Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 202: Hiện thực tàn khốc dưới bầu trời đêm




Huyền Ngọc một lần nữa dẫn người đi điều tra học viện, lúc này đây, mục tiêu bọn họ đặt ở trong viện học viện.
Mỗi chỗ trong viện đều phải cẩn thận xem xét một phen.
Thanh Mặc Nhan phái ra vài người, làm một chút món ăn đơn giản trong nhà ăn, mọi người ăn qua loa một ít.
"Như Tiểu Lam, ta phát hiện ra vài thứ, ngươi có thể cùng ta đi xem một chút không." Không biết từ bao giờ Vu Tĩnh Kỳ đã xuất hiện sau lưng Như Tiểu Lam, thần sắc tựa hồ có chút sầu lo.
"Ngươi phát hiện cái gì?" Như Tiểu Lam hiếu kỳ nói.
"Ngươi trước đừng để lộ ra, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện." Vu Tĩnh Kỳ ném xuống một câu. Trực tiếp bước ra bên ngoài trước.
Như Tiểu Lam suy nghĩ một chút, thế là cũng đi theo ra, gần ra đến cửa thì nàng quay đầu liếc nhìn Thanh Mặc Nhan một cái. Thanh Mặc Nhan đang cùng người nói chuyện, hoàn toàn không chú ý tới nàng rời đi.
Ban đêm gió trên đỉnh núi rất lớn, thổi tung bay quần áo của hai người.
Trên người Vu Tĩnh Kỳ khoác một kiện áo choàng dày. Hắn nhìn thấy trên người Như Tiểu Lam chỉ mặc một cái áo đơn, vì thế duỗi tay cởi dây lưng áo choàng ra.
"Không cần đâu, ngươi nói nhanh chút chúng ta còn phải trở về." Như Tiểu Lam rụt bả vai.
"Ta phât hiện trong vườn Thanh Đô tiên sinh có mấy thứ kỳ quái. Có điểm giống với pháp trận mà ngươi nói."
"Thật sự?" Như Tiểu Lam quá đỗi vui mừng: "Ta phải đi nói cho Thanh Mặc Nhan biết."
Nàng vừa mới xoay người, chợt thấy tay bị người kéo lại.
Vu Tĩnh Kỳ gắt gao nắm lấy cổ tay nàng, thần sắc nơi đáy mắt đen tối không rõ: "Ngươi có thể trước đừng nói cho người khác biết không, Thanh Đô tiên sinh đối với ta rất tốt, ta chỉ là hoài nghi... Nếu ta nghĩ sai rồi, hắn nhất định sẽ trách ta, cho nên ngươi trước có thể hay không cùng ta đi nhìn qua một chút."
Như Tiểu Lam suy nghĩ, cảm thấy hắn nói cũng có lý.
Vị Thanh Đô tiên sinh kia nhìn như thanh dật đạm mạc, nhưng nàng vẫn cảm thấy từ trong xương cốt người này lộ ra một cỗ tà ý khó hiểu.
"Thanh Đô tiên sinh có thể phát hiện ra chúng ta hay không?" Như Tiểu Lam hỏi.
"Sẽ không, Thanh Mặc Nhan vừa phái người đi đưa cơm chiều cho Thanh Đô tiên sinh, lúc này hắn hẳn là đang ở trong phòng mình dùng cơm đi."
Hai người rời khỏi nhà ăn, thừa dịp bóng đêm đi đến Tàng thư lâu.
Sau thư lâu có một cái vườn nhỏ, cảnh vật ở đây không giống với những vườn khác trong học viện. Nơi này giống như vườn rau nhà nông, chẳng qua hiện tại là mùa đông, đất đai đều như bị đông cứng, cái gì cũng không còn lưu lại.
Vu Tĩnh Kỳ mở cửa rào vườn rau ra, mang theo Như Tiểu Lam bước vào bên trong vườn.
Dù cho không có đèn đuốc chiếu sáng, đôi mắt Như Tiểu Lam vẫn như cũ có thể thấy rõ ràng đất trong vườn bị hỗn tạp với rất nhiều mảnh xương cá.
"Tất cả cá Thanh Đô tiên sinh câu lên, sau khi chết đều ném tới nơi này?" Như Tiểu Lam hỏi.
Vu Tĩnh Kỳ đi ở phía trước, nghe được câu này liền quay đầu nhìn qua nàng.
Như Tiểu Lam vì để đuổi kịp bước chân của hắn, chỉ có thể chạy chậm, theo mỗi bước chạy của nàng, làn váy nhẹ nhàng tung bay như một con bươm bướm đang bay múa, lộ ra giày thêu khéo léo bên dưới.
"Hình như là vậy." Vu Tĩnh Kỳ cảm thấy một màn này dị thường chói mắt. Trong lúc tối đen như mực vốn dĩ hắn nên nắm tay nàng, ở thời điểm nàng sợ hãi ôm qua bả vai đối phương, trở thành cảng tránh gió khiến nàng yên tâm nhất.
Nhưng hiện thực trước mắt lại là. Như Tiểu Lam đối với đêm đen lại không hề sợ hãi, ngược lại so với hắn còn muốn rõ ràng hơn, quan sát vô cùng cẩn thận con đường dưới chân.
Lẽ ra dưới hoàn cảnh như thế, ngay cả hắn cũng không nhìn thấy dưới đất lộ ra những mảnh xương cá, nàng lại liếc mắt một cái đã thấy được.
"Như Tiểu Lam, ngươi nói xem ta nên làm gì với ngươi mới tốt đây." Trong bóng đêm, ngữ khí Vu Tĩnh Kỳ tựa như sắp kết băng, lạnh lùng mà vô tình.
"Cái gì mà làm gì mới tốt?" Như Tiểu Lam hoàn toàn không cảm nhận được cảm xúc di thường của đối phương.
"Ngươi thật sự thích Thanh Mặc Nhan sao?"
"Thích a."
Trả lời nhanh như vậy, làm Vu Tĩnh Kỳ trở tay không kịp.
"Thanh Mặc Nhan hắn... Đến tột cùng có chỗ nào đáng giá để cho ngươi thích."
Như Tiểu Lam nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Kỳ thực ta cũng không biết."
"Cho nên ngươi liền đem thân thể chính mình cho hắn?"
Như Tiểu Lam lập tức bị nước miếng chính mình làm sặc.
Đây là cái quỷ gì, như thế nào đột nhiên lại nói tới chuyện này.
"Ta nói... Chúng ta tới tìm kiếm pháp trận. Ngươi có thể nói đến việc khác hay không."
Vu Tĩnh Kỳ tiếp tục đi về phía trước: "Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, phải để ý, đừng bị người ta lừa, Đại lý tự Thiếu khanh cũng không phải là nhân vật bình thường, lấy thân phận của hắn muốn dạng nữ nhân nào mà không có, lại cố tình thích một tiểu nha đầu như ngươi? Đừng có nằm mơ."
Như Tiểu Lam thở dài trong lòng, lại tới nữa, thuyền nhỏ của bọn họ lại sắp lật.
"Không danh không phận lưu lại bên người hắn. Cuối cùng cái gì ngươi cũng không chiếm được." Vu Tĩnh Kỳ cảnh cáo nói.
"Ta vốn dĩ cũng không muốn cái gì..." Như Tiểu Lam nói thầm.
"Chẳng lẽ ngươi muốn gả cho hắn, lấy cái danh phận chính thức?"
"Hắn nói, hắn sẽ cưới ta."
"Ngươi tin?"
"Vì sao không tin?"
Vu Tĩnh Kỳ cười nhạo: "Ngươi hoàn toàn không có thân phận, lại không có thế lực gia tộc, ta không tin Thiếu khanh sẽ cưới ngươi. Nạp ngươi làm tiểu thiếp cũng không sai biệt lắm."
Như Tiểu Lam bĩu môi, nàng mới lười giải thích với hắn về quan hệ bên trong của bọn họ.
Tuy rằng nàng không có thân phận cùng thế lực gia tộc, nhưng sự tồn tại của nàng không ai có thể thay thế được.
Không có nàng, chỉ sợ Thanh Mặc Nhan còn chưa tìm đủ dược liệu giải cổ độc thì đã...
Không thấy nàng phản bác, Vu Tĩnh Kỳ kinh ngạc lần nữa quay đầu nhìn nàng.
Ánh trăng lộ ra qua những tầng mây, chiếu sáng thân ảnh bọn họ.
Như Tiểu Lam đột nhiên dừng bước chân.
Dưới ánh trăng, nàng thấy được xung quanh chớp động nhiều điểm ngân quang.
Một, hai, ba... Tổng cộng có năm điểm sáng, không phải tám.
"Ngươi nói cái này chính là pháp trận... Hình như không đúng a." Nàng suy nghĩ.
Đúng lúc này, Vu Tĩnh Kỳ đột nhiên lui nhanh về phía sau hai bước. Rút một lá bùa từ trong tay áo ra, kẹp ở đầu ngón tay.
Như Tiểu Lam kinh sợ.
Lá bùa màu đen, ở dưới ánh trăng nhàn nhạt tản ra hơi thở huyết tinh.
"Vu Tĩnh Kỳ!" Như Tiểu Lam quát to một tiếng, muốn bổ nhào qua cướp đi lá bùa trên tay hắn.
Nhưng mà, lá bùa trên đầu ngón tay Vu Tĩnh Kỳ không lửa tự cháy, chỉ một thoáng hóa thành hư ảo.
Năm điểm sáng quay quanh Như Tiểu Lam đồng thời phóng ra ánh sáng chói mắt, tuy rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng thứ ánh sáng mạnh này vẫn khiến Như Tiểu Lam phải nhắm hai mắt lại.
Sau ánh sáng, một bức tường vô hình xuất hiện ở trước mặt Như Tiểu Lam.
Tựa như khối thủy tinh, Như Tiểu Lam duỗi tay chỉ có thể sờ được bức tường lạnh băng.
"Ngươi ngoan ngoãn đợi ở trong này, chờ ta làm xong mọi chuyện, đến lúc đó sẽ thả ngươi ra." Vu Tĩnh Kỳ chậm rãi đi tới. Lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng, thần thái kia giống như một người hoàn toàn xa lạ.
Cách bức tường trong suốt được hình thành từ pháp trận, Như Tiểu Lam nghiêm túc nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt đối phương.
"Vu Tĩnh Kỳ, lúc trước ngươi trúng độc chú, kỳ thực là chính ngươi tự hạ đi."
"Đúng." Vu Tĩnh Kỳ lộ ra mỉm cười châm chọc: "Vì để sống sót, ta chỉ có thể làm như vậy, bởi vì ta không muốn chết."
"Không ai muốn ngươi chết cả."
"Không... Như Tiểu Lam ngươi không hiểu." Vu Tĩnh Kỳ lẳng lặng nhìn lên bầu trời đêm: "Bất quá rất nhanh, ta sẽ đem trừ bỏ những con người nguy hiểm đó, nơi này rất an toàn, hơn nữa cho dù có người đến bọn họ cũng không thể nhìn thấy ngươi, ngươi cứ an tâm chờ ở đây đi, đến lúc đó ta sẽ tự mình tới thả ngươi ra."
"Vu Tĩnh Kỳ... Ngươi muốn làm cái gì!" Nhìn Vu Tĩnh Kỳ sắp đi, Như Tiểu Lam vội vàng kêu lên.
"Ban đêm đẹp như thế, đương nhiên là thời điểm thích hợp nhất để dâng lên máu tươi cùng sinh mạng cho chú sát." Vu Tĩnh Kỳ nhìn chăm chú vào ánh mắt Như Tiểu Lam, tươi cười ôn nhu vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.