Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 370: Thớt đồ ăn cứ thế mà biến mất, mèo tham ăn quên phiền não trong chớp mắt




Như Tiểu Lam nhìn món ăn đen thui trước mặt, đáy mắt toàn là tuyệt vọng.
"Thanh Mặc Nhan..." Nàng giương mắt ai oán nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan đang cúi đầu xử lý công vụ, bận đến mức không nhấc đầu lên được.
"Chuyện gì?"
"Các chàng vẫn luôn... ăn cái này sao?"
"Ân."
Như Tiểu Lam dùng đũa kẹp một khối to cứng lên, để ở trước mắt ngắm nghía.
"Vì sao mỗi món ăn đều có cái này a."
"Không biết." Thanh Mặc Nhan đem hồ sơ đã viết xong đặt sang một bên, chờ Lục sự Cố tiên sinh tiến vào thu đi.
"Thanh Mặc Nhan, chàng không đói bụng sao?" Như Tiểu Lam yếu ớt hỏi một câu, bụng nàng đã sớm đói đến mức kêu phản kháng, nhưng mà đối với món ăn kì dị như thế này, nàng thật sự không thể bỏ vào miệng được.
"Còn tốt." Thanh Mặc Nhan một lần nữa lấy một chồng hồ sơ ra, lại bắt đầu múa bút thành văn.
Như Tiểu Lam rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đặt đũa xuống, xoay người đi ra hướng ngoài cửa.
"Đi đâu?" Thanh Mặc Nhan gọi nàng lại.
"Ta... ta muốn đi xem Thất Hoa..." Như Tiểu Lam lẩm bẩm.
"Nga, nhớ mang theo Huyền Ngọc đi cùng." Thanh Mặc Nhan dặn dò nói.
Dù cho nơi này là Đại lý tự, Thanh Mặc Nhan cũng không yên tâm để nàng đi một mình ra ngoài.
Nàng chính là sao gây họa, vừa rời khỏi tầm mắt hắn một cái đã thấy có chuyện, hắn như thế nào có thể yên tâm được.
Huyền Ngọc cũng biết điều này, đi theo Như Tiểu Lam ra khỏi thư phòng Thanh Mặc Nhan.
"Quận chúa muốn đi đâu?" Huyền Ngọc hỏi.
"Nhà bếp!" Như Tiểu Lam giơ chân lên chạy.
Nàng muốn đi nhà bếp tìm chút gì đó lót dạ.
Nhà bếp bận rộn đến ngất trời, trong viện có vài ngục tốt đang đứng, trên tay cầm theo thùng gỗ đứng ở nơi đó chờ lãnh đồ ăn.
"Thật là mệt chết người, đột nhiên có thêm nhiều miệng người như vậy, khi nào thì mới kết thúc đây..." Một ngục tốt oán giận.
"Nhịn chút đi, bên trên rất nhanh sẽ định án, đến lúc đó tất cả bị kéo đi hành hình, chúng ta cũng sẽ nhàn hạ hơn."
Như Tiểu Lam từ nơi xa đi vòng qua, tò mò hỏi Huyền Ngọc: "Gần đây đại lao lại có thêm không ít phạm nhân?"
"Vâng, gia tộc mẫu phi Ngũ hoàng tử bị Hoàng thượng hạ chỉ tịch thu tài sản chém hết cả nhà, hiện tại đều đang bị nhốt ở đại lao đâu." Huyền Ngọc trả lời.
Như Tiểu Lam lắp bắp kinh hãi.
Từ xưa vô tình nhất là bậc đế vương.
Tâm tư Hoàng thượng thật đúng là khó đoán, hôm nay còn yên ổn bình thường, ngày mai liền có khả năng bị biến thành tù nhân.
Nói đến nói đi, đều chỉ là một câu nói của Hoàng thượng.
Như Tiểu Lam âm thầm líu lưỡi: "Toàn tộc bị tịch thu tài sản chém hết cả nhà, bọn họ phạm phải tội gì?"
"Cái này... liền phải xem ý tứ của Hoàng thượng."  Huyền Ngọc nói: "Những việc này quận chúa không cần lo lắng, có Thế tử ở đây, sẽ không xảy ra sai lầm."
Như Tiểu Lam suy nghĩ, cảm thấy Huyền Ngọc nói cũng có lý.
Những việc này nàng sao có thể hiểu rõ được.
Một mùi hương đồ ăn truyền đến, trong nhà bếp vang lên thanh âm chặt thịt.
"Có bánh bao ăn." Ánh mắt Như Tiểu Lam sáng lên, bay nhanh vào nhà bếp.
Có một đầu bếp đang ngồi nhóm lửa, còn có hai người đang làm nhân bánh.
Như Tiểu Lam cảm động đến rớt nước mắt, cuối cùng cũng có bánh bao thịt để ăn.
"Các ngươi tay chân quá chậm, để đó cho ta." Đúng lúc này, Thất Hoa không biết từ nơi nào xông ra.
Không khí trong bếp lập tức trở nên cực kỳ khẩn trương.
Nhóm đầu bếp cười nịnh nọt: "Không... không cần, Thất tỷ, những việc này chúng ta làm được."
Thất Hoa không cho bày giải, vén tay áo lên tiến đến cầm thanh dao phay.
"Này sao được, nghĩa phụ ta không có ở đây, ta còn nợ Thiếu khanh đại nhân ân tình, đâu thể nào ăn ở miễn phí, ta tới giúp đỡ chặt thịt cũng được, các ngươi sức lực quá yếu, còn không bằng để ta làm đi."
Nói xong Thất Hoa lại xách thêm một thanh dao phay qua.
Nhóm người làm đồng thời lui về phía sau một bước.
Chỉ thấy hai tay Thất Hoa tung bay trên dưới, hai thanh dao phay chém nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh.
"Thật là lợi hại!" Như Tiểu Lam kìm lòng không được khen một câu.
Huyền Ngọc co rút khóe miệng.
Là rất lợi hại mới đúng, đến ngay cả hắn cũng phải thừa nhận đao pháp Thất Hoa rất tinh chuẩn, hữu lực.
Nhưng mà... cũng quá hữu lực rồi đi!
Một lát sau Thất Hoa băm nhân thịt xong, tiêu sái vỗ vỗ tay, xoay người rời đi.
Tất cả mọi người đều trầm mặc đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm số nhân thịt kia.
"Làm sao vậy, bọn họ đang nhìn cái gì?" Như Tiểu Lam hỏi Huyền Ngọc.
"Thớt..."
"Cái gì thớt?"
"Thớt không thấy đâu."
"A!" Như Tiểu Lam lúc này mới chú ý tới, tuy nhân thịt đã được băm xong, nhưng mà ở nơi đó, cái thớt nằm phía dưới đã biến đâu mất.
Đám người làm vẻ mặt đau khổ tiến lên, có người từ trong nhân thịt lất ra một khối nhỏ, cầm lên xem kỹ.
"Khối gỗ hôm nay đã nhỏ hơn chút."
"Đây đã là cái thớt cuối cùng trong nhà bếp chúng ta a."
"Không thể để tiếp tục như vậy được..."
"Ngàn Thừa lão gia tử, ngài mau trở về đi, chúng ta sắp không chịu nổi nữa..."
Mấy tên người làm ôm nhau khóc.
Như Tiểu Lam cùng Huyền Ngọc hai người như hóa đá đứng ở một góc nhìn.
Hóa ra... đao pháp Thất Hoa quá mức lợi hại, mỗi lần băm thái, đến ngay cả cái thớt cũng bị cắt nát theo.
Xem ra hôm nay không có bánh bao thịt để ăn rồi.
Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu toàn là mây đen.
A a a... rất hoài niệm đồ ăn bình thường a... những ngày Thất Hoa vào bếp, bao giờ mới kết thúc đây!
Dọc theo đường đi, Như Tiểu Lam tựa như người mất hồn, thẳng đến khi về thư phòng Thanh Mặc Nhan, nàng đột nhiên ngửi được mùi hương rượu quế nồng đậm.
"Là tôm say rượu!" Như Tiểu Lam đẩy cửa chạy vào, suýt nữa đụng ngã một người.
"Ai, Tiểu Lam." Trường Hận che ngực bất đắc dĩ thở dài.
"Trường Hận? Sao ngươi lại ở đây." Tầm mắt Như Tiểu Lam rơi xuống trên bàn, nơi đó có đặt một hộp đồ ăn: "Ngươi sẽ không phải là tới để đoạt đồ ăn đi!" Nhanh chóng tiến lên bảo vệ hộp đồ ăn.
Trường Hận chỉ có thể cười khổ.
Thanh Mặc Nhan nghiêm mặt nói: "Nàng là tới chẩn bệnh cho mẫu phi Ngũ hoàng tử."
Như Tiểu Lam thấy không có ai muốn cướp đồ ăn của nàng, lúc này mới buông lỏng cảnh giác.
"Mẫu phi Vu Nguyên Quân bị bệnh?"
Trường Hận gật gật đầu, Hoàng phi nũng nịu đột nhiên bị nhốt vào đại lao, làm sao có thể thích ứng được.
"Ta còn cho rằng Hoàng thượng sẽ nhốt nàng vào lãnh cung." Trường Hận thở dài.
Thanh Mặc Nhan nhẹ nhàng lắc đầu: "Lần này Hoàng thượng sợ là đã quyết tâm, một lòng muốn diệt trừ thế lực này ở trong cung, dù cho cuối cùng là tội danh gì... hắn là quân, ta là thần, chỉ cần làm theo thánh ý là được."
"Ta hiểu." Trường Hận đáp, xoay người muốn đi, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì hỏi: "Đúng rồi, Ngũ điện hạ ở nơi đó nghe nói nháo loạn ầm ĩ, hắn muốn được diện thánh, lại còn đâm đầu vào vách tường vài lần."
Như Tiểu Lam cả kinh.
Đâm vào vách tường... Vu Nguyên Quân là muốn lấy cái chết ra uy hiếp sao?
Chỉ tiếc, hiện tại hắn cũng bị nhốt trong nhà lao, chính là muốn gặp Hoàng thượng một lần cũng khó.
Thanh Mặc Nhan suy nghĩ một lát: "Ngươi sau khi đi gặp hắn, đem bệnh tình của mẫu phi hắn nói cho hắn nghe, hắn là người thông minh, lúc trước chuyện của tiểu vương gia hắn hẳn là cũng nghe nói qua, kết cục cuối cùng thế nào không cần chúng ta phải nói nữa, nếu không muốn đi theo vết xe đổ của tiểu vương gia thì bảo hắn yên tĩnh chút."
Trường Hận lĩnh mệnh, mang theo hòm thuốc đi đến đại lao.
Như Tiểu Lam cảm thấy thật đáng buồn cho vận mệnh những thành viên hoàng thất.
Nhưng mà khi nàng nhìn thấy Thanh Mặc Nhan rửa tay, tự tay lột tôm cho nàng ăn, tất cả những phiền muộn kia đều bị ném đi mất không thấy đâu.
Đây là cuộc sống nàng muốn, có ăn ngon, có chủ nhân soái khí chăm sóc... A không, là lão công.
Không lo ăn không lo mặc, nàng còn có gì phải bất mãn?
Nhìn Như Tiểu Lam ăn đến ngon lành, đáy mắt Thanh Mặc Nhan tràn đầy ý cười.
Quả nhiên là mèo tham ăn, chỉ cần có đồ ăn ngon, dù là phiền não gì cũng đều quên hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.