Tà Nữ Và Yêu Vương

Chương 8:




an đêm yên tĩnh không có sấm chớp mưa giông, chỉ có tiếng rả rích của côn trùng cùng tiếng lá thỉnh thoảng xào xạc.
Trước cửa phòng của Trịnh Phi Vũ vốn có hai kẻ canh cửa nay đã ngủ say không biết trời đất. Trong màn đêm tối đen như mực, một thân ảnh mờ ảo như có như không lướt nhẹ tựa gió nhảy qua cửa sổ.
Trong phòng, ngọn đèn cầy leo lét sáng soi rõ bóng áo đỏ vừa vào kia. Chiếc sa lụa mỏng vẫn che mất khuôn mặt.
Tấm rèm trước giường Trịnh Phi Vũ phủ xuống, tuy không thấy gì bên trong nhưng đôi giày gấm trắng tinh xảo nằm dưới chân giường chứng tỏ hắn có ở đấy. Huyết Tử nhẹ tiến lại gần, nhuyễn kiếm trong tay phát sáng dưới ánh đèn mờ ảo.
“Phập!”
Một tay vén màng, tay kia Huyết Tử nắm nhuyễn kiếm đâm mạnh xuống người trong chăn, liền một đao đoạt mệnh. Nhưng nhạy cảm nhận ra sự lạ, cô liền rút lại kiếm rồi lật chăn. Trên kiếm không có máu đương nhiên dưới chăn không có người.
Huyết Tử giật mình biết đã bị phát hiện liền nhanh chóng xoay người rời khỏi. Nhưng cô chưa kịp thực hiện đã bị một bóng trắng từ trên lao xuống nắm lấy hai vai rồi lật ngửa, đè mạnh xuống giường. Bên tai còn văng vẳng tiếng cười yêu mị của kẻ kia.
- Hừ, cuối cùng cũng bắt được ngươi!
Nét đắc chí hiện rõ trên mặt Trịnh Phi Vũ. Nếu dễ dàng bị giết như vậy thì hắn đã chết cả ngàn lần trước đây rồi.
- Đánh lén, vô sỉ!
Huyết Tử lạnh lùng lên tiếng.
- Chẳng phải kẻ nửa đêm lẻn vào đánh lén là ngươi sao? Ta chỉ tương kế tựu kế thôi!
“Cốc! Cốc!”
Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.
- Không có gì! Các người đi nghỉ đi, không cần canh nữa!
Trịnh Phi Vũ ra lệnh.
Huyết Tử liếc mắt liền phát hiện ra mọi chuyện. Thì ra hai tên thuộc hạ ngoài kia chỉ vờ ngủ quên.
Nhân lúc Huyết Tử không để ý, Trịnh Phi Vũ ôm cô xoay một vòng rồi ép cô vào góc giường, chân dùng lực kẹp chặt hai chân cô, hai tay giữ lấy đôi tay. Tư thế hoàn toàn mờ ám khiến không khí bỗng chốc nóng lên. Hắn lại tăng lực ở phần cổ tay Huyết Tử khiến cô không chịu nổi phải buông kiếm.
- Đừng chống cự vô ích, ngươi vốn không phải đối thủ của ta! Ngoài việc dựa vào tốc độ và sự chính xác, ngươi không hề có nội lực.
Thấy Huyết Tử dưới thân không ngừng vùng vẫy thoát khỏi, Trịnh phi Vũ nghiêm giọng. Nhưng chỉ thoáng qua giây lát, hắn lại trở về với bản mặt tươi cười xảo quyệt.
- Ngươi muốn làm gì?
Mơ hồ nhận ra hành động sắp đến của Trịnh Phi Vũ, Huyết Tử căng thẳng hỏi.
- Đương nhiên là...
Hắn không nói hết câu mà trực tiếp trả lời bằng hành động.
“Soẹt” một tiếng, chiếc sa lụa che mặt Huyết Tử bị giật phăng ra, vuột khỏi tay hắn rồi nhẹ nhàng đáp đất. Thời gian cũng như chậm lại từ giây phút đó. Đôi đồng tử của Trịnh Phi Vũ giãn ra hết mức, vẻ mặt thập phần kinh ngạc. Mà Huyết Tử đối diện cũng không kém, sắc mặt như tái đi vì mọi việc diễn ra quá bất ngờ. Đôi mắt vốn băng lãnh cùng bình tĩnh nay cũng không ngừng động.
- Lâm... Lâm Tịnh Nhi?
Thật lâu sau, Trịnh Phi Vũ mới nói được một câu hoàn chỉnh.
Dưới thân, Huyết Tử quay mặt hướng mắt ra bên ngoài, nơi bị ngăn cách bởi tấm rèm che.
- Muốn giết cứ giết, đừng nhiều lời!
Trịnh Phi Vũ thấy biểu hiện đó thì nhếch miệng cười. Những hình ảnh, những sợi dây liên kết liên hệ vốn rời rạc nay đột nhiên trở nên liền mạch, rõ ràng. Hoa sen nở trái mùa, đôi mắt băng lãnh, không bị hắt hơi... hừ, hắn vì sao đến bây giờ mới phát hiện! Làm gì có nữ nhân bình thường nào vừa gặp hắn liền muốn đuổi ngoài kẻ đang một lòng muốn diệt hắn. Ngẫm một hồi hắn mới mở miệng:
- Nếu muốn giết ta đã không nhọc công bày vẽ dụ ngươi mắc bẫy thế này!
- Là ý gì?
- Có biết ai là người đã sai ngươi giết ta không?
Huyết Tử hơi ngạc nhiên:
- Ta trước nay đều không quan tâm!
- Hừ, kẻ đó chính là ta!
- Ngươi?
Huyết Tử cười nhạt.
- Nếu không phải thế thì làm sao tiếp cận ngươi?
- Rôt cuộc ngươi có mục đích gì?
Trịnh Phi Vũ không vội trả lời. Hắn nghiêm túc nhìn sâu vào mắt cô:
- Hãy trở thành người của ta!
- Đừng mơ!
Không mất một giây suy nghĩ nào, Huyết Tử liền trả lời.
Mà Trịnh Phi Vũ kia đương nhiên không chịu thua dễ dàng.
- Tuy nói Lâm gia chỉ có thất nhi nữ cùng ba nhi tử, hiện nếu không phải gả cho các quan, các vương thì cũng có mặt tại gia. Nhưng ta không tin cô cùng bọn họ không có quan hệ, nếu truy đến tận cùng thì tru di cửu tộc là việc rất có khả năng. Mà Lâm gia nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nếu thực sự bị diệt đến chín tộc thì e là quan phủ phải thi án trong cả tuần trời.
- Ngươi là đang uy hiếp ta?
Trái với Huyết Tử ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo, Trịnh Phi Vũ lại cười mỗi lúc một tươi.
- Đàm phán, là đàm phán! Chỉ cần ngươi đồng ý thì chúng ta đều có lợi. Ta thu được thuộc hạ tốt còn ngươi có thể bảo vệ bí mật thân thế, lại cứu được đám người vô tội kia. Tính ra ngươi vẫn lợi hơn ta một phần.
- Vô sỉ!
- Chỉ vậy thôi mà đã gọi ta vô sỉ, còn như thế này thì sao?
Trịnh Phi Vũ vừa nói, vừa đưa mặt mình tiến gần xuống khiến Huyết Tử đỏ mặt, sởn tóc gáy. Khi khoảng cách gần như không còn, môi hai người dường như chạm nhau, nhìn đôi mắt ẩn chưa ý cười tự tin trước mắt cô mới hoảng hồn:
- Được!
Cô thua rồi. Trước một kẻ mặt dày đến kiếm cũng không thể xuyên qua thì làm sao cô đấu lại.
- Tốt lắm!
Trịnh Phi Vũ tỏ ra là một kẻ chính nhân quân tử, chủ động buông tay. Nhưng lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một nữ nhân xinh đẹp như vậy khiến hắn thật động lòng, bàn tay vừa mới nắm lấy tay cô vẫn còn lưu luyến chút hơi ấm.
Huyết Tử nhân đấy mà vùng dậy khỏi giường, gương mặt đỏ ửng lên. Cánh tay không biết vô tình hay cố ý mà lại thúc mạnh vào mặt Trịnh Phi Vũ khiến hắn “Á!” một tiếng. Nhưng nhìn cô một vẻ tức giận, đôi vai run run, bàn tay dưới ông tay áo nắm lại thành nắm đấm, hắn lại nhanh chóng khôi phục sắc mặt:
- Đừng quên bây giờ cô là thuộc hạ của tôi, bạo lực với chủ tử đồng thời là vương gia sẽ mang tội đại nghịch bất đạo đấy!
Trịnh Phi Vũ cười mị hoặc, hơi ngã người, hai tay chống đằng sau trưng ra một tư thế hết sức “quyến rũ”. Chỉ cần mọc thêm một chiếc đuôi trắng ngoe nguẩy thì hắn chẳng khác nào một con hồ ly ngàn năm.
Huyết Tử lại chẳng hề để tâm đến cái tư thế “quyến rũ” này của hắn, cô cúi người nhặt chiếc sa lụa rồi nhanh chóng nhảy ra cửa sổ.
Nhìn theo bóng áo đỏ mất hút sau cánh cửa, Trịnh Phi Vũ có cảm giác hụt hẫng. Những nữ nhân bình thường hắn không cho vào mắt thì cứ bám lấy hại hắn hắt hơi không thôi. Mà sát thủ kia hắn rất vừa mắt lại chẳng thèm liếc nhìn đến hắn một lần. Lòng tự tin của hắn hết lần này đến lần khác bị Huyết Tử cùng Lâm Tịnh Nhi kia chà đạp không thương tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.