Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 51: Lẻn vào cửa hàng rối gỗ, tử vong đến gần




Như Tiểu Lam mang theo chó ngốc đi vào trong cửa hàng.
Trong viện im ắng, nếu không phải biết được Đại Lý Tự đã phái rất nhiều người vào đây, thì nàng cũng không thể tin được trong phòng này lại có thể cất giấu được nhiều người như vậy.
Ba gian phòng, tính sơ sơ chắc cũng đã có không dưới mấy trăm người không chống đỡ được mà chết ở trong đó.
Nhưng mà hiện tại trong phòng lại tĩnh lặng đến đáng sợ, Như Tiểu Lam đi đến chỗ cửa sổ ở phía dưới, cùng chó ngốc thò đầu qua, nhìn quanh trong phòng.
Trong phòng trống rỗng, đến một bóng người cũng không có.
Như Tiểu Lam cắn chặt móng vuốt, hết sức rối rắm.
Nàng cũng không có nghĩa vụ phải vào đó cứu người, nếu Thanh Mặc Nhan xảy ra chuyện, thì nàng sẽ được tự do.
Nhưng mà sự tình đã đến nước này, đột nhiên nàng lại phát hiện ra, trong lòng nàng rất sợ việc Thanh Mặc Nhan sẽ gặp phải chuyện không may.
Đi vào trong phòng, Như Tiểu Lam phóng nhẹ bước chân.
Trong phòng di động mùi vật liệu bằng gỗ, trên vách tường treo một loạt rối gỗ đã được chế tác xong, chỉ có điều bọn chúng đều không có đầu, có mỗi phần thân thể được chế tạo từ gỗ, không có một chút sinh khí nào.
Trên bàn, để không ít vật liệu gỗ, còn có một ít linh kiện trên thân thể rối gỗ, phân tán lung tung ở đó.
Lại đi vào bên trong, phòng trong bày đầy đầu rối gỗ được điêu khắc từ bạch ngọc, một đám đều mang theo gương mặt lạnh như băng.
Như Tiểu Lam không khỏi rùng mình một cái.
Oán khí quá nặng.
Không nghĩ tới ở nơi này nàng lại gặp được thuật nhiếp hồn.
Không ổn a.
Như Tiểu Lam do dự đứng lên.
Hiện tại trong tay nàng đến nửa điểm chuẩn bị cũng không có, tuy rằng ông nội đã dạy cho nàng không ít, nhưng mà hiện tại trên tay nàng không có gì cả, càng đừng nói đến lá bùa để thi pháp.
Nàng suy nghĩ một hồi, ánh mắt đột nhiên dừng ở trên người chó ngốc.
Đúng rồi!? Chó!
Khóe miệng Như Tiểu Lam lộ ra răng sữa nhỏ, hắc hắc hắc, chó ngốc, thành thật xin lỗi a.
Cửa hàng rối gỗ, hậu viện.
Sương mù màu xám vây quanh bốn phía, không có điểm cuối.
Đầu Thanh Mặc Nhan đau như muốn nứt ra, hắn dùng sức quơ quơ đầu, muốn kéo lại chút thanh tỉnh.
Trước mắt có bóng người lay động, bóng dáng đó có chút xa lạ.
Thanh Mặc Nhan nhắm chặt mắt lại, thời điểm mở mắt ra một lần nữa, tầm mắt đã rõ ràng hơn không ít.
"Thiếu Khanh đại nhân tỉnh rồi sao?" Một nam tử xa lạ xuất hiện ở trước mặt hắn.
Quay đầu nhìn, cả kinh khi thấy hai tay chính mình đang bị khóa lại.
Nam tử xa lạ trên người khoác kiện áo choàng cũ kỹ, mũ choàng đội lên trên đầu, gương mặt bị giấu ở trong đó.
"Thiếu Khanh đại nhân vẫn nên giữ sức cho tốt đi, một lúc nữa mặt trời sẽ xuống núi, nếu mà không chói ngươi lại, đến lúc đó cổ độc phát tác, thì sẽ gây ảnh hưởng đến ta a."
Thanh Mặc Nhan cố gắng nhớ lại mọi chuyện phát sinh lúc trước, sau khi hắn dẫn theo người đi vào bên trong cửa hàng rối gỗ, thì rất giống như là đang đi vào một mảnh sương mù, tìm mãi mà không thấy đường, cũng vô pháp tìm ra đường cũ để quay về.
Sau đó cũng không biết tại sao lại mất đi ý thức.
Cổ độc phát tác?
Nếu nói như thế hắn đã bị nhốt ở đây những hai ngày một đêm.
"Ngươi muốn gì?" Thanh âm Thanh Mặc Nhan có chút khàn hỏi.
Nam tử xa lạ cười khanh khách đứng dậy: "Trái tim của Thiếu Khanh đại nhân là trân phẩm khó mà có được, bị cổ trùng cắn nuốt nhiều năm như thế mà vẫn không chết... Nhất định có thể chế thành tác phẩm khiến ta hài lòng."
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan hơi co lại.
"Những con rối đó... Đều do ngươi tạo ra?"
Tầm mắt dần dần rõ ràng, nhìn xung quanh toàn là phụ kiện của rối gỗ.
Nam tử xa lạ cầm một con rối ở trên bàn lên, tinh tế vuốt ve mặt nó: "Chúng nó cũng không phải là món đồ chơi của trẻ con."
Trước ánh mắt kinh hãi của Thanh Mặc Nhan, nam tử buông con rối xuống, từ cái bình bên cạnh lấy ra một thứ máu chảy đầm đìa.
"Thiếu Khanh đại nhân có biết đây là cái gì không?"
Một cỗ mùi vị huyết tinh xông thẳng tới mũi.
Hàm răng Thanh Mặc Nhan nghiến lại.
Hắn đương nhiên biết đây là cái gì.
Trái tim, nó được móc ra từ trong thân thể người sống.
Nam tử không hề để ý đến máu tươi làm bẩn áo choàng hắn, hắn đưa đầu lưỡi ra, liếm vết máu ở trên tay.
"Chỉ cần có ngày sinh tháng đẻ nữa thôi, là hài tử đáng yêu của ta sẽ rất hoàn mỹ."
Hắn cẩn thận dè dặt đem thứ máu me kia bỏ vào trong thân thể rối gỗ, Thanh Mặc Nhan nhìn thấy hắn đang vẽ thứ gì đó rất kỳ quái lên trên người nó, ngay sau đó trên người rối gỗ hiện ra một đồ án màu đen, lướt qua trong giây lát.
"Khởi." Nam tử giật giật ngón tay nhẹ nhàng.
Con rối trên bàn ngồi dậy.
Thanh Mặc Nhan cả kinh.
Nam tử cười khanh khách ra tiếng, hắn cử động ngón tay không ngừng, con rối kia giống như đã được trao cho sinh mệnh, bắt đầu chuyển động linh hoạt.
"Không có già thì sẽ không có chết, không có sinh thì sẽ không có diệt, sinh mệnh như vậy tốt đẹp biết bao nhiêu, so với thân thể con người thì tốt hơn gấp trăm lần." Nam tử thở dài: "Hồng nhan rồi cũng sẽ già, tướng quân rồi cũng có lúc đến tuổi xế chiều, làm gì có sự hoàn mỹ tồn tại lâu dài."
Thanh Mặc Nhan mở miệng.
"Hoàn mỹ? Bất quá là do định nghĩa của mỗi người mà thôi."
Mấy lần hắn đã thử cởi gông xiềng ra, nhưng đều gặp thất bại.
Hắn không dám sử dụng nội lực, nhưng mà vào giờ khắc này hắn biết rõ ràng, nếu hắn không thể lập tức thoát ra khỏi đây, thì đợi đến khi cổ độc phát tác, hắn sẽ không còn một chút cơ hội nào để chạy thoát.
Nhưng mà nếu hắn sử dụng nội lực, thì cũng sẽ gây nên độc phát.
Thật đúng là họa vô đơn chí, trong lòng hắn cười khổ.
Điều duy nhất đáng để ăn mừng là lần này hắn đã không mang vật nhỏ theo.
Cũng không biết trong khoảng thời gian không có hắn, nó có gặp rắc rối gì hay không.
Đại khái hắn sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy vật nhỏ đi... Thanh Mặc Nhan thoáng thất thần.
Nam tử xa lạ điều khiển con rối đi đến trước mặt hắn: "Trái tim Thiếu Khanh đại nhân là trân phẩm khó gặp, ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ chế tạo ra một con rối hoàn mỹ nhất từ trước đến giờ."
Hắn giật giật ngón tay, rối gỗ dưới sự điều khiển của hắn cầm cây chủy thủ trên bàn lên.
"Thời gian cũng không sai biệt lắm a." Nam tử xa lạ thản nhiên nói.
Hắn vừa dứt lời, Thanh Mặc Nhan chỉ cảm thấy trong lòng truyền đến một trận đau nhức, tức thì toàn thân căng lên, con ngươi đen trắng rõ ràng bị bao trùm bởi một màu đỏ tươi.
Hắn lỗ lực khống chế hô hấp, trong tầm mắt màu đỏ, hắn nhìn thấy gương mặt cứng ngắc của con rối đang dần dần đến gần.
Đau nhức ở chỗ ngực không ngừng truyền đến, mỗi một lần đều như muốn phá vỡ làn da hắn, cắn hết máu thịt hắn.
"Muốn trái tim của ta?" Thanh Mặc Nhan nói ra từ kẽ răng.
Nam tử ngoài ý muốn nói: "Không nghĩ tới ngươi còn có sức lực để nói chuyện."
Gương mặt Thanh Mặc Nhan lộ ra vẻ tươi cười.
Hắn không sợ chết, bởi vì cái chết luôn ở rất gần hắn.
Thời điểm con rối đến gần, Thanh Mặc Nhan đột nhiên sử dụng nội lực, nội lực tăng vọt phá nát gông xiềng ở trên tay, tuy rằng hắn chỉ có một cánh tay khôi phục được sự tự do, nhưng mà chỉ cần như thế thôi cũng đã đủ giúp hắn nắm bắt được cơ hội.
Hắn giơ chân đạp ngã con rối, đồng thời tiếp được thanh chủy thủ ở giữa không trung.
Tất cả đều hoàn thành trong nháy mắt.
Thanh Mặc Nhan vung tay ném cây chủy thủ kia đi.
Bởi vì khoảng cách rất gần, nên chủy thủ chuẩn xác cắm vào giữa ngực nam tử xa lạ.
Trúng? Hay là... Không trúng?
Màu đỏ trong mắt Thanh Mặc Nhan càng nhiều thêm.
Hắn không thấy rõ cảnh vật trước mặt.
Bởi vì có liên quan đến việc sử dụng nội lực, khiến cho cổ độc trong người hắn tăng lên.
Đau đớn tựa như lưỡi dao sắc bén cắt đứt thân thể hắn, lặp đi lặp lại, khiến người ta không thể nào chịu đựng được.
Chết đi, cứ chết như vậy cũng rất tốt, hắn chịu đựng đủ rồi!
Thân thể Thanh Mặc Nhan buông lỏng, hắn mở to mắt ra, đồng tử không ngừng phóng lớn.
Loại đau đến tận cùng bắt đầu khuếch tán.
Tử vong đang đến gần...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.