Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 146: Dùng tiểu phu nhân đổi lấy quỷ thảo




Độc phu nhân mỉm cười, sườn mặt yêu dã ở dưới ánh nến vặn vẹo giống như quỷ mị.
Tiếng kêu thảm thiết ngoài cửa dần dần thấp xuống.
"Hoan nghênh các vị khách quý đại giá quang lâm." Độc phu nhân giơ chén rượu lên.
Hai gã nam tử diện mạo anh tuấn tiến lên rót rượu cho Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam.
Thanh Mặc Nhan vươn tay tới, nhìn cũng không thèm nhìn, trước tiên cầm chén rượu trước mặt Như Tiểu Lam đi.
Như Tiểu Lam bĩu môi.
Dù cho nàng có thèm, cũng tuyệt đối không được động đến thức ăn ở nơi này, điểm này trong lòng nàng hiểu rất rõ.
Chẳng qua Thanh Mặc Nhan vẫn không yên tâm về nàng.
Độc phu nhân ngửa đầu, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch.
"Thanh công tử không cần lo lắng, trong rượu này không có độc."
"Nàng còn nhỏ tuổi, vẫn không nên đụng vào mấy thứ này sẽ tốt hơn." Thanh Mặc Nhan ngữ khí lãnh đạm.
"Còn nhỏ tuổi sao?" Độc phu nhân mỉm cười ánh mắt cong lên nhìn về phía Như Tiểu Lam.
Đáy mắt hiện lên ánh sáng nhạt tựa như rắn đang phun độc, khiến toàn thân người ta run lên.
Nàng đang... Thăm dò ta?
Như Tiểu Lam không dùng toàn lực chống đỡ loại cảm xúc sợ hãi này, mà lại duỗi tay lôi kéo tay áo Thanh Mặc Nhan, không chút khách khí bổ nhào qua ôm lấy thắt lưng hắn.
Độc phu nhân sửng sốt.
Thanh Mặc Nhan duỗi tay vuốt ve đỉnh đầu Như Tiểu Lam: "Độc phu nhân có gì cứ việc nói thẳng ra, hù dọa hài tử là có ý gì."
"Nàng thật sự chỉ có mười tuổi?" Độc phu nhân xuy xuy cười: "Nghe nói nàng có không ít bản lĩnh, nhìn như thế nào cũng không giống với đứa trẻ mười tuổi đi."
Như Tiểu Lam túm lấy y phục Thanh Mặc Nhan che khuất khuôn mặt chính mình.
Dù sao bộ dáng hiện tại của nàng cũng chỉ là một tiểu hài tử, có lúng túng cũng sẽ không bị ai chê cười.
"Phu nhân rốt cuộc muốn nói cái gì?" Ánh mắt Thanh Mặc Nhan lạnh lùng.
"Các ngươi đều là người ở nơi khác đến, nếu đã tới Thạch Phường trấn thì cũng phải làm theo quy củ ở nơi này, ngươi giết chết nữ nhân của chưởng quầy hiệu thuốc Từ, chẳng lẽ đến một câu giải thích cũng không có?"
Nhắc tới chuyện hiệu thuốc Từ, khóe môi Thanh Mặc Nhan liền bật ra một tia cười lạnh.
"Phu nhân muốn đòi lại công đạo cho Hùng chưởng quầy?"
"Ở Thạch Phường trấn này ta chính là công đạo."
Như Tiểu Lam nhìn trộm Độc phu nhân, không thể không nói, nữ nhân ngày vô cùng tự tin, hơn nữa tà khí trên người nàng cũng rất dày đặc, có chút tương tự với con rối đứng đầu ngày trước trốn thoát.
Tay phải Thanh Mặc Nhan tự nhiên ôm lấy eo Như Tiểu Lam: "Vậy phu nhân nghĩ phải giải quyết việc này thế nào?"
"Thanh công tử không cần khẩn trương, ta bất quá là đang muốn hòa giải tranh chấp cho hai nhà các ngươi mà thôi." Độc phu nhân lại nhìn về phía Như Tiểu Lam một lần nữa: "Nếu ngươi đã giết nữ nhân của Hùng chưởng quầy, liền bồi thường cho hắn một thứ gì đó là được, tiểu phu nhân này của ngươi vừa vặn rất hợp ý hắn, không bằng liền đem nàng đưa qua đi."
Nghe xong lời này đầu tóc Như Tiểu Lam đều dựng thẳng lên.
Đây đâu phải là hòa giải tranh chấp, này rõ ràng là quạt gió nhóm lửa châm ngòi ly gián đi!
"Phu nhân không cảm thấy mình có chút quá phận sao?" Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.
"Việc này là do Thanh công tử ngươi khơi mào trước, ta có lòng tốt giúp các ngươi hòa giải, ngươi thế nhưng còn không biết cảm kích." Độc phu nhân trầm sắc mặt, đặt mạnh chén rượu xuống bàn.
Thanh Mặc Nhan lôi kéo Như Tiểu Lam đứng lên: "Việc này ta sẽ tự cho Hùng chưởng quầy một cái công đạo, không nhọc phu nhân ở bên trong hòa giải." Nói xong xoay người rời đi.
"Nghe nói Thanh công tử ra giá cao muốn thu mua quỷ thảo..." Sau lưng vang lên thanh âm từ tốn của Độc phu nhân.
Thân mình Thanh Mặc Nhan cứng lại.
Độc phu nhân thưởng thức chén rượu trên bàn, tựa như là đang lầm bầm lầu bầu: "Mỗi năm quỷ thảo đều sinh trưởng vào mùa này, nếu bỏ lỡ thì phải chờ thêm một năm nữa, hơn hết số lượng chúng cũng không nhiều, đến ngay cả ta cũng rất khó tìm thấy, chẳng lẽ Thanh công tử thật sự không vội?"
"Ngươi muốn nói gì." Thanh Mặc Nhan xoay người lại, nhìn thẳng vào Độc phu nhân.
"Không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch như thế nào?" Độc phu nhân vươn tay ra, chỉ thẳng hướng Như Tiểu Lam: "Giao đứa nhỏ này cho ta, ta sẽ cho phép ngươi tiến vào lãnh địa của ta tìm quỷ thảo, bất quá ngươi có thể tìm được hay không... Thì phải xem vận khí của ngươi."
Thanh Mặc Nhan hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Tay áo đột nhiên bị người kéo lại.
Hắn cúi đầu, chỉ thấy Như Tiểu Lam đang mở to đôi mắt màu xanh biếc đầy trông mong nhìn vào hắn.
"Trở về." Thanh Mặc Nhan không vui nói.
Như Tiểu Lam lại kéo thêm một chút, nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.
Thanh Mặc Nhan tựa hồ có chút không kiên nhẫn, trực tiếp bế nàng từ trên đất lên, đi nhanh ra phía cửa.
Độc phu nhân cũng không có ý muốn ngăn cản, chỉ mỉm cười ngồi ở chỗ kia nhìn bọn họ.
Ra đến cửa, một cỗ mùi vị máu tươi đập thẳng vào mặt, không đợi nàng nhìn rõ xem đã phát sinh chuyện gì, cảnh vật trước mắt đã bị Thanh Mặc Nhan che khuất.
Nàng hoảng hốt muốn tránh khỏi che khuất của hắn.
"Đừng nhúc nhích." Thanh Mặc Nhan trầm giọng nói.
Cảm giác không khí xung quanh có chút không thích hợp, mang đến một  loại áp lực không tên.
Như Tiểu Lam đành phải yên tĩnh lại.
Bậc thang ngoài cửa, trên mặt đất, trên tường, còn có hai bên hàng hành lang, tất cả đều dính đầy những điểm lấm tấm màu đỏ.
Tên hộ vệ vừa rồi bị người kéo ra ngoài đang nằm trên mặt đất, hay nói chính xác hơn thứ đang nằm trên mặt đất là một khối thân thể vỡ nát.
Chỉ có phần đầu còn miễn cưỡng nhìn ra được hình dạng, tất cả các bộ phận khác đều bị biến thành một bãi máu đen, xen lẫn vào trong gió đêm, mang theo dày đặc mùi vị rỉ sắt.
Hai gã hộ vệ đứng ở cửa, trên người dính đầy vết máu.
Nhưng mà, biểu cảm trên mặt họ lại giống như tượng gỗ, không hề để tâm tới thảm trạng trước mắt.
Thẳng đến khi Thanh Mặc Nhan trở lại xe ngựa, mới buông Như Tiểu Lam ra.
"Vì sao ngươi không đáp ứng!" Như Tiểu Lam vội vàng hỏi.
"Ngươi muốn ta đáp ứng cái gì?" Sắc mặt Thanh Mặc Nhan không tốt.
"Mặc kệ ra sao, trước cứ đáp ứng nàng ta, chỉ cần ngươi có thể tìm được quỷ thảo, ta tùy tùy tiện tiện cũng có thể chạy thoát được." Như Tiểu Lam đối với kỹ năng chạy trốn của mình có thể nói là tràn đầy tự tin.
Sẽ không ai ngờ đến việc nàng có thể biến thành một con mèo hương, cho nên từ dưới mí mắt địch nhân chạy thoát hẳn là một chuyện rất dễ dàng.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Thanh Mặc Nhan quay mặt qua chỗ khác không để ý đến nàng.
Như Tiểu Lam khẩn trương, thời điểm nào rồi mà còn giở tính khí ra a.
"Ta cảm thấy việc này có thể làm được, chẳng lẽ ngươi không muốn thử một lần?"
"Không thử." Thanh Mặc Nhan quả quyết cự tuyệt.
"Nếu như bỏ lỡ, ngươi lại phải chờ thêm một năm nữa." Như Tiểu Lam vội kêu lên: "Hiện tại chúng ta chỉ thiếu một bước nữa thôi là tìm được quỷ thảo, nếu bây giờ mà từ bỏ chẳng phải là đáng tiếc lắm sao."
Còn không biết cổ độc trên người hắn có thể chống đỡ đến bao lâu, thời gian càng lâu sẽ càng bất lợi cho hắn.
"Ai nói ta muốn từ bỏ." Thanh Mặc Nhan lườm nàng một cái: "Rốt cuộc trong đầu ngươi đang chứa cái suy nghĩ ngu ngốc gì, đừng nói là một gốc cây quỷ thảo, cho dù là một trăm gốc cũng không xứng để đổi lấy ngươi."
Như Tiểu Lam đột nhiên che miệng lại.
Làm sao đây... Vì sao lời này nghe qua như tri kỷ... Không tốt, nàng muốn cười ra tiếng.
Thanh Mặc Nhan kinh ngạc nhìn vật nhỏ đột nhiên gục đầu xuống bục ngồi của xe.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Đừng động vào ta... Để ta chết đi..." Dù cho che miệng, cũng không thể kiềm chế được ý cười của nàng.
Nguyên lai ở trong mắt hắn, nàng quan trọng đến thế, trời ạ, không ngừng loại cảm xúc đắc ý này lại được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.