Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 73: Dạ Thiên Tà xuất hiện




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tiểu chính thái An Kỳ sợ đến mức nhắm chặt đôi mắt lại, hay tay khua loạn ở không trung, mắt thấy sẽ ngã ở trên mặt đất, một bóng dáng màu đỏ từ ngoài cửa khẽ xuất hiện, vươn cánh tay, tiếp được An Kỳ sắp rơi xuống đất, lúc này đôi mắt kia nhìn Triệu Giai Linh hiện lên một tia lạnh lẽo.
Cảm nhận được cơ thể của mình rơi vào một vòng tay bảo vệ ấm áp, cơ thể nhỏ bé của An Kỳ đột nhiên cứng lại, lông mi khẽ run, mở đôi mắt to trong veo như nước kia ra, vì thế, khuôn mặt tuyệt sắc của nữ tử cứ như thế đập vào đôi mắt trong suốt như nước của hắn, đồng thời khắc vào trong lòng hắn, cuộc đời này khó quên.
"Kỳ Nhi!" An Tình vội vàng chạy qua, từ trong tay Hạ Như Phong nhận lấy An Kỳ, ôm chặt cơ thể mềm mại của hắn: "Kỳ Nhi, làm ta sợ muốn chết, đệ có sao hay không, có bị thương hay không? Sao vừa rồi đệ xúc động như thế, nếu như đệ bị thương... ."
Nói đến cuối cùng, hốc mắt An Tình bất giác hiện ra một tia mờ mịt, cắn chặt môi, nuốt lời nói đến bên miệng xuống.
"Tình Nhi, Kỳ Nhi, ở đây xảy ra chuyện gì?"
Sự cố ở đây đã sớm hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong sảnh yến hội, tất cả mọi người đều đi ra ngoài cửa. Mà khi An Nhiên nhìn thấy tỷ đệ An Tình, bước nhanh đi qua, giọng nói mang theo một tia lo lắng lên tiếng hỏi.
Nhưng khi nhìn thấy Hạ Như Phong ở bên cạnh, trái tim khẩn trương bị nhấc lên lại từ từ thả xuống.
"Thành chủ thúc thúc." Triệu Giai Linh nhìn thấy Y Quan Lận đi ra theo, nước mắt ủy khuất trong hốc mắt đảo quanh ở trong đó, nâng lên cánh tay mảnh khảnh của mình, phía trên có hai hàng dấu răng nhìn thấy ghê người, còn hiện ra chút vết máu: "Thành chủ thúc thúc, là tiểu thí hài này cắn con trước, con là theo bản năng mới hất hắn ra."
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người An Kỳ.
An Kỳ tránh thoát khỏi ôm ấp của An Tình, hai tay chống nạnh, phồng má, khuôn mặt vậy đáng yêu của tiểu chính thái đầy buồn bực, mắt to hung tợn lườm Triệu Giai Linh: "Ai cho ngươi ăn hiếp đại tỷ của ta, còn nói thiếu thành chủ chỉ nguyện ý nạp đại tỷ làm thiếp, đại tỷ đi vào phủ thành chủ, cũng chỉ có thể làm thiếp, ta tức quá mới cắn nàng."
"Thành chủ." An Nhiên xoay người, hai tay ôm quyền, chỉ là đối mặt với Y Quan Lận không cung kính như trước kia: "Phủ đệ của thành chủ lớn như thế, An gia ta tự nhiên xứng không đúng, nữ nhi An gia, thà làm thê người nghèo, cũng không làm thiếp cho người giàu có, cho nên chúng ta cũng chưa từng có ý muốn vào phủ thành chủ, chỉ là hy vọng, thành chủ đừng ở để cho thiếu thành chủ đi quấn quít lấy nữ nhi của ta, chúng ta..."
Nói đến đây, An Nhiên nhìn về phía Hạ Như Phong, sau khi nhìn thấy đối phương gật đầu, mới tiếp tục mở miệng: "Chúng ta như vậy cáo từ! Tình Nhi, chúng ta đi, tuy rằng An gia kém hơn phủ thành chủ tôn quý, nhưng cũng sẽ không đến đây để tùy ý người ăn hiếp."
An Tình tùy ý An Nhiên nắm lấy tay mình, đi về phía ngoài cửa lớn thành phủ chủ, ngay lúc này, một tiếng quát lo lắng ở phía sau truyền đến: "Không cho phép đi!"
Bước chân hơi dừng một chút, An Tình đưa lưng về người nhìn, từ đầu tới cuối đều không có quay đầu liếc nhìn hắn.
"An Tình, không cho phép đi!" Bước chân của Y Lạc lảo đảo chạy đến, hắn lách người đến trước mặt An Tình, chặn con đường của nàng, đầu đầy đổ mồ hôi nhìn An Tình, trong mắt không che dấu khẩn trương chút nà0: "An Tình, vì sao phải rời khỏi? Ta không cho phép nàng đi!"
"Y Lạc, ta từng nói rồi, sau khi chuyện này kết thúc, sẽ nói cho ngươi đáp án của ta, bây giờ ta đã có đáp án: "Nói xong, nâng mắt lên, hai mắt trong suốt đảo qua Y Lạc, mắt xẹt qua một chút đau xót để ở trong chỗ sâu, nắm chặt nắm đấm, nói: "An Tình ta có tôn nghiêm của mình, tôn nghiêm của ta quyết không cho phép ta trở thành thiếp của người khác, cho dù là Y Lạc ngươi cũng không thể."
"Ai nói cho nàng là ta muốn nạp nàng làm thiếp?" Nhất thời Y Lạc sửng sốt một chút, cũng không quản An Tình có đồng ý hay không, trực tiếp bắt được tay nàng, đi đến trước người Y Quan Lận và lão giả, quỳ thật mạnh xuống mặt đất.
An Tình tránh thoát vài cái, cũng không có thể tránh thoát khỏi giam cầm của hắn, cũng chỉ theo hắn quỳ xuống đất.
"Phụ thân, gia gia, người cả đời này con nguyện ý lấy chỉ có một mình An Tình, hai người không thể ép con làm ra chuyện không muốn làm, nếu không Thanh Bình thành sẽ mất đi một thiếu thành chủ, hai người sẽ mất đi một nhi tử, một tôn tử." Nói xong ý nguyện trong lòng, Y Lạc quay đầu, thâm tình nhìn nữ tử bên cạnh, ôn nhu nói: "An Tình, ta nói rồi, ta nguyện ý đi đến một nơi không có người biết chúng ta chung sống với nàng, thiếu thành chủ gì đó, ta cũng không hiếm lạ, ta chỉ muốn nàng mà thôi, nàng có nguyện ý theo ta rời khỏi đây không?"
Lần này Y Lạc thâm tình thông cáo, không khỏi kíhc động tiếng lòng của An Tình, nếu có một nam tử vì một nữ tử buông tha cho địa vị tôn quý, chỉ nguyện cả đời ở bên nàng, nói vậy nữ tử kia cũng sẽ bị cảm động, mà đó là nam nhi kiên cường với An Tình nàng, nhưng nàng vẫn là một nữ nhân.
"Ngươi. . . Các ngươi... ." Sắc mặt của Y Quan Lận xám ngắt, ai có thể nghĩ đến, đường đường là thiếu thành chủ phủ thành chủ, lai vì một nữ nhân mà đến phụ thân và gia gia của mình cũng từ bỏ: "Con xú tiểu tử này, thật sự là tức chết ta, hôm nay ta không đánh chết con xú tiểu tử này, ta thề không làm người!"
Nói xong thì bày ra tư thế, một bộ dáng không đánh chết Y Lạc quyết không bỏ qua.
Chỉ là ông cũng không ngừng nháy mắt với lão giả, ý tứ là để cho ông ấy đến giữ chặt mình, để cho mình xuống đài, dù sao ở dưới chú ý của nhiều người như thế, lại ở trước mặt Triệu Giai Linh, nhi tử nói ra lời nói đại nghịch bất đạo này, ông không tức giận cũng quá không nói nổi được.
Nhưng mà lão giả đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của ông, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, trực tiếp không nhìn ông ta, mặc kệ bình thường Y Quan Lận nghiêm khắc cỡ nào, yêu thương với nhi tử này cũng là phát ra từ trong lòng, sao có thể thật sự đánh chết hắn?
Huống chi vừa rồi bọn họ trải qua thảo luận một phen, trong lòng Y Quan Lận đã tiếp nhận An Tình rồi, chỉ cần tìm thời cơ thỏa đáng xách việc này ra thôi.
"Chậm đã!"
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh nhạt vang lên, trong lòng Y Quan Lận thở dài nhẹ nhõm, đưa ánh mắt cảm kích về phía người lên tiếng ngăn cản mình.
Hạ Như Phong từ trong đám người đi ra, ánh mắt nhìn Y Lạc và An Tình quỳ xuống trước mặt Y Quan Lận một cái, mới đưa ánh mắt về phía Y Quan Lận: "Thành chủ, thực lực của ngươi là ở Chân Linh bát cấp? Ta có thể khiến cho ngươi đột phá đến Chân Linh cửu cấp."
Thánh Linh là lĩnh vực cần lĩnh ngộ, điểm ấy nàng không thể giúp ông ta, cho nên chỉ có thể giúp ông ta đột phá đến Chân Linh cửu cấp.
"Cái gì?" Trong lòng Y Quan Lận đột nhiên mừng rỡ, giúp Chân Linh đột phá? Điểm ấy chính là ngay cả luyện dược sư đỉnh cấp của phủ thành chủ đều không thể làm được mà? Chẳng lẽ An Nhiên đột phá thật sự có liên quan với nàng? Nghĩ đến đây, ông mạnh mẽ thu vui sướng ở trong lòng, hỏi: "Điều kiện của ngươi là cái gì?"
"Đồng ý chuyện của hai bọn họ."
"Chỉ đơn giản như vậy?" Lúc này Y Quan Lận đã ngây ngẩn cả người, vốn chuyện này mình cũng sẽ không định phản đối, cho nên nói cơ hội đột phá này, là ông đạt được miễn phí. Nhưng càng để cho Y Quan Lận kinh ngạc là, nàng lại nguyện ý vì một An Tình mà trả giá bằng đan dược tám phẩm.
An Tình cảm kích nhìn về phía Hạ Như Phong, nàng vì An gia nàng đã ra sức nhiều lắm rồi, có lẽ về sau chính là vì Hạ Như Phong mà mất đi tính mạng, An Tình cũng sẽ không nhăn mặt hạ mày.
"Còn có, dạo này An gia muốn mở rộng thế lực, phủ thành chủ không cần ngăn trở là được."
"Việc này đơn giản!" Y Quan Lận mạnh vỗ đùi, đừng nói chỉ là mở rộng thế lực, chính là thôn tính thế lực chung quanh ông cũng sẽ không ngăn cản, có trời mới biết, ông kẹt ở Chân Linh bát cấp bao lâu, đã lâu rồi không có cảm nhận được cảm giác sức lực tăng cao, cơ hội khó có được như thế sao ông sẽ bỏ qua chứ?
"Thành chủ thúc thúc."Nghe vậy, khuôn mặt tươi cười của Triệu Giai Linh mạnh mẽ biến đổi, hung tợn nhìn Hạ Như Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thành chủ thúc thúc, người đừng nghe nàng nói bậy, chỉ bằng nàng có năng lực gì giúp người đột phá? Đi chung với tiện nhân quyến rũ Y Lạc này, khẳng định cũng không phải là người tốt."
Hạ Như Phong không mở miệng, nhưng yêu quái lại nhịn không được, cơ thể chợt lóe, như tia chớp đến trước mặt Triệu Giai Linh, giơ bàn tay lên, một tia sáng đỏ bắn ra, đánh trúng vào ngực của Triệu Giai Linh, đều đánh bay cả người nàng ta ra.
Khuôn mặt tuyệt thế yêu mỵ đầy tàn nhẫn, Mị Mị lạnh lùng nhìn Triệu Giai Linh, giọng nói âm lãnh thị huyết từ trong môi phát ra: "Ngươi nói, ngươi muốn chết như thế nào? Tháo bỏ tám khối? Bầm thây vạn đoạn? Trụng dầu? Hay là tháo từng tứ chi của ngươi? Hút sạch sẽ máu của ngươi, để ngươi từ từ mà chết? Yên tâm, bản nhân sẽ vâng theo ý nguyện của ngươi, lựa chọn một kiểu chết thích hợp nhất với ngươi."
Hắn nói xong, thân thể mềm mại của Triệu Giai Linh không khỏi run rẩy, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Y Quan Lận: "Thành chủ thúc thúc, cứu con."
"Haiz." Y Quan Lận khẽ thở dài, đôi mắt bất đắc dĩ nhìn về phía yêu quái, ôm quyền nói: "Vị công tử này..."
"Ngươi câm miệng cho ta!" Ánh mắt âm lãnh của yêu quái nhìn lại, giọng nói lạnh lùng chặn ngang lời nói của Y Quan Lận: "Con kiến nhỏ không có tư cách nói chuyện với ta."
Tất cả mọi người lâm vào ngạc nhiên, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía yêu quái, không biết hắn lá gan gì mà nói với thành chủ như thế?
Khuôn mặt của Y Quan Lận biến đổi, vừa định tức giận, lão giả vẫn ở bên cạnh im lặng xem đưa tay kéo ông ta lại, lúc ánh mắt của Y Quan Lận phóng qua, lắc đầu, hai mắt cơ trí dừng ở trên người yêu quái: "Hắn rất mạnh, ngay cả ta cũng đều không có thực lực đánh bại hắn."
"Cái gì?" Cơ thể của Y Quan Lận run mạnh lên, phụ thân cuat mình là một Thánh Linh nhất cấp, ngay cả ông ấy đều không có nắm chắc đánh bại nam tử này?
Rốt cuộc hắn là người phương nào? Hai ngừơi biến thái này, đã đến từ nơi nào vậy.
"Mị Mị, giáo huấn nữ nhân không coi ai ra gì này một chút là đủ rồi." Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn Triệu Giai Linh, thu ánh mắt của mình lại, nhìn về phía tiểu chính thái An kỳ, nói: "Coi như là vì An Kỳ trút cơn giận đi!"
"Nhưng mà. . ."Yêu quái nhíu mày đỏ rực, như có chút khó xử với phân phó của Hạ Như Phong: "Nữ thần, ta chỉ biết giết người, làm sao bây giờ? Nếu như ta xuống tay nặng, không cẩn thận giết nàng , nên xử trí như thế nào?"
"Vậy ngươi che Linh Hải của nàng, tháo xuống phòng ngự của nàng, để cho An Kỳ tự mình đi báo thù."
Đôi mắt của An Kỳ lóe ra tinh sáng, hắn đã sớm muốn giáo huấn nữ nhân vũ nhục đại tỷ này, đáng tiếc đánh không lại nàng ta, nếu như phong kín năng lực của nàng, vậy không phải sẽ tùy ý để mình làm chủ sao? Nghĩ đến đây, tiểu chính thái An Kỳ nở cười sáng lạn.
"Thành chủ, ngươi ăn nó vào ngươi sẽ có thể hoàn thành đột phá."
Ngón tay của Hạ Như Phong bắn ra, một viên đan dược bắn về phía Y Quan Lận, Y Quan Lận vội vàng vươn tay tiếp được đan dược, không kịp đợi đã nuốt đan dược xuống.
Đan dược cho Y Quan Lận, Hạ Như Phong tự nhiên sẽ không dựa theo thể chất của ông ta mà đặc biệt luyện chế, cho nên viên đan dược này, là lúc ở Linh Tháp đã luyện chế xong, vừa lúc lấy ra cho Y Quan Lận dùng, mà có quan hệ với phủ thành chủ, cũng giúp được việc An gia khoách đại thế lực.
"Ầm ầm!"
Một cỗ khí thế từ trên người Y Quan Lận truyền ra, tất cả mọi người vội vàng lui ra vài bước, sợ bị khí thế kia lan đến. Nhưng mà chuyện xảy ra trên người Y Quan Lận, đã chứng minh lời thật giả của Hạ Như Phong, vì vậy mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Hạ Như Phong.
Rốt cuộc nàng là ai? Vì sao tiện tay là lấy ra đan dược bát phẩm? Cho dù là luyện dược sư cửu phẩm, cũng chưa từng hào phóng như thế? Huống chi trong Minh Giới có luyện dược sư cửu phẩm sao?
"Ha ha."Y Quan Lận cao giọng cười lớn vài tiếng, hai tay kéo Y Lạc và An Tình lên, tâm tình tốt nói: "Mọi ngưòi đều dùng dùng bữa đi! Đừng đứng ở cửa nữa."
Mọi người tốp năm tốp ba tiêu sái vào sảnh yến hội, vì thế trước viện, trừ tiếng động kêu rên của Triệu Giai Linh thì sẽ không nghe thấy tiếng khác. . .
Mừng thọ lão thành chủ, Hạ Như Phong lại thành nhân vật chính, luôn có người mượn cơ hội tiến đến nói chuyện với nhau, muốn tăng thêm quan hệ, với việc này Hạ Như Phong phiền không thể nào phiền hơn, hơn nữa mục đích đến đây đã đạt thành, ngay lập tứ cáo từ thành chủ, quay trở về gia tộc với người An gia.
Sáng sớm hôm sau, gió xuân từ ngoài cửa thổi vào, thổi bay aaso bào đỏ của nữ tử, tóc đen bay bay ở trong gió, vẻ mặt của nàng vẫn đầy lạnh nhạt, đôi mắt đen lạnh nhạt nhìn qua mọi người trong phòng, nói: "Bây giờ ta gọi mọi ngươi đến là vì ta muốn rời khỏi nơi này, nhưng Yêu Quái sẽ ở lại giúp các ngươi mở rộng thế lực."
"Cái gì?" Mọi người đều lâm vào cả kinh, hai mặt nhìn nhau, nhưng vẫn do An Nhiên mở miệng hỏi: "Như Phong đại nhân, ngươi thật sự phải đi sao? Ngươi định đi đâu?"
"Thiên Linh thành." Ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn ra ngoài cửa, nhìn về phía bầu trời trong xanh, khẽ thở dài: "Ta phải đi Thiên Linh thành, bây giờ cách đại bỉ thiên tài chỉ có ba tháng, ở trong vòng ba tháng ta cần đi đến đấy, nếu như có người đến An gia hỏi tin tức của ta, tgif nói với hắn, Thiên Linh thành, đại bỉ thiên tài gặp mặt."
An Nhiên biết ý nàng đã quyết, cũng không khuyên bảo, dù sao ông đã sớm biết, nàng sẽ không vĩnh viễn ở chỗ này, chỉ là không ngờ rằng nàng muốn rời khỏi đây quá sớm.
"Nữ thần, ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi có nguy hiểm thì làm sao bây giờ?" Yêu Quái nhướng mày, mắt xanh lo lắng nhìn về phía Hạ Như Phong, thật ra hắn lại càng không muốn rời khỏi...
"Yên tâm, chúng ta có thể thường xuyên dùng linh hồn liên hệ, ngươi cũng có thể thông qua khế ước tìm được ta." Hạ Như Phong thản nhiên cười, bên cạnh nàng, thực lực của Mị Mị mạnh nhất, cũng chỉ có hắn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này, ở Thiên Minh Giới này ngọa hổ tàng long, dù là Hồ lão đại và Hồ lão ba nàng cũng lo lắng để bọn họ lại một mình.
Cho dù yêu quái rất không muốn rời khỏi Hạ Như Phong, nhưng hắn sẽ không từ chối yêu cầu của nàng, cho nên vẫn phải đồng ý.
"Đại tỷ tỷ..."
Một tay nhỏ bé kéo bàn tay của Hạ Như Phong lại, nàng hạ đôi mắt, khi nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của An Kỳ, khẽ cười, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Có lẽ toàn bộ An gia cũng chỉ có An Kỳ là không bận tâm đến thiên phú và thực lực của nàng.
"Đại tỷ tỷ, ta rất thích tỷ, rồi có một ngày ta sẽ đuổi theo tỷ, tỷ phải chờ ta trưởng thành đi cưới tỷ, ta nhất định phải cho tỷ làm nương tử của ta." An Kỳ chớp mắt to như sao sáng, vẻ mặt chờ mong nhìn Hạ Như Phong.
Đêm qua, hành động của Hạ Như Phong đã muốn khắc vào tâm hồn còn nhỏ của An Kỳ, cả đời khó có thể quên.
Nhưng mà, mọi người đều bị lời nói này của An kỳ trong cháy ngoài mềm, lúc này trợn tròn mắt, ai cũng không đoán được hắn sẽ nói ra lời nói này.
Khóe miệng của Hạ Như Phong run rẩy một chút, nhất thời cảm thấy có chút không biết nói gì: "Đệ có biết thích là cái gì không?"
"Đương nhiên biết, như phụ thân thích mẫu thân, đại tỷ thích thiếu thành chủ."
Nghe vậy, Hạ Như Phong thản nhiên nở nụ cười một chút, sờ đầu nhỏ của An Kỳ: "Có một số việc, bây giờ đệ cũng không hiểu, chờ đệ trưởng thành mới biết."
"Ta đã trưởng thành." An kỳ bất mãn với câu này của Hạ Như Phong, chu môi đáng yêu, sửa đúng nói: "Phụ thân đã muốn giúp ta tìm sư phụ tốt, ta sẽ cố gắng vượt qua đại tỷ tỷ, cũng sẽ dùng năng lực của ta đi bảo vệ đại tỷ của ta, cho nên, ta đã trưởng thành."
"An Kỳ..."Hạ Như Phong bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn qua mọi người trong phòng: "Giờ không còn sớm nữa, ta nên xuất phát, các vị, bảo trọng!"
"Như Phong đại nhân, một đường cẩn thận."
Sau khi Hạ Như Phong xoay người rời đi, ánh mắt của An Kỳ vẫn đuổi theo nàng, nắm chặt nắm đấm, trong lòng tiểu thiếu niên đột nhiên hạ một cái quyết tâm, hắn nhất định phải cố gắng đuổi theo bước chân của đại tỷ tỷ, chỉ có như thế nàng mới có thể chú ý đến mình.
Dù sao, An Kỳ sùng bái Hạ Như Phong, đã đến mức không gì sánh kịp rồi....
Khoảng cách từ Thanh Bình thành đến Thiên Linh thành rất xa, dù là lấy tốc độ bay của Đại Bằng, cũng phải bay suốt gần ba tháng mới cổng thành, trong vòng ba tháng, An gia đã duỗi tay đến thế lực xung quanh, hơn nữa có yêu quái tương trợ, và trước khi Hạ Như Phong rời đi đã để lại nhiều đan dược ở trong phòng, thế lực An gia đột nhiên tăng mạnh, tên Hạ Như Phong cũng được truyền bá ra.
Từ sau chuyện ở phủ thành chủ, nàng nhất định sẽ không yên lặng trở thành hạng người vô danh.
Lúc này, bên trong phủ thành chủ, An Nhiên không ngừng đi qua đi lại, ánh mắt thường nhìn ra phía ngoài cửa, hỏi: "A Đạt, yêu quái đại nhân còn chưa trở về sao?"
"Gia chủ, yêu quái đại nhân đi thu phục thế lực khác, trong khoảng thời gian ngắn chắc là không trở lại, ai sẽ nghĩ đến sẽ có một Thánh Linh nhị cấp giết đến đây, chỉ sợ lão thành chủ cũng không được." A Đạt cũng lo lắng đầu đổ đầy mồ hôi, nếu không phải lão thành chủ thay bọn họ ngăn cản vị Thánh Linh nhị cấp này, chỉ sợ An gia sớm bị sạn bằng.
"A Đạt, ngươi đi bảo hộ Tình Nhi và Kỳ Nhi, ta đi xem." Thở dài, An Nhiên không muốn làm rùa đen rút đầu này, bỏ lại mấy câu nói sau đó đi ra ngoài cửa.
Ngoài cửa An gia, lão giả dùng sức thở hổn hển mấy hơi, kiếm trong tay cắm xuống mặt đất, ngẩng đầu lên, quần áo ẩm ướt dán chặt vào cơ thể, hai mắt sắc bén nhìn về phía người trước mặt: "Triệu lão gia này, ngươi thật sự muốn làm như vậy sao? Ngay cả hữu nghị nhiều năm của chúng ta cũng không để ý?"
"Hừ, chính là ngươi không để ý hữu nghị của chúng ta trước, dung túng người của hắn thương tổn chất nữ của ta." Lão giả áo bào đen hừ lạnh một tiếng, đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào lão giả: "Ngươi đại khái không thể ngờ rằng sẽ có một ngày này đi? Nếu như bây giờ ngươi rời khỏi đây, nói không chừng ta sẽ nể mặt giao tình của chúng ta, tha cho Y gia các ngươi một con đường sống."
"Ta cũng không thể ngờ rằng, lão gia hỏa ngươi này đã sớm một bước đến Thánh Linh nhị cấp hơn ta, chỉ là An gia là thân gia của ta, ta không thể không để ý."
"Vậy ngươi chính là ở muốn chết!" Trong mắt lão giả áo bào đen lóe ra sát ý, trường thương màu đen ở trong tay xoay tròn đâm về phía Y lão thành chủ.
Sắc mặt của Y lão thành chủ chỉ một thoáng trắng bệch, ông có thể ngăn cản đến đây đã là không dễ, rốt cuộc chống đỡ không được, lúc này ông chỉ mong Mị Mị có thể trở về, chỉ có hắn mới có thể đối phó với lão gia hỏa này.
An Nhiên vừa đến cũng thấy cảnh này, nhất thời mặt xám như tro tàn, ngay lúc nguy nan, phía chân trời đột nhiên truyền đến một giọng nói xa lạ: "Ám Hỏa Phi Hàng!"
"Oanh ầm ầm!"
Vô số hỏa diễm màu đen từ trên trời rơi xuống, xông về phía lão giả áo bào đen, lão giả áo bào đen còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị hỏa diễm bao trùm ở toàn bộ cơ thể. Cuối cùng đều nhìn không rõ, giết mình là ai, ngay ở lúc hỏa diễm màu đen hạ đã tan thành may khói.
Y phục tím ở không trung xẹt qua, dừng ở trước mặt mọi người, nam tử từ từ xoay người, liêm đao màu đen trong tay giưo lên, dựng thẳng ở phía trên mặt đất, xung quanh liêm đao nổi lơ lửng vô số hỏa diễm màu đen, hỏa diễm kia phụ trợ khiến hắn càng thêm thần bí.
Mạnh, rất mạnh, đây là mọi người đánh giá cho hắn, nam tử có khí thế lớn như vậy, cũng không bại bởi yêu quái đại nhân.
"Như Phong ở đâu?" Ánh mắt Nam tử xẹt qua mọi người, không tìm được bóng dáng quen thuộc ở trong mọi người, mày không khỏi nhíu lại, lạnh nhạt hỏi.
"Nàng đến đại bỉ thiên tài ở Thiên Linh thành." Nghe thấy câu hỏi của nam tử, An Nhiên hơi sửng sốt, thật không ngờ rằng theo như lời của nàng, sẽ có người đến hỏi thăm tin tức của nàng: "Không biết vị đại nhân này và như Phong đại nhân là quan hệ gì?"
"Ta?" Nghe vậy, khóe môi của nam tử cong lên, chỉ thấy trong đôi mắt tím tà khí kia của hắn xẹt qua ôn nhu khác thường, hơi thở cả người như đã xảy ra thay đổi, nếu như vừa rồi hắn cường đại tôn quý, như tu la, lúc này hắn lại ôn nhu như không phải một người lúc đầu thấy.
Từ từ xoay người, áo bào tím không gió tự bay, giọng nói của nam truyền vào tai mọi người.
"Ta là nam nhân của nàng."
Nói xong, áo bào tím kia biến mất ở trong mắt mọi người, mọi người đều đột nhiên trừng lớn hai mắt, giật mình nhìn về phía nam tử biến mất, thật lâu không thể hoàn hồn. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.