Bóp tiền màu nâu lúc ẩn lúc hiện trước mặt Hứa Lang, mặt trên còn có một chút mùi hương thanh nhã.
Hứa Lang dựa vào ánh sáng mờ nhạt của đèn đường, nhìn bóp tiền trước mặt, đột nhiên, đầu của cậu co rút đau đớn, bóp tiền màu nâu chợt lóe mà qua trong đầu cậu, đồng thời hiện lên còn có âm thanh quen thuộc của mình, "Hắn chắc chắn sẽ thích."
Rốt cuộc là ai sẽ thích? Hứa Mộng Lâm mua cái gì? Bóp tiền?
Hứa Lang nỗ lực mà quơ quơ đầu, đau đớn trong đầu có hơi giảm bớt.
Lục Hân nắm bóp tiền trong tay, đôi mắt không có bất kỳ cảm xúc gì mà nhìn Hứa Lang đang giãy giụa, nửa ngày sau, khóe miệng của hắn hơi hơi giơ lên, gọng kính vàng kim nhấp nháy lấp lánh.
Hắn bỏ bóp tiền vào lại trong túi.
Tiến lên một bước, hảo tâm mà ôm thân mình đang lắc lư lay động của Hứa Lang vào trong lòng ngực của mình, "Đau đầu?"
"Ừ, rất đau." Giọng của thanh niên khàn khàn, hơi có một tia rên rỉ làm thân mình của Lục Hân cứng đờ, hầu kết của hắn di chuyển lên xuống, trong lúc ngay cả hắn cũng không chú ý, cánh tay của hắn đã tham lam mà ôm chặt cậu.
Hắn không có phát hiện, ánh mắt của chính mình đã bán đứng hắn, nơi đó tràn ngập cảm tình hoàn toàn tương phản với sự bình tĩnh, lạnh nhạt bên ngoài của hắn.
"Vậy để tôi đưa cậu về nhà?"
Hứa Lang gật gật đầu, mặc cho chính mình dựa vào trong lòng ngực của Lục Hân, hưởng thụ nhiệt độ cơ thể của người đàn ông.
Lục Hân cúi đầu nhìn thanh niên an an tĩnh tĩnh, ngoan ngoan ngoãn ngoãn, nhẹ nhàng thở hắt ra.
Nếu như ngay từ đầu cậu ngoan như vậy thì thật tốt.
Lục Hân lái xe chở Hứa Lang, lộ trình hai mươi phút thực mau kết thúc, Hứa Lang chủ động cởi đai an toàn, dư quang của cậu thoáng nhìn thấy động tác định đứng dậy của Lục Hân, vội vàng mở miệng, "Cảm ơn Thầy Lục, tôi tự lên nhà được rồi. Đã trễ thế này, anh mau trở về đi."
Lệnh đuổi khách được đưa ra một cách 'mau chuẩn tàn nhẫn'.
(Mau chuẩn tàn nhẫn: nhanh chóng, trúng đích, tàn nhẫn)
Lục Hân nhướng mày, cơ thể đã rời khỏi lưng ghế 'bất động thanh sắc' mà lại dựa trở về, "Không cần tôi đưa cậu đi lên?"
"Không cần, không cần, thật sự không cần." Vô nghĩa, cả đống ảnh chụp trong căn phòng kia không thể bị hắn nhìn thấy được.
Hứa Lang đứng bên cạnh xe, vẫy vẫy tay với Lục Hân, sau đó lập tức xoay người đi vào hàng hiên.
Chiếc xe phía sau một hồi lâu cũng chưa khởi động máy, Lục Hân móc ra một gói thuốc từ trong túi, bật lửa lên, từng đợt từng đợt sương khói bay bay xung quanh tay của hắn, hắn nhét điếu thuốc vào miệng, hít một hơi thật sâu.
Ánh mắt của hắn gắt gao mà nhìn chằm chằm vào một phiến cửa sổ trên lầu, gọng kính vàng kim che đi cảm xúc nơi đáy mắt của hắn, từng đợt từng đợt sương khói bay ra từ trong miệng còn có cái mũi của hắn, vây hãm cả người hắn trong làn sương khói lượn lờ.
Chờ đến khi phiến cửa sổ kia bị đóng lại, tất cả đèn trong phòng đều bị tắt hết, Lục Hân điều khiển cửa sổ xe hạ xuống, sương khói nồng đậm từ từ bay ra, nửa ngày sau, hắn 'hừ' lạnh một tiếng, khởi động máy.
Xe nghênh ngang mà đi.
Hắn cười nhạo chính mình, vậy mà lại có một chút chờ mong không rõ trong lòng.
Hứa Lang nằm trên giường, trong phòng đen nhánh, chỉ có một chút ánh sáng truyền ra từ di động, cậu nhàm chán mà lướt điện thoại, 'tâm huyết dâng trào' mở ra album.
Bên trong trống rỗng.
Dựa theo trình độ biến thái của Hứa Mộng Lâm, album chắc chắc sẽ có ảnh chụp của Lục Hân, nhưng hiện tại bên trong ngay cả một bức ảnh có màu đơn giản nhất đều không có, Hứa Lang lập tức lên tinh thần.
Việc này có nghĩa là, ảnh chụp đã bị người nào xóa đi, nói không chừng, những số liệu liên quan khác trong di động cũng bị xóa bỏ hoặc là đã bị bóp méo qua.
Hứa Lang mở ra từng cái từng cái ứng dụng mạng xã hội.
Sau khi xem xét một phen, quả thực, di động có dấu vết từng bị 'động tay động chân'.
Là ai đụng đến di động của Hứa Mộng Lâm? Người này có thể cũng là người đã thương tổn Hứa Mộng Lâm hay không?
Trong điện thoại chắc chắn có một thứ gì đó gây bất lợi với người nọ, cho nên người nọ mới 'bóp méo, sửa chữa' di động của anh ta.
Nhưng nếu trực tiếp đập hư điện thoại hoặc là vứt bỏ nó, không phải sẽ càng đơn giản hơn hay sao? Trong đầu của người nọ chứa đậu à?
Hứa Lang suy nghĩ chút hồi thì ngủ lúc nào không hay.
Ban đêm đen nhánh, sấm sét ầm ầm, Hứa Lang cảm giác chính mình như đang đi trong một căn phòng nho nhỏ, trong tay hình như còn đang cầm thứ gì.
Cậu liều mạng muốn đưa đồ vật trong tay lên trước mắt mình, nhưng lại bất lực, tay của cậu giống như không hề nghe sự điều khiển của bộ não vậy.
Hứa Lang sờ soạng mà đi về phía trước, đột nhiên dưới chân dẫm phải thứ gì.
Đồ vật đó cưng cứng, hình dạng hơi giống hình trụ.
Cậu cảm giác được chính mình đang khom lưng xuống, trong một mảng sương đen trước mắt, nhặt đồ vật trên mặt đất lên, sau đó cậu cầm đồ vật đó mà đi lại trong căn phòng.
Sương đen ngày càng dày đặc, dù thấy không rõ dưới chân nhưng Hứa Lang lại không hề giảm bớt tốc độ, cho đến khi hai chân của mình bị cái bàn chắn một chút, cậu mới dừng lại.
Cậu sờ soạng trên bàn nửa ngày, nhét một thứ gì đó vào trong tay đang cầm đồ vật kia, sau đó lại bắt đầu đi.
Cho đến khi, cậu ngừng lại trước một chiếc giường.
Giờ phút này, một tia chớp nhoáng lên, tia xét như rắn xẹt qua cửa sổ, nương theo một chút ánh sáng mỏng manh này, Hứa Lang loáng thoáng thấy được trên giường, hình như có một người đang nằm.
Trong nháy mắt tia chớp biến mất, cậu cảm giác được mình cầm đồ vật trong tay, bổ nhào vào người đang nằm trên giường kia.
Lôi điện buông xuống, 'rầm' một tiếng, Hứa Lang cảm giác cơ thể của mình run lên, tiếp theo, trong lòng của cậu trào ra một sự vui thích vô hạn.
Sự vui thích kia giống như một con cá rơi xuống nước vậy, vô cùng kích động; giống như một con thiêu thân khát vọng quang mang, bướng bỉnh muốn nhào vào ánh sáng phát ra từ ngọn nến; giống như sự cuồng hoan của nhân ngư ăn thịt đói khát khi nhìn thấy nhân loại.
Hứa Lang cảm giác chính mình sướng đến mức muốn bay lên.
Tiếp theo, Hứa Lang cảm giác trời đất quay cuồng, đứng trước một hàng giá để đồ, nhưng đồ vật trên đó đều rất mơ hồ, Hứa Lang nỗ lực mở to hai mắt, nhưng lại không nhìn thấy được gì.
Cậu thấy chính mình nâng một đồ vật nào đó lên, áp sát đồ vật kia vào trên mặt mình, nụ cười tươi rói treo trên gương mặt, tâm tình vui sướng đến nổi tình cảnh hỗn độn xung quanh cậu cũng không thèm quan tâm.
Ngay sau đó, hình ảnh lại chuyển sang cảnh khác, cậu phát hiện chính mình đang nằm trên mặt đất, trên đầu là một cây rìu rỉ sắc đang lơ lửng.
'Đùng' một tiếng, nện xuống đầu của cậu.
"A!"
Trong tiếng la hét thảm thiết, Hứa Lang bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cậu sờ sờ đầu mình, phát hiện vẫn còn an ổn nằm trên cổ, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mơ giấc mộng gì mà lạ thế này.
Hứa Lang bước xuống từ trên giường, lau mồ hôi trên mặt một phen, đi tới phòng bếp, rót một ly nước lạnh.
'Lộc cộc lộc cộc', một ly nước lạnh xuống bụng, xua tan đi nhiệt độ còn sót lại trong dạ dày.
Cảm giác được chỗ dạ dày vừa quặn vừa đau, Hứa Lang nhăn mày lại, thầm nói 'không ổn'. Cậu che lại dạ dày, chạy nhanh đến trên giường, cắn răng tiếp thu từng cơn quặn đâu từ dạ dày.
Sớm biết thế thì không uống nước lạnh.
Trong lúc đau đến mơ hồ, Hứa Lang gọi điện thoại cho Lục Hân.
"Alô." Thanh âm trầm thấp khàn khàn xuất hiện trong đầu dây bên kia, người đàn ông bị cậu đánh thức.
"Tôi là Hứa..., Hứa Mộng Lâm. Dạ dày của tôi đau quá, có thể phiền anh mua giúp tôi vài cử thuốc đau dạ dày được không?"
Âm thanh suy yếu hỗn loạn với tiếng hít thở mỏng manh từng chút từng chút mà truyền đến đầu dây bên kia.
Lục Hân cảm giác lỗ tai của hắn bị quấn quanh bởi hơi thở bên kia, lập tức nổi da gà khắp người, hắn bò dậy khỏi giường, gắt gao dán sát điện thoại vào bên tai của mình, biểu tình có chút biến thái mà chờ thanh niên mở miệng lần nữa.
Sự tức giận vì bị đánh thức lập tức tan thành mây khói trong từng hơi thở của thanh niên.
"Chờ."
Lục Hân trần trụi người trên mà bò dậy khỏi giường, tùy tiện tròng lên một cái áo hoodie, lập tức ra cửa.
Trong miệng hắn ngậm thuốc lá, tóc mái chưa xử lý mà rơi hỗn độn trên trán, hắn xách theo bọc thuốc mà đi vào hàng hiên nhà Hứa Lang.
Tới cửa, hắn rút điếu thuốc chưa hút hết ra khỏi miệng, tùy ý mà ném lên mặt đất, nghiền nát.
Sau đó lấy điện thoại ra, "Mở cửa."
Sau khi một trận âm thanh nhỏ bé rào rạt vang lên, cửa được mở ra từ bên trong.
Đèn dây tóc chiếu xuống, gương mặt của thanh niên càng thêm trắng bệch, đôi môi hồng nhuận lúc đầu giờ trở nên tái nhợt vô lực, trên trán là mấy cọng tóc mái bị mồ hôi tẩm ướt dán sát vào.
"Anh đến rồi."
Hứa Lang nhìn Lục Hân đang đứng trên hàng hiên, người đàn ông chỉ mặc một cái áo liền mũ đơn giản, thân hình cao lớn giống như có thể hoàn toàn bao phủ lấy cậu, hormone mãnh liệt hỗn loạn với mùi thuốc là nhàn nhạt đánh úp vào Hứa Lang.
Cậu bị hơi thở của người đàn ông làm cho thân mình mềm nhũn, một bàn tay của cậu đè lại dạ dày, một bàn tay khác vươn ra định lấy bọc thuốc trong tay của hắn.
Lục Hân cau mày nhìn người thanh niên vô cùng suy yếu trước mặt, không nói một tiếng, chặn ngang bế thanh niên lên, sau đó đi vào trong nhà, dùng chân đóng lại cửa phòng.
Một đống ảnh chụp của chính mình hiện ra chói lọi trước mắt Lục Hân, hắn chỉ nhướng lông mày một cái, ôm Hứa Lang đi vào phòng ngủ chính.
"Anh hình như rất quen thuộc với nhà tôi."
Hứa Lang nằm trong lòng ngực của Lục Hân, âm thanh nhỏ nhẹ mà nói.
Động tác của Lục Hân nhẹ nhàng chậm chạp mà đặt Hứa Lang lên giường, "Không phải cậu hay mời tôi đến nhà cậu ăn cơm hay sao, quên mất?"
"Thế à."
Không có khả năng.
Hứa Lang nhìn Lục Hân, trong đầu lại suy nghĩ, Hứa Mộng Lâm tuyệt đối sẽ không mang người ngoài đến nhà của mình, rốt cuộc trong nhà này một bí mật mà anh ta không thể nói ra được.
Hơn nữa, dưới tình huống Hứa Mộng Lâm không thể xác định Lục Hân có thích anh ta hay không, anh ta chắc chắn sẽ không bại lộ tâm tư biến thái này ra ngoài, cho nên có thể nói, lời giải thích hợp lý nhất trước mắt chính là, Hứa Mộng Lâm cùng với Lục Hân có mối quan hệ không đơn giản.
Cậu quay đầu sang chỗ khác, vô lực mà nhìn trần nhà, "Tôi muốn uống thuốc."
Lục Hân rót một ly nước ấm từ phòng khách, cầm thuốc đi đến bên cạnh Hứa Lang.
Hứa Lang liền dựa vào tay của hắn, uống mấy viên thuốc dạ dày vào bụng, dòng nước ấm áp chảy xuống dạ dày, làm giảm bớt một chút đau đớn.
"Anh không tò mò sao? Trong phòng của tôi đều là ảnh chụp của anh. Trong phòng khách, trong phòng ngủ đều có."
Lục Hân đặt cái ly lên đầu giường, "Tò mò. Nhưng tôi lại không thể bởi vì tò mò mà đưa ra những đánh giá không tốt về cậu."
"Vì sao? Anh không cảm thấy, tôi có hơi biến thái sao?"
"Mỗi người đều có sở thích của riêng mình. Tôi không thể xoi mói những sở thích của người khác. Đương nhiên cũng không thể đưa ra đánh giá không tốt nào về những sự tình mà cậu đã làm."
Sở thích? Rất tốt. Không thể xoi mói? Rất tốt.
Lục Hân, rốt cuộc anh với Hứa Mộng Lâm có quan hệ gì? Ngay cả sự tình ghê tởm như vậy mà vẫn có thể tiếp thu?
"Tôi hơi mệt."
Hứa Lang nhắm mắt lại, thân mình nghiêng qua chỗ khác, quay lưng lại với Lục Hân.
Sự trầm mặc dần dần truyền ra từ trên người Hứa Lang đến toàn bộ phòng ngủ, Lục Hân dựa vào trên tường, an tĩnh mà nhìn người thanh niên trên giường.
Lúc sau, hắn đi ra khỏi phòng của Hứa Lang.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, Đảng Dực Long chờ đợi đã lâu, "Tôi có cảm giác Lang Lang của chúng ta bắt đầu ăn dấm chua thoả thích rồi. Danh dự dấm vương Châu Á lần này chắc phải trao cho Lang Lang của chúng ta."
"Tán thành."
"+1".
"Rốt cuộc thì tôi cũng có thể nhìn đến tình cảnh tự mình ăn dấm của mình rồi, loại tình huống này phát sinh trên người của Hứa Lang! Vui vẻ!"
"Chờ mong! Chờ mong! Trường hợp này nhanh nhanh đến đây đi!"
_________
Edit + Beta: tnsgroup
_Hết chương 27_