Ta Mở Thương Trường Tại Tây Huyễn

Chương 39:




Buổi chiều, ánh nắng mặt trời sáng rực không hề cách trở mà chiếu rọi vào tiệm tạp hóa trong phòng tiếp khách trên lầu hai, trong suốt bầu trời xanh in hình trên kính, không khác nào một khối lớn màu xanh thẳm bức tranh sứ.
Trước ghế sa lông trên bàn trà đặt một cây nến đang tắt, Vưu Hạ ngồi trên thảm trải sàn, đối với ngọn nến không ngừng mà làm động tác, mỗi một động tác liền niệm một câu thần chú.
"Prima Flamma (sơ cấp hỏa thuật). "
Ngọn nến không có bất kỳ phản ứng nào.
"Bộp!" Vưu Hạ liền vỗ tay cái độp, "Prima flamma."
Ngọn nến vẫn không có ngọn lửa dấy lên.
"Prima.. Tạch!" Vưu Hạ hơi không kiên nhẫn, nhìn ở bên cạnh bới vì ăn quá no mà bị hắn ra lệnh cưỡng chế chạy vòng trên bàn con rồng nhỏ nói: "Ri nhỏ, phun lửa thử."
Rồng đen nhỏ dừng lại động tác, quay đầu biểu tình khó hiểu mà nhìn hắn hai mắt, chợt nó tựa hồ hiểu được cái gì, há mồm hướng về ngọn nến phun ra một tia đỏ đen ngọn lửa.
Đột nhiên cây nến bị Vưu Hạ nhìn chăm chú hơn một giờ liền dấy lên một tia lửa mãnh liệt bốc lên!
"Không được." Livian không biết từ lúc nào đi lại đây, có chút vô tình mà mở miệng, "Đây là gian lận."
Dứt lời, hắn làm cái ma pháp nhỏ, ngọn nến lần nữa dập tắt.
Vưu Hạ: "..."
Thành niên tinh linh liếc thấy biểu tình sống không còn gì luyến tiếc của tinh linh nhỏ, liền lấy tư thái ưu nhã ngồi vào trên ghế sa lông, lật ra một cuốn sách cổ nói: "Tiếp tục luyện tập đi."
Vưu Hạ mỏi mệt thở dài: "Ta cảm thấy ta không có thiên phú học hệ hỏa ma pháp, ta căn bản là không cảm nhận được nguyên tố" Lửa "tồn tại."
Livian để quyển sách xuống, ngước lên gò má lạnh lùng như mùa đông, giọng điệu hơi có chút nghiêm khắc: "Nhân tộc cũng đều không có thiên phú cảm nhận được sinh mệnh nguyên tố, mà Aucertine không phải là biết dùng sinh mệnh nguyên tố sao?"
Bởi vì hắn là Đại ma pháp sư nha – Vưu Hạ tâm lý nói thầm.
"Bộ tộc của chúng ta đều không am hiểu hỏa hệ ma pháp, bởi vậy phải chăm chỉ luyện tập, lúc trước, ta cũng là liên tục không ngừng lập đi lập lại khô khan học hệ hỏa ma pháp." Livian nói, nhẹ nhàng vỗ tay cái bộp, dùng hắn thanh đạm tiếng nói nhanh chóng đọc ra câu thần chú: "Prima flamma."
Tiếng đọc vừa dứt trong nháy mắt, ngọn nến xung quanh liền bốc lên mấy tia lửa, sau đó từng tia lửa màu xanh sẫm cực nhanh mà xẹt qua tim nến lưu chuyển, dấy lên một tia màu vàng cam sáng ngời ánh sáng.
Mặc dù đã xem Livian làm mẫu qua một lần phép thuật này, mà khi xem lại một lần nữa khoản cách gần hơn, Vưu Hạ vẫn là bị cái này ngắn ngủi kỳ diệu quá trình cảm thấy động lòng.
Hắn cảm thấy hắn nhất định có thể tiếp tục, ma pháp ngầu như thế, hắn nhất định phải học được!
Vưu Hạ đoan chính tư thế ngồi, giơ tay lên chuẩn bị tiếp tục thử nghiệm.
Chính vào lúc này, cánh cửa bên cầu thang bỗng nhiên bị mở ra, mặc một thân quần áo sơ mi công sở Muriel xuất hiện ở cửa.
"Ông chủ, có một vị gọi là Dalicer tiên sinh ôm một con mèo tìm đến ngài."
"Dalicer?" Vưu Hạ hơi cảm thấy bất ngờ, đối với Muriel nói rằng: "Ngươi mời hắn lên đây đi."
"Được, ông chủ."
Vưu Hạ ngẩng đầu nhìn về phía Livian: "Thưa thầy, ta có thể trước tiên chiêu đãi một chút khách đến sao?"
Livian gật đầu.
"Cảm ơn, làm lở mất thời gian, ta sẽ học bù lại sau."
Dứt lời, Vưu Hạ liền đến bên cạnh nơi đặt nước trà đi pha trà xanh.
Vừa mới bỏ xong lá trà vào, đem nước nóng chế vào rửa sạch bên trong tách thuỷ tinh, Dalicer tiên sinh liền từ thang lầu đi vào cửa.
Hắn như trước mặc một bộ áo bào màu xám cũ, nguyên bản chỉnh tề tóc đen có chút dài, rơi xuống cằm, làm cho khuôn mặt thon gầy kia càng khiến cho nghiêm túc.
"Chào buổi chiều nha, Dalicer tiên sinh!" Vưu Hạ hướng hắn chào hỏi, "Ngài làm sao sẽ tới nơi này tìm ta?"
"Không phải ta tìm, là nó tìm ngươi." Dalicer ánh mắt ra hiệu ở bên cạnh đang ngồi tư thế ngoan ngoãn mèo lông dài màu trắng Lạc Khắc.
"Là Lạc Khắc sao?" Vưu Hạ rất là kinh ngạc, luôn luôn e ngại tiếp xúc xã hội Dalicer cư nhiên vì mèo của hắn muốn gặp mình, liền chủ động tìm tới tiệm tạp hóa.
Dalicer ngữ khí lành lạnh mà nói: "Nó vẫn luôn la hét muốn gặp ngươi."
"Như vậy sao?" Vưu Hạ ngồi xổm người xuống, hướng Lạc Khắc vẫy vẫy tay, mèo trắng lập tức chạy từng bước nhỏ mềm mại tới bên tay hắn, ngước lên đầu nhỏ đem lông xù mặt mèo vùi vào trong lòng bàn tay của hắn.
Vưu Hạ bị nó thái độ nhiệt tình chọc khiến trong bụng vui vẻ, cũng không chú ý tới phía sau trên ghế sô pha ló ra cái đầu của con rồng nhỏ đang trầm mặc nhìn chăm chú, Vưu Hạ chỉ để ý mò đầu mèo, trên mặt mỉm cười nói: "Không phải mấy ngày trước ta mới cho ngươi đưa qua cơm mèo sao, liền nhớ ta đến vậy?"
Lạc Khắc ngẩng đầu: "Phải nha, ta rất nhớ ngươi nha!"
"Là nhớ ta còn là nhớ đến.."
Lời nói đến một nửa, Vưu Hạ nụ cười đột nhiên ngưng lại, mò mèo động tác cũng cùng lúc ngừng lại.
Hắn lăng lăng nhìn xuống đang ngẩng lên đầu nhỏ nhìn chăm chú chính mình khuôn mặt con mèo nhỏ, không thể tin hỏi: "Vừa nãy.. Là ngươi đang nói chuyện sao?"
"Đúng rồi, là ta đang nói chuyện!" Con mèo xinh đẹp cái miệng nhỏ hợp lại, phát ra tiếng nói nhẹ nhàng khoan khoái thanh âm của thiếu niên, lập tức nó dính vào đầy mặt dại ra tinh linh cà cà một vòng, vừa đi vừa nói: "Ta rất nhớ ngươi nha, Vưu Hạ, ngươi tại sao lại không tới xem ta, ta nhớ đến ngươi nụ cười, nhớ trên người ngươi mùi hương, còn nhớ đến ngươi cho ta làm cơm mèo, nếu như ngươi không ngại khác chủng tộc, có thể để cho ta làm người yêu của ngươi sao?"
Lúc này một con rồng nhỏ trong bóng tối nhếch miệng nổi lên răng nanh, triển khai đôi cánh trên vai, miệng bắt đầu mở lớn.
Bất quá còn không đợi nó phun ra tức giận ngọn lửa, ngồi ở bên cạnh đang đọc sách Livian liền thay thế Vưu Hạ dứt khoát cự tuyệt nói: "Không thể, hắn còn chưa trưởng thành, không thể có người yêu."
Rồng con ngậm lại miệng, hướng thành niên tinh linh quăng vào tán thành ánh mắt.
Livian nói tiếp: "Mặc dù muốn tìm người yêu, chúng ta mộc tinh linh cũng sẽ không tìm một cái yếu đuối con mèo nhỏ."
"Gào grừ!" Con rồng nhỏ biểu thị đồng ý vung đầu, lập tức dựng thẳng lên sau lưng cánh dơi cùng trên đuôi đầy gai nhọn, giương cánh bay vòng quanh con mèo nhỏ lượn một vòng, như đang thị uy mà dừng lại trên bả vai của Vưu Hạ.
Vưu Hạ: "..."
Hố quá nhiều, hắn nhất thời cũng không biết nên lấp cái nào trước.
Dalicer nhăn lại mày nói: "Lạc Khắc, ngươi nói cho ta là ngươi chỉ muốn đến gặp một lần tinh linh, cùng hắn khoe khoang ngươi có thể nói chuyện, vừa nãy ngươi nói là có ý gì?"
Lạc Khắc quay đầu lại nói: "Ta chỉ là đang biểu đạt bản thân là một con mèo yêu thích thôi."
"Khoan đã," Vưu Hạ đứng lên, cắt ngang bọn họ nói, "Dalicer tiên sinh, nó đến cùng vì sao có thể nói chuyện?"
Dalicer giọng điệu bình thản mà trả lời: "Uống một ống ngôn ngữ dược tề."
Vưu Hạ: "Còn có loại thuốc này?"
"Ừ, ngày hôm qua lần thứ nhất luyện chế thành công." Dalicer ung dung thong thả giải thích, "Ta luôn luôn là nghĩ, nếu thú nhân bộ tộc có thể biến thành động vật, có thể mở miệng nói tiếng người, tại sao động vật bình thường lại không thể biến thành hình người?"
A chuyện này..
Vưu Hạ ngừng một chút nói: "Cho nên ngài luôn luôn làm nghiên cứu chế tạo loại thuốc khiến cho động vật bình thường biến thành hình người?"
"Đúng vậy, trí tệ dược tề, ngôn ngữ dược tề, đều là sau những thí nghiệm dài lâu ra thành công kết quả." Dalicer hiếm thấy mà nở một nụ cười: "Thực sự là rất tuyệt quá trình."
Vưu Hạ á khẩu không nói được, cúi xuống mắt nhìn về phía khuôn mặt biểu tình rất sinh động phong phú Lạc Khắc, thầm nghĩ Aucertine nói quả nhiên không sai, vị hàng xóm này của hắn thật sự là cái ẩn sâu danh nhân nha.
Chỉ là danh nhân ý nghĩ có chút khác người.
Ước chừng là hắn dừng lại tầm mắt nhìn về phía con mèo quá lâu, con rồng nhỏ bất mãn ở trên vai của Vưu Hạ dùng chân đạp nhẹ, phát ta tiếng "Grừ" oan ức.
Vưu Hạ phản xạ có điều kiện mà đem rồng con nhấc lên ôm trong lồng ngực sờ một cái, chợt hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi Dalicer nói: "Vậy ngài có dư ngôn ngữ dược tề sao?"
"Không có." Dalicer đầu tiên là trả lời, quét mắt nhìn hắn ôm nhóc rồng con sau đó lại bổ sung: "Có thể luyện chế, mà cần thiết phí chút thời gian, hơn nữa không nhất định có thể thành công."
"Tốn chút thời gian cũng không sao, ta có thể đặt hàng một ống tại ngài nơi đó sao?"
Dalicer gật đầu một cái.
Vưu Hạ lộ ra nụ cười: "Nhờ vào ngài."
Dalicer mặt không thay đổi dời tầm mắt, cùng đang ngồi chồm hổm bên cạnh tinh linh dưới chân con mèo trắng nói rằng: "Lạc Khắc, lại đây, chúng ta đi trở về."
"Nhanh như vậy liền trở về sao, ta vừa mới tới đây.."
Dalicer giọng điệu cứng rắn nói: "Đi."
"Được rồi!" Mèo trắng như con người mà thở dài một hơi, lưu luyến cà cà Vưu Hạ vạt áo, sau đó chậm rãi đi về bên cạnh Dalicer bên người, bị hắn ôm đến trong lồng ngực.
Vưu Hạ lễ phép nói: "Ta tiễn ngài đi xuống đi."
Dalicer không có từ chối, nhấc chân trước một bước đi ra cửa.
Vưu Hạ thả xuống mập mạp tròn vo rồng đen nhỏ, đi theo Dalicer phía sau đi xuống lầu, tiễn hàng xóm đưa đến cửa tiệm.
Khi đến lúc chia lìa, Lạc Khắc dùng hai cái móng vuốt đạp lên Dalicer trên vai, dò ra đáng yêu cái đầu nhỏ, miệng nói không ngừng: "Ta phải đi về, Vưu Hạ, ngươi nếu có lúc không bận rộn nhớ tới tìm ta chơi nha!"
Một con mèo nằm nhoài ở chủ nhân trên vai mời ngươi đi tìm nó chơi..
Vưu Hạ cảm thấy được hình ảnh này khá quái dị, bất quá vẫn là lên tiếng trả lời: "Ta đồng ý, thời điểm đó ta sẽ mang cho ngươi thích ăn khoai tây cùng cơm cá phi lê chiên."
Nhìn Dalicer cùng Lạc Khắc bóng lưng xen lẫn vào trên đường phố chen chúc dòng người, Vưu Hạ quay người chuẩn bị trở về bên trong cửa hàng, nhưng mà vừa nâng mắt nhìn trong chớp mắt, hắn lại tại hai bên hàng hoa thấy được một thân ảnh đoan trang cùng quen biết.
Đối phương mặc một bộ đơn giản màu lam đậm thêu váy dài, mang đẹp đẽ ruy băng sợi hoa mũ, vành mũ bên dưới là một cặp mắt hiền lành xinh đẹp nho nhã đang lẳng lặng mà nhìn chính mình.
Vưu Hạ sửng sốt hai giây, liền nhanh chóng tại trong đầu nhận ra người trước mắt thân phận –
Đúng rồi, chính là chủ cho thuê căn nhà để hắn kinh doanh quán gà chiên, mẹ của Tu Tề, Nael phu nhân!
Rốt cuộc nhớ tới tên của người đó, Vưu Hạ nở ra nụ cười nói: "Nael phu nhân, đã lâu không gặp!"
"Phải nha, ngài tinh linh, đã lâu không gặp," Nael phu nhân rất quen mà chào hỏi, "Nghe nói ngài ở đây mở cửa hàng bán một số vật phẩm rất tốt, vừa vặn ngày hôm nay ta có hẹn mấy vị phu nhân đi uống trà, liền đi tới nhìn một chút, từ ngoài nhìn, đây thực sự là một tòa nhà rất có phong cách cửa hàng."
"Cảm ơn ngài đã khích lệ." Vưu Hạ nói tiếp, "Ngài là nghe Tu Tề nói sao, lúc mới vừa khai trương hắn có lại đây cho ta cổ động, kết quả thiếu chút nữa đem kệ hàng của ta phía trên hàng hóa gom lại mua hết."
Nael phu nhân bị hắn hình dung chọc cười: "Ta nghĩ hành vi của hắn có thể hiểu được, dù sao trong cửa hàng của ngài vật phẩm đều phi thường dùng tốt, ví dụ như bàn chải đánh răng rất thuận tiện sạch hàm răng, à đúng rồi, ta đặc biệt yêu thích khoản sữa tắm màu tím bình thuỷ tinh, mùi hương rượu vang thật sự rất mê người."
"Chỉ là một ít đồ dùng phổ thông hằng ngày mà thôi, có thể chiếm được sự ưu ái của ngài là vinh hạnh của chúng ta." Vưu Hạ kiêm tốn nói, liền nhớ tới trước mắt vị này cũng xem như là cái tiềm tàng có tiền khách hàng lớn, tiện miệng liền chào hàng nói: "Đúng rồi, ta ngày hôm nay còn bán ra một chút sản phẩm mới, là làm sạch và dưỡng da mặt, phi thường thích hợp xinh đẹp tao nhã phu nhân như ngài, ngài có muốn vào xem một chút không?"
Nael phu nhân khẽ gật đầu một cái: "Dĩ nhiên, đây cũng chính là mục đích của ta khi đi tới nơi này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.