Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 13: Gặp nạn ở núi lửa




Edit:Tử Liên Hoa 1612
“Hô, cuối cùng cũng lấy được mị ảnh tiên tung.”
Sáng sớm trên núi lửa, mặt trời đỏ rực chiếu rọi khắp sơn mạch.
Thiếu nữ duỗi duỗi thắt lưng, hai tròng mắt lạnh nhạt chậm rãi mở ra, trong nháy mắt, một bóng dáng màu hồng ánh vào đồng tử, nàng sửng sốt, hứng thú nhìn chăm chú vào tiểu thú không biết tên trước mặt.
Tiểu thú rõ ràng bị thiếu nữ bỗng nhiên mở mắt làm cho hoảng sợ, thân thể lùi về sau mấy bước, ánh mắt kinh hách nhìn thiếu nữ, bộ dạng điềm đạm đáng yêu làm tâm Hạ Như Phong chấn động.
“Một tiểu thú bộ dạng nhân tính hóa?” Mi nhỏ khẽ nhếch, Hạ Như Phong từ trên mặt đất đứng lên, hướng về phía tiểu thú đi đến. Tiểu thú cảm nhận được nguy hiểm đến từ trên thân thiếu nữ, xoay người bỏ chạy, chỉ là tốc độ của nó sao có thể so với Hạ Như Phong vừa cùng gió đối chiến qua, chạy được mấy bước liền bị Hạ Như Phong bắt trở lại.
“Ô, ô ô.”
Tiểu thú dùng sức ở trên tay Hạ Như Phong tránh thoát, lại thật lâu mà không có hiệu quả, nó chỉ có thể nâng lên mắt to ngập nước, khẩn cầu Hạ Như Phong buông tha nó.
Sớm biết như thế, nó chẳng cần tò mò, thật sự là lòng hiếu kỳ giết chết con mèo.
“Yên tâm, ta sẽ không thương tổn ngươi, ta chỉ muốn cho ngươi trở thành triệu hồi thú đầu tiên của ta.” Hạ Như Phong thản nhiên gợi lên khóe môi, nhẹ giọng nói. Tiểu thú ngay cả cấp bậc rất thấp đã có trí tuệ, tiền đồ chính là vô hạn a.
Tiểu thú chớp chớp đôi mắt, nó mới sinh ra không lâu, đối với thế giới này không hiểu biết nhiều, vì vậy không rõ ý tứ Hạ Như Phong là gì.
Hạ Như Phong nhẹ nhàng thở dài, sử dụng linh lực theo đầu ngón tay bức ra một giọt máu, chỉ thấy giọt máu được linh lực bao vây chậm rãi bay về phía tiểu thú, nhập vào biển ý thức của nó.
Thân mình tiểu thú run lên, xuất phát từ một loại bản năng, nó kháng cự trước sức mạnh không thuộc bản thân đang khống chế linh hồn nó. Nhưng mà Hạ Như Phong không cần ra bao nhiêu sức lực,ở trong linh hồn tiểu thú hạ xuống ấn ký của chính mình. Lập tức, trên trán tiểu thú xuất hiện một ký hiệu khế ước, sau một lúc lại chậm rãi ẩn đi.
“Triệu hồi” đầu ngón tay điểm ở không trung, bạch quang từ chung quanh ngón tay lan tràn, trong giây lát, một quyển triệu hồi thư xuất hiện trước mặt nàng.
Triệu hồi thư chia làm mấy loại,trước mặt Hạ Như Phong là loại bình thường, sau bình thường còn có đồng phẩm, ngân phẩm, kim phẩm, kim cương, vương miện, tiên thư, thánh thư, thần thư. Lúc đầu bình thường triệu hồi thư chỉ có được một tờ khế ước, ngày sau mỗi lần thăng một cấp lại thêm một tờ khế ước, hơn nữa sau khi thăng cấp, thời gian triệu hồi ra triệu hồi thư tương đối mà nói cũng giảm bớt, vì vậy, tăng lên cấp bậc triệu hồi thư là rất trọng yếu.
Bạch Thụy từng nói, triệu hồi thư của nàng cũng không chỉ như thế mà còn có nhiều công năng khác, nhưng khi triệu hồi ra, nàng còn chưa kịp liếc mắt một cái, không bằng thừa dịp này xem xét.
Bỗng nhiên, Hạ Như Phong nghĩ đến một vấn đề, nàng đã cùng Bạch Thụy tiến hành khế ước, như vậy vì sao còn có thể khế ước thêm? Bình thường triệu hồi thư không phải chỉ có một tờ khế ước sao?
Hạ Như Phong vội vàng mở ra triệu hồi thư, triệu hồi thư trang đầu ít ỏi vài nét bút viết tên Bạch Thụy, còn về chủng loại, thuộc tính, cấp bậc, kỹ năng không hề có chút nào, mà trang thứ hai của tiểu thú lại ghi rất nhiều.
Tính danh: không, chủng loại: Hỏa Long, thuộc tính: hỏa, cấp bậc: nhất giai nhất cấp, kỹ năng: tiểu hỏa cầu.
Trừ hai trang đó ra, triệu hồi thư mặt sau còn có ba trang trống không, nói như thế, nàng còn có thể khế ước thêm ba linh thú?
Khi biết được, dù là Hạ Như Phong cực kì trấn định cũng không khỏi mừng rỡ như điên, phải biết rằng có thể khế ước năm linh thú chỉ có kim cương triệu hồi thư, mà nàng lúc bắt đầu đã có tư cách này, chính là tương đương với việc có thêm một lá bài úp bảo vệ tính mạng.
“Bất quá, vật nhỏ này cư nhiên là con rồng?” Hạ Như Phong hưng phấn đánh giá tiểu thú trong tay, gương mặt lộ ra thản nhiên tươi cười, “Thấy thế nào cũng không giống một con rồng, có lẽ là nhất giai ấu thú, cho nên xem không rõ đi!”
Tuy rằng xuyên qua đến Linh Huyễn đại lục ngày không lâu, Hạ Như Phong cũng biết trong chủng tộc linh thú, tôn quý nhất, cường đại nhất chính là Long tộc, nghe nói ở mấy nghìn năm trước, một con rồng vừa lên thánh thú chỉ là ra một chiêu kỹ năng liền phá huỷ một nửa quốc gia cùng vài cái tính mạng thánh linh, có thể thấy được Long tộc cường hãn bực nào.
Vật nhỏ xuất hiện, làm cho Hạ Như Phong sinh ra dục vọng thu phục Long tộc, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ. Long tộc luôn luôn cao ngạo, còn bồi dưỡng Long tộc, so với các linh thú khác đều khó khăn muôn phần, thu phục vật nhỏ là do vô tình mà thôi.
Ngay lúc này, trong triệu hồi thư xuất hiện rất nhiều điểm sáng trắng, Hạ Như Phong liếc mắt qua, thời điểm thấy rõ biến hóa trong sách lập tức có một loại xúc động muốn chửi thề.
“Sao vậy, ta cũng chỉ là hô nó một câu Vật Nhỏ, tính danh thế nhưng đổi thành Vật Nhỏ!!! ” Hạ Như Phong không biết làm sao lắc lắc đầu, bất quá nàng cũng không có sửa tên, chỉ là tính danh thôi, còn không đáng để nàng lãng phí thời gian.
Vật Nhỏ trong lòng bỗng nhiên lạnh run, Hạ Như Phong hơi hơi sửng sốt, liền cảm giác phía trước truyền đến một cỗ nguy hiểm.
Mi tâm hơi nhíu, nàng đem Vật Nhỏ thu vào triệu hồi thư, đôi tay nắm chặt trường côn cột bên lưng, cảnh giác nhìn chăm chú phía trước bụi cỏ.
“Lả tả.”
Theo từng trận thanh âm từ trong bụi cỏ truyền đến, tâm Hạ Như Phong cũng không kinh hách lên, hô hấp dần dần trở nên thong thả, thần sắc tràn ngập ngưng trọng.
“Bá.”
Từ bụi cỏ, một con Hỏa Lang nhảy mạnh lên, hai tròng mắt đỏ rực hung tàn nhìn chằm chằm Hạ Như Phong.
Hỏa Lang lông hồng tiên diễm, nhìn qua xù tung, giống như ngọn lửa nhảy múa, diện mạo dù xinh đẹp cũng không mất đi uy phong một con sói nên có, nếu như dùng nó làm vật cưỡi, nhất định khiến người chú ý.
“Oa oa oa ngô.”
Hỏa Lang rống lớn một tiếng, lập tức đánh tới, trong mắt nó tràn ngập nhân tính hóa quang mang, lại xen lẫn dã tính.
Cùng Long tộc giống nhau, Lang tộc trời sinh liền có trí tuệ, linh thú có trí tuệ cấp bậc càng cao càng phát ra cơ trí, nhưng vô luận cấp bậc cao thế nào cũng không thể tăng thêm trí tuệ, trừ phi dùng thiên tài dị bảo tăng lên.
Hỏa Lang này so với Vật Nhỏ còn muốn cao hơn một giai, cho nên vô luận là hiểu biết hay là kỹ xảo chiến đấu, nó đều vượt xa Vật Nhỏ.
“Ta có cảm giác Hỏa Lang này vì Vật Nhỏ mà đến?”
Ngay từ đầu, mục tiêu của Hỏa Lang không hướng về nàng mà là triệu hồi thư trong tay. Nàng tự nhận không hiểu được ý nghĩ của Hỏa Lang, Hỏa Lang cướp đoạt triệu hồi thư cũng không có tác dụng, vậy vì sao nó còn muốn làm như thế? Chỉ có một nguyên nhân, cái mũi của Lang tộc rất linh mẫn, trong triệu hồi thư có hơi thở nó quen thuộc, đấy mới là mục tiêu chân chính của nó.
Triệu hồi thư của nàng, trừ bỏ Vật Nhỏ đó là Bạch Thụy, Bạch Thụy đương nhiên không có khả năng là mục tiêu của Hỏa Lang, còn lại cũng chỉ có Vật Nhỏ.
Hạ Như Phong đoán không sai, Hỏa Lang đúng là vì Vật Nhỏ mà đến, đoạn thời gian trước nó thật vất vả mới có được viên Long đản (trứng rồng), định chờ trứng nở sẽ đem ăn vào bụng, không nghĩ hôm qua vừa ra ngoài một chuyến, đêm khuya trở về liền không thấy ấu long đâu, chỉ còn lại vỏ trứng rải đầy đất.
Tìm một đêm, nó đi theo mùi tìm đến nơi này, sao có thể buông tha ấu long cùng nhân loại đã trộm đồ kia...
Cho nên, bây giờ liền thành Hỏa Lang cùng Hạ Như Phong chiến đấu.
“Phanh.”
Trường côn trong tay ở không trung giương lên, thật mạnh hướng tới Hỏa Lang đánh đi, Hỏa Lang nhìn thấy trường côn chính diện đánh đến, thân mình chợt lóe, trốn sang một bên, trường côn trong tay Hạ Như Phong đập vào trên mặt đất, nhất thời bụi bay mù mịt.
Thấy vậy, Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng, trong miệng lẩm bẩm lên tiếng:
“Ngân giai cấp thấp linh kỹ, Hỏa Viêm.”
“Ầm.”
Trên mặt đất bỗng nhiên sinh ra một đạo công kích, như tia chớp nhằm phía Hỏa Lang, Hỏa Lang còn không biết đã xảy ra chuyện gì, vị trí nó đứng liền nứt ra một cái khe hở, hỏa diễm chợt bùng cháy, nháy mắt bao vây toàn bộ thân thể Hỏa Lang.
Nhìn một màn trước mặt, mi tâm Hạ Như Phong nhíu lại, nội tâm có một loại trực giác, Hỏa Lang này không dễ đối phó như vậy.
Quả nhiên sau mấy phút, Hỏa Lang hoàn hảo không tổn hao gì bước ra khỏi ngọn lửa, hỏa hệ Hỏa Lang, nàng sử dụng hỏa hệ linh kỹ, căn bản không có tác dụng, huống chi Hỏa Lang này cấp bậc còn cao hơn nàng.
“Không xong.”
Ánh mắt Hỏa Lang so với vừa rồi càng thêm hung ác, Hạ Như Phong biến sắc, không khỏi thầm thở dài một tiếng.
“Oa oa oa ngô.”
Hỏa Lang lại một lần nữa phát ra tiếng rống, sau đó mở ra mồm to đầy máu hướng về phía Hạ Như Phong lao tới.
Đánh không lại nó, Hạ Như Phong chỉ có thể chạy, nếu mị ảnh thiên tung tầng thứ nhất luyện thành, liền có thể bỏ xa Hoả Lang, nhưng hiện tại nàng vừa mới nhập môn, cho nên không thể chạy xa được.
“Tuy rằng có thể làm nó tiêu hao thể lực, nhưng thể lực chính mình cũng dần dần giảm bớt, dù sao thân thể này không phải chính mình, làm được thế này đã là không dễ. Chỉ là hiện tại không thể tiến vào triệu hồi thư thế giới, bằng không nếu có lính đánh thuê đi ngang qua liền phiền toái, viễn cổ triệu hồi thư không thể để ai biết.”
Phía sau, tốc độ Hỏa Lang chậm dần, Hạ Như Phong cũng bắt đầu thở hổn hển, người trên mảnh đại lục này chỉ chú trọng tu luyện linh lực, ngược lại thể lực khuyết thiếu, nếu là nguyên bản thân thể nàng, tuyệt đối sẽ không chỉ chạy thế này đã thở hồng hộc.
Khi tốc độ Hạ Như Phong đã cực chậm, hơi thở nguy hiểm cận kề phía sau, thân thể nàng run lên, nháy mắt xoay người, không biết Hỏa Lang đã đến phía sau khi nào.
“Oanh.”
Hỏa Lang trong miệng phun ra một đạo ánh sáng hồng sắc hình xoắn ốc, thật mạnh đánh vào ngực Hạ Như Phong.
“Phốc.”
Trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể Hạ Như Phong nhanh chóng bay về phía sau, “Phanh” một tiếng té lăn quay trên đất. Trước khi hôn mê, trong đầu của nàng chỉ có một ý nghĩ: “Chưa kịp tiến vào triệu hồi thư thế giới, xem ra lần này ta thật sự xong.”
Hạ Như Phong đã hôn mê, vì vậy không có nhìn đến, nàng không cẩn thận phun ra một giọt máu tiến vào mi tâm Hỏa Lang, thân thể Hỏa Lang sinh ra một ít biến hóa vi diệu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.