Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 83.2: Trêu chọc nàng là sai lầm lớn nhất 2




Nếu Cổ gia có vị thiếu chủ này, thì lo gì không mạnh?
"Nhưng trước đó..." Khóe miệng của Hạ Như Phong cong lên đầy lạnh lùng, trong mắt xẹt qua vẻ lạnh lẽo, mà chút sát ý kia, lại bị nàng ép xuống vô cùng tốt: "Tuy ta nói giữ lại tính mạng của bọn họ, nhưng lửa giận của ta vẫn không thể ngừng lại được, cho nên các vị tiếp tục đánh Cốc gia cho ta, dốc sức đánh đám người ở bên trong cho ta, chỉ cần không chết là được."
Cốc gia, sẽ để cho bọn họ thở một thời gian, đến lúc đó, nàng sẽ để Mị Nhi tự tay giải quyết những người này.
Nếu theo lời của Mị Nhi, nàng cũng cần trưởng thành, mà trưởng thành thì cần động lực, có động lực này chắc chắn Mị Nhi sẽ càng phát triển hơn, vì vậy, Cổ gia đã trở thành nơi đạp chân để Mị Nhi trưởng thành.
Những người này nhận được sự đồng ý của Hạ Như Phong, nghe thấy phân phó của nàng, tất cả đều chen nhau mà lên, chỉ cần là người mặc áo dán dấu hiệu Cốc gia đánh một cách mạnh mẽ.
Ngay lập tức tiếng gào khóc thảm thiết từ trong viện truyền đến, trong đám người vây xem cũng có mật thám của rất nhiều gia tộc, nghe được âm thanh như vậy, trong lòng toàn bộ hạ một quyết định.
Chọc ai, cũng không thể chọc bằng hữu của thiếu nữ kia, bằng không chọc phải tổ ong vò vẽ, thì kết cục của Cốc gia sẽ là bọn họ.
"Hừ, cho ngươi đắc tội Như Phong đại nhân, cho ngươi ăn hiếp bằng hữu của Như Phong đại nhân, ngươi quả thật là đáng chết, cũng không nhìn xem ngươi là dạng người gì, ngay cả tư cách uống nước rửa chân của Như Phong đại nhân cũng không có."
Một lão giả áo xanh bắt được Tần Tuyết, trực tiếp giơ chân đạp tới di di, in một dấu chân lên khuôn mặt xinh đẹp trang điểm thật đậm của nàng ta.
Đương nhiên, chỉ có nhân tài của đoàn trưởng lão học viện mới dám làm như thế, người Cổ gia kém hơn học viện Linh Phong, đánh quận chúa đương triều, cho dù là quận chúa không được hoàng đế sủng ái, bọn họ cũng không có cái dũng khí đấy.
Cho dù hoàng đế và Tần Tuyết có quan hệ không hòa hợp, nàng cũng là nữ nhi bảo bối của Tần vương, hiện nay thế lực của Tần vương càng ngày càng tăng thêm, không có chỗ dựa cường đại như học viện Linh Phong này, bọn họ sao dám?
"Mị Nhi, biểu tỷ, nơi này giao cho bọn họ là được, chúng ta đi thôi!" Lười biếng ngáp một cái, mí mắt Hạ Như Phong nhẹ nâng, khóe miệng lạnh lùng cong lên nói.
Đánh bọn hắn sẽ làm ô uế tay của mình, có người làm hộ, nàng không cần tự mình động thủ? Hơn nữa, nàng có chuyện quantrọng hơn phải làm.
Công hội luyện dược nguy nga lộng lẫy, lúc này trong phòng hội trưởng, ba vị lão nhân ngồi vây quanh một chỗ, bên cạnh bọn hắn còn có một thiếu niên tuấn lãng đứng im lặng.
"Thu Phong lão đầu, ngươi cứ nói về đệ tử kia của ngươi, làm hại ta bắt đầu tò mò, rốt cuộc đệ tử của ngươi ưu tú bao nhiêu? Còn ưu tú hơn đệ tử xuất sắc của ta sao?" Một lão giả mặc áo bào xanh vuốt nhẹ chòm râu hoa râm, khuôn mặt hồng hào lộ vẻ tươi cười ôn hòa, nói.
"Ha ha, Phong Lạc lão nhân, đệ tử của ngươi đúng là không thể so với tiểu gia hỏa kia." Trả lời ông là An Đức Lâm, chỉ thấy bộ dáng cười tủm tỉm như trước, trong con mắt nheo lại kia xẹt qua vẻ tán thưởng không hề che dấu chút nào.
"Hả?" Lần này, Phong Lạc càng thêm tò mò, hắn buông râu bạc trong tay xuống, lại hỏi: "Các ngươi có nói với ta không, nàng xuất sắc đến cỡ nào?"
"Đệ tử Mạc Trúc của ta thiên tài cỡ nào, ngươi hẳn đã biết, nhưng thiên phú tu luyện của tiểu gia hỏa kia không kém Mạc Trúc bao nhiêu, cho dù kém cũng không kém là mấy."
Nhắc tới đệ tử Mạc Trúc của mình, An Đức Lâm đắc ý vểnh râu lên, tươi cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
Cả đời này của ông, tổng cộng thu hai đệ tử, cả hai đều là thiên chi kiêu tử, trong đó một người có thiên phú luyện dược biến thái, trời sinh có tinh thần lực ngũ giai, ở trước đó không lâu đã đột phá đến luyện dược sư tam phẩm cao cấp. Một người khác là thiên phú tu luyện cường hãn, mười năm tuổi còn thiếu hai tháng đã đến đại linh sư nhất cấp.
Cho dù ai có đệ tử biến thái như thế, hơn nữa còn là hai người, cũng đều kiêu ngạo giống ông ta.
Điều này cũng từng làm cho Thu Phong và Phong Lạc vô cùng ghen tị, nhưng bây giờ Thu Phong không ghen tị với hắn một chút nào...
"À, đây là thật sao? Mười năm tuổi đại linh sư nhất cấp? Còn mấy tháng nữa nàng ấy tới mười sáu tuổi?”
Có lẽ là xuất phát từ tâm lý ganh đua so sánh, Phong Lạc sửng sốt một chút, liền nói ra vấn đề này.
Bởi vì đệ tử được xưng là đệ nhất thiên tài Lâm Phong quốc của hắn hay chính là ngũ hoàng tử ở năm mười sáu tuổi kém hai tháng đột phá đến đại linh sư nhất cấp, kém một tuổi so với Mạc Trúc.
Nếu không phải An Đức Lâm che giấu Mạc Trúc, chỉ sợ tên đệ nhất thiên tài, không rơi xuống đầu đệ tử của hắn.
Họ đều đã ở trên mười lăm tuổi, đến mười sáu tuổi không đột phá đến đại linh sư nhất cấp, chỉ có thể xem cách mười sáu tuổi có xa lắm không, để xác định hai người ai có thiên phú mạnh hơn.
"Phong Lạc lão nhân, cho dù nàng cách mười sáu tuổi bao xa, đệ tử của ta cũng không bằng nàng, tiểu gia hỏa kia, không chỉ thiên phú tu luyện cao, nàng lại là một luyện dược sư, từ lâu đã luyện chế thành công đan dược tam phẩm cao cấp, hơn nữa tri thức luyện dược của nàng đến cả ta không thể không bội phục."
Nói đến đây, An Đức Lâm chán nản ghen tị trừng mắt nhìn vẻ mặt tươi cười của Thu Phong bên cạnh, trong lòng không ngừng nói thầm, vì sao thiếu nữ ưu tú như vậy lại không phải đệ tử của mình chứ?
"Cái gì?" Nghe vậy, Phong Lạc thật sự bị hù dọa.
Dù sao tinh lực của một người cũng có hạn, sao có thể làm được hai loại hoàn mỹ như vậy?
Ngay cả hai đệ tử của An Đức Lâm, mỗi người ở trong một cái phương diện đều xuất sắc, nếu hai loại đều có thể làm được thì không thể dùng từ thiên tài để hình dung.
"Đúng rồi, ta quên nói cho các ngươi một việc." Vào lúc này, tiếng nói đắc ý dào dạt của Thu Phong truyền đến: "Tiểu gia hỏa kia, đã không phải là đại linh sư nhất cấp, nàng đã đột phá thành công ở Huyết Linh giới, hiện tại đã đến nhị cấp rồi."
"CMNN...." 
Phong Lạc vốn tao nhã ôn hòa, miệng không nhịn được phun ra một câu thô lỗ.
Ngay cả An Đức Lâm và Mạc Trúc đều là vẻ mặt khiếp sợ, nếu quả thật là như thế, tên đệ nhất thiên tài sẽ phải đổi người...
"À, còn có một chuyện quên nói, lúc nàng ở đại linh sư nhất cấp, đã chiến thắng hai đại linh sư tam cấp và một đại linh sư tứ cấp, sau khi đến Huyết Linh giới, đã bị một đại linh sư lục cấp, bốn đại linh sư ngũ cấp, mười đại linh sư tứ cấp vây quanh, không những bình yên vô sự thậm chí còn liên thủ cùng với tiểu tử Cổ gia kia, đều giết hết tất cả."
Mấy người đều bị khiếp sợ không nói ra lời, nhìn Thu Phong vô cùng đắc ý mỉm cười kia, sao lại cảm thấy đáng đánh đòn như thế chứ.
Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của mọi người, Thu Phong sờ mũi, trong lòng nói thầm một câu, chuyện nhỏ như vậy mà các ngươi đã bị dọa? Nếu cho các ngươi biết, tiểu gia hỏa kia có một chí bảo hỏa linh mà toàn bộ linh sư mơ ước tha thiết, hơn nữa không phải liên thủ với tiểu tử Cổ gia mà là sức lực một người nháy mắt giết người bao vây nàng, hơn nữa nếu có được bốn triệu hồi thú, không phải các ngươi sẽ sợ ngây người sao?
Nhớ ngày đó, lão tử vì lo lắng an toàn của nàng nên vụng trộm đi theo, ở trong góc che dấu thân thể, mỗi lần nhìn nàng lộ ra một con bài chưa lật, sẽ bị dọa một lần.
Chỉ có điều, Thu Phong không định nói những việc này với hai người, mặc đù bọn họ là lão bằng hữu của mình, nhưng so với đệ tử, vẫn là đệ tử quan trọng, dù sao cũng là đệ tử hắn muốn truyền lại học thuật, sao có thể để cho nàng lộ ra con bài chưa lật?
Hơn nữa nàng còn có hỏa linh.
Không phải Thu Phong không tin hai người này, chỉ là, hắn sẽ không lấy an toàn của Hạ Như Phong ra làm tiền đặt cược, vì vậy việc này phải giấu diếm tiếp.
Ngay cả như thế, những lời này của hắn vẫn làm cho hai người này khiếp sợ đến không gì so sánh nổi.
"Lão già này, làm sao ngươi lại có loại vận may này chứ!" Phong Lạc lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói vô cùng hâm mộ và ghen tị: "Thu Phong lão nhân, nếu không thì ta đưa thân phận trưởng lão thủ hộ hoàng tộc tặng cho ngươi, còn có đệ tử của ta cũng cho ngươi, chúng ta trao đổi thì thế nào?"
Khinh bỉ xem thường một cái, từ trong mũi của Thu Phong phát ra một tiếng hừ lạnh: "Ta cảm thấy thân phận viện trưởng tốt lắm rồi, có vẻ thanh tĩnh."
Dường như Phong Lạc còn muốn nói gì đó, An Đức Lâm bên cạnh vỗ hắn một cái, nói: "Thôi đi, Phong Lạc lão nhân, lão gia hỏa này cưng chiều đệ tử của mình như vậy, sao có khả năng trao đổi với ngươi? Nhớ ngày đó, tiểu gia hỏa kia còn chưa vào học viện Linh Phong, không có nhiều công lao vĩ đại như vậy, gần trở thành một đại linh sư nhất cấp và luyện dược sư tam phẩm cao cấp, ta dùng hai đệ tử của ta trao đổi với hắn, hắn sống chết không chịu, huống chi là bây giờ?"
Nghe nói như thế, Mạc Trúc bên cạnh thủy chung im lặng cung kính đợi, dùng loại ánh mắt hết sức ai oán liếc nhìn An Đức Lâm một cái. 
Thấy An Đức Lâm hình như phát hiện quay qua đây, hắn vội vàng bày ra dáng vẻ chính trực, nhìn không chớp mắt, nghiễm nhiên là một bộ dáng đệ tử vâng lời.
"Tiểu thư, hội trưởng ở chỗ này..."
Vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói, đánh gãy suy nghĩ của mấy người, bọn họ cùng lúc quay đầu lại nhìn.
"Được, ta biết rồi, Nặc Ni, ngươi đi làm việc của ngươi đi." Giọng nói lạnh nhạt trước sau như một thuộc về thiếu nữ kia xuyên qua khe cửa, truyền vào bên trong phòng hội trưởng.
Chỉ trong chốc lát, cửa bị đẩy ra, thiếu nữ đứng ở cửa, gió nhẹ thổi bay lên áo bào bạc, khiến cho thiếu nữ thoạt nhìn động lòng người hơn.
"Lão sư?" Trông thấy cảnh tượng bên trong, thiếu nữ nhất thời sửng sốt, khuôn mặt lập tức lộ ra nụ cười khe khẽ: "Lão sư, sao người lại ở đây?"
"Ha ha, nha đầu kia, sao con lại tới đây? Vừa rồi chúng ta còn đang thảo luận về con đó." Nhìn thấy thiếu nữ xuất hiện, tươi cười trên mặt của Thu Phong càng  thêm mấy phần rạng rỡ.
So về thực lực hắn không bằng Phong Lạc, so về  luyện dược hắn không bằng An Đức Lâm, nhưng so về đệ tử ai có thể vượt qua Thu Phong hắn?
Nghĩ đến điều này, vẻ mặt của Thu Phong càng thêm đắc ý, làm bạn với hai người này đã lâu, cuối cùng cũng có một việc vượt qua bọn hắn.
"Hả? Đây là đệ tử của ngươi sao?" Ánh mắt nghi ngờ của Phong Lạc hướng về phía Hạ Như Phong, đánh giá thiếu nữ có thể để cho Thu Phong và An đức Lâm đều tán thưởng này.
Mạc Trúc thấy người xuất hiện, con ngươi sáng ngời, khóe miệng nở nụ cười càng  mê người, im lặng nháy mắt với nàng, nếu không phải có lão sư của mình ở đây không dám quá mức lỗ mãng, đoán chừng hắn đã trực tiếp đi nói chuyện phiếm với nàng.
"Lão sư, lần này là con tới tìm hội trưởng An Đức Lâm." Nói xong, ánh mắt của nàng nhìn về phía An Đức Lâm, tươi cười trên mặt hơi thu lại, trịnh trọng nói: "Hội trưởng An Đức Lâm đã biết ân oán của ta và Cốc gia rồi chứ? Không biết hội trưởng An Đức Lâm..."
An Đức Lâm biết được Hạ Như Phong muốn nói gì tiếp theo, mỉm cười chen ngang lời nàng: "Thu Phong lão nhân đã nói cho ta chuyện này, ta đã để cho Cốc Thanh trưởng lão từ vị trí cao xuống vị trí thấp rồi." 
"Không, ta hy vọng ngài có thể trục xuất hắn ra khỏi công hội luyện dược."
Thế mà, Hạ Như Phong nói khiến cho An Đức Lâm trực tiếp ngây ngẩn cả người.
"Đương nhiên, nếu ngài có thể trục xuất hắn, ta sẽ trả lại ngài một luyện dược sư tứ phẩm cấp thấp."
"Cái gì?" An Đức Lâm còn chưa phục hồi tinh thần lại, ngay sau đó lại bị kinh sợ lần nữa: "Đưa ta một người? Làm sao lại còn?"
"Thực ra, ta cũng không phải là luyện dược sư tam phẩm cao cấp gì, ở dược thành, ta đã thăng chức thành tứ phẩm, nếu như ngài có thể trục xuất người Cốc gia kia, ta sẽ trở thành trưởng lão danh dự của công hội luyện dược."
Trưởng lão danh dự khác với các trưởng lão khác, chính là trên danh nghĩa thuộc về công hội luyện dược, nói đúng ra người vẫn tự do, giống như trưởng lão khách khanh Cổ Phi cho nàng.
Vì vậy, điều này sẽ không xung đột với thận phận đệ tử của viện trưởng học viện Linh Phong của nàng, nhưng mà nàng cũng chỉ muốn trở thành trưởng lão danh dự mà thôi, dù sao nàng không có khả năng vứt bỏ lão sư và học viện Linh Phong để mà gia nhập công hội luyện dược.
Huống chi, nàng muốn thành lập thế lực của mình, sao có thể cống hiến sức lực cho Công hội Luyện dược?
"Hơn nữa, ngài cũng biết, tinh thần lực của ta ở lục giai, cho dù mất đi thiên phú, sớm muộn gì cũng đột phá đến luyện dược sư lục phẩm, cho nên ta hứa cho hội trưởng An Đức Lâm một hứa hẹn, nếu ta đột phá đến lục phẩm thì sẽ giúp ngài luyện chế một viên đan dược lục phẩm, đương nhiên, dược liệu tự ngài cung cấp."
Ở lúc Hạ Như Phong nói ra ý nguyện trở thành trưởng lão danh dự, hắn đã đồng ý, chỉ là bị sự biến thái của nàng hù dọa, trong lúc nhất thời không thể hoàn hồn.
Mà nàng nói, nguyện ý giúp mình luyện chế đan dược lục phẩm, cả người An Đức Lâm đều suýt chút nữa kích động nhảy dựng lên, sau đó yên lặng chịu đựng rung động ở trong lòng, hắn cười khổ lắc đầu, thở dài một tiếng, nói: "Trêu chọc ngươi, Cốc gia đã phạm sai lầm lớn nhất cả đời này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.