Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 76: Khó chịu thì đánh người




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Bây giờ Tử Kinh Hiên rất tủi thân, vô cùng tủi thân, hận không thể bầm thây vạn đoạn nữ tử tuyệt sắc bên cạnh này, vì sao mỗi lần gặp phải nàng thì nhất định không có chuyện tốt? Lần trước đánh cược thua nàng nhiều dược liệu như vậy, khiến cho hắn đau lòng lâu như vậy, bây giờ lại bị nàng liên lụy, đoán chừng lập tức sẽ bị mất mạng.
Trời ạ, vì sao hắn xui xẻo như vậy? Hơn nữa vì sao phải để cho hắn gặp phải nàng!
Nghĩ đến đây, Tử Kinh Hiên hận nghiến răng nghiến lợi, một dáng vẻ muốn ăn thịt người.
"Ngươi còn rảnh ở đây oán giận, còn không bằng chạy trốn với ta." Khóe miệng của Hạ Như Phong run rẩy một chút, liếc mắt nhìn hỏa diễm màu đen ở phía sau đang không ngừng lăn cuồn cuộn đến đây một cái, rồi ánh mắt nhìn về phía Tử Kinh Hiên, trong mắt không khỏi hiện ra một tia đồng tình.
Quả thật gặp phải nàng, Tử Kinh Hiên cũng quá xui xẻo, nhưng mà chuyện này thật sự không phải là chủ ý của nàng, ai biết Tử Kinh Hiên lại xuất hiện ở chỗ này? Muốn trách chỉ có thể trách vận khí của hắn không tốt.
Ai ngờ lời của nàng vừa dứt, Tử Kinh Hiên đã "Hưu" một tiếng chạy về phía trước, tốc độ nhanh chóng khiến người ta cứng lưỡi. Hạ Như Phong sờ mũi, bất đắc dĩ thở dài, xem ra Tử Kinh Hiên không chỉ là một thiên tài nổi tiếng, công phu chạy trốn cũng không kém.
Hỏa diễm màu đen đã sắp đuổi kịp, rốt cuộc Hạ Như Phong dừng lại, thi triển Mị ảnh Tiên Tung chạy về phía trước, rất nhanh đã đuổi theo Tử Kinh Hiên.
"Ta cmn." Sau khi Tử Kinh Hiên bị Hạ Như Phong bỏ mặc rất xa, dù sao hắn cũng không thể ngờ rằng, nữ tử này còn có một bộ pháp linh kỹ quỷ dị như thế, tốc độ bậc này thật là quá nhanh đi? Vậy mà lại vượt qua hắn, vậy sao được? Hắn đánh không lại nàng, đan dược không bằng nàng, Triệu Hồi Thú cũng không lợi hại bằng của nàng, cho dù thế nào cũng phải vượt qua nàng.
Suy nghĩ đến đây, Tử Kinh Hiên như một trận gió chạy đến.
Đáng tiếc dù tốc độ của hắn nhanh chóng thế nào, cũng đều kém hơn linh kỹ Mị ảnh Tiên Tung mà Hạ Như Phong có được, lúc Tử Kinh Hiên thở hổn hển, nữ tử phía trước bỗng nhiên dừng lại.
Trong mắt xẹt qua kinh ngạc, Tử Kinh Hiên chạy đến bên cạnh Hạ Như Phong, còn không chờ hắn hỏi nghi ngờ ra khỏi miệng, Hạ Như Phong lại vươn cánh tay ra với hắn: "Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, sớm muộn gì sẽ bị đuổi kịp, nếu như ngươi tin tưởng ta, ta dẫn ngươi đến địa phương an toàn."
Tử Kinh Hiên sững sờ chớp hạ, cho dù thế nào hắn cũng không ngờ rằng, nữ tử này sẽ có lòng tốt như vậy.
"Vì sao?"
Hạ Như Phong âm trầm nhìn khuôn mặt tuấn tú ở bên cạnh này, đột nhiên khẽ nở nụ cười: "Bởi vì ta cảm thấy ngươi cũng không tệ lắm, huống chi ngươi là bị ta liên lụy, sao ta có thể không để ý?"
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là, nàng có mười phần nắm chắc chạy trốn, nếu không tự thân nàng cũng khó bảo toàn, sao còn lo lắng chết sống của Tử Kinh Hiên? Dù sao nàng và Tử Kinh Hiên có giao tình, cũng không có đến nàng nguyện ý vì cứu hắn mà không để ý tính mạng thời điểm.
Cuối cùng Tử Kinh Hiên lựa chọn tin tưởng lời nói của Hạ Như Phong, bởi vì lúc này nàng là cơ hội sống duy nhất, tin tưởng nàng tổng còn bị hỏa diễm màu đen chiếm đoạt hơn.
Cầm tay Hạ Như Phong, Tử Kinh Hiên cảm giác được trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác trắng mịn, tâm thần không khỏi bập bềnh, đúng lúc này, đột nhiên hắn cảm giác cơ thể di chuyển rất nhanh về phía trước, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt, còn không chờ hắn phục hồi tinh thần lại, Hạ Như Phong đã buông lỏng tay ra, hỏa diễm màu đen đuổi sát ở phía sau tất cả đều biến mất không thấy.
"Đây... Đây là có chuyện gì? Sao lập tức đã chạy đến xa địa phương như vậy?" Tử Kinh Hiên lâm vào ngạc nhiên, vẫn còn chưa hoàn hồn từ trong khiếp sợ vừa rồi.
Lần này vì chạy trốn, Hạ Như Phong sử dụng bùa hộ mệnh thuấn di cuối cùng, bởi vì trong ba tháng thuấn di mới có thể sử dụng một lần, nàng vốn định giữ đến nguy hiểm về sau lại dùng, nhưng lúc này lại không thể không thi triển ra, bằng không hai người đều bị hắc hỏa đuổi theo rồi cắn nuốt.
"Biến thái, ngươi con mẹ nó chính là biến thái." Cuối cùng hồi thần lại, ánh mắt Tử Kinh Hiên nhìn về phía Hạ Như Phong lại xảy ra thay đổi, trong mắt lộ ra tia phức tạp: "Gặp phải biến thái ngươi này, ta mới biết được, ánh mắt trước kia của ta quá nông cạn, thật không biết ngươi có phải là nữ nhân hay không, sao có thể biến thái đến loại trình độ này."
Hạ Như Phong nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, phản ứng của Tử Kinh Hiên, lúc trước nàng cũng đã đoán được.
"Tỷ thí chỉ còn lại một ngày rưỡi, Tử Kinh Hiên, nếu không chúng ta liên thủ thế nào? Lấy thực lực của hai chúng ta, hoàn toàn có thể đạt được danh thứ nhất thứ hai lần thí luyện này." Hạ Như Phong cong khóe môi lên nhàn nhạt, người khác có thể cướp nàng, vì sao nàng không thể đánh cướp người khác? Nếu nàng và Tử Kinh Hiên liên thủ, thì có người nào mà bọn họ không thể cướp?
Cho dù một mình nàng cũng có thể làm được, nhưng rõ ràng kéo theo tử Kinh Hiên, thì sẽ giảm đi rất nhiều phiền phức, ít nhất đến công việc tiếp để cho Tử Kinh gia tộc đi hoàn thành là đủ rồi.
Nghe vậy, ánh mắt của Tử Kinh Hiên sáng lên, dùng sức vỗ tay, vươn cánh tay ôm lấy cổ của Hạ Như Phong, nói: "Như thế không tệ, huynh đệ, vậy chúng ta sẽ liên thủ với nhau cướp đoạt, ôm lấy tên thứ nhất thứ hai lần thí luyện này."
"Huynh đệ?" Hạ Như Phong nhất thời ngây ngẩn cả người, Tử Kinh Hiên này sẽ không phân biệt được nam và nữ đi?
"Dù sao ngươi biến thái hung mãnh vốn không giống nữ nhân, cho nên ngươi coi ta như huynh đệ là được rồi, yên tâm, làm huynh đệ với Tử Kinh Hiên ta ngươi tuyệt đối sẽ không bị thiệt, đúng rồi, ta còn chưa biết tên của ngươi."
"Hạ Như Phong..."
Thời gian thí luyện 7 ngày, cuối cùng mọi người khẩn trương ở trong thí luyện vượt qua...
Phía trên quảng trường đã kín người hết chỗ, cửa thí luyện trải qua bảy ngày đóng chặt cuối cùng cũng mở ra, những thiên tài tiến vào thí luyện từ trong cửa đi ra, trở lại chỗ của gia tộc mình, nhất thời tiếng người ồn ào khắp quảng trường, những thiên tài trẻ tuổi đều kể với trưởng bối trong nhà chuyện nghe thấy ngửi thấy nơi thí luyện.
"Tuấn nhi, Diễm nhi, các con đã trở lại?" Nhìn thấy Đông Phương Thanh Tuấn và Lãnh Diễm xuất hiện, Đông Phương Khoảnh khẽ thở phào, hỏi: "Lần thí luyện này thế nào?"
"Phụ thân, thiên tài trong thí luyện nhiều đếm không xuể, càng không phải là Minh Giới chúng ta có thể so sánh, chỉ là thông qua lần thí luyện này, con cũng trưởng thành rất lớn, nhưng trong ở thí luyện, có một số đệ tử Đông Phương thành ngã xuống ở nơi đó." Nói đến cuối cùng, khuôn mặt của Đông Phương Thanh Tuấn lộ ra một vẻ bi thương, nắm chặt nắm đấm, như là cưỡng chế ngăn chặn lửa giận trong lòng.
"Tuấn nhi, xảy ra chuyện gì?" Đông Phương Khoảnh hiển nhiên cảm giác được cảm xúc của hắn không đúng, nhíu mày, hỏi.
Lãnh Diễm nhìn Đông Phương Thanh Tuấn, khuôn mặt anh tuấn lãnh mạc cũng xẹt qua vẻ cừu hận: "Chúng con tiến vào nơi thí luyện thì luôn ở cùng nhau, ngay từ đầu đều dựa vào cố gắng của mình mà săn bắt thú tinh, ở mấy ngày cuối cùng, người Võ gia chặn đường cướp bóc, ai có thể nghĩ đến Võ Thanh Phong Võ gia có được Linh Thú bát giai lục cấp, con không phải là đối thủ của hắn, trong đó mấy người vì bảo hộ thiếu thành chủ mà ngã xuống, chúng con phải liều mạng mới trốn thoát được."
"Võ gia!" Đông Phương Khoảnh nắm chặt nắm đấm, nhưng mà cuối cùng vẫn phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Võ gia, Đông Phương thành chúng ta không trêu chọc nổi, Diễm nhi, Tuấn nhi, nếu các con thông qua vòng thí luyện thứ nhất này, gặp phải người Võ gia nhớ phải cẩn thận, nghe nói Võ Thanh Phong này lòng dạ hẹp hòi, tất nhiên sẽ vì các con đào thoát từ trong tay hắn mà ghi hận, nhớ kỹ, chúng ta không đuổi theo thứ nhất, chỉ cần Diễm nhi ở trên tỷ thí bỗng nhiên nổi tiếng như vậy là đủ rồi, ta chỉ muốn để cho thế lực Thiên Minh Giới biết, Minh Giới cũng không thiếu thiên tài."
Đông Phương Khoảnh rõ ràng, ở trên trận đấu lớn có thể sử dụng Triệu Hồi Thú, Lãnh Diễm tuyệt đối không thể đoạt được khôi thủ, thậm chí tiến vào top mười đều rất khó. Nhưng mà hắn phải hoàn hoàn bại lộ thực lực của mình ra ở trong này, cho dù hắn không có Triệu Hồi Thú cao cấp, nhưng có thể dựa vào thực lực của mình để cho người ta biết, ở Minh Giới cũng có thiên tài.
"Thành chủ, con hiểu rồi." Lãnh Diễm gật đầu, lúc chụp mắt xuống, trong mắt dần hiện ra một tia sát ý.
Võ Thanh Phong, nếu như tỷ thí gặp phải, hắn tuyệt không buông tha cho hắn ta!
"Phụ thân, Như Phong cô nương nàng còn chưa đi ra sao?" Đông Phương Thanh Tuấn đột nhiên nhớ đến Hạ Như Phong, đôi mắt trong suốt đầu nhìn về phía Đông Phương Khoảnh, giọng lo lắng hỏi.
Đông Phương Khoảnh hơi sửng sốt, trong mắt cũng xẹt qua một tia lo lắng, ngay lúc này, phía trước vang lên một giọng nsoi: "Mau nhìn, là Tử Kinh Hiên của Tử Kinh gia tộc, cuối cùng hắn cũng đi ra, không cần phải nói khôi thủ đứng đầu lần thí luyện này chính là hắn."
"Đúng vậy, trừ Tử Kinh Hiên ra, ai còn có thể giành được vị trí thứ nhất này?"
Vốn Tử Kinh Hiên cao hứng phấn chấn đi ra khỏi nơi thí luyện, nghe thấy nghị luận phía dưới, sắc mặt không khỏi trầm xuống, đôi mắt bùng cháy lửa giận phóng về phía người nói những lời này, những người đó không biết mình chọc giận Tử Kinh Hiên thế nào, đều vội vàng ngậm miệng lại không nghị luận nữa.
Thật ra bọn hắn lại biết thế nào, việc này rõ ràng là vết sẹo của Tử Kinh Hiên, lúc trước, hắn cũng cho rằng xuất sắc trừ mình ra thì không có ai khác, sau khi biết Hạ Như Phong biến thái này mới hiểu, ánh mắt trước kia của mình quá nông cạn, trên đời này còn có rất nhiều thiên tài hắn không biết.
Mà sau khi Tử Kinh Hiên rời khỏi, Hạ Như Phong cũng đi ra, nhưng đôi mắt của nàng nhìn Tử Kinh Hiên lộ ra một tia quái dị.
Trong một ngày rưỡi hợp tác, nàng càng thêm hiểu biết với Tử Kinh Hiên, chỉ sợ ai cũng không thể tưởng tượng đến, vị đệ nhất thiên tài luyện dược này, lại là một tên ngốc không biết đường... Ngay cả chính nàng lúc đầu cũng không ngờ điểm này.
"Như Phong cô nương." Lúc Đông Phương Thanh Tuấn nhìn thấy bóng dáng đỏ quen thuộc kia, khuôn mặt tuấn tú dần hiện ra vẻ vui sướng, vội vàng đi qua, hỏi: "Như Phong cô nương, ngươi không bị thương chứ?"
Tử Kinh Hiên dừng chân một chút, quay người lại, nhìn Đông Phương Thanh Tuấn đi về phía Hạ Như Phong, đôi mắt chớp chớp, sau đó thu ánh mắt của mình lại, bước đi về phía chỗ của Tử Kinh gia tộc. Chỉ là không biết vì sao, khuôn mặt tươi cười của nam nhân khiến cho hắn rất khó chịu, vô cùng muốn đánh một chút.
"Ta không sao." Hạ Như Phong lắc đầu, liền đi đến bàn của Đông Phương thành, đồng thời như thế, ba thế lực khác của Minh Giới đều đến đông đủ.
"Khụ khụ." Lão giả áo tím ho khan hai tiếng, đứng lên, vuốt râu bạc, nói: "Người may mắn còn ở hai vùng thí luyện đều đã muốn trở lại, như vậy tiếp theo có người đi tính điểm của chư vị, chư vị đều lấy vật mà các ngươi thu hoạch ở nơi thí luyện ra đi."
Sau khi lão giả nói xong, mọi người đều lấy dược liệu hoặc là thú tinh từ nơi thí luyện đặt lên trên mặt đất ở trước mặt.
Nhưng mà, lúc Hạ Như Phong lấy dược liệu ra, mọi người đều sửng sốt một chút, hiển nhiên không thể ngờ rằng thu hoạch của nàng phong phú như thế, ngay cả lão giả áo tím và lão giả áo bào trắng hai mắt đều nhìn nàng một cái. Với thu hoạch của nàng, cũng không kém với Tử Kinh Hiên mấy.
Lập tức có người đi lên kiểm kê dược liệu, dựa theo trình độ cấp bậc dược liệu và hái hoàn mỹ mà đưa ra quyết định.
Chỉ là sau khi người nọ tính xong cho Hạ Như Phong, kinh ngạc nhìn nàng một cái, đi đến bên cạnh lão giả áo tím, cẩn thận nói vài câu, lão giả áo tím gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong biện ra một tia kinh ngạc và suy nghĩ sâu xa.
"Bây giờ điểm đã có rồi, tiếp theo sẽ do ta đến tuyên bố quán quân lần thí luyện này." Lão giả áo tím đứng lên, hai mắt minh mẫn nhìn về phía Hạ Như Phong, nói: "Vị trí thứ nhất lần tỷ thí này, là Hạ Như Phong của Đông Phương thành."
"Rầm rầm!"
Trong phút chốc, ánh mắt mọi người đều nhfin về phía chỗ Đông Phương thành, cho dù là Đông Phương Khoảnh cũng bị kết quả này làm cho hoảng sợ, tuy biết thứ tự của Hạ Như Phong sẽ không quá kém, nhưng không ngờ rằng vượt qua cả Tử Kinh Hiên, trở thành đứng nhất thí luyện.
"Ha ha, vị tiểu cô nương này vận khí có vẻ tốt, giành được một gốc cây dược liệu thánh giai." Lão giả áo tím vuốt chòm râu, mỉm cười lên tiếng nói.
Ý tứ của ông ta rất rõ ràng, Hạ Như Phong là bởi vì vận khí có vẻ tốt, có được dược liệu thánh giai nên mới giành được quán quân tỷ thí lần này, nếu như bằng không, quán quân vẫn là Tử Kinh Hiên. Nhưng mà lời này ngay cả lão giả áo tím cũng không tin, chỉ vận khí kia mà không có một chút thực lực, nàng có thể trở thành đứng nhất sao?
"Kế tiếp tuyên bố tên thứ hai và tên thứ ba, tên thứ hai chính là Tử Kinh Hiên của Tử Kinh gia tộc, tên thứ ba là Thiên gia Thiên Tuyết."
Sau khi lão giả áo tím nói xong, ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía Tử Kinh Hiên, không biết bị đoạt đi vị trí đầu rồi, Tử Kinh Hiên sẽ có biểu hiện gì. Nhưng ngoài dự kiến của mọi người, trên mặt Tử Kinh Hiên cũng không có biểu hiện ra vẻ gì, ngược lại mỉm cười thân thiện với Hạ Như Phong.
Đây... Đây vẫn là Tử Kinh Hiên tính khí nóng nảy, cá tính cao ngạo sao? Bọn họ cho rằng hắn nhất định sẽ nổi trận lôi đình, ai có thể nghĩ đến hắn lại có thể biểu hiện bình tĩnh như vậy.
"Là quán quân thí luyện, ngươi có quyền từ trong những dược liệu đó lựa một gốc cây." Ánh mắt của lão giả áo bào trắng nhìn về phía Hạ Như Phong, ngay cả Lạc Dương và Tử Kinh gia tộc ngoài mặt rất thiện cảm, thật ra trong lòng người nào mà không có chút tâm địa gian xảo? Trông thấy Tử Kinh gia tộc mất đi quán quan thí luyện, lão giả áo bào trắng không khỏi tâm tình tốt lên, đó là nhìn Hạ Như Phong cũng càng ngày càng thuận mắt.
Mọi người cũng sẽ không hoài nghi, Hạ Như Phong chọn sẽ là cây dược liệu cửu giai kia, mà Hạ Như Phong quả nhiên cũng không làm cho người ta thất vọng, thu dược liệu cửu giai vào giới chỉ Không Gian Vô Tận.
"Chư vị, vòng thí luyện thứ nhất đã chấm dứt, trận tỷ thí thứ hai sẽ cử hành vào ba ngày sau, ta muốn nói với các vị là, lần đại bỉ thiên tài cuối cùng này người giành được quán quân, có thể được Lạc Dương gia ta và Tử Kinh gia đưa tặng lễ vật thần bí, vẫn hy vọng các vị không ngừng cố gắng." Lão giả áo bào trắng hơi cười, từ vẻ mặt của ông ta có thể nhìn ra tâm tình rất tốt.
Lão giả áo tím nhướng mày, đôi mắt hơi suy tư nhìn về phía Tử Kinh Hiên, không biết vì sao ông có cảm giác hôm nay Tử Kinh Hiên có chút không như bình thường, nhưng cũng không nói rõ được là làm sao không bình thường như vậy. Chỉ là cho dù thế nào, tỷ thí kế tiếp, lấy thực lực của Tử Kinh Hiên tuyệt đối sẽ không thua.
Sau đó, rất nhiều thế lực lần lượt đi ra, Hạ Như Phong trở lại trạm dịch còn chưa được giây lát, Tử Kinh Hiên đã hấp tấp đi đến. Bởi vì hắn là thiếu tộc trường của Tử Kinh gia tộc, hắn muốn đến đây thì không ai dám ngăn cản. Nhưng mà người Đông Phương thành cũng không hoảng sợ vì hắn đến đây.
"Tử Kinh thiếu tộc trường, Không biết ngươi đến đây là có gì chỉ giáo?" Đông Phương Khoảnh nhíu mày, ánh mắt hơi cảnh giác nhìn về phía Tử Kinh Hiên.
Nhíu mày, ánh mắt của Tử Kinh Hiên lướt qua mọi người, đặt lên trên người Hạ Như Phong, nói: "Ta đến tìm Như Phong."
Nghe vậy, ánh mắt kinh ngạc của mọi người đảo qua Tử Kinh Hiên và Hạ Như Phong, không biết khi nào Hạ Như Phong và thiếu tộc trường Tử Kinh gia tộc quen biết. Sẽ không phải là vì thí luyện bại bởi Hạ Như Phong, nên đến tìm nàng báo thù? Nghĩ đến đây, khuôn mặt mọi người đều chứa một vẻ địch ý.
Cho dù hắn là thiếu tộc trường của Tử Kinh gia tộc, cũng tuyệt đối không có đạo lý bại bởi người khác mà tới tìm kẻ thù chứ.
"Có việc gì thế?" Hạ Như Phong nâng mắt lên, không chút để ý nhìn Tử Kinh Hiên, nàng thật sự không hiểu, rốt cuộc Tử Kinh Hiên đến tìm mình là có chuyện gì.
"Nói thật ra, hôm nay bại bởi ngươi, ta đã mất mặt rất lớn, tâm tình như thế nào cũng không tốt được, cho nên ta rất muốn phát tiết một chút, phương pháp phát tiết tốt nhất chính là đánh người." Khóe miệng của Tử Kinh Hiên cong lên, từ khuôn mặt tuấn mỹ của hắn căn bản không thể nhìn ra một cảm xúc không tốt.
Nhưng nghe thấy lời nói của hắn, mọi người Đông Phương thành khẩn trương lên, bao xung quanh ở bên cạnh Hạ Như Phong, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tử Kinh Hiên.
"Như thế nào, ngươi còn muốn đánh với ta sao?" Hạ Như Phong thản nhiên nhìn Tử Kinh Hiên, cong khóe môi lên nhàn nhạt, có chút không thèm để ý nói.
"Không không không." Tử Kinh Hiên vội vàng lắc đầu, khi nhìn Hạ Như Phong, trong mắt hiện lên một tia yếu ớt: "Đánh với biến thái ngươi này, không phải là ta tự mình chuốc lấy cực khổ sao? Khó chịu muốn đánh người, bị người đánh sẽ lại càng không dễ chịu."
Nghe thấy lời nói của Tử Kinh Hiên, mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ Hạ Như Phong và thiếu tộc trường Tử Kinh gia tộc đều đã đánh nhau? Vậy bọn họ nên nói nàng gan lớn, hay là không hiểu lõi đời?
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Hạ Như Phong nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn tìm đến nàng, chỉ vì nói thế thôi sao?
"Đương nhiên là tìm người trút giận, một người dễ chịu cũng quá ích kỷ, cho nên ta đến tìm ngươi, sao? Ta đối với huynh đệ ngươi thế nào?"
"Huynh... Huynh đệ?" Lúc này mọi người đều vì lời nói của Tử Kinh Hiên mà ngây ngẩn cả người, Như Phong cô nương rõ ràng là một nữ tử, vì sao Tử Kinh Hiên gọi nàng là huynh đệ? Thì ra đường đường là thiếu tộc trường của Tử KINH gia tộc lại không phân biệt được nam nữ, thật là rất đáng thương.
Nghĩ đến đây, mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Tử Kinh Hiên, ánh mắt này Tử Kinh Hiên thấy đều sợ hãi cả người, vội vàng kéo Hạ Như Phong bỏ chạy đi.
Ngã tư đường phồn hoa, Hạ Như Phong đi ở bên cạnh Tử Kinh Hiên, khuôn mặt tuyệt sắc đầy bất đắc dĩ, đột nhiên có lẽ là nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt chuyển về phía Tử Kinh Hiên, hỏi: "Tử Kinh Hiên, ta muốn hỏi ngươi một việc, ngươi có biết Tà Tông không?"
"Tà Tông?" Tử Kinh Hiên hơi sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Hạ Như Phong: "Ngươi hỏi thăm Tà Tông làm gì? Với Tà Tông ta biết cũng không nhiều, chỉ biết là tông phái này làm việc đến thần bí, hơn nữa muốn làm gì thì làm, không có chuyện gì là Tà Tông không dám làm, về phần tông chủ bọn họ, nghe nói hàng năm đeo mặt nạ màu bạc, thế cho nên không ai gặp qua khuôn mặt thật sự của tông chủ Tà Tông."
Mặt nạ màu bạc? Toàn bộ thân thể của Hạ Như Phong đều cứng lại, trong đôi mắt đen hiện ra tia kích động.
Là hắn sao? Thật sự là hắn sao? Hắn đã biết, nàng sẽ đến đây tìm hắn...
"Như Phong, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi biết tông chủ Tà Tông kia?" Trong mắt Tử Kinh Hiên tràn đầy nghi hoặc, không biết vì sao hắn cảm giác được, quan hệ của Hạ Như Phong và tông chủ Tà Tông kia không bình thường như vậy. Khi hắn muốn hỏi tận gốc, ánh mắt không khỏi nhìn thấy bóng dáng đi ở phía trước, khóe miệng cong lên một nụ cười âm hiểm.
"Là phế vật của phòng đấu giá U Linh sao? Ha ha, người để cho ta trút giận đã đến rồi."
Dứt lời, Tử Kinh Hiên bước về phía người đối diện.
Khuôn mặt của nam tử phía trước âm nhu, có lẽ là miệt mài quá độ mà hai má có vẻ tái nhợt, thân thể gầy yếu như cán bút, bỗng nhiên hắn nhìn thấy Tử Kinh Hiên nổi giận đùng đùng đi về phía hắn, không khỏi hoảng sợ, khi nào thì hắn lại trêu chọc đến thiếu tộc trường tính khí nóng nảy của Tử Kinh gia này?
"Tử... Tử kinh thiếu..."
"Nghe nói, trước mấy ngày ngươi mượn thế lực của phòng đấu giá U Linh để đoạt một nữ tử nhà lành?"
"Vâng, đúng vậy." Nam tử hoảng sợ nuốt nước miếng, hắn cũng không biết vì sao mình lại sợ hãi Tử Kinh Hiên như vậy, mỗi lần nhìn thấy hắn cũng không nhịn được hai chân như nhũn ra, có lẽ là lúc nhỏ bị hắn đánh nhiều.
"A, vậy đã cho ta lý do đánh ngươi rồi." Tử Kinh Hiên nhíu mày một cái, trực tiếp đưa nắm đấm đánh lên trên mặt nam tử: "Ai cho ngươi đi cướp nữ tử nhà lành của người ta? Ngươi biết không biết lão tử nhìn ngươi đã sớm khó chịu, ai cho phép ngươi đi làm chuyện thiếu đạo đức như vậy? Còn dám truyền đến tai của lão tử làm ô nhiễm lỗ tai của lão tử, hôm nay lão tử không thay phụ mẫu ngươi giáo huấn ngươi một chút lão tử sẽ không phải là Tử Kinh Hiên."
"Ầm!"
Nắm đấm dừng ở trên khuôn mặt của nam tử, nhất thời hai má sưng đỏ, bước chân của hắn ta lui lại sau mấy bước, còn chưa kịp chạy trốn, một trận nắm đấm và tiếng mắng tức giận rơi đến trên người hắn.
"Cuộc đời này lão tử chán ghét nhất chính là loại bản thân không có thực lực gì như ngươi này, luôn mượn gia tộc để đi làm việc ác ăn chơi trác táng."
"Người như ngươi, sao ngươi không biết xấu hổ mà sống ở trên đời này? Nếu lão tử là ngươi, lão tử đã sớm đi tự sát rồi."
"Cắt, ngươi đều đã hơn ba mươi tuổi, vẫn chỉ là một Linh Vương, ngươi không phải là phế vật thì là cái gì? Vậy mà còn dám một mình đi ra khỏi cửa, ngay cả một hộ vệ cũng không có, cũng chả trách bị lão tử đánh, gặp phải lão tử ngươi xứng đáng bị xui xẻo, xem ngươi còn có dám đi làm việc ác hay không."
Hạ Như Phong kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt dại ra nhìn Tử Kinh Hiên đang đánh rất vui vẻ, thật lâu sau, Tử Kinh Hiên như là đã đánh đủ rồi, xoay người rời đi, đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, nhún vai: "Đi thôi."
Phục hồi tinh thần lại, Hạ Như Phong Nhìn Tử Kinh Hiên một cái, nói: "Dễ chịu?"
"Ừ, rất dễ chịu, vô cùng dễ chịu, quả nhiên khó chịu mà đi đánh người, ngươi có muốn thử hay không?" Khóe miệng của Tử Kinh Hiên nở nụ cười, hiển nhiên tâm trạng của hắn lúc này rất tốt.
Khóe miệng của Hạ Như Phong run rẩy một cái, cho đến bây giờ nàng đều không đi đồng tình qua bất kì kẻ nào, lúc này cũng không nhịn được sinh ra một tia đồng tình với nam tử xui xẻo kia, bởi vì chỉ có nàng biết, trận đánh kia là hắn chịu oan, căn bản không có lý do gì, nếu nói có lý do, vậy cũng chỉ có một cái, đó là Tử Kinh Hiên cảm thấy tâm tình khó chịu, muốn đánh người, không hơn.
"Ngươi không sợ phòng đấu giá U Linh sẽ trả thù ngươi sao?" Hạ Như Phong bất đắc dĩ thở dài, nàng cũng bị Tử Kinh Hiên cường thế và vô lý dọa kinh rồi.
Tử Kinh Hiên nhìn nam tử ngã xuống đất, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường: "Một phế vật mà thôi, phòng đấu giá U Linh biết cũng sẽ không vì một phế vật như vậy mà đối địch với Tử Kinh gia tộc, huống chi phế vật này bản sự khác không có, chỉ mượn thế phòng đấu giá U Linh mà bắt nạt nam nữ, không chuyện ác nào không làm, ta đây là ở vì dân trút giận."
"Biết ngươi, hắn cũng rất xui xẻo." Hạ Như Phong xoa mũi, không chú ý nam nhân kia nhiều nữa: "Còn có ba ngày chính là tỷ thí, chúng ta cũng nên trở về chuẩn bị một chút."
Tử Kinh Hiên gật đầu, dù sao hắn đã xả tức xong rồi, nên rời khỏi nơi này với Hạ Như Phong...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.