“Lá gan trái lại không nhỏ...nhưng bổn công tử ghét nhất chính là những kẻ ra mặt vì người khác."
Trong lòng ta lộp bộp một chút, dập đầu thật mạnh xuống đất không ngừng xin tha.
"Nhưng mà...."
Hắn chuyển đề tài, mang theo một chút đùa giỡn:
"Nếu mà, ngươi ăn chỗ thịt này, làm ta vui vẻ có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
Hắn chắc chắn ta không ăn nổi chỗ thịt sống này.
Ta lại thở nhẹ nhõm một hơi.
Mùa đông năm rồi, ta và tiểu muội uống nước lạnh nhìn bò dê trên cánh đồng chảy nước miếng.
Mùa đông của người nghèo, chỉ cần có miếng ăn, cho dù là ăn thịt sống cũng có thể ăn được.
Ta dùng đao khoét ra một miếng thịt, mùi máu tươi lan tỏa trong miệng.
Cổ họng ta ừng ực nuốt xuống, một miếng tiếp một miếng.
Nô bộc bốn phía chịu không chịu nổi nôn ọe ra đất, nhưng ta vẫn mặt không đổi sắc.
"Được rồi!"
Có lẽ là cảm thấy ghê tởm, người kia đầu cũng không ngoảnh lại rời đi.
Ta cuối cùng cũng nhặt lại cái mạng của ta và Ngân Nhi trong tay chủ tử.
Ngân Nhi không ngừng dập đầu với ta:
"Tạ ơn ân cứu mạng của tỷ tỷ! Tạ ơn tỷ tỷ cứu mạng...."
Ta khóe miệng khẽ nhếch, trong dạ dày giống như sóng lớn cuộn trào, ọe một tiếng nôn ra toàn bộ.
______
Sau đêm đó, ta liền trở thành thị nữ bên cạnh Hoắc Vân Dung.
Ta không biết hắn có ý gì.
Chỉ biết thị nữ bên người hắn không có ai sống quá năm ngày.
Bởi vì đều bị hắn tự tay giết rồi.
Ta nơm nớp lo sợ làm thị nữ ngày đầu tiên.
Hắn liền giết Xuân Đào tỷ tỷ.
Vì sao nha hoàn bên cạnh hắn không sống nổi năm ngày?
Xuân Đào kia nhân lúc hắn ngủ trưa, bò lên giường nhỏ của hắn.
Có điều trong nháy mắt liền bị hắn chặt đứt hai tay ngay tại chỗ sau đó bị kéo ra ngoài.
Hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của ta mỉm cười:
"Nguyệt Nha, ngươi xem máu này có đẹp giống như ngươi hôm đó không?"
Cổ họng ta khẽ nghẹn:
"Tất nhiên là của công tử hôm nay càng đẹp hơn."
Lời này của Hoắc Vân Dung vừa là thử vừa là cảnh cáo ta.
Thật đáng buồn chính là, đám nha hoàn kia cả ngày đối mặt với khuôn mặt đẹp như trích tiên này của hắn, liền sinh ra tâm tư khác.
Thận trọng từ lời nói đến việc làm, một chút cũng không dám chậm trễ.
Âm thầm ghi nhớ toàn bộ thói quen sở thích của hắn.
Hắn mỗi ngày ở nhiều nhất chính là thư phòng.
Ta liền giờ Mão rời giường, hứng sương sớm hoa mai pha trà.
Hắn không thích có người ở gần, giờ thìn mỗi ngày ta liền chuẩn bị sẵn nước nóng và quần áo, đặt trên giường nhỏ bên ngoài.
Đợi hắn đi thư phòng rồi, ta mới có thể vào phòng, đem toàn bộ cửa sổ trong phòng mở ra, thả chút không khí mới mẻ vào.
Lại tính toán canh giờ, cứ cách mỗi canh giờ lại thay một ấm trà mới.
Đến buổi tối, ta chuẩn bị nước rửa mặt xong, trước tiên dùng ấm lô làm ấm giường.
Biết dạ dày hắn không tốt, ta liền nhớ lại lúc dạ dày của Tiểu muội khó chịu khi trước.
Ta nửa đêm liền đi ngắt chút củ sen dại trong hồ.
Mang về lén lút xay thành phấn, pha cùng nước nóng, uống xong dạ dày sẽ lập tức ấm dào dạt.
Chỉ là quý nhân như hắn, chắc là chưa từng ăn loại thức ăn như này.
Ta liền nghĩ biện pháp khéo léo làm.
Ta nhìn hắn nhấp một ngụm, sau đó liếc mắt nhìn ta một cái.
Hắn không nói gì, nhưng ta biết, hắn là hài lòng.
Lúc hắn hài lòng mặt sẽ không biểu tình, nhưng nếu mà tức giận thì ngược lại sẽ cười.