Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 72: Đột phá tập thể




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Đại nhân, ta đã cho người sắp xếp phòng giúp ngài, ngài đi nghỉ ngơi trước đi!" Sau khi Y Quan Lận và Y Lạc rời đi, ánh mắt An Nhiên nhìn về phía Hạ Như Phong, ôm nắm đấm cung kính dò hỏi.
Hạ Như Phong sờ mũi, gật đầu đồng ý lời nói của An Nhiên, về phần chuyện An gia, giao cho chính An Nhiên xử lý, tin tưởng ông ta sẽ không làm cho mình thất vọng, mà cũng đến lúc nàng tiến vào trong tu luyện, sau mấy ngày đại chiến hôm trước, nàng đã có cảm giác mơ hồ sắp đột phá.
"Ầm ầm!"
Ngay vào tối ngày hôm đó, trong phòng Hạ Như Phong truyền đến một trận khí thế cường đại, cuối cùng nàng cũng thành công đột phá đến Chân Linh nhị cấp. . .
Nhưng mà đột phá bên này đã hấp dẫn chú ý của mọi người An gia, tuy đã sớm biết thiên phú của nàng trác tuyệt, nhưng khi tự mình nhìn thấy, An Nhiên lại không nhịn được thầm than cho thiên phú của nàng, cũng như những người của gia tộc khác phái đến mật thám, mà truyền vào tai những thế lực lớn ở Thanh Bình thành thì có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chân Linh nhị cấp trẻ tuổi như thế, đại khái cũng chỉ có một số thế lực lớn mới có đi? Chẳng lẽ nàng là người trong bốn thế lực kia?
Nhất thời, thủ lĩnh của nhiều thế lực đều biết đến An Nhiên."
Sáng sớm hôm sau, một tia ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào trên người nữ tử đang ngồi khoanh chân kia, có lẽ là cảm nhận được tiếng bước chân ngoài cửa, lông mi nữ tử hơi hất lên, mở hai mắt ra, đôi mắt u ám như đêm tối lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa.
"Thùng thùng thùng."Ngoài cửa vang lên một tiếng đập cửa, sau đó giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của An Tình từ khe cửa truyền vào trong: "Như Phong đại nhân, ta đại biểu cho phụ thân báo mọi chuyện với ngươi."
"Vào đi!"
Sau khi nghe thấy lời nói của Hạ Như Phong, cửa bị từ từ đẩy ra, An Tình mặc y phục màu xanh bước chân vào, nhẹ nhàng bước vào cửa đi vào trong nhà.
"Có chuyện gì?" Hạ Như Phong nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía An Tình, thản nhiên nói.
"Việc thống kê các thế lực gia tộc đã xong rồi, mời ngài xem qua" An Tình giao một quyển giấy trong tay cho Hạ Như Phong, ngay lúc này, giọng nói của nàng khi nói chuyện với Hạ Như Phong đều chứa một tia tôn kính, không còn nói chuyện cố kỵ với nhau như trước nữa.
Thế giới này vốn là như thế, cường giả vi tôn, cũng chỉ có nhân tài thực lực kém không xa mới có thể trở thành bằng hữu.
Bỗng nhiên trong lúc đó, Hạ Như Phong nhớ đến Cốc Mị Nhi và mọi người Lam Đồng ở đại lục nơi xa, có lẽ chỉ có bọn họ mới có thể không xem nàng như cường giả, mà coi nàng trở thành một bằng hữu đáng giá để bọn họ ỷ lại.
Hạ Như Phong nhận giấy, lạnh nhạt nhìn lướt qua, rồi trả lại cho An Tình, nói: "Ngươi trực tiếp đọc cho ta là đủ rồi."
"Vâng." An Tình thu lấy một quyển giấy này, đôi mắt trong suốt nhìn về phía Hạ Như Phong: "Ở An gia, thực lực thấp nhất là Linh Vương, tổng cộng có hơn một nghìn người, trong đó Linh Vương cửu cấp có một trăm lăm mươi người, Linh Quân hơn năm trăm người, trong đó có năm tư người là Linh Quân cửu cấp, Linh Tôn có hơn trăm người, trong đó mười hai người là Linh Tôn cửu cấp, Chân Linh có hai người, một người là đại bá của ta, Chân Linh tam cấp, còn có một người là phụ thân ta Chân Linh tứ cấp, chỉ là đại bá đã bị phụ thân đuổi ra cửa, cho nên hiện tại chỉ có một mình cha ta."
"An Tình, ngươi giúp ta đi lấy những dược liệu trên này đến cho ta." Hạ Như Phong đưa một tờ giấy cho An Tình, đứng lên, đôi mắt lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa.
Tác dụng của Mị Mị là đối phó với cường giả Thánh Linh, còn lại đều cần dựa vào An gia tự mình giải quyết, lấy thực lực bây giờ của bọn họ thì không thể, nàng không thể không tăng lên một chút thực lực cho toàn bộ An gia. Chỉ có thực lực của An gia càng mạnh, danh tiếng của nàng mới có thể truyền bá càng xa, như thế Tà mới có thể căn cứ vào tin tức này mà tìm được mình.
An Tình kinh ngạc nhìn Hạ Như Phong một cái, cũng không có hiện ra dị nghị gì mà đi ra cửa.
Dược liệu ở sơn mạch Ngải Tư gần Thanh Bình thành thừa nhiều, vì vậy Hạ Như Phong viết những dược liệu đó, đều có thể ở cửa hàng dược liệu trong thành mua được, không đến trong giây lát, An Tình đã khiêng về một cái sọt dược liệu đi vào trong phòng, đặt ở trước mặt Hạ Như Phong.
"Được rồi, ngươi đi ra đi, trong vòng năm ngày đừng để cho bất kì kẻ nào đến quấy rầy ta."
Sau khi Hạ Như Phong nói xong, An Tình xoay người đi ra ngoài cửa, thuận tiện đóng cửa phòng lại, vì thế năm ngày kế tiếp, Hạ Như Phong nhốt mình ở phòng trong, dốc lòng luyện chế đan dược.
Với trình độ luyện dược sư cửu phẩm của nàng, luyện chế ra đan dược dưới bát phẩm đều không thành vấn đề, cho nên trừ đan dược bát phẩm ra, những đan dược khác nàng đều hoàn thành rất nhanh chóng.
Chuyện An gia cũng không giấu được nhiều thế lực trong Thanh Bình thành, lúc này bọn họ mới biết, nữ chẳng những tử này là thiên tài tu luyện, mà còn là luyện dược sư, chả trách An Nhiên có thể bị trọng thương mà khỏi hẳn, việc này đại khái cũng là bởi vì do có nàng.
Hơn nữa, cấp bậc luyện dược của nàng hẳn là không thấp, dù sao tất cả dược liệu An Tình đã mua, đều không phải là dược liệu cấp thấp, kém nhất cũng là luyện dược sư thất phẩm.
Chỉ là để cho mọi người kỳ quái là, ở trong năm ngày Hạ Như Phong bế quan luyện chế đan dược, Lôi Vân lại xuất hiện ở trên không An gia, đang lúc mọi người tràn đầy khẩn trương, Lôi Vân lại từ từ xoay một vòng, sau đó... Rời đi...
Việc này quả thật chính là đang dọa người, nó quả thực là ăn no rửng mỡ, đi ra chạy một vòng hù dọa bọn họ, mọi người cảm thấy bụng đầy ủy khuất.
Bọn họ ủy khuất, Lôi Vân còn ủy khuất hơn bọn họ, vốn cho rằng lần này là đến Minh Giới giúp đan dược độ kiếp, chắc là sẽ không gặp phải biến thái kia, ai biết biến thái này thật sự là âm hồn không tiêu tan, sao chỗ nào cũng đều có bóng dáng của nàng vậy? Nó không đi còn có thể làm gì? Đánh một trận với Nghịch Thiên Chi Lôi của nàng sao? Vậy mới là chính ăn no rửng mỡ.
Cho nên Lôi Vân quyết định thật nhanh, xoay người rời đi, vì thế đã xuất hiện một màn mà mọi người thấy này. Trong phòng tinh xảo, Hạ Như Phong lười biếng duỗi thắt lưng, vuốt cằm, đôi mắt lướt qua rất nhiều đan dược đặt ở trước mặt này, khóe miệng hiện ra một chút ý cười: "Năm ngày, đan dược ta đều luyện chế thành công, cũng đến lúc giúp người An gia tăng thực lực lên..." Nói xong, thu toàn bộ đan dược vào giới chỉ Không Gian Vô Tận, xoay người đi ra khỏi cửa, lúc đẩy cửa ra, ánh mặt trời chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng.
Mị Mị từ trời không hạ xuống, đôi mắt màu xanh biếc nhìn Hạ Như Phong, môi cong lên một nụ cười yêu mỵ: "Nữ thần, cuối cùng ngươi cũng đi ra, trong khoảng thời gian này, có rất nhiều ruồi bọ chán ghét ở trong này đổi tới đổi lui, nhưng ta đã giúp nữ thần giải quyết hết rồi."
"Mị Mị, vất vả cho ngươi rồi" Hạ Như Phong mỉm cười, vỗ bả vai yêu quái, nói.
Nghe được Hạ Như Phong khích lệ, yêu quái như là đứa nhỏ được cho kẹo, vẻ mặt lộ vẻ thỏa mãn. Ngay lúc này Hạ Như Phong cũng không rõ, vì sao Mị Mị đối xử với người khác tâm ngoan thủ lạt, bá đạo vô tình, nhưng ở trước mặt của nàng, vĩnh viễn như một đứa nhỏ.
"Như Phong đại nhân." An Tình vốn muốn đến điều tra tình huống, không khỏi trông thấy hai người đứng ở cửa, sửng sốt một chút đi về phía Hạ Như Phong.
"An Tình, ngươi đi tập trung tất cả mọi người ở cửu cấp lại đây cho ta." Hạ Như Phong thu ánh mắt lại, thản nhiên phân phó với An Tình. An Tình gật đầu, rồi đi triệu tập mọi người cho Hạ Như Phong, không cần trong giây lát, tất cả tộc nhân tu vi ở cao nhất, và sắp tiến giai chỉ có một bước xa đều được An Tình hộ tống đến, còn có An Nhiên và An Kỳ cũng đến, cho dù thế nào, ông cũng là gia chủ, không thể không ở đây.
"A Đạt, ngươi là Linh Tôn cao nhất phải không? Ngươi lại đây một chút." Ánh mắt nhìn mọi người xung quanh, Hạ Như Phong nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đó, lên tiếng gọi.
A Đạt không hiểu Hạ Như Phong gọi hắn là có chuyện gì, sửng sốt đi ra phía trước, không đợi hắn mở miệng, một viên màu đỏ bắn về phía hắn, A Đạt vội vàng vươn tay tiếp được vật bay đến, khi nhìn thấy một viên đan dược trong tay, trong lòng nghi hoặc càng sâu, lập tức một giọng nói lạnh nhạt truyền đến: "Ăn nó vào."
Nghe vậy, không do dự chút nào, A Đạt nuốt đan dược vào trong miệng.
Mạng của bọn họ đều là nàng cứu, cho dù nàng muốn hại bọn họ, hắn cũng không có câu oán hận gì.
"Ầm vang!"
Cơ thể đột nhiên run lên, một dòng khí cường đại nhảy lên đỉnh đầu, linh khí thiên xoay quanh ở trên đỉnh đầu, mà lớp bình cảnh của Linh Tôn cửu cấp đến Chân Linh nhất cấp kia, trực tiếp bị cổ khí lưu kia đâm thủng.
"Đột phá? A Đạt lại đột phá đến Chân Linh nhất cấp?"
"Này. . . Điều này sao có thể?"
Mọi người đều bị sự cố đột phát làm cho kinh sợ, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong không che dấu nóng rực chút nào, loại ánh mắt này có lẽ như muốn trực tiếp xông qua áp đảo, khiến cho cả người Hạ Như Phong không khỏi nổi lên da gà, hung hăng rét lạnh một cái.
"Tất cả Linh Tôn cửu cấp đều có thể đi lên lấy một viên đan dược, tự mình đi sang một bên đột phá." Hạ Như Phong cầm đan dược ra, giao vào trong tay An Tình, An Tình thật cẩn thận nhận đan dược, gửi từng viên cho nhóm Linh Tôn cửu cấp kia.
"Linh Quân cửu cấp và Linh Vương cửu cấp cũng có thể đi lên nhận đan dược, chỉ là đan dược của Linh Quân cửu cấp cũng không phải trực tiếp đột phá, mà là để cho các ngươi càng thuận tiện câu thông nguyên tố thiên nhiên, để rất nhanh đột phá đến Linh Tôn, nhưng đan dược này cũng không phải đều có hiệu quả với mỗi người, về phần có thể thành công hay không, cần do chính các ngươi tự mình cố gắng." Nói xong, Hạ Như Phong lấy tất cả đan dược ra, ở dưới ánh mắt nóng rực của mọi người, để cho An Tình phát cho mọi người.
"Ầm ầm!"
"Ầm ầm ầm!"
Cảnh tượng đột phá tập thể sẽ hoành tráng thế nào? Khắp bầu trời đều bị linh khí bao trùm, hoa lệ không khỏi làm mọi người đều chú ý.
Các mật thám ở ngoài cửa An gia lại phát hiện tin tức mới này, vội vàng chạy về nhà bẩm báo với gia chủ của mình, đồng thời tất cả các cường giả Thanh Phong thành cũng phát hiện khí thế kia đến từ An gia.
"Sao An gia lại có nhiều người đột phá như vậy?" Y Quan Lận trừng lớn đôi mắt, giật mình nhìn cảnh tượng hoành tráng phía xa, nhướng mày lâm vào trầm tư: "Cho dù An gia có người đột phá, cũng không nên có nhiều người đột phá tập thể như vậy, không có khả năng những người đó đột phá đều tập trung vào một ngày, chẳng lẽ..."
Bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, cơ thể của Y Quan Lận run lên, trong đôi mắt hiện lên một tia khác thường.
"Đúng rồi, chỉ có luyện dược sư mới khiến cho nhiều người đột phá tập thể như vậy, nữ tử kia rất không đơn giản, nhưng vì sao năm ngày này cũng không thể tìm thấy được tin tức gì của nàng? Nàng thật giống như bỗng dưng xuất hiện, tứ đại thế lực đứng đầu cũng không có người như nàng, mặc kệ thế nào, bằng vào thực lực luyện dược của nàng, và nam tử cường đại bên cạnh kia, đều khiến cho thành chủ phủ coi trọng." Trong sân An gia, Linh Vương cửu cấp và Linh Tôn cửu cấp đều đột phá xong, chỉ có Linh Quân cửu cấp không thể đột phá ở loại thời điểm này.
Sau khi mọi người hoàn thành đột phá, ánh mắt Hạ Như Phong dừng ở trên người An Nhiên, cong khóe môi lên, giọng thản nhiên nói: "An Nhiên, bây giờ nên đến lượt ngươi."
"Ta?" An Nhiên chỉ vào mũi của mình, kinh ngạc nhìn về phía Hạ Như Phong, chẳng lẽ nàng còn có thể để cho một Chân Linh như mình đột phá sao?
Hạ Như Phong khẽ gật đầu, từ trong giới chỉ Không Gian Vô Tận lấy ra một bình sứ, bước chân từ từ đi về phía Bình Yên: "Ngươi là Linh Sư hệ Hỏa đúng không? Đan dược này là đặc biệt luyện chế cho ngươi, chuẩn bị một chút, ta giúp ngươi đột phá."
Nghe vậy, cơ thể của An Nhiên run lên, ánh mắt khiếp sợ, cho dù thế nào ông cũng không thể ngờ rằng, nàng lại là luyện dược sư bát phẩm, chỉ có luyện dược sư bát phẩm mới có thể trợ giúp Chân Linh đột phá. An Nhiên nhìn bình sứ trong tay Hạ Như Phong, nhận lấy, đổ ra một viên đan dược màu đỏ rực ở bên trong, bàn tay đầy vết chai đưa lên miệng, đan dược thuận lợi nuốt vào trong, thời khắc đó trên người ông phát ra khí thế cường đại.
Có lẽ lớp bình cảnh kia cách trở ông nhiều năm, giờ phút này cuối cùng sinh ra đột phá, khí thế kia còn đến ngũ cấp cao nhất mới ngừng lại, khí thế từ từ giảm đi, một bàn tay đặt ở trên lưng của ông, lập tức một tia linh lực hệ Hỏa thuần khiết tiến vào trong cơ thể, tiếp được tia linh lực hệ Hỏa này, ông trực tiếp đột phá đến Chân Linh ngũ cấp.
Cho đến khi hoàn thành đột phá, An Nhiên vẫn như đang lọt vào trong sương mù, trước kia dù thế nào ông cũng không ngờ rằng, có một ngày có thể nháy mắt đột phá hai cấp.
Nửa ngày sau, An Nhiên mới hoàn hồn, ánh mắt nhìn Hạ Như Phong tràn đầy cảm kích, vị nữ tử này, chẳng những cứu mạng của Tình Nhi và mình, còn giúp ông liên tục đột phá hai cấp, ân đức này, ông đều không thể báo đáp, nhưng từ nay về sau, ông sẽ trung thành và tận tâm làm việc cho nàng, đây là tài cán duy nhất ông có thể làm cho nàng.
"Đại nhân, hôm nay là mừng thọ của thành chủ, đại nhân sẽ đi sao?"
"Ừ." Hạ Như Phong vuốt cằm, thản nhiên gật đầu.
Cho dù thế nào, phủ thành chủ đều là đệ nhất thế lực ở Thanh Bình thành, nếu như An gia muốn khuếch tán thế lực, phải giao thiệp với phủ thành chủ, hơn nữa nhìn quan hệ của An Tình và nhi tử của thành chủ cũng không vào mắt, vì vậy cho dù nàng không thích trường hợp như thế, lần này cũng không thể không đi.
Trong bóng đêm, trăng sáng sao thưa, bên trong phủ thành chủ đèn đuốc sáng trưng, tân khách không dứt.
Lần này An gia đến trừ Hạ Như Phong và yêu quái ra, cũng chỉ An Nhiên và tỷ đệ An Kỳ, nhưng mà đôi mắt của tiểu chính thái An Kỳ vẫn đặt ở trên người Hạ Như Phong, bên trong lóe ra tia sùng bái, thật giống như là đang nhìn thần tượng trong lòng mình.
Mọi người vừa đến bên ngoài phủ thành chủ, lập tức được người nghênh đón đi vào, nhưng Thanh Phong thành đến tham gia yến hội thành chủ, chỉ có một gia tộc An gia, còn lại đều là thế lực của địa phương khác. Vì vậy cũng không có người biết An gia bao nhiêu.
"Nữ tử kia chính là người dạo này nổi danh khắp Thanh Bình sao?"
Trong phòng, lão giả vuốt chòm râu, đôi mắt cơ trí nhìn chằm chằm Hạ Như Phong đi phía trước mấy người An Nhiên, nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Y Quan Lận bên cạnh, hỏi.
"Phụ thân, chính là nàng, hành động hôm nay cũng có thể là nàng muốn làm ra."
"A?" Lão giả nhíu mày hoa râm, trầm tư, đôi mắt hiện ra tia khác thường, không có cách gì để cho người ta biết rốt cuộc ông đang nghĩ cái gì, thật lâu sau mới nâng đôi mắt lên, lạnh nhạt xẹt qua An Nhiên theo sát ở phía sau Hạ Như Phong: "Ta nhớ, tiểu tử An gia hẳn là ở Chân Linh tứ cấp?"
"Vâng, phụ thân." Có lẽ là theo bản năng, ánh mắt của Y Quan Lận cũng nhìn về phía An Nhiên, vừa thấy không khỏi nhảy dựng: "Chân Linh lục cấp... Điều này sao có thể?"
Liên tục đột phá hai cấp? Có vẻ An Nhiên không có loại năng lực này? Cho dù người có thiên phú cường thịnh trở lại, cũng không thể trong năm ngày ngắn ngủn đột phá hai cấp.
"Chẳng lẽ là..." Y Quan Lận đột nhiên trừng lớn hai mắt, với năng lực của Hạ Như Phong lại xem trọng một phần: "Nhất định là nàng, đúng vậy, nàng lại là một luyện dược sư bát phẩm, nếu không phải là nàng, An Nhiên không thể trong khoảng thời gian ngắn có loại tiến bộ này."
"Khi nào thì Thiên Minh Giới có một nhân vật như vậy." Đôi mắt hơi suy nghĩ nhìn về Hạ Như Phong, vẻ mặt lão giả đầy suy nghĩ sâu xa, một lát sau, nhìn về phía Y Quan Lận, nói: "Thật ra, nha đầu An gia kia cũng không kém, tuy dung mạo và gia thế không bằng nha đầu Triệu gia kia, nhưng là có chút thứ, nha đầu Triệu gia không bằng nàng."
"Cái quái gì vậy?" Y Quan Lận hơi sửng sốt, ông cũng không thể ngờ rằng, phụ thân của mình sẽ nói lời này: "Dung mạo, gia thế, thiên phú, An Tình cũng không bằng Linh Nhi, vậy thì có cái gì hơn nàng? Con không chấp nhận An Tình sẽ vượt qua Linh Nhi."
"Con nói rất đúng, nhưng mà Lạc nhi là thành chủ tương lai, tâm trí của nha đầu Triệu gia không thể sóng vai với nó, mà nha đầu An gia kia ở lúc An Nhiên bị thương nặng vài ngày này, khởi động toàn bộ An gia, nếu không phải nàng, An gia sớm ngưng trệ, cho nên nàng hoàn toàn có thể ở sau lưng giúp Lạc nhi, có lẽ trước kia ta cũng không thích nha đầu An gia, trong khoảng thời gian này, ta lại thấy thủ đoạn của nàng."
Y Quan Lận trầm mặc, ông cũng biết lời lão giả nói có lý, nhưng lấy gia thế của An gia, căn bản không xứng với Lạc nhi.
"Lận nhi, không phải con nói, An gia thần phục nữ tử họ Hạ kia sao? Mà tuổi thật của nàng chỉ có hơn hai mươi tuổi đi? Luyện dược sư bát phẩm và Chân Linh nhị cấp trẻ tuổi như thế, tiền đồ về sau sáng lạn, nói không chừng có thể trở thành thế lực lớn nhất Minh Giới, với nữ tử như vậy, nếu như không thể loại bỏ, thì lựa chọn thêm quan hệ, hiển nhiên cái sau là một lựa chọn cũng có lợi, không phải sao?"
Nghe được lời nói của lão giả, Y Quan Lận bừng tỉnh đại ngộ, quả thật như phụ thân nói, với thiên phú của nữ tử này, tất nhiên sẽ nổi tiếng khắp Minh Giới, hiệbây giờ không quan hệ tốt, về sau sẽ không có cơ hội này. Mà An gia nhấc lên quan hệ với bọn họ ở một dây thừng: "Ngươi chính là nữ tử mà Y Lạc thích sao? Ta thấy cũng thường thôi."
An Tình chịu không nổi không khí trong yến hội, vụng trộm đi ra ngoài, mới vừa đi đến sân trong, có một giọng nói kiêu ngạo từ bên cạnh truyền đến.
Sửng sốt một chút, quay đầu lại, đập vào mắt là một khuôn mặt xinh đẹp, chỉ thấy nữ tử trước mặt có một khuôn mặt trái xoan, khuôn mặt được khảm trước hai mắt to xinh đẹp, lúc này đầy khinh thường nhìn An Tình.
"Ngươi là ai?" An Tình nhíu mày, ánh mắt không hiểu nhìn về phía nữ tử xinh đẹp này.
"Nghe tốt lắm, ta là vị hôn thê của Y Lạc Triệu Giai Linh, ta và hắn môn đăng hộ đối, hơn nữa Y Lạc từng chính miệng nói người yêu nhất là ta, cho dù ngươi tiến vào phủ thành chủ, cũng chỉ có thể là thiếp hầu của hắn, cho nên nếu ngươi thức thời mà nói, vẫn là rời khỏi Y Lạc đi."
Lời nói của Triệu Giai Linh không khỏi khiến lòng của An Tình đau xót, nắm chặt nắm đấm, ngăn chặn đau đớn trong lòng, quay qua lại, lạnh nhạt nói: "Thật không? Với ta có quan hệ gì đâu? Ta và Y Lạc... Chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi."
Chỉ là khi nói đến lời này, lòng của An Tình cũng không ngừng run rẩy, thì ra từ đầu tới đuôi, Y Lạc đều là ở lừa gạt nàng sao?
"Nữ nhân xấu xa, ngươi dám ăn hiếp tỷ tỷ của ta, ta cắn chết ngươi!" Ngay lúc này, một bóng dáng nhỏ bé xông đến, mở miệng ra cắn cánh tay mảnh khảnh của Triệu Giai Linh.
"A!" Triệu Giai Linh ăn đau hét to lên, vung cánh tay, bóng dáng nhỏ bé kia đã bị hất ra... Thấy vậy, sắc mặt An Tình đại biến, cả trái tim đều bị nhấc lên, khuôn mặt thanh tú đầy lo lắng, hét: "Kỳ Nhi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.