Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê

Chương 45: Bọn họ đều có mưu đồ Quấy rối Tiên Tôn (45)




Editor: hatrang.
- --
Đó là năm hạn hán thứ ba trên nhân gian.
Ráng chiều thê lương.
Bầu trời Ma giới luôn mang vẻ đục ngầu âm u, phía chân trời là một vầng trăng máu treo lơ lửng, sương mù đỏ thẫm xung quanh tản ra hơi thở vô cùng nguy hiểm.
Một con rắn nhỏ màu xám bò ra từ trong góc, nhẹ nhàng trườn dọc theo vách tường. Tuy đã rất cẩn thận không để người khác phát hiện, song cuối cùng nó vẫn bị một tên ma tu say rượu đi ngang qua nhìn thấy. Gã vội hét lên một tiếng chói tai, sau đó hung hăng vung chân đá con rắn nhỏ kia ra xa, chửi rủa không ngừng. Chờ đến khi bình tĩnh rồi, gã mới nhận ra đây là đồ chơi do chính tay Ma Tôn mang về.
Trong lòng ngay lập tức giật mình chột dạ, gã sợ thứ này sẽ đi báo cáo lại với vị kia. Thế nhưng, nếu Ma Tôn thật sự coi trọng nó thì sao có thể để nó sinh tồn ở một nơi tồi tàn rách nát như vậy? Chắc chắn là không hề quan trọng, gã lẩm nhẩm tự an ủi, rồi quay đầu láo liên nhìn xung quanh, thấy không có ai phát hiện liền nhanh chóng rời đi.
Còn con rắn nhỏ bị đá bay đến đống đá vụn thì mãi một lúc lâu mới chậm rãi bò dậy, cái đuôi bị dẫm mạnh làm nó đau đến nước mắt tuôn rơi, khiến ngoại hình xấu xí trông càng ghê rợn hơn. Lời ban nãy của tên ma tu kia nó nghe được, nhưng nó không quan tâm đâu, ân nhân sẵn sàng cứu nó đã là rất cảm kích rồi, nó không dám đòi hỏi nhiều hơn.
Nghĩ đến ân nhân, nó cắn răng chịu đựng toàn thân đau nhức mà thận trọng bò lên phía trước, đi qua hết toà này đến toà khác, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Ma Tôn ngồi trên nóc một cung điện. Trong mắt con rắn nhỏ loé lên vẻ vui mừng, nó tiếp tục cố sức trườn dọc theo vách tường lên trên, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng đến được đỉnh.
Vò rượu lăn long lóc khắp nơi, người nọ ngồi trên nóc nhà, tư thế uống rượu có chút tùy tiện. Ánh trăng vừa vặn dừng trên cơ thể hắn, phản chiếu đôi con ngươi khép hờ đầy biếng nhác, tóc đen mắt đỏ, tuấn mỹ trắng nõn, là ân nhân cứu mạng của nó, Ma Tôn Chu Dĩnh.
Con rắn nhỏ vui mừng muốn tới gần, nó tiếp tục cẩn thận bò đến tay áo đối phương, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc khiến nó có chút choáng váng, ngay cả cái đuôi cũng không còn đau nữa. Nó đầy trông mong bò sát lại, muốn ân nhân chạm vào đuôi mình.
Ân nhân sờ đi, sẽ không đau nữa.
Nó vốn đang muốn đến gần hơn, ít nhất là chạm vào làn da trắng nõn kia, song giây tiếp theo lại bị bàn tay của nam nhân bắt lấy nhấc lên, con ngươi đỏ đậm nhìn nó mỉm cười, “Cứ tưởng có yêu thú nào muốn ám toán ta, hoá ra lại là con cá chạch nhỏ này sao?”
Thanh âm nam nhân trầm thấp dễ nghe, con rắn nhỏ si ngốc nhìn hắn, trong lòng khẽ phản bác, ta không phải con cá chạch nhỏ mà!
Tuy nhiên, ngay sau đó vết thương trên đuôi liền nhói lên, khiến nó đau đến mức cuộn tròn cả thân lại. Nam nhân nọ nhận ra, bèn cúi đầu nhìn nhìn, đôi mắt đỏ sẫm hiện lên một tia hứng thú, “A, ngươi bị tên không có mắt nào ức hiếp thế?”
Con rắn nhỏ ngượng ngùng quấn lên ngón tay hắn, không dám nói cho đối phương biết là mình chỉ bị dẫm một cái thôi mà đã thảm thương như thế này, bởi vì nghe có vẻ rất vô dụng.
Thân thể nó lành lạnh, ngón tay nam nhân cũng lạnh như nó.
Trùng hợp thay, người nọ cũng chỉ hỏi cho có lệ chứ không hề muốn xả giận giúp, Chu Dĩnh buồn chán nhìn vật nhỏ trước mặt, bỗng nhiên nhiên lại nổi hứng muốn trêu đùa. Hắn chọc chọc ngón tay, quăng con rắn vào trong bình rượu, “Quên mất ngươi không nói được, đây chính là linh tửu, không chừng uống xong sẽ có thể lên tiếng.”
Có thật là chỉ cần uống không?
Nó còn chưa kịp nghĩ kĩ thì đã bị tên có “lạc thú khác người” nào đó nhấn xuống, ngay lập tức cả cơ thể liền chìm trong chất lỏng nồng nàn. Nó nuốt vào không ít rượu nên tâm trí đã choáng váng mơ hồ, thế giới trước mắt như bị đảo lộn, chỉ có thể khó nhọc nhìn thấy bầu trời nhoè nhoè giữa không trung, lấp lánh muôn vạn vì sao.
Phải một lúc sau nó mới phát hiện ra, thứ đang quay cuồng không ngừng không phải là cảnh vật xung quanh mà là chính nó. Không biết tự khi nào mà cả người rắn nhỏ đã bị lật lại, dạ dày phồng lên no căng, cái đuôi liên tục lắc lư.
Hình như nó đã say rồi.
Người kia rõ ràng chỉ muốn nói đùa trêu cợt, nhưng dường như linh tửu ấy lại thật sự cung cấp đủ linh khí để nó mở miệng nói chuyện, nó lẩm bẩm nỉ non, “Ân nhân...”
Sau đó, cảnh trong mơ ngay lập tức vỡ tan, chỉ còn lại ánh mắt vừa hèn nhát run sợ lại cứng đầu kiên định, cứ như dù có đối mặt với một đêm mưa to tầm tã thì thiếu niên cũng chưa bao giờ thôi tiến lên phía trước. Nghìn trùng trắc trở mới tích cóp được một tấm chân tình, dẫu sau lưng là vô vàn suy tư thì nó vẫn chẳng hề quay đầu lại.
Một kẻ đong đầy dũng cảm, chân thành cố chấp.
Bởi vì đem lòng trao cho kẻ khác quá sớm, cho nên rất dễ bị thương.
Đến lúc Khương Ngâm tỉnh lại, trời đã tối mịt, cậu cũng không biết mình vừa mơ thấy cái gì, trong lòng vừa âu sầu lại ẩn ẩn chút vui sướng. Cơn ngứa ngáy tê dại truyền đến từ sâu trong xương cốt, nếu không phải trước mặt còn có người, cậu nhất định sẽ biến về nguyên hình gãi gãi cho thoả thích.
Đúng vậy, thiếu niên vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một bóng đen ngồi ngay đầu giường.
Đen thui thùi lùi, làm cậu sợ chết khiếp.
Người nọ dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi rịn ra trên trán cậu, thanh âm lạnh lùng mang theo vẻ ôn nhu không thể kiềm chế, “Mơ thấy gì mà đổ mồ hôi nhiều như vậy?”
Là Vệ Từ, nhưng Khương Ngâm lại cảm thấy không hề ngạc nhiên chút nào.
Dù sao cũng không có ai đêm đến lại đi nhìn chằm chằm cậu ngủ như y cả.
“Không có gì, đồ nhi vừa tỉnh dậy đã quên mất rồi.” Khương Ngâm đáp, giọng điệu của cậu vô cùng bình thản, khiến người khác khó có thể phân biệt là cậu thật sự không nhớ rõ hay chỉ đang không muốn nói cho đối phương biết mà thôi.
Trong đôi mắt khép hờ của Vệ Từ không hề có ý cười, y nhẹ nhàng vuốt tóc mái rơi bên gò má Khương Ngâm ra, lơ đãng hỏi: “A Ngâm, hình như vừa rồi ngươi có nhắc đến ân nhân, hắn là ai?”
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Vệ Từ hơi nheo mắt lại, là không muốn nói, hay là… sợ phải nói ra?
Khương Ngâm nằm trên giường đột nhiên mỉm cười, thương thế mãi vẫn chưa khỏi khiến sắc mặt thiếu niên có chút tái nhợt tiều tụy. Ban nãy cười rộ lên lại bừng bừng sức sống, vảy bạc nằm trên đuôi mắt lóng lánh như ẩn như hiện, đồng tử khẽ chuyển động hiện lên một tia yếu ớt, làm người ta không khỏi cảm thấy thương tiếc.
Cậu hỏi ngược lại:
“Sư phụ, người cho rằng đó là ai?”
Vệ Từ trầm ngâm, “Là Chu Dĩnh.”
Y khẳng định đáp, rõ ràng là đã điều tra hết tất cả, song không biết vì sao lại cứ muốn đến đây xác nhận thêm một lần nữa.
“Cho nên ngươi đến đây làm gián điệp là vì muốn báo đáp hắn? Với thân phận Long tộc của ngươi, dù là ở đâu cũng sẽ nhận được muôn vàn sủng ái, không lý nào lại chọn sống ở Ma tộc nhiều năm như vậy.” Vệ Từ nói.
Nếu chỉ là vì ân tình, vậy thì đơn giản, y có thể trả toàn bộ nợ cho Khương Ngâm. Bất kể Chu Dĩnh muốn loại thiên tài địa bảo gì, y đều có thể đưa cho đối phương, chỉ cần hai người vĩnh viễn cắt đứt mọi quan hệ, không bao giờ gặp lại nhau nữa.
“Đúng thế, tại sao ta lại sống ở Ma tộc nhiều năm như vậy chứ...” Khương Ngâm lẩm bẩm.
Vệ Từ đột nhiên cảm thấy bất an, giống như những gì thiếu niên sắp nói sẽ khiến y không tài nào chấp nhận được. Nhưng giọng điệu Khương Ngâm vẫn vô cùng mềm nhẹ, không khác gì đang trò chuyện về một chủ đề hết sức bình thường. Từ lúc bị giam giữ đến nay, cậu luôn nhìn y bằng ánh mắt lạnh nhạt chán ghét, song bây giờ thái độ lại ôn hoà lạ kì, làm y không khỏi nghĩ đến một khả năng xa vời: có lẽ nào cậu đã thật sự chọn y, nếu không thì tại sao lại nhỏ nhẹ thỏ thẻ như vậy?
“Sư phụ”
“Bởi vì ta yêu hắn...”
“Ân Chu là hắn, ân nhân của ta cũng là hắn.”
“Ở lại Ma tộc là vì hắn, đến Thanh Vân Tông làm gián điệp cũng là vì hắn.”
Khương Ngâm cong mắt cười, đây rõ ràng là dáng vẻ Vệ Từ thích nhất, song giờ phút này nó lại biến thành một mũi tên sắc nhọn tàn nhẫn đâm xuyên qua trái tim không chút gợn sóng.
Thiếu niên của y mặt mày như hoa nở, khi cười đẹp đến động lòng người, lúc không cười cũng rạng rỡ chẳng khác sao trên trời.
“Sư phụ, ta làm tất cả những điều này là bởi vì ta yêu hắn, người còn muốn hỏi thêm gì không? Ta sẽ nói hết cho người.”
Biểu cảm Vệ Từ càng ngày càng khó coi, cuối cùng cả gương mặt trở nên trắng bệch hoàn toàn. Ánh mắt y nhìn Khương Ngâm đau đớn như muốn rỉ máu, cả cơ thể cao gầy không ngừng run lên, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương tay răng rắc, y gắt gao nhìn Khương Ngâm, nghiến răng gằn từng chữ một: “Đừng nói nữa...”
Nhưng Khương Ngâm không nghe, cậu vẫn tiếp tục cười, “Sư phụ, đây không phải điều người rất muốn biết hay sao?”
“Nơi này ——” Cậu nhẹ nhàng đặt ngón tay lên ngực, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Vệ Từ, khoé môi nhợt nhạt cong cong lên, giọng nói dịu dàng mang theo ý vị ngọt ngào như mật, “Tất cả đều là tên của hắn, Chu Dĩnh, Chu Dĩnh.”
“Ta yêu...”
“Đừng nói nữa!” Cổ tay đột nhiên bị đối phương nắm lấy, nam nhân bóp mạnh đến mức khiến xương cốt bên trong như muốn vỡ nát ra. Gân xanh nổi đầy trên trán Vệ Từ, thanh âm y không còn vẻ lạnh nhạt đều đều thường ngày, mà giờ đây cuồn cuộn lửa giận, “Khương Ngâm, sao ngươi dám?”
Sao ngươi dám đối xử với ta như vậy, dám dùng vẻ mặt si mê đó nói về tên nam nhân khác trước mặt ta, rõ ràng ngươi biết ta cũng…
Cổ tay mảnh khảnh không ngừng âm ỉ đau nhức, Khương Ngâm hít sâu, cả gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Nhưng cố tình, thiếu niên vẫn chưa bao giờ thôi mỉm cười, thậm chí còn cong mắt làm nũng với Vệ Từ, đáng yêu vô tội cực kỳ.
“Sư phụ, ta đau ~”
“Sư phụ, người làm đau tay của ta ~”
“Sư phụ...”
Một tiếng rồi lại một tiếng “sư phụ” ngọt ngào trong vắt vang lên, phảng phất như ma âm* làm y không cách nào chạy thoát.
*âm thanh của ma quỷ
Vệ Từ điên rồi, bị Khương Ngâm làm cho điên rồi.
Chắc chắn là cố ý. Vệ Từ nhìn thiếu niên nhỏ nhắn xinh đẹp nằm trên giường, chỉ cảm thấy trước mặt mình là một ác quỷ đội lốt thiên thần. Biểu cảm người nọ hết sức bình thản, có lẽ là chắc chắn y sẽ không bao giờ tổn thương đến cậu, nên ánh mắt trong trẻo sạch sẽ kia vô hại nhìn qua, rèm mi mềm mại đen nhánh khe khẽ run lên. Dáng vẻ không nhiễm bụi trần là thế, song lại còn mê hoặc lòng người hơn cả ma nữ bước ra từ trong thoại bản, thứ thiếu niên thưởng thức là trái tim ngươi, là tâm hồn ngươi, là máu thịt lẫn lộn hoà cùng tình cảm tràn trề, nhất cử nhất động đều chỉ là để mê hoặc ngươi sa lầy.
Vệ Từ nhắm mắt lại, lùi về phía sau, cả thân thể run run.
Y dùng sức nhéo mạnh vào lòng bàn tay, một sợi tóc đen nhẹ rũ xuống sườn mặt, nam nhân chật vật bình ổn bản thân, sau đó nhìn thẳng vào mắt Khương Ngâm, “Ngươi cố ý đúng không? Ngươi làm vậy là để chọc giận ta...”
Càng nói, y lại càng như đang thuyết phục chính bản thân, Vệ Từ cay đắng tiếp lời: “Ngươi ghét ta, A Ngâm, ngươi ghét việc ta nhốt ngươi lại nên mới đối xử tàn nhẫn với ta như thế đúng không?”
“Ngươi vốn dĩ không hề thích tên Chu Dĩnh đó! Tất cả đều là do ngươi cố tình gạt ta!” Nam nhân cười lạnh, điên cuồng lặp đi lặp lại, đôi mắt phủ đầy tơ máu đỏ đậm, vẻ mặt vặn vẹo méo mó.
Khương Ngâm bất lực thở dài, giọng nói vẫn luôn ôn hoà như trước, “Sư phụ, sao người vẫn chưa chịu tin, ta thật sự yêu hắn.”
“Vậy tại sao ngươi lại nguyện ý lên giường với ta...” Vệ Từ chất vấn, con ngươi đen kịt bao phủ sương mù dày đặc.
“Sư phụ, bởi vì ta thích Ma Tôn, nhưng Ma Tôn lại thích người, ta chỉ muốn nếm thử xem người hắn thích có hương vị như thế nào.” Khương Ngâm ngây thơ nghiêng đầu, tông giọng có chút buồn bã, “Ta còn cố ý thu thập đồ vật cá nhân của người để dâng lên cho tôn thượng đó nha ~”
Thân thể Vệ Từ thoáng lắc lư, mồ hôi lạnh tuôn ra ào ào như suối, y gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, như là muốn ghi tạc gương mặt ngay phía trước thật sâu vào trong trái tim, “Vậy tại sao ở Tử Trọng Phong ngươi...” ngày nào cũng bám lấy ta, làm nũng vui đùa, khiến lòng ta nảy sinh thứ tình cảm ngang trái đó…
Khương Ngâm bĩu môi, “Để tiếp cận người chứ còn gì nữa, sư phụ à, người đã quên ta là gián điệp Ma tộc rồi sao, ta đến Thanh Vân Tông là để tìm hiểu tin tức về Tu chân giới.”
Vừa dứt lời, dường như thiếu niên cảm thấy rất buồn cười, cậu bèn phì cười ra tiếng.
“Sư phụ, ta cũng không ngờ người lại dễ dàng tiếp nhận ta như vậy...”
Vệ Từ còn muốn hỏi thêm gì đó, song vừa mở miệng liền phát hiện bên trong khô khốc vô cùng. Y nghiến răng, giơ tay lên che mặt đi, chỉ cảm thấy khốn khổ cả một đời đều tích tụ lại ở khoảnh khắc này. Khương Ngâm, Khương Ngâm, y không ngừng lặp đi lặp lại, như là muốn nhai nuốt ngấu nghiến thiếu niên vào trong bụng, mỗi một chữ đều tràn ngập hận thù vô tận.
“Khương Ngâm, ngươi cho rằng ta thật sự không dám giết ngươi sao?” Vệ Từ đột nhiên bóp lấy cổ Khương Ngâm, năm ngón tay siết chặt, lực đạo liên tục tăng lên, mu bàn tay thon dài chằng chịt gân xanh dữ tợn.
Khương Ngâm mặc kệ mình bị nam nhân nhấc bổng, cậu nghẹn đến thở không nổi, nhưng vẫn cố tình trêu đùa Vệ Từ. Cậu ôm lấy cánh tay đối phương, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, đẫm lệ nhìn chằm chằm vào y, “Sư phụ... Khụ khụ, ta đau...”
“Sư phụ, A Ngâm đau quá... Khụ, sư phụ... Sư phụ...”
Một lúc sau, Vệ Từ vẻ mặt u ám buông tay ra, đột nhiên nhẹ nhàng đáp: “Ngươi nói đúng, ta không thể nhẫn tâm giết ngươi.”
Khương Ngâm lập tức ghé vào mép giường ho khan, cổ họng đau đớn kịch liệt đến tê dại. Lần này người nọ đã dùng sức rất lớn, nhưng không hiểu vì sao lại bất ngờ dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.