Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 135: Lệnh triệu tập đại lục




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Ngươi... Sao ngươi vẫn sống?" Vu Hỏa Luyện ngây ngẩn cả người, trợn mắt há hốc mồm nhìn Hạ Như Phong, chính ông hiểu rõ công kích của mình, không ngờ nàng có thể còn sống ở dưới công kích của ông. Ngay cả chính ông ở dưới công kích này, cũng đều không thể hoàn hảo không tổn hao gì.
Hạ Như Phong khẽ cười, đôi mắt đen hiện ra tia cảm kích: "Vu tiền bối, lần này ta muốn cảm ơn ngươi."
"A? Cảm cơn ta?" Vu Hỏa Luyện mở to đôi mắt, áh mắt nghi hoặc không hiểu nhìn khuôn mặt của Hạ Như Phong.
"Đúng, ở dưới công kích của ngươi, ngược lại ta cảm giác nguyên tố Hỏa rõ ràng hơn, mới khiến cho linh kỹ của ta đột phá đến tầng thứ tám." Hạ Như Phong cũng không có giấu diếm chuyện này, dù sao lần này nếu không phải là vì Vu Hỏa Luyện, nàng muốn đột phá thì vẫn rất khó khăn, nếu có thể ở trước ma chiến đều đột phá xong tất cả linh kỹ, phần thắng của nàng sẽ  nhiều thêm một phần.
Nguyệt Tuyệt Thương! Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!
Ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh, ánh mắt của nàng chỉ có kiên định trước nay chưa từng có, mặc kệ thế nào, nàng đều phải đánh bại Nguyệt Tuyệt Thương!
"Là người của viện Linh Sư và Tử Minh phủ đến ..."
Không biết là ai hét to một tiếng, trong đám người tách ra một đường đi, ở trong ánh mắt tôn kính của mọi người, đoàn người ngựa bước đến. Chỉ thấy hai người trong đó mặc trang phục của Tử Minh phủ và viện Linh Sư đi qua mọi người, ở dưới ánh mắt không hiểu của mọi người đi về phía Hạ Như Phong.
Mà lúc này, Dạ Thiên Tà đã từ dưới đài nhảy lên, đứng ở bên cạnh Hạ Như Phong, bóng dáng hai người sóng vai đứng, lại xứng đôi như vậy.
"Thiếu công tử (Tà công tử), thiếu phu nhân (phó viện trưởng đại nhân), ta phụng mệnh đến đón các ngươi trở về."
Mọi người đều mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn hai người đứng phía trên lôi đài.
Cái gì? Có lầm hay không, bọn họ lại là thiếu công tử của Tử Minh phủ, và thiếu phu nhân thần bí kia? Hơn nữa thiếu phu nhân kia lại là phó viện trưởng viện Linh Sư?
Hoắc Lâm nhớ đến mình muốn cướp chính là thiếu phu nhân của Tử Minh phủ, hơn nữa sỉ nhục thiếu công tử, ngay lập tức hai chân mềm nhũn, ngã lăn quay ở trên mặt đất, ánh mắt hiện ra hối hận sâu sắc. Lúc này ông mới rõ ràng, vì sao Vu Hỏa Luyện không muốn quản chuyện này, thì ra lão gia hỏa kia đang lừa mình.
Mắt tím, đúng vậy, hắn là mắt tím, tất nhiên là thiếu công tử của Tử Minh phủ không thể nghi ngờ.
"Như Phong, cũng là lúc chúng ta phải trở về rồi." Dạ Thiên Tà quay đầu sang nhìn nữ tử bên cạnh, trong mắt mắt tím hiện ra tia sáng nhu hòa.
Hạ Như Phong khẽ gật đầu, cuối cùng nhìn Vu Hỏa Luyện và Vu Lạc Linh, xoay người rời đi dưới hộ tống của người Tử Minh phủ và viện Linh Sư. Cho dù nàng không nói cái gì, nhưng mà hôm nay qua đi, nàng nhất định vang danh đại lục, không ai không biết tên của nàng.
Vu Lạc Linh cắn chặt môi, hai tay không tự chủ được nắm chặt, thâm trầm nhìn chăm chú vào bóng dáng của Hạ Như Phong, trong lòng bỗng nhiên nảy lên một cảm giác vô lực.
Từ nay về sau, khoảng cách giữa bọn họ nhất định sẽ càng ngày càng xa...
Thánh thành cách Thiên thành cũng không xa, màn đêm buống xuống bọn họ đã về đến phủ đệ Tử Minh phủ, chỉ là tất cả mọi người viện Linh Sư đều mặt dày mày dạn đứng ở Tử Minh phủ, lý do là, phó viện trưởng ở đâu, bọn họ sẽ ở đấy. Nhìn thấy hành động của viện Linh Sư, tất nhiên viện Dược Sư cũng không rơi ở phía sau, chen chúc ở trong Tử Minh phủ, mỹ danh nói rằng, muốn trao đổi với đại sư.
Ba thế lực lớn ở một chỗ, sao Ma Cung sẽ yếu thế? Vì thế, cuối cùng bốn thế lực lớn đều ở trong Tử Minh phủ.
Nhưng mà sau khi trở lại Tử Minh phủ, Hạ Như Phong đã tiến vào bế quan, ai cũng không để ý, hơn nữa để cho các chúng thú canh giữ ở ngoài cửa, trừ Dạ Thiên Tà ra, không cho bất kì kẻ nào tiếp cận phòng của nàng, cho nên rất nhiều người muốn đến tìm Hạ Như Phong, đều bị chặn ở ngoài cửa.
Chỉ là trước khi bế quan, Hạ Như Phong đã để cho người ta phát ra lệnh triệu tập đại lục, người có thực lực ngoài Chân Linh, phải đến Tây vực trước, cộng đồng đối kháng ma nhân.
Thiếu phu nhân của Tử Minh phủ, phó viện trưởng viện Linh Sư, đệ nhất luyện dược sư đại lục ra lệnh triệu tập, cường giả thiên hạ nào dám không theo, huống chi, ma nhân vẫn là kẻ thù của đại lục, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn, tất cả cường giả đã ngoài Chân Linh đều chạy đến Tây Vực.
Nhất thời, Tây Vực náo nhiệt trước nay chưa từng có, phía trên chợ thường xuyên có thể nghe thấy đối thoại kia.
"Huynh đệ, ngươi cũng đến Tây Vực tham gia ma chiến sao?"
"Ha ha, đệ nhất luyện dược sư ra lệnh triệu tập, sao ta dám không đến? Cho dù không giúp được cái đại ân gì, nhưng vào giúp vui cũng tốt."
"Nói cũng đúng, nhưng mà luyện dược sư cửu phẩm trẻ tuổi được ghi vào sử sách kia, nếu như có thể thấy mặt của nàng, được nàng chỉ điểm thì ta cũng thỏa mãn."
...
"Các tỷ, chúng ta đã lâu không gặp, không ngờ ngươi lại xuất hiện ở đây."
"Ta vừa đến Chân Linh, có tư cách gì đến Tây Vực, huống chi ta là đến gặp thần tượng, nàng chính là mục tiêu mà toàn bộ nữ tử đại lục chúng ta phải cố gắng."
"Ha ha, thật hy vọng có thể nhìn thấy nàng, ta cũng muốn nhìn một chút, người trong truyền thuyết này, rốt cuộc có bộ dạng ra sao, nghe nói nàng chính là đệ nhất mỹ nữ đại lục."
...
"Ta nói ngươi một Linh Thú chạy đến Tây Vực làm gì?"
"Linh Thú thì làm sao? Ngươi đây là kì thị chủng tộc, cho dù ta là Linh Thú, cũng có thể ra một phần lực cho Như Phong đại sư, nói không chừng, còn có cơ hội được Như Phong đại sư khế ước."
"Chỉ bằng ngươi? Ngươi nằm mơ đi, triệu hồi thú của Như Phong đại sư đều cường hãn như vậy, ngươi có tư cách gì được nàng khế ước?"
"Có lẽ Như Phong đại sư thật sự không coi trọng ta, nhưng Như Phong đại sư là thần tượng trong lòng ta, nàng ra lệnh triệu tập, mặc kệ bao nhiêu mệt mỏi ta cũng phải đến."
Bởi vì dạo này người đến Tây Vực quá nhiều, kẻ thù gặp mặt cũng nhiều ngoài ý muốn, nhưng trước đó Hạ Như Phong đã hạ lệnh, trước ma chiến, không thể tương tàn, cho nên những người đó vốn không chết không ngừng, gặp mặt nhiều lắm cũng chỉ chửi nhau như người thường, ai cũng không dám khiêu khích uy nghiêm của Hạ Như Phong.
Đây chính là thế giới cường giả vi tôn, vì nàng có thực lực kia, mọi người mới có thể tin phục nàng như vậy.
"Một tháng sao?"
Trong phòng, Hạ Như Phong thở dài, nhìn đan dược đầy bàn kia, khóe môi cong lên, đưa tay thu tất cả đan dược vào trong giới chỉ Không Gian Vô Tận, bước ra ngoài cửa.
Đẩy cửa phòng ra, ánh mặt trời chói mắt chiếu lên khuôn mặt tuyệt sắc của nàng, theo bản năng chớp mắt, mới từ từ mở hai mắt ra, sau đó dã trông thấy Vật Nhỏ và Ngân Luyến đứng dưới tàng cây nói chuyện yêu đương, trải qua một đoạn thời gian ở chung này, tình cảm của cả hai cũng xác định, chỉ là Vật Nhỏ vẫn bình thường như trước, tính khí cũng không thay đổi.
"Chủ nhân." Vật Nhỏ thấy Hạ Như Phong, ánh mắt sáng lên, khuôn mặt trẻ con nở nụ cười thật to.
Ngân Luyến để ý đến nụ cười như có như không ở khóe môi của Hạ Như Phong, khuôn mặt xinh đẹp nhiễm một chút ửng đỏ, mắt bạc vụng trộm nhìn Vật Nhỏ, cúi đầu xuống, không dám nhìn về phía hai người nữa.
"Vật Nhỏ, Ngân Luyến, các ngươi đi giúp ta gọi toàn bộ mọi người ngoại công đến, mặt khác, cũng gọi tất cả thành viên chiến đội Nghịch Thiên và nhóm Tiểu Bạch trở về!"
Bởi vì trong khoảng thời gian này Tây Vực rất nhiều cường giả, cho nên Hạ Như Phong phái thành viên của chiến đội Nghịch Thiên ra ngoài bảo vệ trật tự, dù sao nếu như cường giả chiến đấu, Tây Vực sẽ ngã xuống rất nhiều người, vì ma chiến kế tiếp, không thể không làm như thế.
Nếu như không phải lúc trước đồng ý với Ngũ Hành Thánh Giả, người khác thế nào cũng không quan hệ với nàng, nhưng nếu nàng đã đáp ứng rồi, như vậy nàng sẽ cố gắng làm tốt.
Dạo này phong ấn của Cổ Ma thành không ổn, có lẽ ma chiến sẽ bắt đầu vào mấy ngày nữa, mà nàng cần bế quan hấp thu Thổ Linh, Dạ Thiên Tà cũng phải đi vào trong bế quan, vì vậy trước đó nàng đã pahri an bài tất cả mọi chuyện thật tốt, mới có thể yên tâm bế quan.
Không cần trong giây lát, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.
Sau khi Hạ Lâm Lạc chờ hôn lễ kết thúc, cũng không trở về Tây Huyễn đại lục, về phần Hạ gia Lâm Phong quốc, ông đã giao cho Lâu Ngọc Thần quản lý, lấy thực lực của Lâu Ngọc Thần, căn bản không phải lo lắng, bởi vậy cũng yên tâm ở lại nơi này.
Đứng ở trước mặt mọi người, ánh mắt của Hạ Như Phong lướt qua từng khuôn mặt của bọn họ, trong giây lát nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra hơn mười năm này.
Trong chớp mắt, nàng đi vào dị thế đã được mười một năm , mười một năm này, đường nàng đi qua quá dài, cũng gặp rất nhiều người...
Hạ Lâm Lạc, Nghiêm lão, Nghiêm Phong Hành, Hạ Quân Mạc, Hạ Vân Ly, Hoàng Ảnh, Thu Phong, An Đức Lâm, Cốc Mị Nhi, Lam Phong, Doãn Nhân, Bắc Ảnh Lạc Sa, Lam Đồng, Chiến Cuồng Phong, Lâm Bản Khanh... Ngay cả Cổ Phi và Mạc Trúc cũng rất muốn đến Đông Linh đại lục, đáng tiếc một người là thiếu gia chủ Cổ gia, một người bởi vì sư phụ vô lương của mình muốn đến, cho nên cũng đành phải ở lại công hội luyện dược.
Hạ Ngân Nguyệt và Âu Dương Doãn không thể ở đây lâu, vì vậy sau khi hôn lễ kết thúc đã trở lại Tây Huyễn đại lục.
Nhìn qua những gương mặt quen thuộc trước mặt, khuôn mặt của Hạ Như Phong nhu hòa đi, kkhex cười, phất tay, trước mặt có vô số bình dược: "Những đan dược đó, có thể nháy mắt tăng thực lực lên đến Chân Linh, hơn nữa không có di chứng gì, mọi người chuẩn bị dùng một chút, mặt khác, dược này cũng có tác dụng với triệu hồi thú, mọi người thả triệu hồi thú ra đi."
Nghe vậy, mọi người đều nuốt nước miếng, thèm nhỏ dãi nhìn bình dược trước mặt nàng.
Kha Kính Lâm, Dược Tình là cường giả Thánh Linh ghen tị trừng mắt nhìn đám người kia, vì sao bọn họ lại có vận khí tốt như vậy, "Tăng" một chút là có thể đến Chân Linh, lúc trước bọn họ vì thành tựu này, mà không biết pahri tiêu phí bao nhiêu thời gian và khí lực.
Nghĩ đến đây, các cường giả Thánh Linh đều ai oán nhìn Hạ Như Phong.
Vì sao bọn họ không gặp được nàng sớm hơn một chút? Như thế sẽ không vất vả đột phá như vậy. Nhưng hình như những người này đã quên, lúc bọn họ đột phá đến Chân Linh, Hạ Như Phong còn chưa sinh ra.
"Ầm ầm!"
"Oanh ầm!"
Mọi người lấy được đan dược, kích động nuốt vào, nhất thời, gió lốc linh khí cường đại xuất hiện ở trên bầu trời.
Nhiều người đột phá Chân Linh, mặt trận này đồ sộ cỡ nào? Vì thế toàn bộ Thiên thành và mấy thành thị bên cạnh đều phát hiện một màn này, hơn nữa nhận ra, nơi đột phá chính là Tử Minh phủ. Vì sao trong Tử Minh phủ laki có nhiều người đột phá tập thể như vậy? Hơn nữa đều đột phá đến Chân Linh, không cần nghĩ cũng biết là có liên quan đến nàng.
Đưa ra kết luận này, mọi người đều kích động, bởi vì từ xưa đến nay, đều không ai có thể làm được như nàng, bọn họ có thể không kích động sao?
Lôi Vân ở Lôi thành phía xa, sau nhiều ngày nghe thấy việc này, không khỏi hối hận, lúc trước ông đã đưa ra một lựa chọn sai lầm, liên tiếp buông tha cho cơ hội giao hảo với nàng. Nhưng mà cho dù ông hối hận thế nào, đều không có tác dụng, Hạ Như Phong nhất định sẽ không kết giao với Lôi gia.
Sau khi mọi người hoàn thành đột phá, Hạ Như Phong vừa lòng gật đầu, không nhìn vẻ mặt kích động của mọi người, lại phất tay lấy ra hai bình dược khác nhau.
"Trong bình dược màu đỏ kia chính là Thánh Huyết Đan, trong bình dược màu xanh là Thánh Linh Đan, bình trước người có thể nháy mắt khôi phục thương thế, bình sau người có thể hồi phục linh lực rất nhanh..."
Cho dù những đan dược đó đều vì thánh phẩm, nhưng mà lại cũng không dùng bao nhiêu dược liệu cửu giai, dù sao những đan dược đó đều không giống như là viên lúc cứu trị Lam Phong kia, đan dược này, chủ dược là dược liệu cửu giai, cái khác chỉ cần bát giai.
Vì vậy, nàng mới luyện chế ra nhiều đan dược cấp thánh như vậy.
Mà sau khi Hạ Như Phong lấy ra nhiều đan dược như vậy, mọi người lại há hốc mồm, lần này dù là Kha Kính Lâm ánh mắt cũng nóng rực lên.
"Mỹ nhân tỷ tỷ." Lúc này, Tiểu Bạch bỗng nhiên từ ngoài cửa chạy vào, chạy vào trong lòng Hạ Như Phong, ngẩng đầu, chớp mắt to long lanh như nước, nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, người của gia tộc Bạch Hổ, Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ đến, còn có Long hoàng Long tộc tự mình dẫn người đến đây."
"Bọn họ đến đây?" Ánh mắt của Hạ Như Phong sáng lên, nhìn mọi người trước mặt, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Các ngươi đều chia những đan dược đó một chút đi, lúc ma chiến thương vong không thể tránh được, có cái đó, ít nhất có thêm một phù bảo mệnh."
Sau khi nói xong, nàng đã bước chân đi về phía tiền thính.
Trong phòng, người của tứ thú gia tộc và Long tộc đều đang chờ đợi, khiến cho Hạ Như Phong không hiểu là, vì sao bọn họ đồng thời lại đến?
"Như Phong đại sư." Tộc trưởng tộc Bạch Hổ nhìn thấy Hạ Như Phong, vội vàng đi lên nghênh đón, khuôn mặt lộ vẻ cung kính: "Như Phong đại sư, lần này tứ thú gia tộc chúng ta đến đây là vì tìm ngươi nương tựa, chúng ta đã thương nghị rồi, từ nay về sau nhận ngươi làm chủ, trọn đời nguyện trung thành."
Hạ Như Phong gật đầu, không từ chối yêu cầu của bộ tộc Bạch Hổ.
"Đúng rồi, những đan dược đó là ta đáp lại cho các ngươi." Phất tay, chồng bình dược ở ngay trước mặt, Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: "Chút đan dược này có thể nháy mắt giúp một thú đến bát giai, các ngươi có thể đi chia một chút."
Sau khi nói xong lời này, ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn về phía Long hoàng, khi nhìn thấy nam tử tóc trắng bên cạnh Long hoàng, trong lòng nhất thời mừng rỡ: "Thanh Nguyệt?"
Nam tử đứng ở bên cạnh Long hoàng tóc trắng tung bay, trường bào màu trắng ngà hiện ra tia sáng thánh khiết, đẹp như trích tiên, hơi thở ôn nhu bất giác khiến cho người trong lòng ấm áp, khuôn mặt tuấn mỹ kia vẫn cười khẽ như trước, khi nhìn thấy Hạ Như Phong, trong mắt xẹt qua tia khác thường.
"Ngươi thành thân, ta còn chưa kịp nói tiếng chúc mừng với ngươi."
Giọng nói của hắn vẫn luôm ôn nhu, như một luồng gió mát ấm áp thổi vào trong lòng.
Hạ Như Phong khẽ cười, nhún vai, nói: "Thanh Nguyệt, cũng đến lúc ngươi nên thú thê rồi."
Nụ cười chợt cứng đờ, Mộ Dung Thanh Nguyệt lại cong khóe môi lên, hắn cũng không trả lời Hạ Như Phong, chỉ là nụ cười kia có vẻ có chút miễn cưỡng.
"Lần này ta đến tìm ngươi, là có một chuyện." Có lẽ là Long hoàng phát hiện ra không khí không đúng, tao nhã bước chân đi ra, mắt xanh như mặt nước nhìn về phía Hạ Như Phong, khuôn mặt ôn hòa tuấn tú chứa một vẻ ngưng trọng, đột nhiên, chân sau của ông quỳ rạp xuống đất, cúi đầu nói: "Xin khế ước với ta."
Hạ Như Phong đột nhiên cả kinh, mày nhíu lại: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Bởi vì ngươi mà Long tộc chúng ta mới có thể rời khỏi Nam Hải, hơn nữa, ngươi cũng cần tăng thực lực lên?"
Với quan hệ của Long hoàng và Vật Nhỏ, tự nhiên có thể biết, sau khi Triệu Hồi Thư của Hạ Như Phong thăng cấp triệu hồi thú cũng có thể thăng cấp, nếu như khế ước với Long hoàng, vương miện Triệu Hồi Thư có thể tấn chức là Tiên Thư, lúc đó lực lượng trong tay nàng lại gia tăng.
Nghĩ đến đây, Hạ Như Phong nhìn sâu vào Long hoàng, nhưng vẫn gật đầu: "Được."
Một giọt máu từ đầu ngón tay bay ra, nhập vào trong đầu Long hoàng, trong phút chốc ánh sáng khế ước vây quanh, cho nên lúc này triệu hồi thú đều bị Hạ Như Phong triệu hồi trở về, cũng ở lúc chúng thú đến đông đủ, triệu hồi thú bay lên không trung, phát ra ánh sáng màu trắng ngà.
Sau khi Vương miện Triệu Hồi Thư khế ước với Long hoàng, thành công tấn chức là Tiên Thư.
Trong đó thực lực mạnh nhất là thuộc về Yêu Quái, lúc này hắn đã tấn chức là thánh thú bát cấp, ngay cả Hỏa Nhi yếu nhất cũng thành bát giai tứ cấp, những thú khác từng cái đột phá, về phần Long hoàng và Bạch Thụy, thực lực của bọn họ đều ở thánh thú cửu cấp, không thể tiếp tục tiến giai.
"Như Phong, ngươi lấy Thánh Thư ra đi."
Nghe được lời nói của Bạch Thụy, Hạ Như Phong bỗng nhiên nhớ đến từng lấy được Thánh Thư từ bộ tộc Bạch Hổ, sau đó cầm ra, trước mắt bao người, thi triển ra ngũ Linh tiến hành dung hợp. Nếu như lúc đầu dung hợp Thánh Thư, chỉ có thể khiến cho triệu hồi thư tăng lên nhất giai, vì vậy, Hạ Như Phong mới đợi cho triệu hồi thư trở thành Tiên Thư, mới bắt đầu dung hợp Thánh Thư.
Dù sao càng đi về sau, tiến giai cũng lại càng khó khăn.
Vốn mọi người bộ tộc tứ thú không hiểu hành động của Hạ Như Phong, khi nhìn thấy Tiên Thư phát ra ánh sáng trắng càng ngày càng tinh khiết, đều là trợn mắt há hốc mồm, sau đó ở dưới ánh mắt của bọn họ, triệu hồi thư thăng cấp đã hoàn thành, chư thú lại tiến vào trong ánh sáng Triệu Hồi Thư.
Hôm nay Thiên thành nhất định không ngừng phong ba.
Vốn tập thể thăng cấp cũng đủ làm cho người ta kinh ngạc, sau đó lại có người tiếp tục tấn chức, cho dù số lượng không bằng lúc đầu, nhưng sau khi tấn cấp lại có mấy Thánh Thú, bọn họ có thể không khiếp sợ sao? Không gì hơn cái này, với ma chiến kế tiếp, tất cả mọi người tràn đầy tin tưởng.
Sau khi an bài mọi chuyện thật tốt, cuối cùng Hạ Như Phong cũng khẽ thở phào, giao Hắc Thánh Quả cho Dạ Thiên Tà, hai người lại song song tiến vào trong bế quan.
Cũng ngay ở sau mấy ngày bọn họ bế quan, rốt cuộc ma chiến cũng bạo phát...
"Các vị, lần này ma nhân thế đến rào rạt, chúng ta phải lấy ra tất cả lực lượng, các ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?" Kha Kính Lâm đứng ở đầu tiên, khuôn mặt nghiêm túc, không biết vì sao, ông cảm giác được lần ma chiến này khác với lúc trước, nhưng cho dù chết, ông cũng phải kéo theo một đám ma nhân làm đệm lưng!
"Đều đã chuẩn bị tốt!" Mọi người trăm miệng một lời vang vọng thật lâu ở khắp trời không.
"Được, chúng ta chính là vì đại lục mà chiến, vì vinh dự của chúng ta mà chiến!"
"Vì đại lục mà chiến, vì vinh dự mà chiến!"
Mọi người đều xúc động, bởi vì ở trong ma chiến, cái chết cũng sẽ xếp vào sử sách đại lục, đây là cao quý vinh dự của bọn họ, cho nên mặc dù chết, bọn họ cũng sẽ không lùi bước!
Sau đó ở dưới dẫn dắt của thủ lĩnh bốn thế lực lớn, đội ngũ từ từ xuất phát đi về phía Cổ Ma chi...
Thời gian như nước, hai năm đã qua.
Tình thế của Cổ Ma thành càng thêm hiểm trở, bốn thế lực lớn cũng chết vô số, nhưng mà ma nhân cũng là càng thêm hung mãnh, không yếu bớt chút nào, tiếp tục như thế, nhất định sẽ chiến bại!
"Ha ha." Kha Kính Lâm ngửa đầu cười lớn hai tiếng, hắn ánh của ông chứa tia quyết liệt: "Dược Tình, hai thế lực của chúng ta cũng tranh chấp lâu rồi, nếu không chúng ta đến so xem ai giết kẻ địch nhiều hơn, thế nào?"
Dược Tình nhìn Kha Kính Lâm bên cạnh, khẽ cười, khuôn mặt già nua chứa đầy vẻ kiên định: "Ha ha, ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi lão gia hỏa này."
Hai người nhìn nhau, một loại ăn ý tự nhiên sinh ra, không phải tự mình sắp xếp đã giết vào trong đám ma nhân.
Vô số ma nhân vây ở xung quanh bọn họ, lúc này bọn họ lại không chống đỡ nổi nữa, linh lực tiêu hao rất nhanh, mà Hạ Như Phong cho bọn họ đan dược căn bản là không đủ dùng, chỉ là bọn họ cũng không để ý linh lực tiêu hao rất nhanh, lấy kiếm ra sức chặt bỏ đầu của kẻ địch trước mặt.
"Ha ha, đã lâu rồi không thoải mái như vậy."
Kha Kính Lâm lại cười ha hả, nghe thấy tiếng cười của ông, trong mắt mọi người của viện Linh Sư đều hiện ra tia bi thương, bọn họ biết, viện trưởng đại nhân là ôm quyết tâm hẳn phải chết.
Ánh mắt nhìn về phía ma nhân càng ngày càng nhiều, ánh mắt của Kha Kính Lâm mất mát, ông biết, lần ma chiến này sẽ kết thúc, chỉ vì có nàng, nhưng mà ông lại không nhìn thấy một màn kia, vì đại lục ông quý trọng, cho dù trả giá bằng sinh mệnh thì thế nào?
Sống nhiều năm như vậy đã được rồi, huống chi viện Linh Sư có nàng, vĩnh viễn sẽ không sa sút.
Ông có thể yên tâm hiến tính mạng của mình ra...
Xa xa ma nhân càng ngày càng nhiều, trong đó càng không thiếu Thánh Linh bát cấp và Thánh Linh cửu cấp, Kha Kính Lâm và Dược Tình nhìn nhau cười, song song dừng chiến đấu, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào ma nhân từ xa chạy đến, khuôn mặt của bọn họ chứa đầy vẻ kiên định.
"Hai người các ngươi muốn làm cái gì?" Thấy vậy, trong lòng phủ chủ Tử Minh phủ đột nhiên cả kinh, nhíu mày quát: "Chúng ta còn có hi vọng, các ngươi không thể làm như vậy. Hơn nữa, thực lực của các ngươi mạnh nhất, cho dù muốn tự bạo, cũng nên đổi thành là ta."
Khẽ cười, Kha Kính Lâm quay đầu lại nhìn phủ chủ, trong mắt lộ ra tia chân thành tha thiết: "Chính là bởi vì chúng ta mạnh nhất, uy lực tự bạo mới lớn nhất, lần ma chiến này khác với lúc trước, ta tin tưởng, chỉ cần nàng có thể đến, như vậy tất cả đều đã chấm dứt, mà chúng ta phải làm, chỉ là kiên trì đến lúc đó, đáng tiếc lấy tình huống bây giờ..."
Lắc đầu, Kha Kính Lâm than nhẹ một tiếng, nếu như có thể, ông cũng không nguyện chết, nhưng đôi khi có thứ quan trọng hơn tính mạng, hơn nữa đáng giá để ông đi bảo vệ.
Vốn không có phát hiện, nhưng mà đi vào Cổ Ma thành mới phát hiện, phong ấn xảy ra vấn đề, ma nhân đã có thể tự do ra vào, cho nên lần này cho dù thế nào, đều phải tiêu diệt ma nhân, nếu không đại lục sẽ ở trong nước sôi lửa bỏng.
"Dược Tình, vừa rồi chúng ta giết người không sai biệt lắm, xem ra là thế hoà, chúng ta đây nhìn xem, uy lực ai tự bạo lớn nhất."
"Ha ha, được." Dược Tình cũng cười lớn hai tiếng, ánh mắt chứa đầy kiên quyết: "Lần này ta nhất định sẽ không thua ngươi..."
Mọi người muốn khuyên bảo, vào lúc này lại không biết mở miệng từ đâu, bọn họ đều rõ ràng, hai lão gia hỏa này đã hạ quyết tâm, ai khuyên đều không có tác dụng, không tự chủ được khuôn mặt mỗi người đều đầy vẻ thương cảm, giờ phút này, bọn họ chỉ cầu Hạ Như Phong nhanh từ bế quan đi ra.
Như chỉ có nàng, mới hóa giải nguy cơ lần này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.