Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 81: Thâm tình không hối hận




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trong hư không, tóc đen của nam tử bay múa, trường bào mảu tím phất theo gió, liêm đao màu đen trong tay càng khiến khắp trời không vô cùng âm u, quanh người tỏa ra khí thế cường đại, ở dưới ánh mắt của hắn, có rất nhiều người đều cảm thấy bản thân nhỏ bé, mà nam tử cường đại như vậy, căn bản không phải là người bọn họ có thể so sánh.
Mà khuôn mặt tuấn mỹ tà mị của nam tử chứa đầy vẻ hàn ý, trong mắt tím lóe ra sát ý, nhưng mà khi ánh mắt của hắn xuyên qua lão giả áo bào xám, khi nhìn thấy bóng dáng đỏ kia, mắt tím như kỳ tích nhu hòa dần, ngay hơi thở toàn thân khiến người ta khiếp đảm kia, lúc này cũng biến mất không thấy.
Nếu như vừa rồi hắn như tu la kiểu khiến cho người ta sợ hãi, lúc này hắn lại dịu dàng như một làn gió nhẹ, thật sự không thể liên tưởng đến hắn lúc đầu với nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Như Phong nhìn thấy ôn nhu nồng đậm năm đó trong mắt hắn vẫn không giảm, rốt cuộc nhịn không được tung người nhảy lên, trước mắt bao người, y phục đỏ kia đột nhiên lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai xông đến, có lẽ là quá mức kích động, nàng lại thi triển ra Mị ảnh Tiên Tung.
Dạ Thiên Tà nhìn thấy bóng dáng đỏ xông về phía mình, khóe miệng cong lên nụ cười tà mị, cũng đi lên trước một bước, mở hai tay của mình ra, đỡ được nữ tử nhào vào trong ngực hắn, ôm cơ thể mềm mại của nữ tử, ánh mắt Dạ Thiên Tà càng thêm nhu hòa, thật như nàng là toàn bộ thế giới ở trong lòng hắn.
Thật tốt, có thể tiếp tục ôm nàng ...
Mọi người đều kinh ngạc há to miệng, nhìn một đôi nam nữ ôm nhau kia, thật lâu không thể hoàn hồn...
Hai bóng dáng kia sao mà xứng đôi như thế, mà không khí lúc này cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp và cảm động, nhưng mà ngay ở thời khắc ấm áp này, một giọng nói đánh tan vui sướng vì Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà xa cách gặp lại khiến cho người ta mất hứng.
"Không biết vị công tử này là ai? Vì sao phải quản chuyện của Võ gia ta?" Lão giả áo bào xám nhíu mày, với sự nghiêm túc của ông tự nhiên nhìn ra nam tử tà mị kia cũng không thể trêu chọc, hơn nữa nhìn ra, quan hệ giữa hai người bọn họ không bình thường, vì vậy lão giả áo bào xám muốn dùng danh nghĩa Võ gia khiến cho hắn biết khó mà lui.
"Công tử, vì một nữ nhân mà đáng giá để đối địch với Võ gia sao? Với năng lực ccuar công tử, muốn dạng nữ nhân gì mà không có? Tuy bộ dạng của nữ nhân này có vẻ tuyệt sắc, nhưng vì nàng cũng không đáng giá, ta biết công tử ngươi rất mạnh, chỉ là nếu ngươi đối địch với Võ gia, cũng không có lợi gì, vẫn xin công tử suy xét thêm."
"Như Phong, xem ra nếu chúng ta muốn ở riêng với nhau một chút, thì có một số người phiền phức cần phải giải quyết hết." Dạ Thiên Tà bất đắc dĩ thở dài, khẽ buông nữ tử trong lòng ra, ngay ở lúc hắn ngẩng đầu lên, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, trong mắt tím tràn đầy sát khí: "Võ gia phải không? Đã không cần thiết phải tồn tại nữa rồi."
"Ngươi nói cái gì?" Lão giả áo bào xám biến sắc, ông thừa nhận nam tử này rất lợi hại, nhưng ông cũng không phải ngồi không, nếu như chiến đấu với hắn, chưa chắc sẽ bại bởi hắn.
Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Thiên Tà lướt qua lão giả áo bào xám, vỗ nhẹ bả vai của Hạ Như Phong, lãnh ý bên bờ môi càng sâu, trong mắt tím dần hiện ra một tia sát ý: "Ám Long, ông ta giao cho ngươi đấy, về phần Võ gia, để cho người Tà Tông giải quyết toàn bộ bọn họ, những người vọng tưởng tổn thương Như Phong, sẽ phải nhận đại giới!"  
Tà Tông? Chẳng lẽ hắn chính là tông chủ thần bí của Tà Tông?
Nghe thấy lời nói của Dạ Thiên Tà, mội người đều lâm vào ngạc nhiên, ai cũng không ngờ rằng, tông chủ Tà Tông lại là một người có khuôn mặt tuấn mỹ như thế, thoạt nhìn còn trẻ như vậy.
Ánh mắt hơi phức tạp của Tử kinh Hiên nhìn về phía Dạ Thiên Tà, trong lòng hơi có chút mất mát, ngay cả hắn cũng không biết vì sao mình sẽ sinh ra loại mất mát này, chỉ là khi nhìn thấy Hạ Như Phong ở bên cạnh Dạ Thiên Tà, hơi thở ôn hòa trên người kia là trước nay chưa từng có, còn bỏ xuống phòng bị đầy người, Hạ Như Phong như thế, hắn tuyệt đối là chưa bao giờ gặp qua.
"Thì ra bên cạnh Như Phong cô nương đã có một nam tử hoàn mỹ như vậy."
Đông Phương Thanh Tuấn khẽ thở dài, có lẽ là Dạ Thiên Tà quá hoàn mỹ, thế cho nên khiến cho hắn ngay cả tâm tư ghen tị cũng đều không có, chỉ còn lại hâm mộ. Có lẽ chỉ có nam tử cường đại như hắn, mới có tư cách đứng sóng vai với nàng.
"Vâng, chủ nhân, ta sẽ để cho lão nhân muốn tổn thương chủ mẫu này nhìn sự lợi hại một chút."
Sau khi Dạ Thiên Tà nói xong, trong hư không một nam tử anh tuấn hắc y hạ xuống, tóc của nam tử khẽ bay, đôi mắt u tối như ngọc đen, áo bào đen theo gió mà lay động, quanh người tràn ngập sương mù màu đen, khiến cho người ta cảm giác một loại thần bí quỷ dị.
"Như Phong, nơi này giao cho ám Long là được rồi, chúng ta đi thôi!" Dạ Thiên Tà ôm eo của Hạ Như Phong, ở trước khi hắn xoay người rời đi, ánh mắt nhìn Tử Kinh Hiên vây quanh Hạ Như Phong, khẽ nhíu mày, xem ra hắn không ở đây một thời gian, nàng lại trêu chọc không ít nam tử.
Nhưng về sau có hắn bồi ở bên cạnh nàng, bất kì kẻ nào cucng không thể đánh chú ý lên nàng.
Lập tức ôm lấy Hạ Như Phong, ở dưới ánh mắt của mọi người biến mất ngay tại chỗ.
"Chả trách lần trước Như Phong hỏi ta việc của tông chủ Tà Tông, thì ra..." Khuôn mặt của Tử Kinh Hiên hiện ra một vẻ bất đắc dĩ, trong lòng dần nổi lên một tia chua xót: "Không biết nam nhân này có quan hệ gì với Như Phong, nhưng thoạt nhìn rất bảo vệ Như Phong, hừ, nếu như hắn có can đảm tổn thương huynh đệ của Tử Kinh Hiên ta, cho dù hắn là tông chủ Tà Tông ta cũng không tha cho hắn."
Sau đó ánh mắt nhìn sang Đông Phương Thanh Tuấn bên cạnh, nhất thời Tử Kinh Hiên có một loại cảm giác cùng một lứa bên trời lận đận, dùng cánh tay đụng phải tay của hắn, nói: "Huynh đệ, đừng nhìn nữa, Như Phong đã đi rồi, đi, chúng ta đi uống rượu."
Đông Phương Thanh Tuấn sững sờ hồi phục tinh thần lại, bất đắc dĩ thở dài, gật đầu đáp ứng yêu cầu của Tử Kinh Hiên.
Mây mù bao phủ khắp sơn cốc, hai bóng người từ theo phía chân trời hạ xuống, chỉ thấy nam tử trong đó khuôn mặt tuấn mỹ, trường bào màu tím làm nổi bật khí chất tà mị của hắn, mà nữ tử bên cạnh nam tử tuyệt sắc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại, bóng dáng hai người này đứng chung một chỗ, sao mà xứng đôi như thế.
"Tà, vì sao lúc trước không chờ một lát, vì sao không chờ ta trở lại? Nếu như có thể chờ thêm một lát nữa, nói không chừng ta sẽ có thể nhanh chóng trở về, chàng cũng sẽ không dùng..." Hạ Như Phong quay đầu nhìn nam tử bên cạnh, mấp máy môi, một câu cuối cùng kia, cho dù thế nào nàng cũng không nói ra được.
Dạ Thiên Tà khẽ cười, cụp đôi mắt, thâm trầm nhìn nữ tử đang bị hắn ôm ở trong lòng, giọng nói chân thành tha thiết mà đầy ôn nhu: "Như Phong, cho dù cho ta thêm cơ hội một nữa, ta cũng sẽ làm như thế, bởi vì chính ta từng nói qua, sẽ vì nàng mà bảo vệ người nhà của nàng, cho dù vì thế mà phải trả giá bằng tính mạng cũng sẽ không tiếc, ta vĩnh viễn cũng sẽ không vì quyết định lúc trước mà cảm thấy hối hận."
"Tà..." Một dòng nước ấm chảy vào trong lòng, trong mắt Hạ Như Phong hiện ra tia cảm động.
"Như Phong, nếu như nàng muốn cảm ơn ta, như vậy hãy lấy thân báo đáp, thế nào?" Khóe miệng cong lên nụ cười tà mị, trong mắt Dạ Thiên Tà lóe ra tia sáng kỳ dị, ánh mắt ôn nhu dừng ở trên người Hạ Như Phong: "Nàng có thể suy xét một chút."
Hạ Như Phong khẽ nở nụ cười, nâng lông mi lên, vào lúc này đôi mắt lạnh nhạt kia đầy tình cảm nồng đậm: "Không cần suy xét, lúc trước ta đã đồng ý rồi, nếu như lại có thể gặp chàng, ta sẽ lấy thân báo đáp với chàng."
"Thật sao?" Ánh mắt của Dạ Thiên Tà sáng lên, hai tay đè lại bả vai của Hạ Như Phong, vẻ mặt kích động nói: "Nàng nói là thật sao? Nàng thật sự nguyện ý kịch giả tình thật với ta, trở thành vợ chồng thật sự? Như Phong, nàng... Đồng ý gả cho ta sao?"
Hạ Như Phong không nói gì nhìn Dạ Thiên Tà đang kích động, khẽ gật đầu: "Lần này là thật."
"Ha ha ha..." Dạ Thiên Tà cười lớn hai tiếng, sau đó hạ mắt nhìn Hạ Như Phong, khóe môi cong lên, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy ý cười: "Như Phong, như vậy, bây giờ chúng ta bái đường thành thân đi, thế nào?"
"Bây giờ?" Hạ Như Phong hoàn toàn trợn tròn mắt, nàng thế nào cũng không biết, Dạ Thiên Tà cũng có lúc gấp gáp như thế, nhất thời không nói gì nhìn trời, nói: "Tà, không thể ở đây, ít nhất chờ chúng ta trở lại Tây Huyễn đại lục, bây giờ mọi người đang chờ ở đó."
"Không bái đường cũng không sao, nhưng mà ta đợi nàng đã hơn hai mươi năm rồi, chẳng phải là nàng nên cho ta ăn lót dạ sao?"
Ngay lúc này, giọng nói đầy trêu tức của Dạ Thiên Tà truyền vào tai, Hạ Như Phong sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên, đập vào mắt là nụ cười tà mị của Dạ Thiên Tà, trong mắt không che dấu thâm tình chút nào, không tự giác tim đập một hồi.
"Tà, chàng..."
Nhưng mà, lời nói của Hạ Như Phong còn chưa nói xong, Dạ Thiên Tà đã ôm chặt nàng vào trong lòng, sau đó một nụ hôn cực nóng đè xuống, ngăn chặn lời nói của Hạ Như Phong.
Cơ thể đột nhiên cứng đờ, Hạ Như Phong mở to đôi mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc trước mặt này, trong khoảng thời gian ngắn lại ngây ngẩn cả người, thật lâu sau mới phản ứng kịp, từ từ nhắm đôi mắt lại, chỉ là nàng không cảm giác được, lúc này trái tim đã muốn hòa tan thành một vũng nước, dập dờn ở toàn bộ trái tim.
"Như Phong, về sau ta sẽ không rời khỏi nàng nữa." Dạ Thiên Tà không muốn tách khỏi đôi môi mềm mại kia, mở hai mắt ra, mắt tím toả ra tia sáng nhu hòa, liếm môi dưới, như đang thưởng thức hương vị làm cho hắn vạn phần mê luyến vừa rồi kia: "Bởi vì, ta còn chưa ôm đủ nàng, hôn đủ nàng, sao lại cam lòng rời khỏi nàng chứ?"
Lúc trước, hắn cũng không muốn rời khỏi nàng, nhưng mà hắn đã không có lựa chọn nào khác, nếu như nhìn người Hạ gia chết ở trước mặt mình mà thấy chết không cứu, dù là Hạ Như Phong tha thứ cho hắn, thì cả đời hắn này cũng không thể tha thứ cho mình, càng không có tư cách đứng ở bên cạnh nàng.
Chỉ là lần từ biệt này, chính là hơn hai mươi năm hắn không nhìn thấy nàng rồi, hơn hai mươi năm tương tư, tra tấn hắn đã nhanh phát điên rồi, ai có thể hiểu tưởng niệm ở trong lòng hắn? Nhưng cho hắn một cơ hội nữa, hắn cũng sẽ không chút do dự hy sinh tính mạng của hắn để đổi lấy sự sống của người Hạ gia.
Hạ Như Phong thản nhiên cười, nắm tay Dạ Thiên Tà, lúc này vẻ mặt của nàng đầy kiên định: "Tà, cho dù ngày sau sẽ gặp phải nguy hiểm gì, chúng ta đều cùng nhau đối mặt, chàng phải tin tưởng ta, mặc kệ xảy ra cái gì ta cũng có thể chạy đến, cho nên, chàng nhất định phải chờ ta..."
Dạ Thiên Tà nhìn tay Hạ Như Phong, khuôn mặt tuấn mỹ đầy đường cong nhu hòa, dường như chỉ có ở trước mặt Hạ Như Phong, tông chủ Tà Tông khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật kia mới có một mặt ôn nhu như thế: "Được, lần sau ta sẽ chờ nàng, nhưng có phải là bây giờ chúng ta nên làm chút gì hay không?"
"Làm cái gì?" Hạ Như Phong chớp mắt, đôi mắt nghi hoặc nhìn về phía Dạ Thiên Tà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.