Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 179: Tiểu vương gia, chúng ta là oan gia trời sinh sao?




Như Tiểu Lam tha thiết trông mong nhìn Lăng Tĩnh Tiêu, trước kia khi nàng ở bộ dáng bốn, năm tuổi, may ra đối phương còn có thể cõng nàng lên được.
Nhưng mà hiện tại, tiểu chính thái này lại lùn hơn nàng nhiều đến thế, quả thật cảm giác có chút tàn khốc.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đôi chân dài bị kéo lê trên mặt đất đã khiến nàng phải đỡ trán che mặt.
"Những bản lĩnh kia của bát điện hạ, là ngươi dạy?" Lăng Tĩnh Tiêu ẩn ẩn mở miệng.
Những lời này tựa như mũi tên, vèo một cái đâm phập vào người Như Tiểu Lam.
"Vu Phong Hoa... Hắn xảy ra chuyện gì?" Như Tiểu Lam chột dạ hỏi.
"Hắn làm mấy chuyện đó với ta, đều là do ngươi nói cho hắn?"
Vu Phong Hoa đã làm những gì? Trong lòng Như Tiểu Lam rơi lộp bộp, nàng thật sự không biết a.
Một mũi tên vô hình bắn lại đây, cắm lên đầu nàng.
Áp lực thật lớn.
Như Tiểu Lam rụt bả vai, nếu nói thật cho hắn biết, có phải hắn sẽ đưa nàng đi luân hồi luôn không?
Có chết cũng không được khai ra.
Lăng Tĩnh Tiêu liếc nhìn nàng: "Không muốn nói ra? Vậy quên đi... Ta còn có việc." Nói xong cất bước đi lên bậc thang.
"Ngươi đi rồi ta phải làm sao đây?" Như Tiểu Lam nước mắt lưng tròng: "Ngày đầu tiên đi học đã đến muộn, sẽ bị tiên sinh mắng a, ta không muốn làm Thanh Mặc Nhan mất mặt..."
Thấy bước chân Lăng Tĩnh Tiêu không có dấu hiệu dừng lại, Như Tiểu Lam âm thầm hạ quyết tâm.
Nàng chỉ có thể trông cậy vào hắn, nói thế nào cũng không được để hắn đi.
Nhìn xung quanh, nàng bò lên khối núi đá ven đường, túm lấy một cành cây...
Lăng Tĩnh Tiêu đang cất bước đi lên, chợt nghe thấy đám học sinh đi qua thấp giọng nghị luận.
"Sáng sớm đã có người tự sát ở đây..."
"Tuổi còn nhỏ như thế, chẳng lẽ là do học viện không chịu nhận nàng?"
"Ta thấy không giống, hẳn là vì quá ái mộ Tiêu tiên sinh nhưng không được đáp lại, nên mới tự tử ở đây đi."
Có quỷ mới tự tử vì tên Tiêu tiên sinh kia!
Như Tiểu Lam âm thầm cắn răng, còn không phải vì muốn làm Lăng Tĩnh Tiêu mềm lòng, đưa nàng lên núi sao.
Trong lòng nàng đang suy đoán Lăng Tĩnh Tiêu sẽ quay đầu lại, kết quả không may chân bị trượt, cổ nàng bị kẹp vào cành cây, rung rung một chút cành cây bật lên, hai chân nàng cách xa mặt đất.
Thiên a... Không phải đâu, ta cũng đâu muốn tự sát thật sự, sắp không thở được.
Lăng Tĩnh Tiêu nghe thấy học sinh xung quanh nghị luận liền quay đầu lại, chỉ thấy Như Tiểu Lam đang bị treo ở trên cây, đầu mắc vào cành cây, hai chân vung loạn.
Này thật đúng là...
Lăng Tĩnh Tiêu đầu đầy hắc tuyến xoay thân lại, nâng tay bắn một hạt châu ra, đánh gãy cành cây.
Như Tiểu Lam bùm một tiếng rơi xuống trên mặt đất.
Thiên a, vừa rồi chỉ có mắt cá chân đau, hiện tại đến ngay cả mông với cổ cũng đau.
Ô ô ô, Thanh Mặc Nhan, ngươi ở đâu, ta không muốn làm cái gì mà nằm vùng nữa, ta chỉ muốn làm một con mèo an tĩnh thôi.
"Chờ ở đây." Lăng Tĩnh Tiêu lạnh lùng nói, dứt lời xoay người rời đi.
Lần này Như Tiểu Lam học ngoan, thành thành thật thật ngồi chờ trên mặt đất.
Kết quả phải đợi đến gần nửa canh giờ.
Như Tiểu Lam đông lạnh run rẩy.
Cuối cùng cũng nhìn thấy Lăng Tĩnh Tiêu dẫn theo vị hồng y nam tử kia cùng với hai gã sai vặt đi xuống bậc thang.
"Chính là nàng?" Hồng y nam tử đi tới, cúi đầu nhìn Như Tiểu Lam, vẻ mặt ghét bỏ.
"Tiểu tăng còn có việc, nếu đồ vật đã đưa đến, vậy tiểu tăng xin phép được cáo từ." Lăng Tĩnh Tiêu chắp hai tay trước ngực, ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn Như Tiểu Lam, thong thả rời đi.
Như Tiểu Lam run rẩy ngồi dưới đất.
"Không đứng dậy được sao?" Tiêu tiên sinh gấp quạt xếp gõ vào lòng bàn tay.
"Đứng... Đứng... Đứng..." Miệng đã bị đông lạnh đến tê cứng.
"Đúng vậy, đứng lên." Tiêu tiên sinh gật gật đầu.
"Đứng... Đứng... Không dậy nổi..." Như Tiểu Lam hít nước mũi.
Hỏi câu vô nghĩa đó làm cái gì, nếu đổi lại là Thanh Mặc Nhan thì đã sớm ôm nàng lên rồi, người này như thế nào một chút tình thương cũng không có.
Theo bản năng, Như Tiểu Lam mở hai cánh tay ra, nhìn Tiêu tiên sinh bằng ánh mắt to vô tội: "Ôm ta lên."
Trầm mặc, tĩnh mịch...
Tiêu tiên sinh mặt không biểu cảm lùi về phía sau một bước: "Nha đầu lôi thôi như thế sẽ làm dơ y phục của ta." Hắn phân phó hai gã sai vặt bên người: "Nâng nàng lên."
Nói xong xoay người bước đi.
Quả nhiên là ông trời đùa bỡn mà.
Thời điểm Như Tiểu Lam bị hai gã sai vặt nâng đến đỉnh núi, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở nên trắng bệch, hắt hơi liên tục.
Quả nhiên không làm sẽ không phải chết, còn muốn nàng tới bảo hộ tên tiểu vương gia đáng ghét kia.
Nàng nghĩ như thế, miệng không khỏi nói thầm vài câu.
"Ta đâu cần ngươi đến bảo hộ." Giọng nam quen thuộc vang lên, dọa Như Tiểu Lam nhảy dựng.
Chỉ thấy thiếu niên buổi sáng ở dưới chân núi châm chọc nàng câu dẫn Tiêu tiên sinh đang ngồi ở bên người nàng.
"Sao lại là ngươi?"
"Ngươi là ai, tiểu vương lúc nào cần đến ngươi bảo hộ?" Thiếu niên khinh thường liếc nhìn nàng.
Như Tiểu Lam không nghe rõ hắn tự xưng "tiểu vương", hầm hừ nói: "Quản việc của ngươi đi, người ta phải bảo hộ là tiểu vương gia Vu Tĩnh Kỳ."
"Nga? Vu Tĩnh Kỳ hắn quen ngươi?"
"Không quen."
"Vậy sao ngươi phải bảo hộ hắn?"
Như Tiểu Lam cười hắc hắc: "Nói ra sợ sẽ hù chết ngươi, ta là hộ hoa sứ giả của hắn, quý nhân trong sinh mệnh hắn."
Thiếu niên kia ngơ ngác nhìn nàng, biểu cảm thật giống như muốn nói: Ngươi là người điên  đi.
Như Tiểu Lam cười hì hì, sao rồi, ngươi sợ sao?
Thấy thiếu niên ngốc ở nơi đó, Như Tiểu Lam cho rằng hắn đã bị chính mình dọa sợ, lại cảm thấy có chút áy náy.
Vừa rồi do nàng quá mức xúc động, không nên đem lời này nói ra, bất quá nhìn diện mạo hắn không giống với người xấu, hẳn sẽ không đem bí mật này nói ra đâu.
"Uy." Như Tiểu Lam vẫy tay ở trước mặt hắn: "Ta tên Như Tiểu Lam, còn ngươi tên gì?"
"Ta tên Vu Tĩnh Kỳ."
Vu... Tĩnh Kỳ!?
Sau khi mở to hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, Như Tiểu Lam đột nhiên kêu to ra tiếng: "Ngươi chính là Vu Tĩnh Kỳ!"
"Đúng là tiểu vương."
"Ngươi... Sao ngươi có thể là Vu Tĩnh Kỳ?" Như Tiểu Lam đỡ trán, mau cho gió thổi bay ta đi.
"Vì sao ta không thể là Vu Tĩnh Kỳ." Thiếu niên cười nhạo: "Ta thật không biết ngươi chính là quý nhân trong sinh mệnh của ta, có phải hay không câu dẫn Tiêu tiên sinh bất thành, nên muốn đánh chủ ý lên người tiểu vương."
Vu Tĩnh Kỳ gằn từng chữ một, ngạo nghễ nhìn nàng.
Miệng người này, thật đúng là đáng đánh đòn.
Trong lòng Như Tiểu Lam rõ ràng đang nổi lên một cỗ lửa giận, mở miệng ra là nói nàng câu dẫn nam nhân, hắn không có bằng chứng, dựa vào đâu nói ra mấy lời đả thương người.
Ngọn lửa càng cháy càng cao, Như Tiểu Lam có loại xúc động muốn đánh người!
Nhưng vị tiểu vương gia này vẫn không nhìn ra lửa giận, làm trò trước mặt nhiều học sinh như thế, vẫn cứ thao thao bất tuyệt.
"Còn nhỏ tuổi như thế mà đã muốn câu dẫn Tiêu tiên sinh của chúng ta?"
"Nàng cho rằng bản thân có bao nhiêu tư sắc?"
"Miệng còn hôi sữa, cũng không biết nàng là người phủ nào..."
"Xem một thân y phục của nàng... Đúng là không có quy củ."
Trên quần áo Như Tiểu Lam dính không ít bùn đất, tuy rằng nàng đã rửa qua, nhưng ở trong mắt những học sinh xuất thân từ cao môn phủ đệ này, đây là thứ tượng trưng cho thân phận, cho nên ai cũng tỏ ra xem thường nàng.
Mọi người nghị luận sôi nổi, Như Tiểu Lam cảm thấy cả người đều không tốt.
Không ngờ người hủy diệt một đời thanh danh của nàng lại là tiểu vương gia nàng phải bảo hộ, Vu Tĩnh Kỳ.
"Ta... Ta liều mạng với ngươi!"
Như Tiểu Lam oa một tiếng khóc lớn, đồng thời lao về phía Vu Tĩnh Kỳ, cắn thật mạnh lên cánh tay hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.