Ta Mang Thai Con Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 4:




Ngắn ngủi năm ngày, ta lại trải qua vô cùng dài lâu.
Ta chưa chết.
Trên dưới Hoắc phủ giống như nhìn thấy ánh sáng ban mai vậy, người người đều nước mắt rưng rưng.
Chỉ mong ta hầu hạ Hoắc Vân Dung cho tốt, bọn họ cũng sẽ không phải ngày ngày sống trong lo lắng đề phòng nữa.
Ta tuy chịu khổ, nhưng vừa nghĩ tới trên lưng mang theo mong mỏi của hơn trăm người, không khỏi làm càng hăng say.
Ta ngày ngày cung phụng Hoắc Vân Dung như tổ tông, nghĩ đủ cách để hắn hài lòng.
Công việc nha hoàn thiếp thân này cũng càng làm càng thuận tay.
Vừa làm liền làm tận ba năm.
Sắc mặt Hoắc Vân Dung nhìn ta cuối cùng cũng dễ coi hơn một chút.
Ta cũng có thể tiến vào thư phòng hầu hạ mài mực rót nước.
Ngẫu nhiên làm gì đó khiến hắn hài lòng, hắn liền có thể khen ta hai câu:
"Ngươi vậy mà cũng thông minh, không giống đám ngu đần kia."
"Tuy xấu xí, nhưng được cái tinh tế."
Ta không kiêu không ngạo: "Được hầu hạ công tử là phúc phần của nô tỳ."
"Nhất định sẽ không sinh ra tâm tư khác."
Đây cũng là lời thật lòng của ta.
Cho dù ngày ngày đối diện với gương mặt vô hại này của hắn.
Ta vẫn không quên được dáng vẻ bị chặt đứt hai tay của Xuân Đào.
Ba năm này ta đi từng bước kinh sợ.
Sợ rằng ngày nào đó phạm phải lỗi.
Liền mất đi mạng nhỏ rồi.
Mấy năm nay ta tiết kiệm được không ít tiền.
Một tháng ta có ba lạng tiền lương, ta giữ lại cho mình hai lạng, lại gửi một lạng về nhà.
Còn có tiền thưởng ngày thường, cộng lại cũng có thể gom được trăm lạng bạc.
Chuộc thân cũng đủ rồi, tuy rằng lúc đầu là ký văn tự bán đứt.
Nhưng ta luôn nghĩ, nếu như một ngày nào đó hắn cao hứng.
Có lẽ có thể nể tình ta tận tâm tận lực chăm sóc hắn, trả tự do cho ta thì sao?
____
Ngày tháng trôi qua cũng coi như là thuận buồm xuôi gió.
Nhưng tiểu muội lại gửi thư gấp cho ta.
Cha nương vì hai mươi lạng bạc liền muốn đem nàng bán cho một gã góa vợ bốn mươi tuổi.
Năm nay tiểu muội chẳng qua mới mười sáu, sao bọn họ có thể...sao có thể vì tiền mà bán con gái?
Ba năm nay mỗi tháng ta đều gửi tiền về nhà, cũng đủ cho bọn họ sống rồi!
Rốt cục là loại cha nương như nào, mới hết lần này đến lần khác bán con gái?
Thư này gửi đến gửi đi đã mất mấy ngày, không biết tình huống hiện tại của muội muội như thế nào?
Ta vội vàng tìm đến thị vệ Triển Phong bên người Hoắc Vân Dung:
"Triển đại ca, ta chờ công tử ngủ rồi mới đi, muộn nhất ngày mai liền quay về! Cầu xin huynh, giúp ta giấu giếm một chút!"
Triển Phong có chút khó xử: "Nguyệt cô nương, không phải ta không giúp cô, nhưng mà bây giờ công việc hàng ngày của công tử đều do cô thu xếp, ngộ nhỡ..."
Trong lòng ta vô cùng sốt ruột, nước mắt đảo quanh hốc mắt:
"Nhưng muội muội ta...nàng đợi không nổi nữa rồi, tất cả chuyện của công tử Hỷ Nhi đã học bên cạnh ta hai năm, nàng nhất định có thể ứng phó! Cầu xin huynh, ta chỉ đi một ngày thôi, sẩm tối ngày mai sẽ quay lại, ngày thường ta cũng rất ít chạm mặt với công tử, hắn sẽ không phát hiện đâu!"
Triển Phong không chịu nổi ta cầu xin, cuối cùng cũng gật đầu, còn bảo ta đi nhanh về nhanh.
Ta đợi Hoắc Vân Dung ngủ xong, đem những việc ngày mai phải làm viết xuống giấy, dặn dò kỹ càng mấy lần mới rời đi.
__
Lúc ta vội vàng về đến nhà, trong nhà đã dán đầy chữ Hỉ, tiểu muội mặc giá y đỏ thẫm bị trói ở trong phòng.
Ta đá văng cửa: "Ai dám!"
Cha nương ba năm chưa gặp ta, ta toàn thân lăng la tơ lụa, cộng thêm ở cạnh Hoắc Vân Dung vài năm, cũng học được ba phần khí thế của hắn, cũng bị ta dọa một trận.
Bọn họ quanh co nửa ngày cũng không dám nói gì.
"Ta có phải từng nói các người đừng đem tâm tư động đến trên người tiểu muội rồi đúng không?"
Nương ta hồi thần, hay tay khẽ xoa: "Hôn nhân đại sự, cha mẹ làm chủ!"
Ta toàn thân lãnh liệt, hận không thể băm bọn họ ra thành ngàn mảnh:
"Ta cho các người năm mươi lạng, các người bán tiểu muội cho ta."
"Năm mươi lạng? Ngươi có nhiều tiền như vậy sao?"
"Còn nhớ Hoắc phủ thành Bắc chứ? Các người nghe ngóng một chút, bên người gia chủ Hoắc gia có phải có một Nguyệt cô nương hay không?"
"Ta hiện giờ ở Hoắc gia là một người trên vạn người, gia chủ Hoắc gia sủng ái ta vô cùng, chỉ cần ta nói một câu, các người đến mạng cũng đừng muốn nữa."
Cha ta làm bộ muốn đánh ta:
"Nha đầu thối! Ông đây là cha ngươi, ngươi nói đùa cái gì vậy?"
"Đánh đi! Nếu gia chủ Hoắc gia nhìn thấy khuôn mặt của ta bị thương, ta nói tay của ông cũng đừng mong giữ lại được!"
Ánh mắt ta dữ dằn, học bộ dáng trừng mắt của Hoắc Vân Dung.
Tay cha ta giơ lên lại hạ xuống, ta thở ra một hơi, dọa được ông ta rồi.
"Thử nghĩ mà xem? Năm mươi lạng, so với hai mươi lạng kia nhiều hay ít!"
Cha nương ta tròng mắt xoay chuyển:
"Được! Năm mươi lạng liền bán Liên Nhi cho ngươi!"
"Viết giấy làm chứng đi!"
Đợi bọn họ lập chứng từ xong, ta cẩn thận nhìn kỹ vài lần, sau đó thu vào.
Đưa cho bọn họ năm mươi lạng bạc, liền nhanh chóng dẫn Liên Nhi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.