Editor: hatrang.
- --
Sau khi thay quần áo xong, Khương Ngâm ra ngoài tìm Ôn Kim Tài.
Một là để đưa bánh ngọt mua dọc đường cho đối phương, hai là rủ tiểu mập mạp đi lên sau núi cùng mình, cậu muốn xem cây táo mẹ đã trồng thuở còn nhỏ.
Có lẽ Ôn Kim Tài biết thiếu niên sẽ đến tìm hắn, nên đã sớm chờ sẵn ở cửa. Quả thật, được trọng dụng đúng là khác biệt hẳn, nhìn khí chất thôi cũng thấy thay đổi rồi.
Trên người hắn mặc bộ y phục làm từ lụa vân cẩm — dẫu có tiền cũng chưa chắc đã mua được, nghe nói vừa mới tung ra đã bị các gia đình giàu có trong trấn tranh hết sạch. Màu sắc chất vải rực rỡ diễm lệ, đẹp như mây trời, nên mới có cái tên đó. Lần này Ôn viên ngoại hẳn đã bỏ ra không ít tiền của để bồi dưỡng Ôn Kim Tài, nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao lão cũng chỉ còn lại một đứa con trai bảo bối này thôi.
Vừa nhìn thấy bóng dáng Khương Ngâm, hai mắt hắn ta lập tức sáng lên, vui vẻ bước tới, phía sau còn có mấy hộ vệ vạm vỡ đi theo, bước chân vững vàng, hẳn là người luyện võ.
“Khương Ngâm, hôm nay ngươi xong việc sớm vậy sao?” Ôn Kim Tài hỏi.
“Ừm.” Cậu mỉm cười gật đầu.
Có thể người ngoài không hiểu họ đang nói gì, nhưng thiếu niên lại biết đối phương đang hỏi về việc nhảy múa ở Quỳnh Hoa Lâu. Trước đó cậu đã kể cho hắn ta nghe chuyện này, trừ việc không cho hắn đến đón mình ra, còn lại đều đã nói hết.
Dù sao, tiểu mập mạp không phải “người ngoài”, có thể tin tưởng được.
“Đây, ta mang bánh ngọt cho ngươi nè, xem có thích không?” Khương Ngâm đưa chiếc hộp trong tay qua, là bánh đậu xanh và bánh hoa tươi của Thục Vị Cư. Cậu đã nếm thử một cái, ngọt ngọt ngon miệng, hẳn Ôn Kim Tài sẽ thích.
Ôn Kim Tài nhận lấy, quả nhiên liền cong môi cười vui vẻ, “Cảm ơn A Ngâm.”
Hắn đưa hộp bánh cho hộ vệ phía sau, “Các ngươi về trước đi, lát nữa ta sẽ về, không cần đi theo ta.” Ban nãy hắn có để ý Khương Ngâm nhìn bọn họ vài lần, tưởng rằng thiếu niên không quen có người khác đi cùng.
“Nhưng thiếu gia, lão gia...” Các hộ vệ ngó trái ngó phải, không dám tùy tiện đồng ý. Ôn viên ngoại đã bỏ một số tiền lớn thuê họ ở lại bảo vệ vị đại thiếu gia này, lỡ như xảy ra sơ suất gì thì họ không gánh nổi.
“Cha nói giao các ngươi cho ta, sau này phải nghe lời ta. Làm sao?” Ôn Kim Tài nhíu mày, hiện tại hắn đã có chút khí chất của công tử nhà giàu, dù khuôn mặt phúng phính trông có vẻ rất hài hước, nhưng giọng điệu không vui kia vẫn làm các hộ vệ run lên.
“Vâng, bọn ta sẽ về ngay.” Các hộ vệ không dám nói thêm gì nữa, cung kính chắp tay lui xuống.
Thấy những kẻ khiến “bạn tốt” khó chịu đã đi hết, Ôn Kim Tài mới kéo tay Khương Ngâm, nói: “Chúng ta mau đi thôi, kẻo lát nữa trời tối không an toàn.”
Thiếu niên có chút buồn cười: “Sợ không an toàn mà ngươi còn đuổi họ đi, thật ra để họ lại bên cạnh cũng không sao, chỉ nhiều thêm có mấy người.”
Ôn Kim Tài nhỏ giọng bĩu môi lẩm bẩm, vì ngươi không thích chứ gì nữa.
Khương Ngâm không nghe rõ, hỏi lại một câu, hắn mới vội vàng xua tay nói không có gì.
Cậu thầm than thở trong lòng: “Chậc chậc, con trai lớn rồi, có tâm tư riêng rồi, nghĩ gì cũng không muốn nói với tui nữa.”
Hệ thống 661 — đã nghe thấy tường tận tất cả — bình tĩnh đáp: “Cậu biết là tốt, đừng nghĩ quá nhiều.”
Biết quá nhiều trái lại khó giữ được trinh tiết.
Họ leo núi khá lâu. Đừng thấy Ôn Kim Tài mập mạp mà khinh thường, hắn ta vẫn là một tiểu mập mạp nhanh nhẹn. Người kéo chân lại là Khương Ngâm, họ đi từ phía nam lên sau núi, nên phải qua một con dốc. Thiếu niên chỉ mới leo được nửa đường đã thở hồng hộc, mà cậu còn dám bình tĩnh nói: “Tiểu Bảo, ta thấy ngươi mệt đến thở không ra hơi rồi, chúng ta nghỉ chân một lát đi.”
Nói xong liền bước một bước ngồi xuống gốc cây bên cạnh, bắt đầu giơ tay áo lên quạt quạt.
Hệ thống 661 tỏ vẻ khinh bỉ: “Chậc, mặt mũi của cậu đâu?”
Khương Ngâm không hề xấu hổ đáp: “Yêu tổng, tui hỏng đi nổi nữa, chẳng lẽ cậu thật sự nhẫn tâm để tui mệt chết ở đây sao?”
Hệ thống 661:......
Nghe thấy câu đó, Ôn Kim Tài ngạc nhiên quay đầu lại, “Hả... ta, ta còn chưa mệt mà?”
Tiểu mập mạp hoang mang vô cùng, thật ra hắn không hề mệt chút nào, cảm thấy trong người vẫn còn rất nhiều sức lực. Nhưng khi nhìn thoáng qua bạn tốt mặt đầy mồ hôi, hai má đỏ bừng, Ôn Kim Tài lập tức hiểu ra, à, thì ra Khương Ngâm mệt mà ngại nói với mình.
Được rồi, hắn sẽ giúp đối phương che giấu một chút vậy, ai bảo cậu là bạn tốt nhất của hắn chứ!
Ôn Kim Tài ngồi lại nghỉ cùng Khương Ngâm, tiểu mập mạp không nói gì khiến thiếu niên chợt thấy hơi ngượng ngùng, thu xếp xong rồi vội vàng đứng dậy tìm cây tiếp.
Theo lời mô tả của bác Trần, cây táo nằm ở một sườn đồi nhỏ mọc đầy cây quýt sau núi, nhưng nơi ấy rộng lớn như vậy, nên vẫn có chút khó khăn. Để tiết kiệm thời gian, hai người liền chia nhau ra tìm.
Sau núi có rất nhiều muỗi, còn có một loại cỏ dại mọc cao đến tận bắp chân, nhìn đâu cũng thấy toàn cây là cây, chỉ là không biết cây nào. Khương Ngâm đập chết con muỗi đang đậu trên tay, cậu nhăn nhó đi vào trong, nãy giờ đã thăm dò hết một vòng rồi mà vẫn không thấy cây táo nào, cậu thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ có phải bác Trần đã nhớ nhầm hay không?
Nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng, thiếu niên vẫn mong có thể tìm được, dù sao đó cũng là kỷ vật duy nhất mẹ nguyên chủ để lại.
Cậu đang tìm kiếm thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Ôn Kim Tài vang lên phía sau.
“Khương Ngâm, lại đây xem có phải cái này không! Hình như ta tìm thấy rồi!”
“Mau đến đây!”
Khương Ngâm giật mình, vội vàng chạy tới. Giọng nói Ôn Kim Tài cách cậu không xa, tìm một lúc liền phát hiện ngay sau một sườn đồi là rất nhiều cây quýt, phía trên cây quýt dại mọc những quả xanh non, toả ra hương thơm thanh mát khắp núi, hệt như lời bác Trần mô tả.
Và bên cạnh đó là một cái cây đã chết héo, lá rụng hết, chỉ còn lại mấy cành trơ trụi khô cằn, không còn nhận ra được hình dạng ban đầu, nhưng chẳng hiểu sao Khương Ngâm lại có một cảm giác kỳ lạ ——
Chính là nó!
“Đây là cây táo ngươi muốn tìm sao?” Ôn Kim Tài lau mồ hôi hỏi, hắn cũng tìm mãi mới thấy được nơi này, không chắc chắn liệu có phải không.
Thiếu niên khàn giọng đáp: “Chính là cây này.”
Câu đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve thân cây khô héo, chậm rãi hồi tưởng đến người phụ nữ vừa dịu dàng vừa kiên cường vượt lên lẽ thường kia. Thân cây sần sùi gồ ghề, nhìn kỹ còn có thể thấy rõ dòng chữ đã bị năm tháng mài mòn: “Sông Khương cá lượn sóng đôi dòng, mưa bay én lượn cánh song song*.”
*姜川限馈鱼,微雨燕双飞 — Khương xuyên hạn quỹ ngư, Vi Vũ yến song phi. Mình đã cố dịch cho nó có vần nhưng không quá sát với nghĩa gốc nên mọi người hoan hỉ nhee
Trong nguyên tác có viết, nữ nhân khác biệt kia tên là “Khương Vi Vũ”.
Ôn Kim Tài đứng gần đương nhiên cũng thấy dòng chữ đó, tuy đường nét đã hơi mờ nhạt, nhưng từ “Vi Vũ” vẫn được khắc khá sâu. Hắn nhìn Khương Ngâm vuốt ve hai chữ nọ, chẳng hiểu sao lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Dường như... đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó?
Hắn bỗng nhớ không ra, nên lắc đầu không nghĩ nữa.
Bên này, Khương Ngâm đã quỳ xuống trước cây táo, dập đầu một cái thật nghiêm chỉnh, trong lòng âm thầm cảm tạ người mẹ vĩ đại này, sau đó tiến lên bẻ một cành khô cất vào túi áo của mình.
Sợi chỉ trong tay mẹ, tấm áo trên mình con*, cậu không có quần áo mẹ tự tay làm, chỉ có thể mang theo nhánh cây bên cạnh, sau này khi rời khỏi trấn Tiểu Hà thì ít nhất cũng còn một kỷ niệm.
*2 câu đầu bài Du tử ngâm - Mạnh Giao, bản dịch của Khương Hữu Dụng
Ôn Kim Tài thấy bạn mình quỳ xuống, cũng không chần chừ vén vạt áo quỳ theo, “Bác gái yên tâm, con là bạn tốt của Khương Ngâm, con sẽ bảo vệ hắn cả đời!”
Thiếu niên vội vàng kéo đối phương đứng dậy, “Ấy ấy, ngươi quỳ làm gì? Mau đứng lên!”
Cậu có chút dở khóc dở cười, nỗi buồn đọng lại trong đáy mắt cũng tan đi vài phần vì hành động hắn ta, “Được rồi được rồi, làm gì mà trịnh trọng thế, cứ như muốn phó thác ta cho ngươi luôn vậy.”
Nghe câu này, Ôn Kim Tài suýt nữa đã buột miệng nói ra: “Được.”
Hắn cực kỳ cực kỳ sẵn lòng chăm sóc Khương Ngâm cả đời, dù sao gia sản của cha sau này cũng sẽ để lại cho hắn, hắn hoàn toàn có thể nuôi cậu.
Nếu Ôn viên ngoại biết suy nghĩ của hắn, chắc hẳn sẽ mắng một câu đồ thằng nhóc lười biếng không nên thân!
Ôn Kim Tài bị tưởng tượng của chính mình chọc cười, liền bật cười ngốc nghếch.
Hai người đi xuống núi nhanh hơn ban nãy nhiều, nhưng khi về đến vẫn có hơi muộn. Các hộ vệ nhà họ Ôn đứng thành một hàng ngay ngoài cửa, vô cùng sốt ruột nhìn bóng dáng của họ, cứ như sợ Ôn Kim Tài gặp phải chuyện không may.
Khương Ngâm không muốn làm phiền đối phương nữa, nói mình còn có việc rồi rời đi.
Cậu thật sự có việc, phải làm nhiệm vụ của bên công chính, với lại hẳn bức thư lần trước gửi cho thụ chính đã đến nơi rồi, không biết y xem xong có phản ứng gì.
Về phía Ôn Kim Tài, người hầu đã đón hắn vào sảnh lớn.
“Lão gia đang đợi ngài trong phòng.” Quản gia trong sân thông báo rồi cúi đầu đứng sang một bên, phía sau lập tức có nha hoàn bưng nước đến lau bụi trên mặt hắn.
Trong phòng, trên bàn đã bày sẵn cơm, Ôn viên ngoại lạnh lùng ngồi đó, khẽ hừ một tiếng: “Con còn biết đường về à? Ra ngoài mà không mang theo hộ vệ, còn ra thể thống gì nữa?”
“Cha.” Ôn Kim Tài cung kính cúi đầu chào, song trong mắt lại thoáng loé lên một tia châm chọc.
Ôn viên ngoại vừa nhìn thấy dáng vẻ này liền tức giận, con trai lớn của lão cái gì cũng tốt, chỉ là quá khờ khạo, không hề lanh lợi lấy lòng lão như đứa nhỏ. Nếu không phải thời trẻ lão phong lưu, nạp thiếp hết người này đến người khác, rồi những nữ nhân kia đấu đá làm cả hậu viện rối ren lên, bản thân lão cũng bị hạ độc mất đi khả năng sinh sản, thì lão đâu phải đặt hết kỳ vọng lên đứa con trai cả này?
“Con lại đi chơi với thằng nhóc họ Khương nữa à? Ta đã bảo con ít giao du với mấy tên nhà quê chân đất đó rồi mà, đã hẹn gặp con trai thứ của Vương huyện lệnh cho, mà cả buổi chiều không thấy bóng dáng con đâu.” Ôn viên ngoại rất không hài lòng, lão đưa cơ hội đến trước mặt mà cũng không biết nắm bắt.
Đó là con trai của Vương huyện lệnh đấy, người khác muốn gặp còn không được! Nếu xây dựng quan hệ tốt thì về sau cũng có lợi cho nhà họ Ôn, thế mà Ôn Kim Tài làm gì? Bám lấy một thằng nhóc nghèo hèn, còn đi chơi vui vẻ vô cùng, thật sự quá đỗi mất mặt.
Ôn Kim Tài chỉ im lặng cúi đầu, nhưng khi nghe thấy đối phương nói Khương Ngâm là đồ nhà quê, nắm đấm hắn bất giác siết chặt lại, song ngay sau đó liền nhanh chóng buông lỏng ra, không để lộ chút dấu vết nào.
Hắn càng để tâm, càng khiến Khương Ngâm rơi vào bất lợi.
Ôn viên ngoại không muốn nhìn thấy người thừa kế tương lai mình bồi dưỡng quan tâm đặc biệt đến một kẻ không liên quan, nếu không lão ta sẽ tự tay loại bỏ điều sai trái ấy.
Suy cho cùng, vẫn là do hắn quá yếu.
Ôn viên ngoại mắng mỏ huyên thuyên một tràng dài, đại khái là nói sau này đừng kết bạn với mấy người không ra gì nữa, lão sẽ giới thiệu cho vài nhân vật có ích trong tương lai.
Ôn Kim Tài nhẹ nhàng nói một câu: “Nhưng thưa cha, Khương Ngâm là người duy nhất sẵn lòng đứng ra bênh vực con khi con bị chê cười mập mạp, là người duy nhất sẵn lòng làm bạn với con, hơn nữa hắn còn mang đồ ăn vặt sang khi con đói.”
Vừa nghe nhắc đến chuyện trước kia, sắc mặt Ôn viên ngoại tức khắc mất tự nhiên hẳn đi, bởi vì khi kẻ khác mắng con trai lão, bậc làm cha này lại chưa từng quan tâm. Để tránh cho hắn nhớ đến mấy chuyện kia rồi xa lánh mình, Ôn viên ngoại bèn ấp úng chuyển chủ đề, không tiếp tục dạy dỗ nữa.
Nhưng biểu cảm vẫn lộ rõ sự hậm hực.
Ôn Kim Tài thấy vậy, không nói gì, chỉ mím chặt môi, trong mắt không có chút vui vẻ nào.
Nhìn xem, đây chính là “người cha tốt” của hắn, chẳng qua chỉ là một đám người lớn giả tạo mà thôi…