Ta Muốn Kết Hôn Cùng Trúc Mã

Chương 2: Em gái




- Dĩnh Doanh, chúng ta chia tay đi.
- Giải trí Đại Hoa không cho phép nghệ sĩ đang trong hạn hợp đồng có quan hệ tình cảm với người khác.
- Anh đang ở giai đoạn phát triển, hi vọng em hiểu cho anh.
Hà Hạo Cảnh liên tục gửi tin nhắn, sợ Trình Dĩnh Doanh không đồng ý nên giải thích hết sức ngắn gọn và rõ ràng.
Trình Dĩnh Doanh vừa mới nói với Lôi Kiệt Bân là mình có bạn trai, Hà Hạo Cảnh lại cố tình chia tay vào đúng lúc này, sợ Lôi Kiệt Bân biết sẽ cười nhạo cô, mặt không đổi sắc gõ chữ:
- Được thôi.
Một mối tình chưa kịp phát triển đã nhanh chóng bị dập tắt.
Lôi Kiệt Bân biết cô có bạn trai, lập tức kìm nén nỗi mất mát trào dâng trong lòng, anh cất hộp trang sức vào túi quần. Đổi thành hình tượng người anh trai tốt đang hóng hớt chuyện tình cảm của em gái, anh cười tủm tỉm: "Em có bạn trai bao giờ thế?"
Trình Dĩnh Doanh bình tĩnh đáp lại: "Lễ độc thân 11/11 đó."
"Ồ." Lôi Kiệt Bân cầm lấy dao nĩa cắt bít tết.
Anh cố nghĩ lại vào ngày hội độc thân hôm đó mình đã làm gì, tại sao không hẹn Trình Dĩnh Doanh ra ngoài, nếu không làm sao cô có thể trở thành bạn gái người khác được.
Đúng rồi, là thằng em họ Chân Gia Thao, khi ấy nó lừa mình ra ngoài gặp bạn bè.
Hôm ấy, Trình Dĩnh Doanh gọi Lôi Kiệt Bân ra ngoài ăn thì Chân Gia Thao nghe máy, bảo cô là anh đi xem mắt.
Trình Dĩnh Doanh biết chuyện không làm phiền. Sau đó Lôi Kiệt Bân khó khăn lắm mới thoát khỏi đám bạn, gọi lại cho Trình Dĩnh Doanh thì cô lại có việc.
Đến cuối cả hai người không gặp nhau.
Cho nên ngày đó, Trình Dĩnh Doanh có bạn trai?
"Anh Kiệt Bân, em muốn uống rượu." Trình Dĩnh Doanh cay cay sống mũi muốn khóc, cố nén lại: "Em đi vệ sinh, anh nhớ gọi rượu giùm em."
Trình Dĩnh Doanh vào trong toilet, nhìn chằm chằm vào đoạn nói chuyện của cô với Hà Hạo Cảnh trên điện thoại, cô xem đi xem lại nhiều lần, đúng là hắn đề nghị chia tay cô thật, cô không bị hoa mắt.
Khi trước Trình Dĩnh Doanh không để ý Hà Hạo Cảnh, sau khi hai người hẹn hò thì cô mới chú ý đến hắn, hai người ở bên nhau được mấy ngày thì đã tách ra, bình thường chỉ trao đổi thông tin qua mạng xã hội.
Tuy chỉ hẹn hò trong một thời gian ngắn thì không có nghĩa là cô không buồn.
Từ sau khi quen biết, Trình Dĩnh Doanh đã nghĩ đến tương lai của cô và Hà Hạo Cảnh, khi Hà Hạo Cảnh quyết định đến Bắc Kinh tham gia tuyển chọn, cô đã ủng hộ cho ước mơ của hắn. Không chỉ vay tiền cho Hà Hạo Cảnh làm phí đi đường, mỗi tuần cô đều đặn bỏ phiếu, tuần nào cô cũng bỏ phiếu đều như vắt chanh, ra sức kéo phiếu cho hắn, thậm chí cô còn-
Dùng trộm tài khoản weibo Mộc Tuyết để bỏ phiếu và kêu gọi fan.
Sau này cô bị Lôi Kiệt Bân phát hiện, anh hỏi cô tại sao, cô bảo lỡ dùng nhầm tài khoản. Lôi Kiệt Bân không trách cô, anh chỉ nhắc nhở cô sau này chú ý, không thể dùng tài khoản này bừa bãi.
Trước giờ Trình Dĩnh Doanh rất am hiểu lòng người, hơn nữa gia cảnh của Hà Hạo Cảnh tương đối khó khăn, không thể làm chậm trễ con đường sự nghiệp của hắn.
Chia tay, thì chia tay thôi...
Mới bên nhau có vài ngày, còn chưa yêu đến nỗi chết đi sống lại.
Nhưng cô vẫn buồn lắm, rất đau lòng.
Trình Dĩnh Doanh trở lại bàn ăn, Lôi Kiệt Bân gọi cho cô một cốc rượu trái cây, mà đồ uống của anh vẫn là nước trái cây trong phần ăn cặp đôi. Cô hỏi: "Anh không uống rượu ư?"
"Anh còn phải lái xe nữa."
"Vậy à..." Trình Dĩnh Doanh cầm lấy cốc, một hơi nốc sạch rượu trong cốc: "Anh Kiệt Bân, lấy em ly nữa."
Lôi Kiệt Bân lại gọi phục vụ đến lấy một cốc rượu trái cây, trước nay anh đều đáp ứng tất cả những yêu cầu của Trình Dĩnh Doanh, mặc dù biết cô có bạn trai, anh vẫn đối xử tốt với cô.
Thói quen từ lâu không thể nói bỏ là bỏ được.
Trình Dĩnh Doanh tu đến cốc thứ sáu vẫn còn muốn nữa nhưng bị Lôi Kiệt Bân ngăn lại.
Nếu cứ uống tiếp như vậy, Trình Dĩnh Doanh sẽ uống đến say khướt rồi rồ lên, chắc chắn anh sẽ bị ba mẹ hai nhà trách.
Lôi Kiệt Bân thanh toán rồi đỡ Trình Dĩnh Doanh lên xe về nhà. Trong lúc anh đang lái xe đến hoa viên thì mới ý thức được mình đi nhầm đường. Anh vốn định đưa Trình Dĩnh Doanh trở về khu Phương, ngơ ngẩn tí đã lái xe đến nhà anh mới mua ở nội thành.
Thỉnh thoảng Trình Dĩnh Doanh sẽ qua đêm ở nhà của Lôi Kiệt Bân, chỉ cần xin phép qua thì ba mẹ Trình sẽ đồng ý, dù sao bọn họ cũng biết Lôi Kiệt Bân từ nhỏ, biết anh có chừng mực nên cũng khá là yên tâm.
Lôi Kiệt Bân gọi điện xin phép mẹ Trình: "Dì, hôm nay con mang Trình Dĩnh Doanh ra ngoài chơi, em ấy thấy mệt, tối nay để ẻm nghỉ ở chỗ con nên thông báo cho dì."
Mẹ Trình trả lời: "Vậy được rồi, cháu để ý con bé hộ dì nha."
Nhà của Lôi Kiệt Bân có ba phòng, một phòng là phòng ngủ chính, một phòng là phòng sách, còn lại là căn phòng trống dùng để chứa đồ. Trình Dĩnh Doanh đã say đến bất tỉnh nhân sự, Lôi Kiệt Bân thấy rất là khó xử, bé mèo nhỏ người đầy mùi rượu, không thể để cô ấy ngủ trên giường mình. Nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, anh không thể thay quần áo cho cô.
Cuối cùng Lôi Kiệt Bân để cô ngủ ở trên sofa dài trong phòng khách, lấy chăn đắp cho cô.
Bỗng dưng Trình Dĩnh Doanh mở to mắt, lấy tay dụi mắt, cô nửa tỉnh nửa say, chuếnh choáng nhìn Lôi Kiệt Bân: "Anh Kiệt Bân, hôm nay là sinh nhật em, anh chưa tặng em quà đó."
Lôi Kiệt Bân không tự chủ được mà nở nụ cười.
Thật là, say cũng không quên quà sinh nhật.
Anh lấy từ trong túi quần hộp trang sức, mở ra.
Là một đôi nhẫn bạch kim, trong đó chiếc nhẫn của nữ khảm một viên kim cương nhỏ, dưới ánh đèn sáng lấp lánh.
Bây giờ anh có tư cách gì để tặng cho cô?
Cô đã có bạn trai...
Anh đóng lại hộp trang sức, bình tĩnh nói: "Lát anh tặng lì xì trên wechat cho em."
Trình Dĩnh Doanh đã thiếp đi, không nghe thấy lời Lôi Kiệt Bân vừa nói.
Anh cười khổ, nhớ lại năm trước anh chuẩn bị quà sinh nhật cho Trình Dĩnh Doanh, là một chiếc vòng cổ kim cương xa xỉ có chủ đề là "First Love".
Hôm ấy anh lên kế hoạch buổi tối đưa cô đi ăn, tặng quà cho cô, kết quả buổi chiều bị ba mẹ lừa đi xem mắt, ngồi ở tiệm cà phê gần đến lúc hẹn thì bị Trình Dĩnh Doanh bắt gặp.
Kết quả tối hôm đó trong lúc hai người đang ăn, cô nhóc liên tục hỏi anh cảm giác đối với người ấy như thế nào, còn nói ánh mắt nhìn người của Trình Dĩnh Văn cao, chướng mắt anh, khuyên anh nên chọn người khác.
Rồi Lôi Kiệt Bân phát hiện ra, bé thanh mai ở chung với anh mười mấy năm, không có một tí cái gọi là "mưu đồ gây rối" với anh, chẳng không khí lãng mạn nào, chỉ có thể cất lại quà.
Lôi Kiệt Bân biết mình phải nói cho cô, lại sợ làm cô hoảng đến mức phải trốn tránh anh, nội tâm đấu tranh nhiều năm.
Nếu ngày xưa anh dũng cảm hơn thì bây giờ cô cũng không trở thành bạn gái của người khác. Anh ngồi xổm ngắm Trình Dĩnh Doanh, hàng lông mi dài, làn da trắng bao lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, hơi thở đều đều, ngủ rất yên tĩnh.
Cô ấy là bạn gái người khác, không thể ở chung.
*
Trình Dĩnh Doanh tỉnh dậy, phát hiện mình đang ngủ trên sofa trong phòng khách ở nhà của Lôi Kiệt Bân, ngủ có một đêm mà eo mỏi lưng đau. Cô hơi rối rắm, đỡ eo ngồi dậy.
Bình thường lúc Trình Dĩnh Doanh qua đêm ở đây đều là cô nằm trên giường, Lôi Kiệt Bân ngủ trên sofa, tối qua anh lại để cô nằm ngoài ghế!!!
Có phải anh Kiệt Bân thấy cô có bạn trai nên anh hết thương cô rồi?
Trình Dĩnh Doanh ngồi dậy vươn eo cầm lấy điện thoại xem giờ, thấy có thông báo của Lôi Kiệt Bân, vừa mở đã có hồng bao mừng sinh nhật đập vào mắt.
Tuy Lôi Kiệt Bân là tác giả tiểu thuyết ngôn tình nhưng Trình Dĩnh Doanh thấy anh không có một tí tế bào lãng mạn nào. Mừng năm mới với sinh nhật toàn phát lì xì cho cô, chẳng sáng tạo gì.
Trình Dĩnh Doanh nghĩ do cô không phải crush của anh nên anh mới qua loa như thế, nhưng cô đã từng nhìn thấy anh Kiệt Bân tặng những món quà sinh nhật rất đa dạng cho Trình Dĩnh Văn, có thú bông, có túi xách, có vé xem concert của các ngôi sao nổi tiếng...
Lôi Kiệt Bân đối xử với cô cũng không tồi, phát lì xì năm tờ hai trăm tệ, tổng cộng là một ngàn tệ.
Nhưng Trình Dĩnh Doanh khá thành thật, Lôi Kiệt Bân cho cô lì xì bao nhiêu, lần sau sinh nhật anh thì cô mua một món quà giá tương đương vậy.
Đợi Lôi Kiệt Bân tỉnh dậy rửa mặt xong, đưa Trình Dĩnh Doanh đi ăn sáng rồi về nhà ở khu Phương.
Ba mẹ Trình đi làm như cũ, Trình Dĩnh Văn làm việc ở ngoài thành phố, bình thường chỉ về nhà vào cuối tuần, Trình Dĩnh Doanh ở nhà không có ai nói chuyện cùng, vì thế cô chạy sang nhà họ Lôi giết thời gian.
Ba Lôi ở phòng khách xem tranh ảnh đấu giá, mẹ Lôi trong bếp vội vàng làm cơm trưa, Lôi Kiệt Bân làm ổ trong phòng mình đánh máy. Trình Dĩnh Doanh cảm thấy tối qua mình ngủ chưa đủ cần ngủ bù, trèo lên giường Lôi Kiệt Bân, nói với người đang ngồi bàn viết: "Anh Kiệt Bân, em muốn ngủ bù một tí, khi nào cơm trưa xong thì gọi em."
Tay Lôi Kiệt Bân đang gõ phím dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua cô đang nằm trên giường, đắp chăn ngủ. Anh không khỏi nhíu mày, con bé này đã có bạn trai, tại sao không có chút cảnh giác nào với người đàn ông khác, hay là cô chưa bao giờ coi anh là đàn ông?
Thế nên tự tiện ra vào phòng anh, an tâm nằm ngủ trên giường của anh?
Lôi Kiệt Bân nhìn gương mặt của cô gái đang ngủ, anh đã gặp qua rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp, Trình Dĩnh Doanh không tính là xuất sắc nhưng lại in đậm trong lòng anh.
Cuối cùng là tên đàn ông may mắn nào có được cô?
Lôi Kiệt Bân rất ít khi ăn ở nhà ba mẹ, trong lúc cả nhà dùng bữa, mẹ Lôi nhân cơ hội lải nhải: "Kiệt Bân bây giờ cũng không còn nhỏ nữa, nhanh tìm bạn gái đi rồi kết hôn sinh con đi. Con xem xem, ba mẹ ở nhà nhàm chán, nếu như trong nhà có một đứa trẻ con thì tốt rồi."
Lôi Kiệt Bân gặp chuyện này nhiều nên cũng không nói gì, từ sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ Lôi một mực quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của anh. Nhưng anh năm nay 24 tuổi, mẹ Lôi sau khi về hưu nhàn hạ đến rảnh rỗi, muốn có chuyện để làm. Anh đáp lời: "Hiện tại nhà nước cho phép có thể có hai con, hai người có thể tự sinh ra một đứa, con cũng có đủ tiền để nuôi em trai."
"Trời ạ, con chẳng đứng đắn gì cả." Mẹ Lôi bị anh nói đến không đáp lại nổi, chuyển đến Trình Dĩnh Doanh: "Dĩnh Doanh, con có rảnh thì giúp dì khuyên anh Kiệt Bân của con đi, bạn cùng lớp của nó đều đã kết hôn sinh con cả rồi, nó còn chưa nắm tay con gái bao giờ."
Trình Dĩnh Doanh trước giờ toàn bênh vực Lôi Kiệt Bân: "Dì đừng vội làm gì, thanh niên là quan trọng sự nghiệp, huống chi anh Kiệt Bân còn trẻ, vừa có tiền lại vừa đẹp trai, không sợ không có bạn gái."
Mẹ Lôi biết con trai mình rất ưu tú, nhưng anh luôn có thái độ qua loa đại khái khi tìm bạn đời khiến mấy người trong họ không khỏi xót xa. Mẹ Lôi nói: "Dĩnh Doanh, không thì như này đi, con xem bên cạnh con có bạn học nữ nào tốt thì giới thiệu cho nó."
Trình Dĩnh Doanh gật đầu đồng ý: "Vâng ạ, con sẽ xem xét một chút."
"Đinh..."
Trình Dĩnh Doanh lấy điện thoại ra, là tin nhắn wechat của Lôi Kiệt Bân gửi đến:
- Đừng có nghe mẹ anh đùa, anh không thích mấy em gái, khác nhau nhiều đấy!
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Tôi là một cô bé bán diêm ném mìn.
Rồng nhổ hạt, ném mìn.
Rồng nhổ hạt, ném mìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.