Tà Nữ Và Yêu Vương

Chương 42:




- Khốn kiếp!
Vừa thấy tên thủ lĩnh bọn thích khách chém bị thương cánh tay Huyết Tử, Trịnh Phi Vũ liền gầm lên lao đến.
- Người ta đặt cho Huyết Tử cái danh Tà nữ còn Trịnh Phi Vũ ngươi là Yêu vương, hôm nay yêu tà kết hợp, bọn ta biết phải vui hay buồn đây?
Hắc y nhân gắng gượng đỡ một kiếm lực cực mạnh của Trịnh Phi Vũ, lên giọng cười.
- Đi mà hỏi Diêm Vương!
Trịnh Phi Vũ nhếch miệng hừ lạnh.
“Rầm!”
Vừa lúc đó, cánh cửa trà lâu đột nhiên bị phá sập từ bên ngoài. Đám người Bá Cường, Bùi Lực và thuộc hạ nhanh chóng xuất hiện xông vào hộ giá.
- Vương gia!
- Không được chừa lại tên nào, tất cả bắt sống!
Trịnh Phi Vũ ra lệnh, sau đó tiến lại xem xét vết thương của Huyết Tử. Vết chém không sâu nhưng máu lấm hết cả vạt áo.
Bọn thích khách đấu với hai người một lúc lâu đã thấm mệt, nay lại gặp lực lượng áp đảo nên rất nhanh bị khống chế.
- Mau khai, kẻ nào phái các người đến hành thích hoàng thượng?
Bá Cường hùng hổ lật khăn che mặt của tên thủ lĩnh rồi chĩa mũi kiếm vào hắn. Nhưng để được cầm đầu một băng thích khách ám sát vị cửu ngũ chí tôn này đâu phải hạng tầm thường. Khi bắt đầu kế hoạch, hắn đã dự kiến lần này đi thì không hi vọng trở về.
Vừa thấy hắn há miệng, Trịnh Phi Vũ nhanh như chớp vụt đến bóp lấy miệng hắn, đồng thời dùng tay kia bẻ gãy một chiếc răng tên thủ lĩnh.
- Á!
Trịnh Phi Vũ nhìn chiếc răng có dính vết đen trên đó thì khinh thường:
- Ta chưa cho phép sao ngươi dám tự ý đi gặp Diêm Vương?
Kẻ này vừa làm bị thương nữ nhân mà hắn yêu thương biết bao thì há có chuyện được ban cho cái chết nhẹ nhàng. Đôi mắt vẫn luôn cong lên mỗi khi thấy Huyết Tử nay thập phần cuồn cuộn nổi lên tia tà ác.
- Mang về xét hỏi, nếu không khai thì dùng cực hình, tiếp tục không khai thì lăng trì, vẫn không khai nữa thì mỗi miếng thịt lăng trì ra đều nướng lên cho hắn tự thưởng thức!
Một câu này của Trịnh Phi Vũ thực sự là đòn tâm lí nặng, nó không chỉ quá đả kích đối với bọn thích khách mà còn mãnh liệt dội vào tất thảy người hiện có mặt. Bắt ăn thịt của chính bản thân, trên đời ngoài vị Cửu vương gia được tôn làm Yêu vương này quả thật không còn ai dám nghĩ!
- Hay cứ giao cho Bộ Hình? Thuộc hạ của ngươi vừa vất vả dẹp quân phản tặc, không nên lại hao tổn sức lực với mấy kẻ này!
Nam nhân thường phục bất ngờ lên tiếng, người cũng là vừa bị lời kia làm cho kinh hách.
Trịnh Phi Vũ suy ngẫm một lúc rồi liếc mắt sang Bùi Lực:
- Nếu hoàng thượng đã có ý đó thì cứ làm vậy! Bá Cường, ngươi gọi thêm thuộc hạ đứng bên ngoài chuẩn bị bảo an hoàng thượng hồi cung.
- Tuân lệnh!
Mỗi người một việc theo sự phân phó của Trịnh Phi Vũ rời đi, trà lâu bỗng chốc chỉ còn lại ba người.
- Nàng thực sự là Huyết Tử?
Hoàng đế hướng ánh mắt thăm dò đến nữ nhân bạch y trước mặt.
- Xin người thứ tội đã không khai báo rõ!
Trịnh Phi Vũ bước lên một bước, cố ý chắn lại tầm mắt của người.
- Vậy là ngươi dù biết nàng là sát thủ nhưng vẫn quyết định lập phi?
- Đúng vậy!
Trịnh Phi Vũ khẳng khái đáp.
Hoàng đế nghe xong chỉ mỉm cười, di chuyển tầm mắt sang nơi khác, không biết suy nghĩ điều gì.
- Các người hành động riêng lẻ cũng đủ khiến khắp nơi gà bay chó chạy, nhắc đến tên liền khiếp sợ. Nay một yêu một tà kết hợp, thiên hạ còn ra cái dạng gì nữa! Ha ha...
Người nói xong thì tiêu sái rời đi.
---
- Đinh Nhân Sâm, mau đến xem vết thương của nàng!
Vừa về đến phủ, Trịnh Phi Vũ lớn tiếng gọi. Đinh Nhân Sâm vụt nhanh như gió chạy đến, xem xét vết thương trên tay Huyết Tử rồi bĩu môi:
- Gọi ta làm gì? Ta đâu phải đại phu!
Trịnh Phi Vũ hơi ngẫn người. Từ lúc Đinh Nhân Sâm may mắn biết đến loại thuốc hắn bị Vĩnh Dương hạ rồi giúp hắn giải, thời gian này hắn luôn nhầm rằng tên họ Đinh kia biết chữa bệnh.
- Được rồi, vậy ngươi lui đi!
Đúng là lo quá hóa rồ, chỉ vết thương nhỏ nhặt này thì hắn cũng dư sức giúp nàng băng bó.
Đêm càng về khuya càng lạnh, gió từng cơn thổi lùa qua khe cửa vào trong phòng. Bốn phía yên ắng, Huyết Tử trên giường nhìn đến nam nhân tuấn tú trước mặt đang chuyên tâm quấn từng vòng vải băng quanh cánh tay mình.
- Đây có phải là điều khiến ngươi phải suy nghĩ lúc biết Vĩnh Dương sắp tạo phản không?
Trịnh Phi Vũ nghe đến thì hơi dừng động tác, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, đôi môi khẽ nhếch thành một đường cong.
- Nàng làm sao nhận thức được?
- Những kẻ hắc y nhân hôm nay đến hành thích không phải nhắm vào hoàng thượng... mà chính là ngươi!
Trịnh Phi Vũ nhướng đuôi mày kiếm tỏ ra hứng thú, chờ đợi nàng nói tiếp.
- Ta cũng là sát thủ. Sát thủ khi ra tay đều toàn tâm chú ý đến con mồi, ra chiêu nhanh gọn để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và bỏ qua những yếu tố khác. Nhưng đám người kia không như vậy, chúng tuy rất đông nhưng tất cả lại đều tập trung hướng mũi kiếm vào chúng ta. Hôm nay hoàng thượng vi hành chỉ mang theo mười thị vệ nhưng đều không thuộc vào đẳng cấp cao, nếu không đã không nhanh như vậy bị đám thích khách hạ sát. Hơn nữa, nếu nhắm đến hoàng thượng, chúng không cần mang theo nhiều người như thế.
Trịnh Phi Vũ không vội trả lời, hắn vươn người thổi tắt nến rồi không chờ Huyết Tử phản ứng, nhảy luôn lên giường, kéo nàng nằm xuống. Hắn nắm lấy bàn tay nàng, đan mười ngón vào nhau. Huyết Tử hơi kinh ngạc nhưng cũng là không cự tuyệt.
- Đúng vậy, khi hoàng thượng lên tiếng chuyển chúng qua cho Bộ Hình xử lí, ta đã thập phần khẳng định.
Hắn hơi nghiêng người, tém lại phần góc chăn phía Huyết Tử.
- Nàng có biết tại sao vua lại hay tự xưng là “quả nhân” không? Vì ngồi trên ngôi cao, họ thực sự rất cô độc. Trên con đường độc hành mang tên “vương vị” của họ không ai có thể đi cùng, người muốn đứng lên đi cùng sẽ bị xem là phản tặc. Họ không thể tin bất kì ai và cũng không thể trao vào tay ai quá nhiều quyền lực. Nếu quyền lực triều đình không cân bằng thì vị vua cai trị sẽ có hai hướng giải quyết, hoặc là tiêu diệt lực lượng đó hoặc là tạo thêm một thế lực nữa ngang bằng. Còn không, ngai vàng khó giữ!
Cảm nhận được người bên cạnh như đang cong cong cánh môi mỉm cười, Trịnh Phi Vũ dừng lại một lúc hỏi nàng:
- Nàng cười điều gì?
- Vì đã hiểu ra một số chuyện!
- Hử?
- Hiểu tại sao hoàng thượng lúc trước không tiêu diệt thế lực của thừa tướng mà cùng ngươi gây dựng một thế lực cân bằng còn bây giờ lại dùng cách diệt ngươi để cân bằng cục diện.
Trịnh Phi Vũ cực kì cao hứng siết chặt những ngón tay đang nắm lấy Huyết Tử:
- Nàng nói xem!
Tâm trạng của Huyết Tử cũng không tệ, thản nhiên đáp:
- Vì lúc đó hoàng đế vừa lên ngôi không đủ khả năng tiêu diệt một cây cổ thụ như lão thừa tướng.
- Còn bây giờ?
- Thiên hạ chỉ sợ không ai có năng lực và đủ can đảm trở thành đối thủ của ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.