Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 129: Ngươi cho ta là người chết sao?




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Thiên Quân Nhất Diệt!"
Đại trưởng lão bay vọt lên, kiếm trong tay lấy sét đánh chém về phía Dạ Thiên Tà, ông như đã nhìn thấy tình cảnh nam tử tuấn mỹ như thiên thần này ngã xuống, mà theo ông, Dạ Thiên Tà là Hạ Như Phong mời đến giúp đỡ, tự nhiên muốn giải quyết hắn xong trước.
"Đại trưởng lão, cố lên!"
Đệ tử Vân tông nhìn thấy đại trưởng lão ra tay, đều là lên tiếng hoan hô, khí thế căng to, hào hứng nhìn chăm chú vào chiến đấu trên trời cao.
Nhìn thấy đại trưởng lão ra tay, Dạ Thiên Tà chỉ là khẽ hất bàn tay, thoải mái chặn trường kiếm khí thế đến rào rạt.
Ngẩng đầu, trong lòng đại trưởng lão đầy khiếp sợ, trên tay tăng thêm lực đạo, nhưng mà bàn tay của Dạ Thiên Tà như tảng đá, lại không thể tiến thêm bước, mà mũi kiếm sắc bén lại không thể đâm vào bàn tay của hắn, thực lực của nam tử này còn mạnh hơn ông.
Tiếng hoan hô ngạc nhiên mà dừng lại, mọi người đều há to miệng, không dám tin nhìn một màn trước mặt.
Đại trưởng lão lại không thể chạm đến da thịt cua hắn, sao có thể chứ? Biến thái, nam nhân này, thật sự là quá mức biến thái.
"Tịch Diệt!"
Ở trong ánh mắt khiếp sợ của đại trưởng lão, Dạ Thiên Tà vươn một ngón tay ra, chỉ là khẽ chạm ở ngực của ông ta một cái, một ánh sáng màu vàng xuyên qua ngực của ông ta, bắn về phía đại thụ cổ sau lưng, "Ầm vang" một tiếng, cây đổ xuống ầm ầm, kích lên đầy bụi đất.
Đột nhiên mở to hai mắt, khuôn mặt già nua của đại trưởng lão run rẩy một chút, cúi đầu, nhìn máu đỏ tươi chảy ra ào ạt trước ngực, toàn thân đều nhịn không được run rẩy.
"Ầm!"
Từ trên hư không rơi xuống, hung hăng ngã ở trên mặt đất, đại trưởng lão nằm ngang ở trên mặt đất, há to miệng thở hổn hển mấy hơi, mồ hôi và máu loãng trộn lẫn vào nhau, từ từ chảy xuôi xuống.
Mọi người đều ngây dại, một cảm giác sợ hãi tràn ngập ở trong lòng, nhịn không được đánh cái rùng mình, sợ hãi cái chết tỏa ra khắp toàn bộ trong lòng.
Ngay cả tông chủ đại nhân của bọn ho, cũng không thể một chiêu đánh bại đại trưởng lão đi? Nhưng mà ở dưới công kích của nam nhân này, ngay cả phản ứng né tránh đại trưởng lão cũng đều không có, đã bị đánh cho trọng thương.
"Đại trưởng lão..." Cơ thể của nhị trưởng lão chợt lóe, chắn trước người đại trưởng lão, vẻ mặt tức giận nhìn Dạ Thiên Tà: "Tiểu tử, ngươi đừng tưởng thực lực của ngươi cường đại thì thế nào, Vân tông chúng ta không đơn giản như ngươi nghĩ như vậy, nữ nhân trong thiên hạ nhiều vô số? Lấy thực lực của ngươi, muốn dạng nữ nhân gì mà không có? Vì sao phải vì nữ nhân này mà đối địch với Vân tông ta? Có đáng giá không?"
Nghe vậy, khóe môi của Dạ Thiên Tà cong lên cười lạnh, ngón tay chỉ về phía nhị trưởng lão, một ánh sáng vàng bắn ra, lấy khi thế sét đánh không kịp bưng tai bắn về phía nhị trưởng lão.
Trong lòng nhị trưởng lão đột nhiên cả kinh, cơ thể hơi nghiêng nguy hiểm né qua, vừa rồi bởi vì đại trưởng lão cách Dạ Thiên Tà quá gần, nên không thể tránh né, mà nhị trưởng lão cách có một khoảng cách, nhưng cũng chỉ là nguy hiểm mới có thể tránh thoát, nếu chậm thêm một cái hít thở, kết quả của ông sẽ như đại trưởng lão.
Ổn định lại tâm tư, nhị trưởng lão thấy không phải là đối thủ của Dạ Thiên Tà, vì vậy chuyển ánh mắt về phía Hạ Như Phong, trong mắt xẹt qua khinh thường: "Nhìn chuyện lúc trước ở trong di tích viễn cổ, ta vẫn nghĩ đến ngươi là nữ tử độc lập, không ngờ cuối cùng lại là muốn dựa vào nam nhân bảo vệ, chẳng lẽ ngươi lại không có lá gan quyết đấu với ta?"
Mấy tháng trước, nàng chỉ có tu vi Bán Thánh, cho dù rất là thiên tài, nhưng vẫn là kém ông khá xa. Mà chuyện lần đó cách nay cũng đã trôi qua mấy tháng, cho dù thiên phú của nàng mạnh, thực lực cũng sẽ không tăng lên bao nhiêu.
Nếu nàng nghênh chiến, như vậy ông có nắm chắc kia, khiến cho nàng sống không bằng chết!
"Kế khích tướng?" Hạ Như Phong rũ đôi mắt, đôi mắt lạnh nhạt nhìn nhị trưởng lão, tóc đen không gió tự bay, khuôn mặt tuyệt sắc nở nụ cười yếu ớt, nói từng chữ một: "Kế khích tướng, chưa từng có tác dụng với ta, nhưng nếu ngươi muốn chiến, Hạ Như Phong ta sẽ phụng bồi đến cùng."
Nghe thấy lời nói của Hạ Như Phong, nhị trưởng lão khẽ thở ra, trong lòng hơi có chút khinh thường.
Nàng còn nói phép khích tướng vô dụng với nàng, cuối cùng không phải là tiếp nhận khiêu chiến của ông rồi sao? Người trẻ tuổi, quả thật là tuổi trẻ khí thịnh, học không nổi chịu đựng, nếu như qua mười mấy năm, nói không chừng mình sẽ không phải là đối thủ của nàng, đáng tiếc, quyết định này của nàng sắp sửa lấy mạng của nàng đi.
"Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết, quyết định của ngươi là ngu xuẩn cỡ nào!" Nhị trưởng lão bay lên hư không, đón gió mà đứng, tay áo bay bay, dù có cảm giác tiên phong đạo cốt, nhưng phần khí chất kia của ông ta khiến cho người ta cảm giác giả dối, người như thế, chính là trong ngoài không bằng một. Rút trường kiếm bên hông ra, dùng sức vung lên ở không trung, một kiếm quang màu trắng bay đi như mũi tên, những nơi bay qua đều chứa ánh sáng thánh khiết.
Hạ Như Phong yên tĩnh nhìn kiếm quang, không hề phản ứng, nhìn thấy bộ dạng của nàng, mọi người hai mặt nhìn nhau, nữ nhân này bị dọa đến choáng váng sao?
"Ha ha." Nhị trưởng lão đắc ý cười ha hả, ông như đã nhìn thấy cảnh tượng đầu của nữ tử xinh đẹp kia bị cắt, nhưng mà một giây sau, tiếng cười của ông ta đột nhiên ngừng, mở to đôi mắt, không dám tin nhìn tất cả trước mặt.
Hung hăng xoa đôi mắt, trong mắt ông hiện ra thâm trầm khiếp sợ.
Biến mất? Thật sự biến mất? Vô tung vô ảnh, vì sao tốc độ của nàng lại nhanh như vậy, so với lúc trước còn nhanh hơn rất nhiều.
Đại trưởng lão dùng sức chống mặt đất đứng lên, đúng lúc này, ông nhìn thấy một màn nguy hiểm sau lưng nhị trưởng lão, lên tiếng hét to: "Nhị trưởng lão, cẩn thận phía sau ngươi!"
Cơ thể đột nhiên cứng đờ, một cảm giác hít thở không thông bao trùm lấy ông, nhị trưởng lão máy móc quay đầu lại, vì thế nữ tử cầm trường côn trong tay, trên người bao trùm một lớp hỏa diễm, cứ như thế đập vào mắt của ông, mà cổ cảm giác khiến cho ông hít thở không thong kia, chính là từ hỏa diễm trên người nàng truyền ra.
"Tứ... tứ cấp thánh..."
"Ầm ầm!"
Ông ta còn chưa nói xong, gậy gộc của Hạ Như Phong đã đập ở trong ngực của ông ta, nhị trưởng lão trợn to hai mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, trực tiếp bị một côn của nàng đánh bay ra, ngã ở phía trên mặt đất, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.
Thu trường côn lại, Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn qua mọi người xung quanh xem trò hay: "Còn có ai muốn đến thử một lần?"
Mọi người đều lui về phía sau hai bước, hoảng sợ nhìn khuôn mặt tuyệt sắc lạnh nhạt kia, hung hăng nuốt nước miếng, không ngờ nữ nhân này thoạt nhìn xinh đẹp như thế, xuống tay lại nặng như vậy, huống chi nhị trưởng lão đều không phải là đối thủ của nàng, chính mình đi lên, có khác gì tìm ngược?
"Là ai lớn lá gan như thế, dám bắt nạt người Vân tông ta!"
Ngay vào lúc này, một giọng nói mềm mại từ trên không truyền đến, nghe giọng nói thế, mọi người đều kích động ngảng đầu lên, nhìn về phía bầu trời trong xanh kia.
Ở dưới ánh mắt kích động của mọi người, y phục màu vàng bồng bềnh lay động, nữ tử ngạo nghễ đứng như khổng tước kiêu ngạo nâng cằm lên, khuôn mặt của nàng rất là bình thường, đi vào trong đám người thì không thể tìm ra, nhưng mà một thân sắc bén của nàng, lại khiến cho nàng càng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Nữ tử y phục màu vàng, bên hông đeo một đai lưng màu xanh, tay cầm trường kiếm, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, nhưng mà khi nhìn thấy Dạ Thiên Tà ánh cũng không dời, nước miếng từ khóe miệng chảy xuống, dù là đại trưởng lão và nhị trưởng lão bị thương đều bị bà ta bỏ qua.
Mà sau khi nữ tử hạ xuống, một nữ tử y phục màu trắng chỉ có một cánh tay cũng theo sát mà hạ xuống, trái ngược lại là khi ánh mắt của nàng ta chú ý đến Hạ Như Phong cũng không di chuyển, trong mắt không che dấu phẫn nộ và sát ý chút nào, nàng sẽ không quên, chặt đứt tay mình chính là kiệt tác của nàng ta.
Nữ tử này phải chết, chỉ có như thế, mới có thể làm mất đi sỉ nhục nàng ta cho nàng!
"Vị công tử này, không biết tôn tính đại danh là gì?" Nuốt nước miếng, Vân Hinh thèm nhỏ dãi nhìn Dạ Thiên Tà đứng lặng ở trong hư không.
Chưa bao giờ bà thấy qua nam nhân tuấn mỹ như thế, khí chất tôn quý tà mị như vậy, nếu có thể khiến cho hắn trở thành nam sủng của bà, cho dù để cho bà buông tha cho những nam nhân trước đó, bà cũng nguyện ý, bởi vì những người đó so với hắn, quả thật là khác một trời một vực.
Khi nào thì Tây Vực xuất hiện một cực phẩm như vậy, vì sao trước kia nàng không phát hiện ra?
Cảm nhận được ánh mắt của Vân Hinh, Dạ Thiên Tà nhíu mày, mắt tím xẹt qua không chán ghét che dấu chút nào: "Nữ nhân ghê tởm, thu ánh mắt của ngươi lại, ai không biết tông chủ Vân tông ngươi trời sinh trụy lạc, nam sủng vô số, chỉ bằng ngươi? Mà cũng có tư cách biết tên của bản công tử?"
"Ngươi!" Sắc mặt của Vân Hinh hơi đổi, lúc này ánh mắt mới chú ý đế Hạ Như Phong bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia khinh thường: "Nữ nhân này là đi chung với ngươi? Nhưng mà phế vật không xinh đẹp mà thôi, loại phế vật này, một ngón tay của ta là có thể giải quyết nàng, cho nên ngươi vẫn là đi theo bản tông chủ có vẻ tốt hơn."
Nói đến đây, ánh mắt của Vân Hinh quay sang nhìn chăm chú vào nam tử tuấn mỹ ở chỗ không xa, giọng dịu dàng nói: "Yên tâm, trở thành nam sủng của bản tông chủ, bản tông chủ sẽ rất thương yêu ngươi."
Mặc dù Vân Hinh biết Hạ Như Phong là nhân vật do đại trưởng lão tuyên bố trên lệnh truy nã, một Bán Thánh chưa đầy ba mươi, nhưng Bán Thánh kém Thánh Linh không phải là một chút, tục ngữ nói, dưới Thánh Linh cũng chỉ là con kiến, cho nên ở trong mắt của bà, nữ nhân này chính là một phế vật, không thể so sánh với bà.
"Tiểu mỹ nam, ngươi suy nghĩ một chút, thế nào? Bản tông chủ lại ở đây chờ đáp án của ngươi." Khóe miệng của Vân Hinh nở nụ cười quyến rũ, phóng mị nhãn với Dạ Thiên Tà, nũng nịu nói.
Kiềm chế cảm xúc muốn nôn mửa, nháy mắt khuôn mặt của Dạ Thiên Tà lạnh xuống, bàn tay ở không trung vung một cái, một liêm đao màu đen quỷ dị xuất hiện ở trong tay của hắn, ở lúc hắn muốn ra tay, một bàn tay đặt lên trên cổ tay của hắn, ở lúc ngây người, bên cạnh truyền đến giọng nói lạnh lùng của nữ tử.
"Trước mặt của ta mà quyến rũ tướng công của ta, ngươi cho ta là người chết sao?" Tuy giọng nói của nàng lạnh nhạt như gió, nhưng vẫn có thể nghe ra tức giận bị kiềm chế kia.
Nghe vậy, Dạ Thiên Tà quay đầu lại, ánh mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nữ tử, mắt tím lạnh lùng như kỳ tích nhu hòa xuống, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười ấm áp, lúc này hắn lại cảm nhận được thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Mà lúc ánh mắt nhìn Vân Hinh, khuôn mặt tươi cười chợt thu lại, lui về phía sau hai bước, yên tâm để lại chiến trường cho Hạ Như Phong.
"Ha ha, theo ta, sau đó ngươi chính là người chết." Vân Hinh khinh thường cười lạnh một tiếng, ánh mắt đầy tia châm chọc, sau đó nhìn về phía Dạ Thiên Tà, ôn nhu nói: "Mỹ nam, ngươi chờ, chờ ta giải quyết nữ nhân này, đến lúc đó lại đến tìm ngươi."
Vật hoặc người Vân Hinh bà muốn, ai dám tranh đoạt với bà? Nếu có người, như vậy thì chỉ có một kết quả, vậy đó là chết, tuyệt đối không có con đường thứ hai!
Vân Hinh thả lỏng tay ra, kiếm tự chủ bay lên trên không, mà cùng lúc đó, phía sau kiếm bỗng nhiên xuất hiện hơn ngàn hư kiếm, cho dù kiếm kia là hư ảnh, nhưng nếu đâm vào thân thể người, cảm giác như kiếm thật, sau khi kiếm xuất hiện, bàn tay của Vân Hinh đẩy về phía trước, quát: "Đi!"
Nhìn vô số trường kiếm, khuôn mặt của Hạ Như Phong vẫn không chút thay đổi, vẻ mặt lạnh nhạt như thường, không vì điều này mà xuất hiện chút sợ hãi.
Ngay ở lúc kiếm đến trước mặt, rốt cuộc Hạ Như Phong cũng có động tác, nàng nâng trường côn lên, gậy gộc vung kín không kẽ hở, dù là nhưng kiếm đó cũng không thể chạm vào nàng chút nào.
Thấy vậy, trong lòng Vân Hinh đột nhiên cả kinh, còn chưa chờ bà có động tác, hư kiếm ở không trung cũng đã biến mất, còn lại thanh kiếm kia mới hạ xuống, rơi thật mạnh ở trên mặt đất. Mọi người đều ngây ngẩn cả người, trong đó Vân Liên càng ngạc nhiên, cho dù thế nào bọn họ cũng đều không ngờ rằng, Hạ Như Phong lại có thể chống đỡ công kích của Vân Hinh.
"Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ bảy..."
Tung người nhảy lên, trường côn đánh xuống, chứa nhiệt độ như mặt trời, dưới khẩn cấp, Vân Hinh nâng cánh tay lên ngăn cản, "ầm" một tiếng, trường côn dùng sức đánh vào cánh tay của bà ta, sắc mặt của Vân Hinh chỉ một thoáng trắng bệch, chỗ cánh tay chảy ra máu tươi nhìn thấy ghê người.
"Sao có thể, sao nàng có thể có lực công kích lớn như thế..."
Không, điều đó không có khả năng, nàng chỉ là Thánh Linh tứ cấp mà thôi, sao có thể phát ra uy lực cường đại như vậy.
Xem ra, chỉ có thể thi triển ra lĩnh vực cấp bậc của mình mới mạnh hơn nàng, nếu khởi động lĩnh vực, thì có thể chuyển bại thành thắng. Bà tuyệt đối không thể mất mặt ở trước mặt nhiều đệ tử như vậy và vị mỹ nam kia.
"Hả?" Hạ Như Phong hiển nhiên nhìn ra ý đồ của Vân Hinh, cho dù nàng không sợ lĩnh vực của nàng ta, nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian, cho nên ở trước lúc nàng ta thi triển lĩnh vực, lại đánh qua một côn, uy lực của côn này bất giác khiến cho trong lòng Vân Hinh căng thẳng, vội vàng ngẩng đầu lên, ngay lúc này, trường côn đỏ rực đã đập vào trong ngực của nàng.
"Phụt!"
Vân Hinh lui về sau hai bước, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt nhìn Hạ Như Phong.
Vân Liên rất nhanh che môi, trong mắt hiện ra tràn đầy khiếp sợ, vì sao mới mấy tháng mà thôi, nàng lại trưởng thành đến như thế? Nữ tử lúc trước kia bị Vân tông đuổi giết, lúc này lại có thể khiêu chiến với tông chủ Vân tong của bọn họ, lại là đệ nhất cường giả Vân tông Vân Hinh...
Giả, tất cả đều là giả, nàng chỉ là đang nằm mơ, sau khi tỉnh mộng sẽ khôi phục lại lúc đầu...
"Ha ha ha!" Vân Hinh đi lên, đột nhiên cười phá lên, tiếng cười của bà ta chứa đầy điên cuồng: "Xem ra, ta không thể không dùng con bài chưa lật kai của ta, con bài chưa lật này, vốn là ta để lại vào lúc nguy cơ cuối cùng để dùng, không ngờ, lúc này lại dùng đến."
Hạ Như Phong nhíu mày, không hiểu nhìn Vân Hinh, lúc này trong lòng của nàng nảy lên một cảm giác nguy cơ.
"Thổ Linh, xin nhờ ngươi rồi!"
Vân Hinh hét lên trời một tiếng, ngay lập tức thấy một nam tử y phục vàng đứng ở trước mặt của nàng ta, nam tử nhìn Hạ Như Phong, khuôn mặt tràn đầy khinh thường: "Một tiểu nhân vật như vậy mà còn cần ta giúp, Vân Hinh, ngươi quá yếu rồi."
Sắc mặt đen một mảnh, Vân Hinh nắm chặt nắm đấm, cũng không dám phát biểu bất mãn gì.
"Nhớ kỹ, việc này qua đi, chúng ta sẽ không ai thiếu nợ nhau!" Nam tử y phục vàng nhìn về phía Vân Hinh, lạnh lùng bỏ lại một câu, nâng chân chạy về phía Hạ Như Phong.
Dạ Thiên Tà từ hư không hạ xuống, đứng ở bên cạnh Hạ Như Phong, cảnh giác nhìn nam tử y phục vàng.
Nam nhân này không đơn giản, lấy thực lực của hắn, lại không nhìn ra tu vi của hắn ta...
"Đại sư, để cho ta đi ra, ta biết hắn!"
Đột nhiên, trong Phong Tà đại lục truyền đến giọng nói của Ngân Luyến, Hạ Như Phong nhất thời sửng sốt, sau đó không nói hai lời, thả Ngân Luyến từ Phong Tà đại lục ra. Khi nhìn thấy Ngân Luyến bỗng dưng xuất hiện, mọi người đều trợn tròn mắt, bởi vì Hạ Như Phong không triệu hồi ra triệu hồi thư, cho nên bọn họ không biết nàng ta đi ra từ đâu.
Nam tử y phục vàng dừng chân lại, ánh mắt nhìn khuôn mặt của Ngân Luyến, trong mắt xẹt qua kinh ngạc: "Không linh, lại chính là ngươi, ha ha, chúng ta đây có tính là cừu nhân gặp lại hay không? Không ngờ ngươi lại còn sống, hơn nữa lại ở chung với nhân loại."
"Thổ Linh, lâu rồi không gặp." Ngân Luyến ngẩng đầu lên, nhát gan thuộc về nàng kia vào lúc này lui không còn một mảnh, khuôn mặt lạnh lùng nhìn nam tử y phục vàng, trong mắt không che dấu hận ý chút nào: "Cảm ơn xuất hiện của ngươi, khiến cho ta nhớ lại, hơn nữa bị ngươi đả thương như thế nào, thế cho nên mất đi tất cả trí nhớ."
Đả thương? Chẳng lẽ hắn là hại Ngân Luyến mất trí nhớ ... Linh?
Hạ Như Phong nắm chặt nắm đấm, mắt lạnh nhìn về phía nam tử y phục vàng, trong mắt hiện ra sát ý, nàng sớm xem Ngân Luyến là bằng hữu, tự nhiên không cho phép có người tổn thương nàng!
"Như Phong đại sư." Khẽ cười, đôi mắt màu bạc lóe ra ánh sáng màu vàng: "Hắn là đồng loại với ta, các ngươi không phải là đối thủ của hắn, chỉ có ta mới đánh bại hắn."
"Ngân Luyến, ngươi..."
"Đại sư, yên tâm đi, ta không có gì nguy hiểm." Quay đầu lại, khuôn mặt của Ngân Luyến nở nụ cười ôn nhu, giọng kiên định nói: "Ta từng sơ suất mới chịu thiệt ở trong tay của hắn, lần này, ta tuyệt đối sẽ không thua, vì đại sư ngươi và Long thần đại nhân..."
Lúc nói đến Vật Nhỏ, hai má của Ngân Luyến đỏ lên, khuôn mặt càng thêm kiên định.
Nàng sẽ không thua, đây là nàng hứa hẹn với Hạ Như Phong.
"Hừ, nhiều năm qua như vậy, hình như ngươi không có gì tiến bộ, chỉ bằng như vậy, mà có thể đánh bại ta sao?"
"Ai thắng ai thua, bây giờ còn chưa nói rõ." Ngân Luyến thu ánh mắt lại, khuôn mặt tươi cười từ từ biến mất: "Thổ Linh, ngươi có thể dám đi địa phương khác chiến đấu với ta không?"
Bọn họ chiến đấu lực phá hoại rất lớn, nếu như ở đây, sẽ nguy hiểm đến Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, Ngân Luyến mới nói ra lời nói như thế.
"Có gì không dám, ha ha..." Nam tử y phục vàng ngửa đầu cười lớn hai tiếng, cũng không để Ngân Luyến vào mắt: "Ta từng có thể đánh bại ngươi, bây giờ vẫn có thể, như theo lời ngươi, đến nơi khác chiến đấu, nơi hẹp như vậy, thật sự không thích hợp với chúng ta."
Ngân Luyến cười lạnh một tiếng, nhìn Hạ Như Phong, ngay cả đầu cũng không quay lại mà rời đi.
Đối thoại của bọn họ, trừ mấy người biết thân phận của bọn họ ra, người khác đều không hiểu ra sao.
Vân Hinh đỏ mắt nhìn Hạ Như Phong, nàng không thể ngờ rằng, nữ nhân này cũng có được Linh hóa người, hơn nữa còn nghe theo mệnh lệnh của nàng ta, không phải như mình, dùng tình người ức chế tự do của hắn. Nếu không phải bà từng trùng hợp cứu hắn thân bị trọng thương, căn bản hắn sẽ không xuất đầu vì bà.
Bây giờ bọn họ đều rời đi, chẳng lẽ mình sẽ khó thoát khỏi một kiếp sao?
Lúc Vân Hinh lo lắng suy nghĩ, một đệ tử Vân tông hoang mang chạy vào, nói: "Tông chủ, mọi người của viện Linh Sư, viện Dược Sư, Tử Minh phủ và Ma Cung đến đây..."
"Cái gì?" Trong lòng Vân Hinh cả kinh, không rõ những người đó đến Vân tông là vì sao? Nhưng bọn họ đến đây, nhất định là có chuyện gì đó, có lẽ mình có thể xoay chuyển tình huống, có bọn họ ở đây, đoán rằng nữ nhân này không dám ra tay với bà.
Nghĩ đến đây, Vân Hinh khẽ thở phào, đắc ý nhìn Hạ Như Phong, muốn giết Vân Hinh nàng, cũng không dễ dàng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.