đồ nhi thật sự có thể đi ư?"
Trong giọng nói thiếu niên ẩn ẩn chút kích động, ngay cả đôi mắt tròn xoe cũng long lanh hẳn lên.
Vệ Từ đã lên tiếng rồi, Thẩm Thôi Anh đương nhiên không dám nói gì nữa. Song hắn nhìn vẻ hào hứng đến không khép nổi miệng của Khương Ngâm mà cười lạnh, hừ, nếu ngươi xin ta, ta cũng sẽ không từ chối, cứ làm như vừa được ban đặc ân nào vậy.
Chậc, khó chịu quá đi mất.
- --
Vừa xuống lầu liền chạm mặt Lâu Thanh, người nọ ngồi một mình trong góc, mờ nhạt đến độ cứ như hoàn toàn chìm vào cảnh vật xung quanh. Từng sợi tóc mái dài ngoằng của nam nhân che khuất cả hai mắt hắn, dáng người cao gầy hơi khom lưng, làn da trắng bệch bất bình thường, Khương Ngâm mém chút nữa đã không phát hiện ra đối phương.
"Này, Lâu Thanh!" Cậu nhoài người ra lan can, vui vẻ chào hỏi.
Người nọ thoáng nâng mi lên, vừa vặn trông thấy Khương Ngâm tựa như "chúng tinh phủng nguyệt"*. Sở dĩ nói như thế là bởi bình thường các đệ tử đều cung kính đi theo sau sư phụ để bày tỏ lòng tôn trọng, song thiếu niên thì lại khác, cứ liên tục nhảy nhót chạy lung tung lên phía trước, thi thoảng còn kéo kéo tay Kiếm Quân trò chuyện. Tuy lớn mật nghịch ngợm là thế, nhưng cố tình lại có người nguyện ý chiều chuộng dung túng cậu. Chưa kể đến thanh niên tuấn mỹ vẫn luôn đi bên cạnh, dù trông biểu cảm có vẻ khó chịu thiếu kiên nhẫn nhưng thực chất trong mắt hắn lại toàn là ý cười.
*trăng sao vây quanh mặt trăng, ý chỉ tâm điểm của mọi sự chú ý
Quả nhiên Khương Ngâm rất được sủng ái, ai ai cũng thích cậu.
Không giống hắn, Lâu Thanh hạ con ngươi u ám mịt mù xuống, bị người người ghét bỏ.
Thiếu niên bên kia cho rằng đối phương không nghe thấy nên lại giơ tay múa may quay cuồng, không ngừng gọi í ới. Cuối cùng, nam nhân nọ cũng ngẩng đầu lên, tóc dài chấm qua mắt, có lẽ là đang mỉm cười ngượng ngùng, Khương Ngâm không rõ lắm.
Cậu chưa kịp rút tay lại, đã bị Thẩm Thôi Anh đột ngột nắm lấy siết chặt, hắn lớn tiếng nói: "Nhoài người ra ngoài làm gì! Ngã xuống bây giờ!"
Ngay lúc nam nhân kéo Khương Ngâm đi, cậu lại nghe thấy đối phương thoáng cau mày, nhỏ giọng hỏi: "Sao ngươi biết hắn? Ta nói cho ngươi nghe, tránh hắn xa một chút, người này không ổn!" Tam quan cũng không đứng đắn.
Lỡ như Khương Tiểu Ngâm bị hắn dạy hư thì sao?
Khương Ngâm cho rằng Thẩm Thôi Anh lại lên cơn, ban nãy hắn ta tìm mọi cách ngăn cản không cho cậu đi Yêu thị, bây giờ đến cả mình kết bạn với ai cũng quản tới quản lui, thật là phiền muốn chết, cậu theo thường lệ dỗi hờn nói: "Ai cần ngươi lo!"
Tốt lắm! Ta có lòng khuyên nhủ ngươi, ngươi thế mà dám mặt nặng mày nhẹ với ta! Tức chết mất, ngươi ngốc thì thôi đi, còn không chịu nghe lời của người thông minh, bị xui xẻo thì đáng đời!
Thẩm Thôi Anh hùng hổ trợn mắt, khoanh tay không muốn nói nữa.
Khương Ngâm thấy hắn không có ý định tiếp tục cãi nhau với mình, bèn kì lạ liếc đối phương một cái. Cậu vừa định kéo kéo Vệ Từ ra ngoài thì lại thấy Kiếm Quân đang lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Lâu Thanh, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy.
Một lúc lâu sau, y nhẹ giọng nói: "Sau này ít tiếp xúc với hắn."
Khi tu sĩ đạt đến cảnh giới nhất định thì có thể nhìn được một tầng "vận mệnh" bao phủ xung quanh mỗi người. Nam nhân nọ rõ ràng quanh thân xám xịt, tượng trưng cho nhiều tai nạn biến cố, nhưng không biết vì sao mà vừa gặp Khương Ngâm, khí tức trên người hắn lại bắt đầu chuyển sau màu vàng, mơ hồ hiện ra vận mệnh "cá chép hoá rồng". Ngược lại, vầng sáng vốn vàng tươi quanh thân Khương Ngâm bỗng có dấu hiệu nhạt dần, giống như đã bị hút đi.
Vận mệnh hai người xung khắc, tiểu đồ đệ vẫn nên ít qua lại với người đó thì tốt hơn.
Khương Ngâm:... Ngơ ngác nghiêng nghiêng đầu.
Diệp sư huynh bảo cậu không nên kết giao với Lâu Thanh, Thẩm Thôi Anh cũng nói đừng tiếp xúc cùng người nọ, bây giờ ngay cả sư phụ... Lời người khác nói có thể là ngẫu nhiên hoặc có chứa tư thù cá nhân, nhưng sư phụ từ trước đến nay luôn công bằng, tuyệt không nhiều lời vô nghĩa. Khương Ngâm lại đầu óc ngốc nghếch, nên cậu quyết định nghe theo bọn họ.
Vì thế, cậu thu hồi ánh mắt, theo chân hai người ra ngoài.
Trong khi thiếu niên vẫn đang suy nghĩ xem nên đi vào Yêu thị từ nơi nào, cậu bỗng phát hiện mình vừa xuyên qua một bức chắn vô hình, trước mặt liền hiện ra con đường hầm u ám tăm tối. Vệ Từ nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, làm lòng Khương Ngâm bình ổn hơn một chút, bên cạnh là Thẩm Thôi Anh, không rõ hắn đã cầm ba tờ giấy thông hành tự bao giờ, chỉ thấy lúc này chúng đang phát ra ánh sáng xanh nhạt trong tay hắn.
Thấy cậu tò mò, Thẩm Thôi Anh liền nói: "Sở dĩ cần giấy thông hành là vì có tới hai con đường đều dẫn đến Yêu thị. Nếu ngươi mang theo nó, vậy ngươi chính là khách hàng, có thể tự do ra vào, muốn mua cái gì bên trong cũng được. Nhưng giả dụ như ngươi không có giấy thông hành, ha ha."
Hắn vừa nói vừa ác ý nở nụ cười: "Vậy đường ngươi đi chính là súc sinh đạo, vừa ra ngoài sẽ bị bán như một món hàng. Loại hàng giống ngươi - một thiếu niên trẻ tuổi trắng trắng mềm mềm, thì trái tim, máu thịt hay tay chân - mọi thứ đều là báu vật mà những tên Yêu tộc kia thích ăn nhất. Sống không được mà chết cũng không xong, ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương xẻo từng miếng từng miếng thịt trên người xuống..."
Trong đường hầm tăm tối lặng ngắt như tờ, chỉ có mảnh giấy trong tay Thẩm Thôi Anh là nhàn nhạt phát ra ánh sáng xanh nhẹ, khiến cho gương mặt vốn luôn tuấn mỹ kia trở nên tái nhợt chẳng khác nào người chết. Đã thế đối phương còn cố ý làm mặt quỷ, nụ cười trên môi trong nháy mắt trở nên quái dị, không khỏi khiến người ta sởn gai óc.
"A --!" Dù biết hắn ta chỉ đang hù dọa mình, Khương Ngâm vẫn sợ hãi hét lên, vội nhảy ra sau Vệ Từ như bị chó rượt, hai tay gắt gao siết chặt lấy y phục của người nọ, mặt cắt không còn một giọt máu.
"Thôi Anh." Vệ Từ lên tiếng, nhàn nhạt cảnh cáo.
"Chậc!" Thẩm Thôi Anh chép miệng, chẳng thú vị chút nào! Hắn cứ tưởng Khương Ngâm sẽ hoảng loạn nhào vào lòng hắn, nhưng cuối cùng chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn thiếu niên trốn trốn tránh tránh sau lưng Vệ Từ.
Chuyện này có gì đáng sợ đâu chứ!
Rõ ràng, người nào đó hoàn toàn không hề nhận thức được sai lầm của mình.
Khương Ngâm khẽ cắn môi, nghiến răng nghiến lợi, cậu cố gắng bình tĩnh cơn tức giận trong lòng lại, rồng nhỏ tự nhủ mình không cần phải chấp một tên ngốc xít như Thẩm Thôi Anh!
Bỗng nhiên, phía trước rực sáng, dường như bọn họ đã đi đến điểm cuối của đường hầm.
Chỉ thấy trước mặt là một phiên chợ hoa sặc sỡ, rực rỡ hệt như ban ngày, vừa giống áng mây đầy sắc màu lúc ráng chiều vừa từa tựa tiết hoa đăng ở nhân gian. Đèn trái châu, đèn sừng trắng, đèn lụa Vân Nam, vô số hình dáng, đa dạng kiểu mã khiến người khác không kịp quan sát. Mặt trên mỗi lồng đèn đều là một hoa văn riêng biệt, đa số là các nhân vật rất quen thuộc, có lão già, có mỹ nhân, Chung Quỳ tróc quỷ, Lưu Hải hí thiềm, ngoài ra còn có vô số loài chim chóc muông thú, lộng lẫy sắc màu, như sao trên trời.
Trên đường phố kẻ đến người đi, tiếng cười nói vui vẻ không ngừng vọng lại, có vẻ như không khí cực kỳ náo nhiệt. Nếu bỏ qua những chiếc đuôi đang khe khẽ lắc lư bên dưới quần áo của bọn họ, hay những chiếc sừng trên đầu, thậm chí còn có một vài loài động vật kỳ lạ không thể nhìn ra nguyên hình, thì thoạt nhìn giống như đang ở trên thiên đường. Mắt ngắm ánh lửa bập bùng, tai nghe chuyện xưa còn bỏ ngỏ; các đôi nam nữ Yêu tộc vui vẻ rượt nhau đùa giỡn; người sớm đã theo ngựa đi xa, song tay áo vẫn còn ngát hương thơm. Khó trách nhiều kẻ tranh nhau muốn sứt đầu mẻ trán để tiến vào đây, này mỹ nhân như họa, này quần là áo lụa, này kỳ trân dị bảo, cái gì muốn cũng có.
Yêu thị kinh hoa noãn khí dung, đèn rực rỡ lấp lánh vạn gia cùng.
Xuyên châu chuế ngọc tinh tích cóp nguyệt, cắt khỉ tài la bích gian hồng.
Ven đường còn có những người biểu diễn tạp kỹ, chỉ thấy một sợi dây bạc nối giữa hai tòa tháp, một người mặt khỉ thân người đang dang hai tay bước đi trên đó, điều đáng kinh ngạc là trên tay hắn còn cầm hai thanh gậy nhỏ, phía trên để một chồng đĩa không ngừng xoay tròn, đây là "Oản Châu Kĩ", người thực hiện phải thật khéo léo làm sao cho đĩa không rơi xuống đất.
Ngoài ra còn những nghệ sĩ mặt người thân thỏ, mặt người đuôi rắn, hoặc trên đầu mọc sừng dài đang đứng trên dây thép. Trước hết họ ném một cái đĩa lên không trung, sau đó cầm một cây gậy đặt ở dưới đáy, dần dần xoay đều. Bụng, hai tay, hai cổ tay, nách, phần eo và hai chân đều đồng loạt nâng hơn mười cây gậy, bọn họ xoay như bay, làm đĩa tung lên cao, sau đó lại hoàn hảo rơi xuống cây gậy ban đầu.
Khương Ngâm xem mà hoa cả mắt, cậu không hề chớp mi lấy một cái, ngay cả chân cũng chưa bao giờ nhấc lên. Đôi mắt thiếu niên lấp lánh nhìn chằm chằm vào những màn trình diễn hết sức tinh vi kia, thi thoảng lại hào hứng kêu to lên vỗ tay nhiệt tình, cả khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng vì phấn khích.
Thẩm Thôi Anh kéo cậu mấy cái cũng không lay chuyển được, hắn bèn nắm lấy tai Khương Ngâm: "Đi thôi đi thôi, có cái gì hay đâu! Chúng ta còn phải làm chuyện chính!"
"A a! Chờ một chút, chỉ xem thêm một chút thôi! Một chút!" Khương Ngâm kiên quyết giữ chặt Thẩm Thôi Anh không cho hắn đi, còn khoa tay múa chân cường điệu, "Ở lại xem thêm đi, hắn ta vừa nói màn tiếp theo sẽ càng xuất sắc hơn nữa!"
"Mấy thứ kia đều là để dỗ trẻ nhỏ, còn ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Mặc dù Thẩm Thôi Anh rất thích Khương Ngâm cầu xin hắn, nhưng bây giờ vẫn phải kéo cậu đi thôi, nếu không rồng nhỏ này sẽ hoàn toàn nghiện mất, dây dưa mãi như vậy làm sao có thể hỏi được chuyện dược liệu.
"Hu hu..." Khương Ngâm đau khổ cầu xin, chỉ kém chưa la lối khóc lóc lăn lộn, "Không thì các ngươi cứ đi trước đi, ta ở chỗ này chờ được không?"
Dù sao tu vi của cậu cũng thấp, có đến cũng không giúp được gì nhiều, còn không bằng ở đây xem tạp kỹ.
Vệ Từ nhìn trong mắt Khương Ngâm tràn đầy kỳ vọng, cuối cùng vẫn không đành lòng làm thiếu niên buồn bã, vì thế, y bèn mở miệng: "Một mình ta đi là được, Thôi Anh ở lại bảo vệ A Ngâm."
"Không được! Trên người sư phụ vẫn còn thương tích." Thẩm Thôi Anh theo bản năng phản bác, tuy Vệ Từ tu vi cao, ít có kẻ địch trong Tu chân giới, nhưng hiện tại bọn họ đang ở trên lãnh địa của người khác, chưa biết có thể xảy ra biến cố gì. Đối phương lại không phải đang ở trong trạng thái tốt nhất, nếu tách ra thì có chút không ổn.
Hơn nữa, để Khương Tiểu Ngâm ở lại đây cũng không an toàn, lỡ như cậu bị chốn phồn hoa mê hoặc không muốn trở về thì phải làm sao? Tốt nhất vẫn nên là cả ba cùng hành động.
Khương Ngâm tức giận chống nạnh, "Vậy ngươi đi cùng sư phụ là được rồi? Ta đứng đây, sẽ không có việc gì."
"Ta cũng sẽ không chạy lung tung, ở chỗ này chờ các ngươi trở về." Cậu nhỏ giọng.
"Không được!" Thẩm Thôi Anh lại không đồng ý, "Nhỡ ngươi bị tên nào không có mắt bắt đi mất thì làm sao?"
Khương Ngâm không còn cách nào khác, đành phải quay đầu nhìn Vệ Từ, ánh đèn màu cam ấm áp vừa vặn chiếu lên người y, phác họa ra những đường cong sườn mặt tuyệt mỹ, có cảm tưởng như khí tức lạnh lẽo quanh thân đã bị bầu không khí náo nhiệt nơi đây hòa tan bớt một phần, "Thôi Anh ở lại chăm sóc A Ngâm, vi sư tự đi được."
Y cuối cùng cũng lên tiếng.
Thẩm Thôi Anh đang muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị ánh mắt nhẹ nhàng quét qua của Vệ Từ chặn lại.
"Được được được, ta ở đây với ngươi xem cho hết!" Mắt thấy Vệ Từ xoay người rời đi, Thẩm Thôi Anh liền tiến đến, giống như đang ôm hờ lấy bả vai Khương Ngâm, vừa vỗ vỗ vừa hung hăng uy hiếp cậu.
"Nếu hôm nay ngươi không xem hết toàn bộ những màn trình diễn này thì đừng nghĩ đến việc rời đi, ta sẽ ném ngươi lại một mình!"
Khương Ngâm cười ha ha hai tiếng, cùi chỏ thục mạnh ra sau. Thẩm Thôi Anh lập tức buông cậu ra, đau đớn ôm ngực ho khù khụ.
Hừ!
Để xem ai sợ ai!