Ngày tháng bình dị.
Đảo mắt đã sáu năm trôi qua rồi.
Con gái Lâm Tri Ý của ta sắp sáu tuổi rồi.
Nàng lớn lên giống Hoắc Vân Dung như đúc, chỉ có viền mặt tròn xoe giống ta.
Ta hồi tưởng lại dáng vẻ của người kia, cũng không ngờ con gái cũng giống hắn xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Lúc Tri Ý hai tuổi, Liên Nhi đã tìm được một lang quân như ý.
Hắn đứng đầu hội kinh thương, mấy năm nay bọn ta mở thêm ba quán đậu hũ ngoài ra còn mở thêm một quán nước.
Cuộc sống của chúng ta cũng càng ngày càng tốt.
Lại một năm thanh minh nữa.
Ta giống như những năm trước, dẫn Tri Ý đi đốt chút tiền giấy cho cha nó.
Hắn c.h.ế.t rồi, nhưng cũng là cha của Tri Ý.
"Nương, Xuân Hoa tỷ tỷ bảo đám Hổ Tử không được chơi cùng con, nói con là đứa nhỏ không có cha, không ai dạy không ai thương!"
Tay ta khẽ run:
"Tri Ý đừng nghe bọn họ nói bậy, tuy không có cha thương, nhưng con có nương thương con, còn có dượng và dì thương."
Tri Ý vẫn cong môi, tính tình nó từ nhỏ đã giống hắn, tâm tư tinh tế nhạy cảm.
Trước kia ta không phải không nhìn thấy ánh mắt nó khát vọng nhìn cha của người khác.
Ta lại nói tiếp: "Tuy cha con c.h.ế.t rồi, nhưng nếu còn sống cũng sẽ cực kỳ yêu con."
Đôi mắt to tròn của con bé tràn ngập ủy khuất:
"Thật sao ạ? Nương, nương nói cha con trông như thế nào được không?"
Ta điểm điểm mũi nhỏ của con bé, cưng chiều nói:
"Giống con như đúc!"
Hai mắt nó đột nhiên sáng lên, nhảy nhót vui vẻ chỉ về phía sau lưng ta:
"Vậy người kia chắc chắn là cha con rồi!"
"Tri Ý, nói mò cái gì vậy, cha con sớm đã c.h.ế.t tám trăm năm rồi!"
"Nàng cứ như vậy...trông ngóng ta chết?"
Giọng nói kia từng chữ thốt ra, nghiến răng nghiến lợi.
Ta cả người run rẩy, xoay đầu nhìn lại.
Người kia cứ như sứ giả địa ngục đứng sau lưng ta vậy.
Hai mắt hắn hung ác nhìn chằm chằm con gái ta cười lạnh:
"Thì ra, người khác truyền ta có con tư sinh ở Thông Thành là thật."
Thế mà...thế mà thật sự là Hoắc Vân Dung!
Khuôn mặt ta xám như tro tàn:
"Ngươi...ngươi..."
Hắn chưa chết!
Hắn đến lấy mạng của ta và Tri Ý sao?
Chỉ thấy hắn nhìn Tri Ý chằm chằm không chớp mắt.
Ta nhanh chóng kéo Tri Ý ra phía sau:
"Ngươi...ngươi đừng qua đây."
"Nàng sợ ta?"
Phải, ta sợ.
Ta vốn không sợ chết, nhưng có Tri Ý rồi, ta liền muốn sống thật lâu, bảo vệ con bé một đời bình an.
Ta còn sợ, nếu Tri Ý biết Hoắc Vân Dung căn bản không phải người cha tốt trong lòng nó, thậm chí còn muốn g.i.ế.c mẹ con chúng ta, nó chắc hẳn sẽ rất thương tâm.
Tri Ý chưa từng nhìn thấy ta như vậy.
Con bé chỉ biết ta vất vả nuôi nó khôn lớn, không thể để bất kỳ kẻ nào ức hiếp.
Công phu nhanh như chớp, nhào đến dùng chân ngắn đá Hoắc Vân Dung mấy cái:
"Không được bắt nạt nương ta, ngươi là đồ trứng thối!"
Trên áo bào trắng của Hoắc Vân Dung nhất thời có thêm vài dấu chân đen.
Ta vô cùng kinh hãi!
Nhưng Hoắc Vân Dung lại khom thắt lưng xuống, nhẹ nhàng bế Tri Ý lên:
"Tiểu nha đầu, không phải nói muốn có cha sao?"
Tư thế hắn cứng ngắc, nhưng hết sức ôn nhu.
Tiểu Tri Ý bị hắn mê hoặc:
"Ngươi thật sự là cha ta sao?". 𝒯ì𝙢 t𝗿u𝐲ệ𝓷 ha𝐲 tại ﹛ 𝒯RU𝑀𝒯RUYỆ𝐍﹒Ⅴ𝐍 ﹜
Ta chưa bao giờ nhìn thấy Hoắc Vân Dung như vậy.
Ngón tay thon dài của hắn vuốt ve ngọc bội bên hông Tri Ý:
"Là cái ngọc bội này lập công, để cha tìm thấy con."
Ngọc bội kia, chính là thứ đêm đó ta vô tình mang đi.
Khi đó nghe nói hắn c.h.ế.t rồi, ma xui quỷ khiến khiến ta giữ ngọc bội lại.
Tiếp sau này Tri Ý ra đời, nó từ nhỏ đã luôn đem ngọc bội ngậm trong miệng, ta liền lấy ngọc bội dỗ nó, nó liền coi như bảo bối ngày ngày đeo trên người.
"Đi thôi, cha đưa con về nhà."
Tri Ý vui vẻ ôm lấy cổ hắn:
"Tốt quá! Tri Ý cũng có cha rồi!"
Ta bước chân nặng nề, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau hắn.
Nhiều năm không gặp, ta có chút không nhận thức Hoắc Vân Dung.
Một đường đi tới, láng giềng đối với chúng ta chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thông thành vốn chỉ là một địa phương nhỏ, gương mặt của Hoắc Vân Dung rất khó không làm cho người khác chú ý.
Ta chỉ đành dùng khăn tay che mặt, bước nhanh về phía trước.
Cửa nhà có bốn thị vệ mặt đen đang đứng.
"Chủ tử!"
"Đem cái người cách vách tên là Xuân Hoa đến đây."
Hoắc Vân Dung nhấc cái chân thon dài của mình, tự nhiên bước vào như nhà của mình vậy.
Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Liên Nhi và em rể Hứa An đang ngồi cứng nhắc ở trên ghế đá, vẻ mặt kích động.
"Tỷ tỷ!"
Nhìn thấy ta quay lại, một giây sau lại nhìn thấy Hoắc Vân Dùng cùng Tri Ý có khuôn mặt giống nhau như đúc xong, liền ngơ ngác há mồm.
Ta chưa từng nói với Liên Nhi về cha của Tri Ý.
Hắn thủy chung là một cái rễ trong tim ta, ta cho rằng hắn c.h.ế.t rồi, liền muốn đem cái rễ này chôn sâu xuống.
Tốt lắm, bây giờ cũng không cần ta nói.
Ai cũng có thể nhìn ra hai bọn họ là cha con không thể nghi ngờ.
Hắn như chủ nhân cao cao tại thượng ôm Tri Ý ngồi xuống.
Ta và muội muội, em rể ba người, giống như khách nhân, lo lắng bất an.