Ta Ở Phạm Tội Hiện Trường Liêu Hung Thủ

Chương 1: Sát thủ liên hoàn biến thái




Khu biệt thự quý hiếm Lục Gia Loan ở thành phố Hạ Hải.
"Đứa nhỏ của nhà đó đã lâu không có ra cửa phải không?"
"Đúng rồi, từ khi sự kiện kia xảy ra, đứa nhỏ đó đã không ra khỏi nhà một bước, có thể đã chết ở bên trong luôn hay không?"
"Đừng nói bậy, mấy ngày trước tôi còn thấy Cậu của cậu ta chạy xe thể thao tới cho đồ cậu ta mà."
"Haiz, đứa trẻ thật đáng thương."
Hai người phụ nữ trung niên xách vỏ rau, tay kéo tay đi qua một toà biệt thự, đứng ở bên ngoài nói chuyện hồi lâu.
Trong toà biệt thự bị nói xấu kia, ánh mặt trời tươi đẹp xuyên qua của sổ sát đất chiếu vào trong phòng, toàn bộ ngôi nhà im ắng, chỉ có một người ngồi trên bàn cơm, một thanh niên thanh tú nhưng thoạt nhìn không có tinh thần đang ăn bánh mì nướng, tốc độ nhai rất chậm.
Kim phút của đồng hồ treo trên tường xoay hai vòng, cậu mới nuốt hết bánh mì xuống bụng một cách khó khăn.
Hứa Lang bưng ly sữa bò lên, nhấp một ngụm nhỏ, đôi mắt híp híp, thoạt nhìn uể oải, không phấn chấn.
8 giờ, đồng hồ vang lên.
Hứa Lang vỗ vỗ mảnh vụn bánh mì trên đùi xuống, chậm rãi đứng lên.
Hôm nay là ngày đầu tiên Hứa Lang nhậm chức, cũng là lần đầu tiên cậu bước ra khỏi nhà trong vòng một năm nay.
Lúc đầu Hứa Lang không định đi tìm công việc.
Nhưng người Cậu thích lo chuyện bao đồng của cậu luôn muốn cậu ra ngoài tìm công việc, nói lời hay là, đi ra ngoài giải sầu, không cần cứ ngồi ngốc trong phòng cả ngày.
Cậu của cậu còn nói: "Không cần sợ hãi, bên này sẽ không có hung thủ bắt cóc con, nhân lúc còn tuổi trẻ mà ra xem bộ mặt thành phố. Nếu giống như cha mẹ con tuổi xuân chết sớm, muốn nhìn cũng nhìn không được đâu."
Cha mẹ Hứa Lang sớm đã qua đời, hơn nữa còn để lại cho cậu một bút di sản lớn, bao gồm luôn căn biệt thự nằm trong khu cao cấp ở trung tâm thành phố mà Hứa Lang đang ở. Cho nên, dù cả đời Hứa Lang không có công việc, thì khối tài sản đó cũng đủ cho cậu sống phú quý hết đời.
Công việc mà Cậu của cậu giới thiệu là công vụ cơ quan nào đó —— cục điều tra, chuyên môn xử lí tình tiết các vụ án kiện về tội phạm hình sự, đặc biệt là những án kiện hình sự nghiêm trọng, phức tạp, khó giải quyết gây ảnh hưởng đến dư luận xã hội.
Cậu của Hứa Lang suy xét đến việc cậu đã tách biệt với xã hội gần một năm nên đã tri kỷ mà chọn công việc này - gần nhà lại ổn định.
Hứa Lang đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn chăm chú vào căn biệt thự đối diện.
Chủ nhân căn biệt thự kia đã lâu không có xuất hiện, cũng hình như gần một năm rồi.
Hứa Lang nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua, trong mơ có tiếng súng chói tai, còn có máu đỏ văng đầy khắp nơi, mùi rỉ sắt thậm chí vẫn còn quanh quẩn trên chóp mũi của cậu.
Trong mơ, cậu thấy, chủ nhân căn biệt thự đối diện bị xử bắn, não sền sệt văng đầy mặt Hứa Lang.
Tiếng chuông di động trong phòng khách đánh vỡ hồi ức cảnh trong mơ của Hứa Lang, cậu lê dép lê đi đến cạnh bàn, cầm lấy điện thoại, "Alô".
Đầu kia điện thoại xuất hiện giọng nam phấn khởi, Hứa Lang khó có thể tưởng tượng, người có tinh thần phấn khích ở buổi sáng tinh mơ như vậy vẫn còn là con người sao?
Chẳng lẽ là người thằn lằn trong truyền thuyết?
Đầu kia điện thoại đúng là người Cậu đã sắp xếp công việc cho cậu.
"Hứa Lang, thằng nhóc thối nhà con, đã thức chưa hả, nhanh nhanh chỉnh chu bản thân, một chút nữa Cậu đến chở con đi làm."
Hứa Lang hơi nhăn mày, chậm rì rì mở miệng: "Không cần đâu ạ, con đi một mình là được."
"Con biết đường đi sao? Con đã tách biệt một năm khỏi xã hội rồi, còn biết cách tạo các mối quan hệ sao?"
Mối quan hệ? Còn phải tạo mối quan hệ nữa hả? Thật là không thể hiểu được, tạo mối quan hệ có quan trọng như vậy sao?
"Con biết."
"Con không biết, chờ xem, còn năm phút nữa Cậu đến nhà con."
Nói xong, liền quyết đoán cúp máy.
Hứa Lang có chút nôn nóng, cảm giác cứ như là khi còn nhỏ bị cha mẹ bắt đi học mẫu giáo trong khi mình không muốn đi vậy. Cậu cảm thấy phiền, tức giận bỏ di động xuống, cả người mềm nhũn nằm trên sô pha, bắt đầu trạng thái 'chờ thời'.
Chỉ là lần này thời gian 'chờ thời' ngắn lại, năm phút sau, Hứa Lang ngồi trong chiếc xe thể thao vô cùng nổi bật của Cậu.
Còn là màu đỏ rực.
"Chúng ta phải đến chỗ cơ quan công vụ, Cậu lại lái chiếc xe thế này không thấy hơi kì sao?"
Cậu mập mạp của cậu cười hì hì, vuốt chiếc xe yêu dấu của mình, "Có gì đâu mà kì, Tiểu Hồng của Cậu xinh đẹp biết bao nhiêu."
Hứa Lang biếng nhác mà quăng cho Cậu mình ánh mắt xem thường, "Đi thôi."
Thủ tục nhậm chức rất đơn giản, bởi vì Hứa Lang không phải vào bằng con đường thi cử chính quy, cho nên thuộc về nhân viên ngoài biên chế, tiền lương không cao, nhưng đãi ngộ khá tốt, rốt cuộc Hứa Lang cũng không thiếu tiền, tới nơi này cũng không phải để kiếm tiền nuôi cả nhà, chỉ là vì chiều theo lời của Cậu mình mà thôi.
Hứa Lang bị phân phối đến công việc đơn giản nhất, những cũng là nơi có tính bảo mật cao nhất, "Phòng vật chứng". Cậu được an bài vào khu vực mà vật chứng có tính ổn định mạnh, không dễ dàng bị tổn hại.
Phòng vật chứng có không gian rất lớn, bước vào cửa là thấy ngay một bàn làm việc, mặt trên là máy tính bàn, phía sau bàn làm việc có rất nhiều giá đỡ lớn, mặt trên bày những vật chứng phạm tội bạo lực nghiêm trọng trong địa bàn thành phố.
Hứa Lang đi đến chỗ để vật chứng đầu tiên, cậu thấy một sợi dây thừng, mặt trên còn dính vết máu khô đã đen sạm. Dây thừng đựng trong một cái túi trong suốt đã được niêm phong lại, trên túi còn có dán giấy giới thiệu án kiện.
"4.12" án giết người liên hoàn
Vật chứng: Di động. Chụp ảnh phong ấn.
Sau khi điều tra, xác định là vật chứng của vụ "4.12" án giết người liên hoàn, đã niêm phong bảo tồn.
Vừa thấy di dộng, tròng mắt Hứa Lang đột nhiên co chặt, cả người hơi hơi run rẩy, nhưng rất nhanh cậu đã điều chỉnh lại trạng thái của mình. Nhưng tầm mắt của cậu vẫn dừng lại ở trên chiếc di động đó, cứ như là trên đó có đồ vật mà cậu vô cùng hứng thú.
Hứa Lang rũ mắt, chậm rãi giơ tay lên sờ soạng, mới đầu chỉ là cảm giác lạnh lẽo của chiếc túi bị niêm phong, nhưng sau đó nhiệt độ lại tăng lên đến cực nóng, Hứa Lang muốn rút tay ra, nhưng tay cậu cứ như bị chích keo dính lên, bỗng nhiên cậu cảm thấy đầu óc hỗn độn, có thứ gì đó bay ra khỏi cơ thể cậu.
Thẳng đến khi cậu cảm thấy bị dịch chuyển, Hứa Lang nhắm mắt lại, hoàn toàn mất đi ý thức.
Cửa phòng vật chứng đóng chặt, an tĩnh đến khiếp người, giống như có một cái chắn ngăn cách toàn bộ thế gian, ngăn cách phòng vật chứng thần bí này ở một không gian khác, mà trong không gian này, ngoại trừ Hứa Lang đang nằm trên mặt đất cùng với toàn bộ công cụ phạm tội ở trong phòng thì không còn gì khác.
Đương nhiên, những người khác cũng không định tiến vào xem thử, bởi vì một khi họ tới gần phòng vật chứng thì sẽ bị chính ý thức của mình kéo sự chú ý đến chuyện khác, tóm lại, họ sẽ không chủ động tiến vào phòng vật chứng.
"Chào mừng tiến vào "Hệ thống 'Chạy thoát khỏi tay hung thủ '", tôi là Hệ thống giữ gìn 01. Sau khi kiểm tra, thành viên mới Hứa Lang có thể lực phù hợp tiêu chuẩn. Tinh thần lực...." Âm thanh điện tử tạm dừng, tinh thần lực thấp như vậy tại sao lại bị lựa chọn?
"Tinh thần lực thấp hơn 10%, đạt tới 0 sẽ bị trục xuất khỏi hệ thống."
Hứa Lang nằm trên chiếc giường lớn mà mình quen thuộc 27 năm, mở to mắt, mặt không biểu tình, nghe thanh âm không biết từ nơi nào truyền đến.
Ký ức của cậu dừng lại ở trên chiếc di dộng nóng rực trong phòng vật chứng, vì sao trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chính mình lại về nhà, hơn nữa cậu tan tầm như thế nào, không có một chút kí ức nào về việc cậu về nhà.
Trên trần nhà xuất hiện một vệt đen, vệt đen ngày càng mở rộng, mũi của Hứa Lang cũng ngửi thấy một mùi giống như mùi máu, "Đây là đâu?"
Cho dù Hứa Lang không ra khỏi cửa xã giao, nhưng chỉ số thông minh vẫn phải có, từ khi cậu sờ lên dây thừng kia, mọi chuyện đã thoát ly khỏi tầm kiểm soát.
Từ khi nào? Trên trần nhà tuyết trắng lại có một vũng máu lớn, còn ngày càng khuếch đại hơn.
Thanh âm máy móc kia tạm dừng nói chuyện, sau khi điều chỉnh thử một chút công năng, một lần nữa mở miệng trả lời vấn đề của cậu, "Đây là khu biệt thự quý hiếm Lục Gia Loan ở thành phố Hạ Hải, nhà của chính Hứa Lang anh."
Hứa Lang trích ra một ít sức lực để trợn trắng mắt, "Tôi biết đây là nhà của tôi. Nhưng nhà này không phải thực sự là nhà của tôi."
Hệ thống 01 lại 'xoè xèo' (*tiếng chặp điện*) trong chốc lát, "Đúng vây, là linh hồn của anh bị hệ thống của chúng tôi kéo vào nhà của anh ở một không gian khác."
Tin tức trong những lời này có hơi nhiều, đầu tiên, vấn đề linh hồn.
Hứa Lang xuống giường, đi đến toilet, đứng trước gương nhìn chính mình, à, thì ra linh hồn của mình giống y đúc thân thể của mình.
"Nếu đã là linh hồn, vậy thì phải không nhìn thấy, không sờ được, vì sao tôi lại có thể thấy, còn sờ được nữa chứ?"
"Hệ thống chúng tôi đã sửa chữa linh hồn của anh một chút, cho nên mới phát sinh những hiện tượng mà anh vừa hỏi, tuy vậy, anh cũng không cần lo lắng, việc sửa chữa này không gây bất kì ảnh hưởng gì đến linh hồn của anh cả.
Vấn đề tiếp theo, một không gian khác.
"Một không gian khác, giống như thế giới song song đúng không?"
"Anh có thể hiểu như vậy."
Còn có vấn đề nữa, tại sao lại là cậu.
"Vì sao lại chọn tôi?"
Hệ thống lại ngừng một chút, "Bởi vì anh tiếp xúc với vật môi giới."
Môi giới, chẳng lẽ là cái di động kia?
"Tất cả vật chứng trong phòng vật chứng đều là vật môi giới của Hệ thống các ông sao?"
"Nói thật, đúng vây."
Vấn đề cuối cùng, không gian này có nguy hiểm không?
"Không gian này có gây bất kì nguy hiểm gì cho tôi hay không?"
"Tất nhiên là có, không gian của chúng tôi cúng chính là tên của Hệ thống, 'Chạy thoát khỏi tay hung thủ', đương nhiên, hung thủ ở đây đều là những tội phạm đã sử dụng những công cụ trong phòng vật chứng.
Bởi vì những tên tội phạm đó đều bị xử bắn hoặc tiêm thuốc mà chết ở thế giới của anh, cho nên ở không gian của chúng tôi, họ đều tồn tại dưới dạng hồn thể hay còn gọi là quỷ hồn theo lời các anh.
Cũng chình là Đại Boss cuối cùng.
Không gian của chúng tôi được tạo thành từ rất nhiều không gian nhỏ khác nhau, mỗi một không gian nhỏ đều có một Đại Boss, nhiệm vụ của anh chính là xuyên qua bốn không gian nhỏ, tra ra tội phạm đã sử dụng công cụ trong phòng vật chứng, hơn nữa phải chạy thoát khỏi tay những người đó là được."
Một đoạn lời nói dài như vậy, chủ yếu khái quát là, tìm ra hung thủ, hơn nữa chạy thoát thành công khỏi tay của hắn.
"Trăm lần phải nhớ kỹ, tuy rằng nhiệm vụ của anh cùng loại với trinh sát hình sự ở thế giới của các anh, nhưng đừng quên một vấn đề, những người ở thế giới này đều tồn tại dưới dạng quỷ hồn, cho nên, sẽ xảy ra rất nhiều việc không thể tưởng tượng được."
Không thể tưởng tượng được = có quỷ.
"Hơn nữa, nhiệm vụ không chỉ đơn giản là tìm ra hung thủ, anh còn phải cung cấp chứng cứ tương ứng, sau đó đem những chứng cứ mà anh có xâu chuỗi lại thành một chứng cứ hoàn chỉnh, làm chứng cứ hoàn chỉnh đó chỉ thẳng vào hung thủ, mới được xem là chân chính tìm ra hung thủ thực sự.
"Xin hỏi, Hứa Lang, anh đã sẵn sàng bắt đầu nhiệm vụ chưa?"
Cậu ngáp một cái, nước mắt nổi lên trên khoé mắt rồi chảy xuống, cậu giơ tay lau đi, "Bắt đầu đi."
Thanh âm máy móc đó biến mất.
Đồng thời, cảnh tượng bên này của Hứa Lang cũng được phát sóng trực tiếp trên các khu trực thuộc phòng vật chứng.
"Lần này là án kiện nào đây?" Vài bình luận linh tinh xuất hiện trên màn hình.
"Sao không tự ngẩng đầu lên xem ở góc phía bên trái đi chứ?"
"4.12 án giết người liên hoàn. Thì ra là vụ án ở thành phố Hạ Hải."
"Hung thủ là ai vậy?"
"Lầu trên, không cần đề cập tình tiết của vụ án được không, chúng ta nên quan sát một cách văn minh."
Dần dần, phòng phát sóng trực tiếp của Hứa Lang có thêm nhiều người tiến vào, trên màn hình bắt đầu xuất hiện nhiều bình luận hơn.
"Anh trai này nhìn khá thanh tú, nhưng mà thoạt nhìn đầu óc không được tốt lắm."
"Lầu trên, sao lại còn công kích người khác chứ?"
"Mấy người nhìn xem, anh ta nhìn ngu ngơ như vây, còn không phải là đầu óc không tốt lắm sao."
"Đánh cược đi, cược thời gian anh đẹp trai bị hung thủ thọc dao."
"Tôi cược vừa nhìn thấy hung thủ là bị sát hại ngay."
"... cho người ta tự tin một chút không được hả, tôi cược, còn chưa nhìn thấy hung thủ đã bị quỷ hù chết."
"Sợ hãi, lầu trên còn ghê hơn."
Hứa Lang căn bản không biết mình đã trở thành đề tài trong câu chuyện của người khác, cậu đứng tại chỗ, ngơ ngác, đôi mắt vô thần, nhưng đột nhiên mắt cậu sáng lên, như là có một ngôi sao loá mắt trong ngân hà rơi vào vậy.
Hứa Lang lớn lên không xấu, có thể nói là thanh tú, nhưng do thường ngày cậu cứ uể oải ỉu xìu, nên thoạt nhìn cả người không có một chút tinh thần gì cả.
Người như cậu, chỉ cần tinh thần sa sút một cái, là cho người ta cảm giác khác liền, nói dễ hiểu là, nhìn cứ như một tên đần.
Nhưng lúc này, đôi mắt Hứa Lang sáng long lanh, thậm chí gương mặt còn ửng hồng lên, đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào bóng dáng người nọ ở phía bên ngoài của sổ. Trên gương mặt vậy mà để lộ ra một nét điên cuồng.
Nhiệm vụ ở không gian nhỏ này, cậu nhất định sẽ thành công.
Trong phòng yên tĩnh, Hứa Lang vẫn đứng bên của sổ như cũ, TV không ai đụng đến lại vang lên thanh âm xẹt xẹt, đột nhiên có tiếng vang làm Hứa Lang giật mình.
Trong phòng hình như đã không còn yên tĩnh thanh bình như vừa nảy nữa, một cảm giác sợ hãi không thể miêu tả đang yên lặng bao trùm cả toà biệt thự, màn hình TV nhảy qua nhảy lại giữa hai nhan sắc, thanh âm lúc cao lúc thấp vây quanh trong phòng.
Bỗng nhiên, của lớn mở ra, nhưng lại không hề có một luồng gió nào thổi vào.
Tinh thần đang thả lỏng của Hứa Lang chuyển sang căn chặt ngay lập tức, cậu tìm chỗ gần nhất, cầm một đồ vật vừa tay, nghiêm túc đề phòng.
Thế giới này chính là có quỷ đó.
Tiếng TV bỗng nhiên to hơn, màn hình cũng rõ ràng hơn, một âm thanh vô cảm vang lên thông báo tin tức hôm nay.
"Ở khu biệt thự quý hiếm của thành phố Hạ Hải đã xảy ra một vụ án mạng, người bị hại là cô Lưu, là người của một hộ gia đình trong khu biệt thự. Cảnh sát đã phong toả hiện trường phát hiện thi thể, điều tra tình huống cụ thể và sẽ có thông báo chính thức sau."
Camera chuyển qua hướng hiện trường vụ án.
Bố trắng che trên thi thể đột nhiên bị thứ gì xốc lên, lộ ra tử trạng thể thảm của thi thể phía dưới.
Máu khô đã dần dần đen sạm lại, nhưng chỉ trong mấy cái chuyển cảnh ngắn ngủi, lại trở thành máu màu đỏ tươi, còn nóng đến bay hơi.
Máu tươi ấm nóng đó tự nhiên bay lên, vèo một cái, phun đầy màn hình TV.
Cùng lúc đó, Hứa Lang cảm giác trên mặt mình nóng nóng, còn có mùi rỉ sét như mùi máu bao quanh mặt cậu.
Cậu buộc phải nhắm mắt lại, bởi vì, chất lỏng nóng nóng đó đang hướng xuống trán cậu, tiếp theo là mắt của cậu rồi chảy xuống dưới.
Máu tươi, màu đỏ tươi ập thẳng vào tầm mắt.
_________
Edit + Beta: tnsgroup
_Hết chương 1_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.