Ta Ở Mạt Thế Mở Khách Sạn

Chương 19:




"Haizz.. Thật đáng tiếc, đáng tiếc." Thủy Dung rung đùi đắc ý cố định lại mông của tiểu gia hỏa, sau đó lại dùng cồn tiêu độc tiến hành tẩy rửa, đợi Etanol bốc hơi một lúc, chậm rãi đem nhiệt kế đẩy mạnh vào trong cơ thể của nó.
Tựa hồ là bị lạnh một chút, tiểu gia hỏa phản ứng hơi mạnh. Móng vuốt nhỏ cuộn lại, giống như chuẩn bị tỉnh.
Không được nha! Nhiệt kế mới bỏ vào thôi, phải để tầm vài phút mới có thể lấy ra!
Thủy Dung dùng tay gãi gãi nhẹ nhàng ở phần lưng của nó, động vật họ mèo này, nếu người nào chưa thân thuộc với nó, tốt nhất đừng đụng phần bụng, như vậy sẽ làm mèo càng thêm khẩn trương.
Tựa hồ là quen được vuốt ve ở nơi đó, hạ thân của mèo được Thủy Dung vuốt ve từ từ thả lỏng, móng vuốt nhỏ cũng thả lỏng.
Thủy Dung nhìn chằm chằm đồng hồ ở cánh tay tính toán thời gian, cô rất muốn dùng khăn ướt lau phần thịt lót, nhưng lại lo lắng thịt lót mẫn cảm gặp lạnh sẽ làm nó lập tức tỉnh lại, như vậy sẽ trở nên phiền toái.
Đợi trong vòng ba phút, Thủy Dung đem nhiệt kế lấy ra nhìn. Là 38, 5 độ, độ ấm ở giữa 38 đến 39 độ thì là phạm vi bình thường.
Tiểu gia hỏa không có phát sốt, Thủy Dung nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng rất nhanh, cô liền phát hiện mình thả lỏng có phần quá sớm.
Cô vừa nhấc đầu, liền đối mặt với một đôi mắt lưu li đen trong trẻo, giống như đêm tối vô biên, trong màn đêm đen điểm xuyến ánh sao, vô cùng đẹp.
"Nha! Tiểu gia hỏa mày tỉnh rồi hả?" Thủy Dung không thấy được đáy mắt tiểu gia hỏa chợt lóe lên tia ngượng ngùng, cô chỉ chú ý tới bộ dáng đáng yêu khi tiểu gia hỏa mở to mắt.
Tiểu gia hỏa trên đầu mang vòng Elizabeth nhìn qua so với nửa thân mình đều lớn, Thủy Dung lại ngơ ngác không nói gì giống như gặp chuyện gì đả kích, toàn thân tang đến giống như liền phải tận thế.
A.. T𝐫uуện chính ở { T𝐫𝗨𝗺𝙩𝐫 uуện.ⅴn }
Hiện tại cũng coi là tận thế, bất quá tốt hơn tận thế một chút, ít nhất con người có thể tồn tại, địa cầu cũng còn sống.
"Đói bụng không?" Thủy Dung chọc chọc tiểu gia hỏa vẫn không nhúc nhích thân mình, cố ý tránh không chạm vào mông nhỏ của nó, nếu không thân với mèo, mông cũng đồng dạng là vùng cấm.
Mèo nhỏ tuổi này là uống sữa dê, cô chú ý tới tiểu gia hỏa tựa hồ là đã trường tề, tuy rằng vẫn là một ít răng sữa nhỏ, nhưng nếu dùng bánh, cũng có thể ăn.
Thủy Dung mặc áo còn nhỏ của Sơn Trúc cho tiểu gia hỏa hoàn toàn không giãy giụa, sau đó lại cầm cái chén khi Sơn Trúc còn nhỏ dùng đổ chút bột sữa dê, lại ném vào đó một xíu bánh, bưng tới máy lọc nước tự động rót chút nước ấm.
Cảm ơn thời điểm bảy tháng trước không chỉ mua thức ăn cho mèo, Sơn Trúc tuy rằng ít khi uống sữa dê với nãi bánh, nhưng ngẫu nhiên vẫn thèm.
Cho nên trong phòng mèo cũng còn dư một vại bột sữa dê Khai Phong, hai túi một cân nãi bánh. Vại bột sữa dê này là 400 khắc, cùng với nãi bánh, ước chừng có thể ăn một đoạn thời gian. Đến khi sữa dê cùng nãi bánh hết, tiểu gia hỏa sợ là phải ăn thức ăn cho mèo của Sơn Trúc.
Bất quá không sao, hiện tại có thương thành hệ thống. Tuy rằng chỉ có thể dùng để mua nguyên liệu làm cơm sáng, nhưng Thủy Dung tin tưởng không bao lâu nữa nhà trọ nhất định còn có thể thăng cấp, khi đó thương thành hệ thống sẽ có thay đổi.
Thấy sữa dê hơi nóng, Thủy Dung liền lấy cái tăm bông khử khuẩn khuấy sữa dê, nhẹ nhàng thổi vài cái chờ lạnh.
"U! Chủ tiệm đang làm gì thế?" Âm thanh nữ trong trẻo vang toàn bộ nhà trọ, Thủy Dung ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nữ sinh tóc ngắn bộ dáng rộng rãi hào phóng trên người đeo dây chuyền màu trắng, bên ngoài mặc một áo sơ mi ô vuông, bên dưới quần chín phần giống cao bồi, có vẻ thanh xuân lại xinh đẹp.
Thủy Dung nhớ lại bộ dáng của nữ sinh ngày hôm qua, trong lúc nhất thời không nhận ra.
Đây vẫn là tiểu hắc nữu ngày hôm qua? Tuy rằng đôi mắt to, nhưng nữ sinh lại có làn da màu đen?
Đợi nữ sinh đến gần chút, Thủy Dung lúc này mới bùng tỉnh đại ngộ.
Nguyên do là cô gái trang điểm, lúc này mới có vẻ thực trắng. Nhưng chỉ trắng mỗi khuôn mặt.
Tựa hồ do đồ trang điểm trân quý, không dùng được cho phần cổ cùng tai, hiện tại là cổ đen mặt trắng. Phần mặt âm dương như vậy, Thủy Dung cảm thấy không bằng không dùng, để như cũ tự nhiên hơn.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
Đối phương nhiệt tình chào hỏi, Thủy Dung không thể không phản ứng.
Cô cũng liền cười nói, "Ở bên ngoài nhặt được một con mèo, bị thương một chút, tôi pha cho nó ít sữa dê uống."
"Bây giờ người không có đủ no, chủ tiệm cư nhiên còn có lòng nhân từ cho súc sinh ăn sao?"
Nữ sinh còn chưa kịp nói với Thủy Dung, phía sau liền vang lên một âm thanh nữ âm dương quái khí lại ác ý mười phần.
Âm thanh này lộ ra ghen ghét cùng khinh thường, chanh chua khắc nghiệt làm Thủy Dung cùng Trần Viện Viện đều nhăn mày lại.
Thủy Dung ngưng cười, không nhẹ không nặng liếc Dương Sắt Sắt toàn thân kín mít.
"Đây là cửa hàng của tôi, đồ vật là đồ vật của tôi, tôi cho ai uống thì cho, người khác.. Không quản được!"
Thủy Dung có tính cách phức tạp, cô có thể hiền, cứu người đến mất mạng quên mình thì chuyện này cô đã làm, nhưng nếu có người có ác ý, nói xấu cô, Thủy Dung cũng sẽ phản kích.
Vào lúc yếu thế, Thủy Dung có thể không thoái nhượng mà phản kích, mà hiện tại ở nhà trọ của cô, cô chính là địa đầu xà.
Cường long còn không áp được địa đầu xà, huống chi đây lại là con giun.
Hệ thống đã nói qua, ở nơi này tiệm của cô chính là nơi lợi hại nhất, không ai có thể xúc phạm đến cô, bàn tay vàng lớn như vậy, cô có lý do gì để sợ?
"Cô!" Dương Sắt Sắt tức giận muốn chết, đêm qua cô đã hỏi thanh niên ngốc, hắn nói chủ tiệm cũng là người bình thường, trên người không có dị năng dao động, cũng không có bất kì đặc thù của dị hóa nào, đều cùng là người thường, vì sao cô ta lại có thể ở nơi lưu đày này mở cửa hàng không thiếu ăn thiếu uống tự tại như vậy, mà cô lại ủy khuất sớm chiều ở chung với nam nhân xấu như vậy?
Dương Sắt Sắt cảm thấy, nếu cô cũng có thể có được một cửa hàng. Khẳng định cô không cần tìm người che chở, mà chính mình trực tiếp nhìn thấy ai thuận mắt thì mở cửa cho họ.
Cho nên Dương Sắt Sắt ghen ghét Thủy Dung, cũng ghen ghét Trần Viện Viện có bạn trai vừa đẹp vừa có thực lực.
Chỉ là sức chiến đấu của cô như cọng bún chỉ bằng 5, mà đêm qua thái độ của thanh niên ngốc chợt thay đổi, không còn đối xử ân cần như trước.
Đồ vật không có được chính là tốt nhất, cũng là vì lý do này mà Dương Sắt Sắt mới luôn đi theo thanh niên ngốc ở trong phòng thành thật.
"Đây là đồ vật của chủ tiệm, cô ấy muốn cho ai thì cho.." Trần Viện Viện cũng chướng mắt bộ dáng âm dương quái khí của Dương Sắt Sắt, cô cùng đối phương cũng chỉ quen một chút. Ngày thường đều là đối phương dính theo, chính mình thì theo lễ phép không phải không thèm nhìn, nhưng nói đến có cảm tình gì, thì không đến mức.
"Hừ!" Dương Sắt Sắt cũng chỉ là đang tức muốn tìm người xả giận, nhưng Trần Viện Viện là dị năng giả cô chọc không nổi. Vốn thấy chủ tiệm tính tình hiền hòa muốn tìm cảm giác ưu việt, nhưng lại không nghĩ tới đối phương chỉ là nhìn thì hiền, kỳ thật là một con nhím.
Trần Viện Viện không thèm để ý đến Dương Sắt Sắt, chính mình lộc cộc bước từ thang lầu đi xuống, nhìn mèo đang nhắm mắt lại, không biết là ngủ hay đang ở trạng thái hôn mê, nói một tiếng.
"Chủ tiệm vận khí không tồi, tiểu gia hỏa cũng có vận khí không tồi, sau mạt thế cũng không phải dị thú nào sinh con ra cũng đều là dị thú, tôi nghe nói thú có chút biến dị sẽ sinh ra động vật bình thường, khá giống với những động vật trước mạt thế, tính công kích không mạnh thực lực tương đối yếu. Cho nên thú con không có biến dị sẽ bị thú mẹ vứt bỏ, xem ra tiểu gia hỏa này tám phần là bị chính thú mẹ vứt bỏ, mới được chủ tiệm nhặt về."
Nơi lưu đày này số lượng biến dị vô cùng khổng lồ, tạo thành một hệ thống sinh vật, tang thi ăn người, cũng ăn biến dị thú, ăn thực vật biến dị. Mặt khác biến dị thú cùng thực vật biến dị cũng sẽ hấp thu tinh hạch tang thi, đồng nghĩa có được năng lượng.
Đương nhiên rồi, đối với tang thi mà nói thì máu của nhân loại càng có lực hấp dẫn, cho nên đến nơi lưu đày này con người muốn có được tiền tài đồng thời cũng gặp nguy hiểm gấp bội.
Theo như lời Trần Viện Viện, khá giống với suy nghĩ của Thủy Dung. Thủy Dung thích chó mèo, chỉ là lúc trước cô còn phải đi học, nuôi một Sơn Trúc đã rất khó khăn, vẫn là thời điểm nhàn rỗi mới dám nuôi, nếu như lúc trước nuôi thêm một con nữa, thời gian thì không thành vấn đề, chỉ là tiền không đủ.
Mà hiện tại, có tiền cũng không dùng được. Cho nên ông trời không cho cô cơ hội chuẩn bị tâm lý mà ban xuống một tiểu khả ái, Thủy Dung chỉ cảm thấy kinh hỉ.
"Ha ha ha, tôi cũng nghĩ như vậy. Quý khách sao dậy sớm thế?" Cô còn tưởng rằng thật vất vả mới có nơi thoải mái để ngủ, mọi người hẳn phải ngủ thật tốt buổi sáng khẳng định không dậy, lại không nghĩ rằng đều đã tỉnh.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
Trần Viện Viện cười một cái, nhắm mắt lại hít thật sâu. "Thật thơm! Thơm như vậy, chúng tôi sao còn có thể tiếp tục ngủ, tối hôm qua chủ tiệm không phải dặn dò chúng tôi sao? 6 giờ đến 9 giờ có bữa sáng, hiện tại vừa lúc là 8 giờ rưỡi, chúng tôi ăn cơm cũng thích hợp.
Cô vừa nói như vậy, Thủy Dung cũng bừng tỉnh đại ngộ.Nhìn đồng hồ, thời gian hiển thị là 8 giờ rưỡi. A! Xử lý miệng vết thương của mèo mất thời gian như vậy?
Hơn nữa..
Bốn thanh niên kia còn ăn, đã trôi qua hai tiếng rồi, có bao nhiêu món mà ăn lâu như vậy? Bữa tiệc Pháp kiểu lớn sao?
Thủy Dung cũng không thể lý giải, một cái bánh bao nhỏ thôi bữa sáng sao có thể lâu như vậy?
" Quý khách nếu muốn ăn cơm, mời đến nhà ăn, nơi đó có thực đơn. "Thủy Dung chỉ bên trái hàng cuối, vị trí của nhà ăn cùng phòng bếp.
" Ôi chao! Xem tôi thèm đến choáng váng đi! Chúng ta liền qua bên đó."Trần Viện Viện vỗ trán chính mình, ngượng ngùng, cô chính là nôn nóng như vậy, cô gái Đông Bắc hơn phân nửa là hấp tấp, bản tính nhiệt tình được khắc trong xương cốt, không đổi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.