Editor: hatrang.
- --
Là cây hái ra tiền của Quỳnh Hoa Lâu, phòng của Yến Lâu Y đương nhiên là tốt nhất.
Màn lụa đỏ khẽ đung đưa theo gió, thảm trắng trải khắp sàn, lư hương đặt trong góc nhẹ nhàng tỏa ra làn khói trắng mờ ảo, hệt như mùi thơm của nam nhân nọ. Trên giá hoa uốn lượn là một chậu nguyệt quý, những đoá hoa màu cam hồng đang nở rộ rực rỡ.
Cạnh bên cửa sổ trong buồng có một chiếc bàn trang điểm; ngọc bội, vòng tay, cùng một số trang sức bằng vàng bằng bạc được bày lộn xộn khắp hộp gỗ lim, bởi vì không đủ chỗ đựng nên còn vương vãi ra mặt bàn.
Khương Ngâm nhìn mà đỏ mắt thèm thuồng, người ta nhiều đến không chứa nổi, còn mình thì lại hai túi trống rỗng.
Có lẽ là cảm nhận được sự ngẩn ngơ của thiếu niên, động tác thoa thuốc mỡ của Yến Lâu Y thoáng khựng lại, sau đó nam nhân hơi dùng sức, khiến Khương Ngâm đau đến mức kêu lên một tiếng, lập tức thu hồi ánh nhìn.
“Nhẹ thôi, đau...” Cậu khẽ rên rỉ.
Yến Lâu Y ngẩng đầu, dường như không mấy hài lòng, đôi mắt hẹp dài loé lên tia cười chế giễu, “Đau mà còn có tâm trí lơ đãng?”
Loại thuốc trị thương này rất phiền phức, dùng để hoạt huyết hóa ứ*. Phải xoa bóp, lại còn phải điều chỉnh sức lực vừa đủ, không thể quá nhẹ, nếu không sẽ không hiệu quả. Khương Ngâm chịu không nổi, rèm mi cậu run run, hơi nhíu mày, khóe mắt cũng ươn ướt.
*lưu thông máu và loại bỏ ứ máu
Cậu thật sự đau vô cùng, thế nên đá nhẹ mũi chân vào đầu gối Yến Lâu Y, “Không bôi nữa đâu, ta thấy cũng ổn rồi.”
Cứ tiếp tục mạnh bạo như vậy, e rằng mình sẽ không kiềm được bật khóc trước mặt đối phương mất.
“Yếu ớt!” Yến Lâu Y liếc cậu một cái, nhẹ tay hơn, “Chút nữa thôi.”
Hắn ngồi xổm bôi thuốc lên gối Khương Ngâm. Thiếu niên nọ có làn da trắng nõn, nên khi va đập mạnh xuống đất, cả đầu gối đều bầm tím cả lên. Khi bàn tay to của Yến Lâu Y chạm vào, xung quanh vết thương liền bắt đầu ửng đỏ.
Còn rất rõ ràng.
Ánh mắt nam nhân vô cùng lạnh lùng, “Nhớ ai đã chơi xấu ngươi không?”
Khương Ngâm bực bội lẩm bẩm: “Đá từ phía sau, ta cũng không biết là ai, thôi bỏ đi, coi như lần này ta xui xẻo.”
Yến Lâu Y không nói gì, vỗ nhẹ vào chân thiếu niên ra hiệu đã xong rồi, bảo cậu thu chân lại. Trong lòng hắn thản nhiên nghĩ thầm, không nhớ cũng không sao, kiểu gì cũng tìm ra được, lát nữa hắn sẽ đi xử lý đám người đó. Đã lâu rồi hắn chưa ra mặt, có vài người càng lúc càng to gan…
Khương Ngâm rút chân về, liếc nhìn Yến Lâu Y, bĩu môi nói bóng gió: “Chẳng phải tại ai đó cứ sờ mó ta, giờ thì hay rồi, bị người khác hiểu lầm.”
Tất cả là lỗi của hắn ta, nếu đối phương chịu để ý một chút thì làm gì có ai nghi ngờ mối quan hệ giữa cả hai được chứ? Cậu gần như có thể tưởng tượng ra bao lời đồn thổi bàn tán sau lưng mình, nào là ôm đùi, trèo cao, nịnh bợ linh tinh các kiểu.
Yến Lâu Y tức đến bật cười, thằng nhóc này còn biết mỉa mai người khác nữa cơ đấy. Hắn lấy tay chọc chọc vào hai má mềm mại của Khương Ngâm, “Đào Hoa cô nương, hay nên gọi là Đào Hoa công tử nhỉ? Chính ngươi mới là người khiến kẻ khác hiểu lầm nhất đấy. Trong lầu này ai mà chẳng biết Yến mỗ thích nam nhân, ngươi còn cố tình giả nữ trà trộn vào đây, chẳng lẽ ——”
“Chẳng lẽ là đang nhằm vào ta?” Yến Lâu Y khoanh tay tựa lên bàn, cười như không cười.
Khương Ngâm lập tức trợn to mắt, cậu há miệng định phản bác nhưng lại không biết nên nói thế nào, trong đầu thiếu niên thoáng qua một ý nghĩ: quả nhiên tên choá này đã biết thân phận của mình rồi. Ngay sau đó, cậu lấy lại tinh thần, mắng thật to:
“Hứ, ai thèm để ý đến ngươi chứ! Đồ không biết xấu hổ.”
“Rõ ràng là ngươi chủ động đến trêu chọc ta, ta có tự mò tới trước mặt ngươi bao giờ đâu. Ta vào đây là để... là để...” Lời nói bỗng nghẹn lại, Khương Ngâm chợt không biết nên tiếp tục như thế nào.
Cậu vào đây tất nhiên có hai mục đích, một là để kiếm tiền, hai là để đạt được danh hiệu “đệ nhất hoa khôi thị trấn”.
Lý do thứ hai thì miễn đi, Khương Ngâm liền nói: “Là để kiếm tiền!”
Mặt cậu đỏ bừng lên, bộ dạng hết sức hờn dỗi, nhưng nếu không liên tục lùi về sau thì có lẽ sẽ thuyết phục hơn một chút.
Yến Lâu Y nhàn nhã mỉm cười, tông giọng chậm rãi kéo dài, mang theo ẩn ý khó diễn tả, “Ồ, hóa ra là kiếm tiền à, Đào Hoa công tử thật có chí hướng, vậy mà lại cải trang thành nữ chạy đến Quỳnh Hoa Lâu kiếm tiền...”
Thanh âm hắn đầy vẻ không tin tưởng.
Khương Ngâm nhìn đối phương từng chút từng chút ép sát bản thân, cậu lấy hết can đảm tiến lên một bước, ngẩng đầu chất vấn: “Ngươi không tin ta sao?”
Khó trách Yến Lâu Y không tin, làm gì có trai ngoan nào lại làm chuyện như vậy chứ.
Nụ cười của hắn càng thêm khó hiểu, “Thứ cho Yến mỗ nghĩ nhiều, ta còn tưởng là có tên háo sắc nhà ai chạy đến Quỳnh Hoa Lâu trộm hương trộm ngọc cơ đấy, chuyện này Ngọc Nương đã bắt được vài lần rồi. Để tránh cho những kẻ xấu xa ấy tái phạm, lầu đã quyết định trừng phạt thật nghiêm khắc, ngươi đoán xem là phạt như thế nào?”
“Chỉ cần vừa đặt chân đến lầu này, trước tiên đánh ba mươi gậy. Nếu kẻ đó vào sân các cô nương, thì thêm hai mươi roi nữa. Còn một khi đã dám vào phòng thay đồ rồi, vậy càng nghiêm trọng hơn, đánh chết không tha!”
Khương Ngâm bị nụ cười nham hiểm của hắn dọa sợ, tay run run, bắt đầu tính toán tội trạng của mình. Cậu không chỉ tự ý ra vào sân của các cô nương, mà còn thay quần áo trong phòng thay đồ rất nhiều lần. Nếu thật sự đúng như lời hắn ta nói, cậu hẳn là...
Tay thiếu niên khựng lại, rồi cứng đờ ngẩng đầu lên.
Thật lâu sau, cậu mới nở nụ cười méo xệch, khóc không ra nước mắt, nhìn Yến Lâu Y bằng vẻ đáng thương vô cùng, “Nhưng ta thật sự không làm gì cả, chẳng phải ngươi đã nhìn thấy lúc ta nhảy múa rồi sao? Ta đều đợi các nàng thay đồ xong hết rồi mới vào.”
Con ngươi Yến Lâu Y lặng lẽ phác hoạ dáng vẻ sốt ruột giải thích của Khương Ngâm, đuôi mắt tinh xảo kia đã sớm đỏ ửng lên, chậc chậc. Trong lòng hắn không khỏi bừng bừng hưng phấn, nam nhân tự phỉ nhổ bản thân mình, song ngoài mặt lại tỏ vẻ cực kỳ buồn rầu, “Những nơi ta quan sát được thì ngươi đúng là như vậy, nhưng ai có thể đảm bảo rằng ở chỗ ta không thấy thì ngươi vẫn tuân theo chứ?”
“Lỡ như có chuyện gì bất trắc xảy ra, ta cũng không biết giải thích thế nào.” Yến Lâu Y cúi đầu nhìn Khương Ngâm, cứ như đang suy nghĩ vì thiếu niên, “Đào Hoa công tử, ngươi sẽ hiểu cho ta chứ? Còn gì có thể chứng minh ngươi sẽ không động tay động chân các cô nương trong lầu không?”
Khương Ngâm lo lắng đến phát điên, chỉ hận không thể lập tức hét lên là bố mày không cứng được, cậu bèn buột miệng thốt ra: “Ta thích đàn ông!”
Cậu ấp úng giải thích: “Ta... ta sẽ không có ý đồ bất chính với các cô nương trong lầu đâu, ta không thích nữ nhân, ta không có phản ứng gì với họ...”
Yến Lâu Y nghe đến đó, trong mắt vô thức lóe lên ý cười. Khóe miệng hắn hơi cong cong, nhìn thiếu niên với vẻ mặt bừng tỉnh, “Thế mà nói không có hứng thú với ta, nếu ngươi không đến vì các cô nương kia, vậy đương nhiên chỉ còn mỗi ta thôi.”
Khương Ngâm vội vàng phản bác: “Ta thật sự chỉ muốn kiếm tiền!”
Tại sao lại không tin tui chứ? Lý do này khó tin đến thế sao? Thôi được rồi, đúng là vậy thật.
Nụ cười trên môi Yến Lâu Y phai đi, “Đào Hoa công tử, nếu ngươi thật sự muốn kiếm tiền, mời ngươi đến nơi khác cho, Quỳnh Hoa Lâu này không hợp với ngươi. Dù ta tạm tin ngươi không thích phụ nữ, nhưng đây cũng chẳng phải nơi trong sạch gì. Quá trình huấn luyện tiếp theo không đơn giản là nhảy múa, mà còn có...”
Thanh người nọ trầm ấm vô cùng, trong tông giọng còn mang theo chút ngả ngớn trêu chọc. Hắn cười cười nhìn cậu, đôi con ngươi hẹp dài tựa như đang ẩn giấu móc câu, chậm rãi nói từng chữ một: “Còn có dạy dỗ riêng tư nữa.”
Yến Lâu Y nhẹ nhàng thở hơi nóng rực vào vành tai Khương Ngâm, “Tiểu công tử, ngươi còn muốn ở lại không?”
Thiếu niên che tai lại, vội nhảy ra, cứ như một chú mèo nhỏ xù lông, tuy đôi mắt đầy cảnh giác nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ở lại! Đương nhiên ta phải ở lại chứ, nhưng ngươi không được tố cáo ta.”
Cậu chưa nổi tiếng vạn dặm mà, chưa trở thành đệ nhất hoa khôi thị trấn đấy! Sao lại có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.
Yến Lâu Y bị sự ngây ngô của đối phương chọc cười, hắn khoanh tay, từng bước ép sát lại, cho đến khi đôi môi gần như chạm lên làn da mềm mại, hắn mới cúi đầu hít lấy mùi hương ngọt ngào non nớt nơi cần cổ thiếu niên, giọng nói đầy ám muội, “Tiểu công tử, ngươi biết dạy dỗ riêng tư là gì không, cứ đồng ý nhanh chóng vậy sao?”
Khương Ngâm mạnh miệng đáp: “Đương nhiên biết chứ.”
Nam nhân chợt khựng lại, con ngươi đen nhánh như mực lặng lẽ quan sát thiếu niên thấp hơn bản thân một chút. Ánh mắt hắn sáng rực lên, vô thức toả ra khí thế nguy hiểm thuộc về loài săn mồi tàn nhẫn. Cho đến khi chạm đến vành tai đỏ ửng vì căng thẳng của đối phương, Yến Lâu Y mới khẽ bật cười, đặt ngón tay lên bả vai người nọ, “Sẽ có rất nhiều hành động tiếp xúc thân mật, em cũng chịu được sao?”
Khương Ngâm muốn trốn đi, nhưng nghe thấy lời hắn ta, cậu liền dừng lại, “Chịu... chịu được.”
Cho nên để ta ở lại đi.
Thiếu niên đỏ mắt nhìn chằm chằm người đối diện, đong đầy vẻ quật cường, đôi con ngươi to tròn đen láy tựa chú mèo nhỏ, trong vắt xinh đẹp đến cùng cực, lại ẩn chứa nỗi sợ hãi như có như không, “Em có thể chịu được mà, xin ngài đừng đuổi em đi.”
Yến Lâu Y chỉ cảm thấy đầu ngón tay đang chạm vào đối phương bắt đầu trở nên tê dại, sợi dây căng chặt trong đại não “phựt” một phát đứt đoạn. Sự hưng phấn lạ kỳ không ngừng trào dâng khắp cõi lòng nam nhân, thậm chí ngay cả đồng tử tối tăm cũng hừng hực nóng cháy khó tả. Hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, luồn sâu vào cổ áo đối phương, giọng điệu dụ dỗ, “Vậy... thế này thì sao?”
Làn da Khương Ngâm trắng ngần mềm mại hơn cả bơ, mịn màng như mỡ đông, chẳng khác nào một khối ngọc ấm áp nõn nà, khẽ run rẩy dưới tay nam nhân. Ngón tay Yến Lâu Y trượt xuống, men theo đường cong vòng eo gợi cảm.
“Như vậy, cũng được sao?” Giọng hắn bỗng khàn khàn hẳn đi.
Thiếu niên nọ như bị hoảng sợ, không nói nên lời, nhưng khi tay Yến Lâu Y tiếp tục di chuyển xuống dưới, cậu lại không ngăn cản. Mãi cho đến lúc thắt lưng rơi xuống đất, áo ngoài tuột ra, bàn tay hắn ta chậm rãi vuốt ve cặp mông cong vểnh, Khương Ngâm mới như bừng tỉnh lại, vội vàng nắm lấy tay nam nhân.
“Không... đừng sờ chỗ đó...” Thanh âm cậu run rẩy không ngừng, tựa như một chú mèo nhỏ kinh hãi.
Rõ ràng là sợ đến mức không biết phải làm sao, chỉ có thể giơ móng vuốt giữ chặt tay chủ nhân, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu cầu xin.
Lý trí Yến Lâu Y sắp bị thiêu đốt hết. Hắn vốn không định đi xa đến mức này, ban đầu chỉ muốn trêu chọc mèo nhỏ của mình mà thôi. Nhưng đối phương phản ứng quá đỗi đáng yêu, quá đỗi phù hợp với sở thích của hắn, khiến hắn không kiềm được làm quá hơn một chút. Nam nhân nghe thấy giọng nói đầy dụ dỗ của bản thân:
“Ngay cả chút tiếp xúc này cũng không chịu nổi, em thật sự làm được sao? Đào hoa công tử, buổi dạy dỗ riêng tư tiếp theo còn quá hơn đấy ~ Tất cả mọi người phải chấp nhận khóa huấn luyện này công bằng, nếu em muốn ở lại, em phải chủ động hơn nữa mới có thể đạt chuẩn...”
Thiếu niên khẽ run lên, quả nhiên không ngăn cản nữa.
Cậu buông bàn tay đang siết lấy Yến Lâu Y ra, co chặt thành nắm đấm, dường như đang cố gắng kìm nén sự hoảng sợ, Khương Ngâm vội vã cúi đầu, “Em... em có thể, đừng đuổi em đi mà!”
Lưng trần trắng tuyết xoay lại, nằm sấp lên trên bàn, thiếu niên xinh đẹp vô ngần quay đầu, đuôi mắt ửng đỏ thấm đẫm hơi nước, tông giọng vụn vỡ chẳng khác nào đang mời gọi, “Tiên sinh, xin… xin ngài tiếp tục đi.”
Tựa như một chú cừu non lặng lẽ ngẩng cổ chờ bị làm thịt, không hề phản kháng dù chỉ một chút.
Hoàn toàn vâng lời, yếu ớt đến mức khiến người ta sinh lòng thương yêu.
Ánh mắt Yến Lâu Y lập tức tối sầm lại, hắn nhìn thiếu niên đang ngoan ngoãn nằm sấp trên bàn, làn da đột ngột tiếp xúc với mặt bàn lạnh lẽo khiến cậu thoáng rùng mình, thân thể gầy yếu khẽ run lên. Quần áo xộc xệch trượt xuống bên hông, để lộ vòng eo thon gọn và cặp mông no đủ nhô cao.
Nam nhân nhẹ nhàng mân mê, y phục lỏng lẻo liền rơi xuống chân thiếu niên, lơ lửng đung đưa đầy gợi tình. Thân thể tinh xảo non nớt lập tức hiện ra trước mắt, đủ để khơi dậy ham muốn đen tối và dục vọng thô bạo của bất kỳ ai.
“Bé ngoan...” Yến Lâu Y vỗ vỗ mông Khương Ngâm, da thịt trắng nõn lập tức run lên, mềm mại tựa bông tuyết, “Để ta xem em còn có thể chịu đựng được nữa không.”
Khớp xương rõ ràng men theo lối vào mềm mại, rồi từ từ thăm dò sâu bên trong.
Móng tay bị bao bọc bởi một nơi thít chặt ấm áp, sau đó dường như vô tình cọ xát lên vách thịt non nớt, sức lực không nặng không nhẹ khiến người ta ngứa ngáy không thôi.
Thiếu niên há miệng thở dốc gấp gáp, rồi run rẩy cắn chặt ngón tay.
Tấm rèm đỏ rực lộng lẫy lay động theo gió, tua rua phía trên bị thổi bay phần phật ra ngoài cửa sổ. Ánh dương xuyên qua hoa văn chạm trổ tinh xảo, in những tia sáng vụn vặt rải khắp căn phòng xa hoa đến cực độ. Đoá hoa hải đường khắc trên tường rực rỡ nở rộ giữa lớp ngọc trắng muốt, cách đó không xa còn treo một bức tranh vẽ nàng mỹ nhân đang ngủ trong vườn hoa.
Khói từ chiếc lư hương trong góc gần tàn, toả ra chút vị ngọt ngào cuối cùng, phiêu đãng nhẹ nhàng trong không khí, che lấp đi những mùi hương khác, lan toả hơi thở trụy lạc vô cùng.
Trong phòng vang lên tiếng thở hổn hển đầy khiêu gợi, mang theo cảm giác ẩm ướt dính nhớp, bất giác khiến kẻ khác liên tưởng đến hình ảnh mái tóc đen nhánh đẫm mồ hôi. Hơi nóng mơ hồ hoà cùng âm vang thở dốc ám muội, quả thực có thể khơi gợi nên trí tưởng tượng vô hạn của con người.
Chiếc gương đồng đứng vững vàng, phản chiếu rõ ràng cảnh tượng trên bàn đối diện:
Một đôi chân trắng như ngọc bị nắm chặt gập lại, dễ dàng trông thấy năm dấu tay yên vị trên bắp đùi non mềm. Thiếu niên mở rộng cơ thể hết cỡ, để lộ những ngón tay đang liên tục ra vào, nhìn kỹ còn phát hiện chất lỏng sền sệt không ngừng chảy dài. Nơi tư mật bị ma sát thành màu đỏ tươi sưng tấy, váy áo vẫn còn lủng lẳng treo trên đôi chân run lẩy bẩy, gợi cảm vô cùng.
Còn nam nhân cao gầy đối diện lại ăn mặc chỉnh tề, chỉ có cánh tay là bị hai chân thiếu niên kẹp lại. Dường như hắn ta đang nói, giọng khàn khàn thúc giục: “Dang rộng chân ra một chút...”
“Giỏi lắm, bé ngoan, làm tốt lắm, còn chịu được nữa không?”
Tiếp theo, có tiếng khóc nức nở vỡ vụn vang lên, “Ư ư... Chịu được... Hức, tiên sinh cứ... cứ đâm sâu hơn một chút...”
“Em... ư… có thể ở lại không? Hức hức...”
“Ngoan, thêm một ngón nữa thôi, cố gắng lên là được, bé giỏi lắm mà.” Nam nhân dụ dỗ nói.
Có chất lỏng trong suốt chảy dọc xuống theo mép bàn, tuôn rơi không ngừng, kết dính thành từng sợi chỉ bạc, cứ như một cái chén bị vỡ tan ra từng mảnh.