Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 82: Yêu Quái đã đến




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Ánh chiều tà từ trên trời không soi xuống, chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Thiên Tà, hắn từ từ cong khóe môi lên, mỉm cười mắt tím nhìn chăm chú vào Hạ Như Phong: "Như Phong, nếu không, bây giờ chúng ta sinh một đám tiểu phúc hắc đi?"
Nghe thấy thế, rốt cuộc Hạ Như Phong cũng biết hàm nghĩa trong lời nói của Dạ Thiên Tà, khóe miệng hơi run rẩy một chút, không nói gì nhìn hắn một cái, nói: "Bây giờ chúng ta có việc quan trọng hơn phải làm, nếu như đã tìm được chàng, vậy nên để cho cơ thể của chàng và chàng hợp thành một thể."
"Cơ thể?" Dạ Thiên Tà cũng không bởi vậy mà có gì phải kinh ngạc, khẽ cười, nói: "Như Phong, thật ra ta sớm biết, với tính tình của nàng, nhất định sẽ đến Minh Giới tìm ta, cho nên ta vẫn luôn ở đây chờ nàng, mà cuối cùng, nàng quả nhiên cũng đã đến đây."
"Vì sao chàng biết?" Hạ Như Phong sững sờ một chút, chả trách nhìn thấy mình đến, Dạ Thiên Tà không cảm thấy kinh ngạc gì, thì ra hắn đã sớm biết chuyện này.
"Chuyện này là sau khi ta đến Minh Giới mới biết được, ở trên đại lục có cửa đi thông qua Minh Giới, thông qua cánh cửa kia, người trong đại lục có thể đi vào Minh Giới, hơn nữa đến đây hơn hai mươi, ta cũng đã tìm ra phương pháp rời khỏi Minh Giới."
"Cái gì? Phương pháp rời khỏi Minh Giới?"
Sau khi nàng đến Minh Giới, Bạch Thụy vẫn chưa nói với nàng biện pháp rời khỏi Minh Giới, chẳng lẽ hai mươi mấy năm qua, hắn lại tra ra được chuyện bí ẩn gì đó?
"Đúng, ở trong Minh Giới, cũng có một cánh cửa đi thông đại lục, nhưng mà muốn cửa mở ra, cần năm loại linh, đương nhiên, chuyện này chỉ có Như Phong nàng mới có thể làm được." Dạ Thiên Tà cong khóe môi một cái, tất nhiên việc này là hắn mất đi một phen tâm cơ mới có thể tra ra được.
"Ngũ Linh?" Hạ Như Phong nắm chặt tay, hít sâu vào một hơi, nói: "Trong tay của ta chỉ có Hỏa Linh, Thủy Linh, Ám Linh, Mộc Linh, cách tiêu chuẩn còn thiếu một cái, chỉ cần đạt được linh gì đó, chúng ta sẽ có thể rời khỏi Minh Giới, đến lúc đó, ta muốn Tạ Tranh chết không có chỗ chôn!"
Trong mắt lóe ra sát khí mãnh liệt, Hạ Như Phong nắm chặt tay lực không khỏi càng sâu.
Nàng đi vào Minh Giới đã hơn hai năm, thời gian bên ngoài vẫn là hai ngày, đợi sau khi nàng trở về, việc thứ nhất đó là phải tìm Tạ Tranh báo thù, lúc đó cả nhà Tạ gia không giữ một người!
"Bạch Thụy, để cho chúng ta đi vào thế giới triệu hồi thư đi." Thu sát khí trong lòng lại, Hạ Như Phong nhất thời hét lên một tiếng.
Triệu hồi thư từ từ trôi nổi trên không, một luồng ánh sáng màu trắng chiếu xuống dưới, ánh sáng bao phủ ở thân thể hai người, sau đó một sức hút phủ xuống, hút hai người vào trong triệu hồi thư.
Lúc này, chỗ băng tuyết, nam tử tóc bạc tay đặt sau lưng bỗng nhiên nhìn hai người xuất hiện, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một vẻ khác thường, ánh mắt nhìn về phía Dạ Thiên Tà, mày hơi nhíu, rồi thu ánh mắt về, nói: "Các ngươi đến đây rồi? Như Phong, bây giờ ngươi có thể giúp hắn dung hợp linh hồn và thân thể."
Hạ Như Phong gật đầu, nhìn về phía Dạ Thiên Tà, khẽ cười: "Tà, chàng nằm ở bên cạnh thân thể của chàng đi, ta sử dụng Nghịch Thiên Quyết giúp chàng dung hợp thân thể của chàng."
Nghe vậy, mắt tím của Dạ Thiên Tà nhìn về phía Hạ Như Phong, cái gì cũng không nói đi đến nằm xuống cạnh thân thể, mà từ cái nhìn của hắn kia, Hạ Như Phong nhìn thấy tin tưởng sâu sắc, giống như Dạ Thiên Tà tin tưởng nàng nhất định có thể làm được.
Khẽ thở ra một hơi, Hạ Như Phong bước chân khẽ đi về phía Dạ Thiên Tà, ngồi xổm xuống thân thể, hai tay đặt ở trên người hắn, chỉ thấy Dạ Thiên Tà và thân thể của hắn đều tỏa ra ánh sáng thần thánh, hai thân thể từ từ dung hợp vào nhau.
Ánh sáng dần biến mất, Hạ Như Phong thở hổn hển mấy hơi, lau mồ hôi trên trán, nhìn nam tử nằm ở trên mặt đất hai mắt nhắm chặt.
Tuy thoạt nhìn thời gian ngắn ngủi, nhưng mà trong giây lát, nàng lại suýt chút nữa tiêu hao bốn Linh Hải đều không còn chút gì.
Nam tử đang nhắm mắt từ từ mở mắt ra, từ trên mặt đất đứng lên, cảm nhận được độ phù hợp của linh hồn và thân thể, khóe miệng cong lên một nụ cười tà mị: "Cảm giác có thân thể vẫn có vẻ tốt hơn, hơn nữa, lực lượng cũng không chút thụt lùi."
Dung hợp với thân thể, hắn lo lắng nhất chỉ là thực lực, bởi vì có đủ thực lực, mới có thể bảo vệ Hạ Như Phong, chỉ vì Hạ Như Phong muốn cho thân thể của hắn trở về, hơn nữa nếu không bằng vào cái này, hắn cũng không thể rời khỏi Minh Giới, nên mới đồng ý.
Chỉ là khiến cho hắn vui mừng là, thực lực của hắn không có chút biến hóa, vẫn là thánh linh như cũ.
Dạ Thiên Tà cũng biết, tất cả đều là công hiệu của Nghịch Thiên Quyết.
Lúc này, ánh mắt của Dạ Thiên Tà mới nhìn về phía Bạch Thụy, nhíu mày, trong mắt tím xẹt qua tia khác thường: "Ngươi chính là sư phụ phía sau Như Phong, Thánh Thú viễn cổ, Linh Thú tôn quý hiếm có nhất đại lục, Thiên Mã hệ Quang Minh, ta nói đúng chứ?"
"Ngươi nói rất đúng." Ánh mắt của Bạch Thụy dừng ở phía sau Dạ Thiên Tà, gương mặt tuấn tú đó vẫn hiện ra vẻ lạnh lùng thuộc về hắn, chỉ là ánh mắt nhìn Dạ Thiên Tà hơi hiện ra tia phức tạp: "Nếu ta đoán không sai, ngươi là truyền nhân của ông ta, rốt cuộc ông ta để cho ngươi tiếp cận Như Phong là bởi vì sao?"
"Ông ta rất áy náy vì sai lầm của mình, chỉ là vì muội muội của ông ta, ông ta không thể không làm như thế, vì chuộc tội, ông ta đã truyền tất cả năng lực cho ta, để cho ta thay Bạch Thần bảo vệ nữ nhi của bà." Nói đến đây, mắt tím của Dạ Thiên Tà nhìn sâu vào Hạ Như Phong, vẻ mặt cũng thêm nhu hòa: "Lúc đầu, ta là nhận ủy thác của người khác, hết lòng làm việc cho người khác, mới luôn bảo vệ nàng, nhưng sau đó ta là vì chính mình mà làm bạn với nàng, chỉ vì Như Phong nàng là nữ tử duy nhất cuộc đời này ta thừa nhận."
Phong hoa tuyệt đại của nàng, sát phạt quyết đoán, kiên cường dũng cảm, chí tình chí nghĩa, không chỗ nào là không hấp dẫn hắn. Cao ngạo như hắn, có lẽ chỉ có nữ tử như nàng mới đủ kéo tim của hắn.
Cả đời này, có thể gặp được nàng là may mắn của hắn, cho nên hắn cảm ơn người đã cho hắn nhiệm vụ này.
Ánh mắt của Bạch Thụy phức tạp nhìn Dạ Thiên Tà và Hạ Như Phong, lại trầm mặc, theo hắn trầm mặc, băng tuyết khắp nơi cũng đầy yên tĩnh. Thật lâu sau, Bạch Thụy mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt lại khôi phục lạnh lùng: "Việc này về sau ngươi vẫn nên nói với Bạch Thần đi, nhưng có chút áy náy cũng không thể nghĩ sửa cái gì, nếu không phải là ông ta, sao sau đó sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy? Thần chiến viễn cổ, bao nhiêu người vì vậy mà chết? Một nhà Bạch Thần cốt nhục cũng xa nhau, nếu là không phải ông ta thiên vị, tất cả cũng đều sẽ không xảy ra..."
"Bạch Thụy, những lời ngươi nói, ta cũng không đồng ý." Hạ Như Phong lắc đầu, khẽ cười: "Ta hiểu tâm trạng của ngươi, ta cũng rất thích phụ thân kia của ta, nhưng chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi, ta có thể làm chỉ là cố gắng trong khả năng của ta, đi thay đổi một cuộc vận mệnh này, hơn nữa, ta cũng không hối hận vì đã gặp Tà."
Bạch Thụy nhìn Hạ Như Phong khẽ thở dài: "Không hổ là nữ nhi của Bạch Thần, ta tin tưởng ngươi sẽ có thực lực kia đi cứu phụ mẫu thật sự của ngươi ra, bây giờ các ngươi cũng đã đến lúc rời khỏi nơi này."
Bạch Thụy vung tay lên, một cỗ lực hấp đãn đã đưa hai người rời khỏi nơi này, nhìn nơi bọn họ biến mất, khóe môi của Bạch Thụy dần hiện ra một nụ cười vui mừng: "Bạch Thần, ngươi thấy được không, nữ nhi của ngươi đã trưởng thành, cũng có đủ thực lực rồi, ta tin tưởng, tiếp đó không bao lâu phụ nữ (cha và con gái) các ngươi có thể đoàn tụ."
Có lẽ, một ngày gặp lại kia thật sự không xa ...
Quay trở lại sơn cốc, bả vai của Hạ Như Phong chấn động, vừa quay đầu muốn nói gì đó, không khỏi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại ở trước mặt của nàng, còn chưa kịp nói chuyện, môi của Dạ Thiên Tà đã dán vào tai của nàng, giọng nói đầy ái muội vang lên ở bên tai: "Như Phong, ta đã có được thân thể của mình, như vậy chúng ta có nên tiến thêm một bước hay không?"
Hạ Như Phong còn chưa nói gì, Dạ Thiên Tà đã trực tiếp ôm eo của nàng, cơ thể chợt lóe về phía chân trời, không đợi Hạ Như Phong phục hồi tinh thần lại, hắn đã từ trên trời không hạ xuống.
"Nơi này là phân bộ Tà Tông ở Thiên Linh thành." Dạ Thiên Tà cong khóe môi một cái, mắt tím tà khí kia nhìn về phía Hạ Như Phong, áo tím ở trong gió tung bay, khẽ xẹt qua độ cong hoa lệ: "Nàng là tông chủ phu nhân, cũng nên để cho mọi người trông thấy, huống chi..."
Dạ Thiên Tà dịu dàng cười, trong mắt xẹt qua tia trêu tức, một câu cuối cùng hắn cũng không nói ra.
"Tông chủ, ngài đã trở lại?" Người Tà Tông thấy Dạ Thiên Tà xuất hiện, ánh mắt sáng lên, vội vàng chạy đến, sau đó thoáng nhìn Hạ Như Phong bên cạnh Dạ Thiên Tà, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, khó trách tông chủ của bọn họ không gần nữ sắc, càng đối xử với nữ tử vọng tưởng tiếp cận hắn bằng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, thì ra bên người đã có một nữ tử tuyệt sắc như thế.
Tuyệt sắc như vậy, đều có thể được gọi là đệ nhất mỹ nữ Minh Giới.
Sắc mặt của Dạ Thiên Tà âm trầm, trong mắt tím chợt lóe lạnh lẽo, nói: "Ngươi không muốn mắt nữa sao? Còn không thu thèm nhỏ dãi trong mắt của ngươi cho bổn tọa! Mặt khác, lập tức triệu tập tất cả mọi người ở phân bộ Tà Tông đều đến đây cho bổn tọa."
Dứt lời, Dạ Thiên Tà nhìn về phía Hạ Như Phong, vừa rồi hắn lạnh lùng tuyệt tình khiến lòng người run sợ, lúc này lại ôn nhu như gió nhẹ.
"Như Phong, chúng ta đi thôi." Nói xong ôm lấy Hạ Như Phong, cơ thể chợt lóe biến mất ở tại chỗ, chỉ còn để lại mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Kia... Kia thật sự là tông chủ tâm ngoan thủ lạt, có được danh xưng tu la của bọn họ sao? Vì sao hắn cảm giác như là một người thay đổi? Rốt cuộc nữ tử kia là người phương nào? Lại có thể khiến cho tông chủ Tà Tông của bọn họ cam nguyện lâm hóa thành một vòng nhu.
Trong phòng, gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, Dạ Thiên Tà cong khóe môi lên, đôi mắt thâm trầm nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mặt, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười tà mị: "Như Phong, dù sao sớm muộn gì nàng cũng phải gả cho ta, nếu không, chúng ta hoàn thành trình tự công việc trước, thế nào?"
Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, thâm tình trong mắt nhìn về phía Dạ Thiên Tà không che dấu chút nào, cuối cùng hạ quyết tâm, gật đầu.
Thôi thôi, dù sao cũng đã biết hắn cả đời, người duy nhất thừa nhận, về sau hya bây giờ thì có cái gì khác nhau?
"Thật sao Nàng đồng ý sao?" Vẻ mặt của Dạ Thiên Tà kích động nhìn Hạ Như Phong, giờ khắc này hắn lại cảm thấy đến vạn phần thỏa mãn, cho dù hắn chết một lần, rời khỏi nàng hơn hai mươi năm, nhưng ít nhất cố gắng và trả giá của hắn cũng có thu hoạch.
Cuộc đời này, có thể có được nàng, hắn đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Lúc Hạ Như Phong muốn mở miệng, Dạ Thiên Tà đã đè ép lại, trực tiếp đẩy nàng xuống giường, hai môi kề nhau, Hạ Như Phong từ từ nhắm hai mắt lại. Ngay lúc Dạ Thiên Tà muốn tiến gần một bước, cửa phòng bỗng nhiên bị một cước đạp mở ra.
Sắc mặt của Dạ Thiên Tà âm trầm, đứng lên, từ từ xoay người, hắn ngược lại muốn nhìn một chút, là ai dũng cảm quấy rầy việc tốt của hắn như thế, lúc trước hắn đã từng phân phó qua, phòng của mình, quyết không cho phép bất kì kẻ nào bước vào.
Nhưng mà ở lúc hắn nhìn nam tử tóc đỏ mắt xanh xuất hiện ở cửa, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
"Là hắn?"
Nam tử mắt xanh nhìn Dạ Thiên Tà, cuối cùng dừng ở trên người Hạ Như Phong, nhất thời trong mắt bùng cháy ngọn lửa, tóc đỏ bay múa điên cuồng.
Lúc trước yêu quái đã cảm thấy tâm thần không yên, cho nên đã đuổi theo đến Thiên Linh thành, tốc độ của Thánh Thú cửu giai nhanh ra sao? Hắn lại là thú Yêu Quái trong truyền thuyết, cũng không đến mấy ngày công phu đã đến Thiên Linh thành, lại bởi vì duyên cớ khế ước mà tìm thấy nơi này.
Ai ngờ hắn vừa vào cửa, đã nhìn thấy nam nhân đang đè đánh nữ thần, vậy cũng được sao? Yêu quái lập tức tức giận tận trời, đôi mắt khát máu lạnh lùng nhìn về phía Dạ Thiên Tà, nói ra lời nói cũng lạnh như băng khiến cho người ta kinh hãi run sợ: "Thật to gan, dám thừa dịp bản nhân không ở đây mà ăn hiếp nữ thần, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá đại giới cho hành vi của ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.