Ta Ở Phạm Tội Hiện Trường Liêu Hung Thủ

Chương 2: Sát thủ liên hoàn biến thái




Đặc sệt, tanh nồng, máu tươi toả ra mùi tanh tưởi cứ như dính luôn ở trên mặt, làm thế nào cũng không lau được, Hứa Lang thở dài, nhắm mắt sờ soạng đi tới toilet.
Ào ào, nước trong vòi chảy mạnh ra, Hứa Lang cúi đầu, đưa mặt vào dòng nước.
Máu đặc sệt bị trôi đi, theo dòng nước xiết xoay tròn trong bồn rửa tay.
Rốt cuộc mùi hương khó ngửi kia cũng không quanh quẩn trên chóp mũi của cậu nữa. nhưng hình như vòi nước bị thứ gì làm mắc kẹt, dòng nước lúc nảy đang chảy mạnh bị chắn luôn ở bên trong cái vòi.
Trong đầu cậu xuất hiện rất nhiều cảnh tưởng chỉ có trong phim kinh dị, thí dụ như ở trong vòi nước đột nhiên xuất hiện tóc, hoặc là mấy miếng thịt nát.
Hứa Lang lau mặt, mở to mắt.
Cậu cứ như đang trong trường hợp 'dù bận nhưng vẫn ung dung' chờ xem vòi nước rốt cuộc bị thứ gì lắp kín.
Tiếng thét chói tai của nữ nhân liên tiếp phát ra từ trong vòi nước, càng lúc càng lớn, chấn động đến nổi máu loãng trong bồn rữa tay bị bắn ra bên ngoài.
Hứa Lang lui ra sau một bước, phòng ngừa máu loãng bắn trúng người mình.
Bỗng nhiên cửa toilet đóng lại cái 'rầm', Hứa Lang quay đầu nhìn lại, mặt không cảm xúc, trong đám máu loãng nhợt nhạt trên mặt đất hình như có thứ gì đang tiến lại gần Hứa Lang.
Đột nhiên đèn toilet 'xẹt xẹt' một tiếng, tắt ngúm.
Ở trong bóng tối, đột nhiên, Hứa Lang thấy được bên người mình có một bóng đen lướt qua.
Giả thần giả quỷ?
Không, bóng đen chính là quỷ, nhưng bóng đen này rốt cuộc muốn làm cái gì? Vì sao lại muốn công kích cậu, chẳng lẽ bởi vì hồn thể của cậu khác với các hồn thể khác trong không gian này, trên người có mùi hương khác hay sao?
Đột nhiên có thứ gì đó lạnh lẽo sờ lên mặt, đánh gãy dòng suy nghĩ của cậu, Hứa Lang bình tĩnh đạp lên máu loãng đi tới chỗ công tắc đèn, bật lên.
Quả nhiên, dưới tác dụng của quỷ, đèn không sáng lên.
Bóng tối luôn khiến người ta sợ hãi, giống như một đứa trẻ bị mẹ la rầy, muốn đi đến đầu thôn để tránh né, nhưng phải đi ngang qua con đường giữa thôn tối như mực, rõ ràng không hề có quỷ ra doạ người, nhưng bóng đêm đã làm gia tăng sức tưởng tượng của đứa bé, cho nên mới cảm thấy sợ hãi.
Tuy rằng thực sự có quỷ ở trong toilet, nhưng bóng tối không chỉ có gia tăng sức tưởng tượng của con người, mà còn làm cho con người ta bởi vì nhìn không thấy mà sinh ra xúc động và dũng khí muốn 'đập nồi dìm thuyền' (*chết chùm*)
Hứa Lang nhớ rõ cậu có để một chai thuốc diệt côn trùng trong phòng tắm, vì thế cậu liền sờ tới sờ lui dọc theo bức tường.
Đột nhiên cậu sờ trúng một cái gì đó lạnh lẽo còn nhão nhão dính dính, Hứa Lang không thèm để ý lấy tay ra, tiếp tục sờ mó hướng về phía trước, rốt cuộc cũng sờ đến một cái chai hình trụ.
Cậu bình tĩnh cầm lấy cái chai đó, một tay che lại cái mũi của mình, một tay ấn nút phun thuốc ra bốn phía, mùi vị khó ngửi của thuốc che luôn mùi máu tươi dày đặc, Hứa Lang thậm chí còn nghe thấy một tiếng ho khan rất nhỏ.
Quỷ, cũng sợ đồ vật của con người.
Hiện tại, đạp cửa xông ra ngoài là lựa chọn tốt nhất.
Hứa Lang một bên phun thuốc, một bên đi từ từ tới của toilet, khẳng định là tay vặn nắm cửa không xài được rồi, đơn giản nhấc chân lên đạp.
Tiếng thịch thịch thịch vang lên liên tiếp, nhưng mà cái cửa chất lượng quá tốt nên không sứt mẻ.
Hứa Lang nhíu mày, lúc trước tại sao cậu lại muốn mua cái cửa tốt như vậy cơ chứ? Chẳng lẽ cậu không suy xét đến trường hợp có quỷ hay sao?
Khi cậu nhấc chân lên định đạp thêm cái nữa, tự dưng cửa lại được mở ra từ bên ngoài.
Một mảng ánh sáng chói loá từ bên ngoài chiếu vào.
Ngoài cửa có một người đàn ông đang đứng.
Người đàn ông cao lớn cường tráng, trên người mặc một bộ tây trang phẳng phiu màu xanh biển, bên trong là áo sơ mi màu lam, có thể thấy ẩn ẩn phía dưới lớp áo là cơ bắp săn chắc.
Tay trái thon dài hữu lực nắm tay vặn nắm cửa, trên cổ tay áo có đính cúc áo bằng thuỷ tinh màu đen càng làm nổi bật lên bàn tay tuyết trắng.
Nam nhân đứng ngược sáng nên không thấy rõ mặt, nhưng lại có thể nhìn thấy mắt kính khung vàng trên sóng mũi, phía dưới mắt kính là một đôi mắt rất đẹp, thần bí như biển sâu.
Tuyệt nhất chính là, ở dưới mắt trái của hắn, có một viên lệ chí rất nhỏ, tăng thêm sự gợi cảm cho gương mặt cấm dục hoàn hảo kia.
Phòng phát sóng trực tiếp im lặng trong chốc lát, kế tiếp liền bùng nổ, bình luận như 'măng mọc sau mưa', liên tiếp không ngừng, "Gương mặt này, xỉu ngang! Làm ơn hãy nhìn thẳng mặt tôi nè!"
"Xỉu! Xỉu! Xỉu!"
"... Thỉnh chị em hoa si chú ý lễ nghi bình luận."
Hứa Lang vẫn đang trong tư thế đạp cửa, không nhúc nhích mà nhìn người đàn ông trước mặt.
Cậu cứ im lặng nhìn chằm chằm đến nỗi người đàn ông cho rằng người hàng xóm này của hắn đã đánh mất khả năng ngôn ngữ, là một người câm.
"Tôi nghe thấy nhà cậu có tiếng động lớn, cho nên tôi liền đi vào nhìn xem thế nào."
Người đàn ông lễ phép giải thích nguyên nhân mình tự tiến vào nhà người khác, nhưng vị hàng xóm này hình như không chú ý điểm này, cậu mở miệng nói câu đầu tiên chính là, "Anh không quen biết em?"
Biểu tình của người đàn ông hơi ngưng, sau đó lại khôi phục lại gương mặt mềm ấm khiêm nhượng như công tử thời xưa, "Cậu không phải là hàng xóm của tôi sao, Hứa Lang đúng không?"
Nghe thấy câu trả lời này, Hứa Lang rõ ràng không hài lòng, thậm chí trên mặt còn xuất hiện biểu tình phẫn nộ hiếm thấy, lông mi dài cụp xuống tạo thành một mảnh bóng ma, "Đúng vậy, tôi là Hứa Lang."
(Khúc trên tui để thụ tự xưng 'em' là vì trước đó 2 người đã có mối quan hệ thân mật và thụ cũng không biết là công đã quên mọi chuyện; khúc sau thụ tự xưng 'tôi' vì thụ cảm nhận được sự xa lạ của công; chứ không phải tui bị lộn đâu nha)
Trong giọng nói có chứa một chút không kiên nhẫn, nhưng mà không biết cậu nghĩ tới cái gì, lại nâng mắt lên, nhưng rõ ràng biểu tình của Hứa Lang không có sinh động như vừa rồi, "Cảm ơn anh giúp tôi mở cửa, cửa toilet này bị hư rồi, tôi làm thế nào cũng không mở ra từ bên trong được."
Tất cả cảnh tượng quỷ dị lúc nảy trong toilet đã biến mất không còn dấu tích gì ngay khi người đàn ông mở cửa, vòi nước còn chảy ào ào, nước không kịp chảy xuống bồn tràn ra chảy hết xuống đất.
"Không tắt vòi nước hả?"
"Tắt"
Hứa Lang quay lưng lại đi tắt vòi nước.
Người đàn ông híp híp mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng của Hứa Lang, ánh mắt thân sĩ vừa rồi phút chốc trở nên hung hãn, hắn lắc lắc đầu mình, âm thanh 'rắc rắc' vang lên từ cổ của hắn.
Hiện tại Hứa Lang chỉ mặc một cái áo thun màu trắng, bởi vì vừa rồi bị nước làm ướt, cho nên áo dính sát vào eo, vòng eo mảnh khảnh dùng hai bàn tay là có thể bóp chặt, được bao bọc trong chiếc áo thun gần như trong suốt, như ẩn như hiện, lộ ra một chút hương vị gợi tình.
Đôi mắt của người đàn ông thẳng tắp nhìn chăm chú vào eo Hứa Lang, đầu lưỡi liếm lên khoé miệng một chút, đột nhiên cảm thấy cúc áo sơ mi trên cùng có hơi chật.
Vì thế, bàn tay thon dài to rộng kia chậm rãi tháo từng cái cúc áo một rồi dừng ở cái thứ ba, lộ ra hầu kết với làn da tuyết trắng.
Ngay khi Hứa Lang xoay người, hầu kết rõ ràng chuyển động trên dưới hái cái.
Trong nháy mắt Hứa Lang nhìn về phía hắn, người đàn ông ngay lập tức khôi phục ánh mắt ôn nhu.
"Tắt xong rồi."
Hứa Lang đi lướt qua người đàn ông, đi đến phòng khách.
Người đàn ông đi theo sau Hứa Lang, hai người chỉ cách nhau có một mét.
Hứa Lang đột nhiên dừng bước, người đàn ông đang đi phía sau theo quán tính đụng vào phần lưng Hứa Lang, ở chỗ Hứa Lang nhìn không thấy, hầu kết của hắn lại lăn lộn trên dưới một phen.
Hơn nữa, bàn tay to có khớp xương rõ ràng kia cũng bóp lấy eo nhỏ của Hứa Lang.
'Thật nhỏ,' thanh âm xuất hiện dưới đáy lòng người đàn ông.
Chỗ mẫn cảm của Hứa Lang là ở phần eo, cơ thể rõ ràng hơi hơi run rẫy, eo mềm, trực tiếp dựa vào lòng ngực của người đàn ông phía sau.
Người bóp eo không có ý định buông tay, người bị bóp eo cũng không có ý định rời đi.
Đột nhiên cửa lớn đang mở rộng đóng sầm lại, Hứa Lang như bị tỉnh mộng, nhanh chóng rời khỏi ôm ấp của người đàn ông.
Hai bàn tay to của hắn còn dừng lại tại chỗ, nửa ngày mới rút tay lại.
Chỉ là mặt người đàn ông lơ đãng quay qua hướng cửa lớn, trong phút chốc biểu tình trên mặt của hắn trở nên đáng sợ, nhưng sau khi Hứa Lang mở miệng, lại khôi phục lại bộ dáng hào hoa phong nhã lúc đầu.
Hắn quay đầu, ôn nhu nhìn Hứa Lang.
"Tôi đói bụng." cậu nói
Giọng điệu hơi hơi làm nũng của cậu làm chính cậu cũng nhíu mày lại, cậu điều chỉnh một chút giọng nói, "Tôi muốn ăn cơm trưa."
Lệnh đuổi khách đã rất rõ ràng, người đàn ông hiển nhiên cũng nghe hiểu, vì thế hắn gật gật đầu, "Vậy cậu ăn cơm trưa đi, tôi đi trước."
"Mị không nhìn lầm đi, hai người này hình như có gì đó?"
"Chắc chắn có"
"+1"
"+1"
Đưa người đàn ông đến cửa, Hứa Lang mệt mỏi dựa vào sô pha, cậu mở miệng, "Hệ thống 01, tôi có vấn đề muốn hỏi ông."
Một thanh âm 'xẹt xẹt' vang lên, tiếng máy móc đó lại xuất hiện, "Mời nói."
"Ở trong không gian nhỏ này, mọi người đều mất trí nhớ sao?"
"Sau khi kiểm tra đo lường, không có."
"Vậy vì sao Tống Dịch Hành lại không nhớ rõ tôi?" Thanh âm Hứa Lang hơi hơi bén nhọn, thậm chí có thể nói là cuồng loạn.
"Tôi đã kiểm tra đo lường lúc hai người tiếp xúc vừa rồi, rõ ràng Tống Dịch Hành nhớ rõ anh."
"Nhưng là anh ấy lại không nhớ rõ..."
Còn chưa nói xong, Hứa Lang liền xoa xoa huyệt Thái Dương, đã lâu rồi cảm xúc của cậu không xung đột mãnh liệt như vậy nên lúc này cậu còn chưa thích ứng kịp.
Hệ thống 01 tất nhiên hiểu ý của Hứa Lang, kiểm tra đo lường được tinh thần lực của cậu lúc cao lúc thấp, Hệ thống nói nhanh: "Tuy rằng Tống Dịch Hành không có mất trí nhớ, nhưng kí ức của anh ta chỉ dừng lại ở thời điểm trước khi án mạng phát sinh, không có kí ức sau khi phát sinh án mạng."
Hứa Lang bưng ly nước trên bàn lên uống một hơi, thân mình cậu bủn rủn nằm trên sô pha.
Dựa theo cách nói của Hệ thống, hiển nhiên Tống Dịch Hành ở trong thế giới này sắm vai thành nhân vật NPC, giả thiết của nhân vật này là chỉ có kí ức trước khi phát sinh án mạng, còn sau đó xảy ra chuyện gì thì sẽ dựa theo từng tình huống mà tự động đưa ra mệnh lệnh.
"Không còn vấn đề gì nữa, cảm ơn ông đã giải đáp."
Hứa Lang sau khi biết chân tướng, tinh thần lại khôi phục trở lại trạng thái vô cảm như lúc đầu, chuyện nào cũng không muốn làm, dù biết mình rất đói bụng, nếu như không ăn thì sẽ khiến cho bệnh bao tử nghiệm trọng của cậu lại tái phát.
Nhưng mà, cậu vẫn là không có sức lực nấu cơm hay gọi cơm hộp.
Trải qua quá trình tinh thần thay đổi thất thường, Hứa Lang mệt mỏi cực kỳ nằm ngủ ở trên sô pha.
Quả thực, không ngoài dự đoán của Hứa Lang, cơn quặn đau đến từ dạ dày khiến Hứa Lang thức tỉnh khỏi giấc ngủ, cậu cố sức đè lại chỗ dạ dày, muốn đứng dậy khỏi sô pha để đi lấy thuốc uống, nhưng cơn đau đột nhiên tập kích làm cho Hứa Lang lập tức quỳ trên mặt đất.
Phòng khách tối đen không một chút ánh sáng, đột nhiên có thứ gì áp sát vào lưng của Hứa Lang, tiếng cười hi hi quỷ dị truyền đến từ sau lưng.
"Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối đáng yêu của mẹ."
Khúc hát ru ấm áp lúc đầu lại bị tiếng hát non nớt của trẻ con làm tăng thêm mấy phần quỷ dị, Hứa Lang vừa phải chịu đựng cơn đau từ dạ dày, vừa phải cõng tiểu quỷ trên lưng bò về phía trước, giờ phút này, cậu chỉ muốn uống thuốc dạ dày.
Tiểu quỷ thấy Hứa Lang không thèm nhìn mình, liền làm trầm trọng thêm, tay nhỏ tản ra hơi thở lạnh lẽo che mắt Hứa Lang lại, vốn dĩ tầm mắt trong bóng đêm đã rất mờ rồi, bây giờ thì không thấy gì luôn.
"Ngủ đi, ngủ đi."
Không đợi tiểu quỷ hát xong, Hứa Lang đau đến chịu không nổi, vừa thấy phiền vừa tức giận liền ngã người về phía sau, nhịn đau lăn một vòng trên mặt đất.
"Đi ra chỗ khác chơi, tao không có rãnh để làm ầm làm ĩ với mày."
_________
Edit + Beta: tnsgroup
_Hết chương 2_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.