Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê

Chương 54: Bọn họ đều có mưu đồ Quấy rối Tiên Tôn (54)




Phiên ngoại 3: Sài Lăng
Editor: hatrang.
- --
[Vì một câu "chờ ta" của người nọ, hắn liền đợi ở Yêu thị ròng rã mấy ngàn năm]
“Ngày ấy nhìn ngươi xoay người rời đi, ta liền hoảng sợ, sợ rằng ngươi sẽ không bao giờ trở lại nữa. Dù sao, họ cũng là sư phụ và sư huynh đã ở bên ngươi nhiều năm như vậy, còn ta chỉ là một kẻ xa lạ mới gặp nhau được vài lần.
Nhưng.
Một thoáng chạm mặt ở khách điếm hôm đó, ta đã đem lòng yêu ngươi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hồ tộc từ trước đến nay vốn luôn si tình, một khi đã nhận định bạn đời thì tuyệt không bao giờ có chuyện thay đổi. Chúng nó sẽ quấn quýt người nọ đi khắp chân trời góc bể, đến chết mới thôi.
Ta vẫn luôn chờ ngươi, chờ nhiều năm như vậy.
Chờ đến cỏ dại bên sườn núi Tình Nhân mọc cao chạm thắt lưng, chờ đến Yêu thị chuyển từ ba năm thành mỗi năm tổ chức một lần, cuối cùng cố định mãi ở một nơi.
Ta đã hi vọng ngươi có thể quay lại đến thế.
Dẫu cho lời đầu tiên ngươi nói có thể là câu biệt ly, hay là yêu cầu giải trừ hôn ước.
Ta vẫn luôn chờ ngươi, chờ nhiều năm như vậy.
Nhưng lại chưa bao giờ nghe được tin tức nào từ ngươi. Có người trong tộc muốn chạy ra nhân gian đi tìm, song điều đó hoàn toàn vô ích, bởi vì ngay sau đó hắn ta đã trở về với một câu: ‘Khấp Thủy Kiếm Quân phi thăng, còn hai đệ tử của y đều đã chết’.
Tẩu thuốc Tương Phi mà ta yêu thích nhất đột nhiên rơi xuống đất, trên miệng ống tinh xảo được tỉ mỉ chạm khắc bằng ngọc xanh thượng hạng nhanh chóng xuất hiện một vết rạn nứt. Nếu là bình thường, chắc chắn ta sẽ tiếc nuối đến nhảy cẫng lên, nhưng không biết vì sao mà lúc ấy cả đầu óc lại trống rỗng lạ kì, chỉ có thể ngơ ngác ngã khuỵu xuống.
Lẽ ra ta nên sớm đoán được điều này, ngươi trời sinh đơn thuần lương thiện, sẽ không bao giờ lừa dối ta, nếu đã hứa đến thì nhất định sẽ đến. Lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, ắt hẳn đã gặp phải chuyện không may.
Không.
Đánh dấu của ta sớm đã biến mất, chỉ có ta là tự lừa mình dối người, chỉ có ta là cố nghĩ có lẽ tiểu nghịch ngợm nhà ngươi đã tìm mọi cách để xoá bỏ nó, chứ ta không dám nghĩ rằng...
Nương tử, sau khi xử lí xong hết việc quan trọng trong tộc, ta sẽ đi tìm ngươi.
Chờ ta.”
Trong lá thư chi chít những kí hiệu kì lạ phức tạp, khó hiểu đến nỗi các trưởng lão trong tộc cũng không thể giải mã ra, nên họ chỉ có thể mang nó an táng cùng tộc trưởng.
Tộc trưởng đột ngột qua đời, mọi người không ai lường trước được chuyện này, bèn làm theo tâm nguyện cuối cùng của hắn - chôn cất quan tài ngay sau sườn núi Tình Nhân.
Nghe nói đó là nơi mà tộc trưởng và phu nhân đã đính ước.
Hắn sẽ luôn ở đây chờ người nọ.
Vị phu nhân kia là một người vô cùng bí ẩn, ngay cả các thế hệ ông cha lớn tuổi trong tộc cũng chưa từng nhìn thấy, chứ đừng nói đến những đứa trẻ mới sinh ra. Chỉ có một bức họa vô cùng mơ hồ được treo ngay từ đường, dáng vẻ người bên trong tao nhã mảnh mai, thân mặc áo xanh, tay đang ôm một con hồ ly màu trắng.
Tuy không lộ rõ khuôn mặt, nhưng có thể tưởng tượng được người nọ đang cong môi cười khẽ, biểu cảm vô cùng dịu dàng ôn hòa.
Những hậu bối bạch hồ ly trong tộc rất có hảo cảm với vị phu nhân thần bí này, bởi vì tổ tiên của chúng có màu lông đỏ nên những con màu trắng luôn luôn bị xem thường. Địa vị chúng nó không những thấp kém hơn mà ngay cả tài nguyên nhận được cũng ít hơn hẳn.
Nhưng bỗng một ngày, tộc trưởng lại trở nên hết mực quan tâm, ủng hộ đến dòng tộc vốn luôn bị ghẻ lạnh của chúng nó. Nghe nói là vì vị phu nhân kia cảm thấy những con hồ ly nho nhỏ màu trắng trông rất ngoan ngoãn đáng yêu.
Phường chủ Như Ý phường đã được thay đổi, song vẫn hoạt động tuân theo di nguyện của người nọ. Yêu thị từ ba năm tổ chức một lần đã trở thành lễ hội thường niên, thậm chí còn tiến hành ở một nơi cố định duy nhất.
Để vị kia ái nhân từ phương xa kia vẫn có thể tìm được đường về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.