"Tôi đồng ý gánh vác trách nhiệm này!"
Lâm Thành giả vờ lưỡng lự rồi suy nghĩ 1 lát, sau đó mới nghiêm túc mà gật đầu đồng ý.
Hai con mắt của Lý Sơn Phong cũng sáng lên, cực kì vui vẻ mà phủi mông đứng dậy, dùng tay vỗ mấy cái thật mạnh vào bả vai của hắn rồi nói.
"Tiểu tử, ta quả nhiên không có nhìn lầm người, từ hôm nay trở đi, ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể tùy ý mà ra vào tại mảnh rừng rậm Hôi Sắc Mật Lâm này."
"Tinh! Bạn đã thông qua bài kiểm tra của người thợ săn một mắt Lý Sơn Phong, bạn nhận được tư cách ra vào tại Hôi Sắc Mật Lâm và 1 tấm bản đồ đơn giản của khu rừng."
Lâm Thành cũng không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể lặng im lắng nghe.
Đây chính là cảm giác có người truyền lửa, khiến dòng máu nhiệt huyết bên trong cơ thể Lâm Thành cũng trào ra ngoài. Theo lời kể truyện của Lý Sơn Phong, tâm trạng của hắn bỗng nhiên cũng có chút đau buồn, thậm trí còn muốn xông thẳng lên phía trước, hi sinh bản thân mình để giải cứu Tân Thủ Thôn.
Tuy nhiên, có thể tạo thành thương thế đáng sợ như thế này cho một vị cao thủ như Lý Sơn Phong thì thực lực của con ma thú “Băng Hỏa Song Đầu Lang” kia chắc chắn sẽ vô cùng khủng bố. Lâm Thành cố gắng kìm lòng để lấy lại bình tĩnh, cẩn thận suy nghĩ một phen, không thể vội vàng mà đâm đầu đi vào chỗ chết được!
"Lý Sơn Phong tiền bối, ngài có thể kể cho ta một vài thông tin có ích, liên quan đến Băng Hỏa Song Đầu Lang được không? Ví dụ như điểm yếu, kĩ năng của nó v.v…" - Lâm Thành bắt đầu hỏi thăm tình báo.
"Băng Hỏa Song Đầu Lang, là 1 đầu…….tử cấp tiên thú!"
Như là đang nhớ lại sự đáng sợ của con quái vật đó, Lý Sơn Phong bắt đầu thở dốc, dùng một giọng điệu khàn khàn mà chầm chậm nói ra.
"Vãi, Tiên Thú, tạm biệt, hẹn gặp lại, không đánh nổi………."
Bởi vì quá kinh hãi, trong não của Lâm Thành đột nhiên cũng trở nên ù ù, thậm trí đến nửa câu cuối cùng cũng đều chưa có nghe rõ được.
Tiên Thú là cái khái niệm gì? Cũng đừng cho rằng tiên thú chỉ đứng cao hơn hoàng kim thủ lĩnh một đẳng cấp mà nghĩ rằng nó chỉ mạnh hơn BOSS hoàng kim một chút. Thực ra, đó chính là một khoảng cách rất xa, giống như cách biệt giữa bầu trời và mặt đất vậy!
Nếu như nói một cách dễ hiểu, 5 con BOSS cấp bậc hoàng kim thủ lĩnh cũng không phải đối thủ của 1 con tiên thú!
"Khụ khụ …… Ngươi cũng đừng quá mức lo lắng, tuy rằng Băng Hỏa Song Đầu Lang là một đầu tiên thú, nhưng bởi vì bị người của Tân Thủ Thôn chúng ta nhiều lần khiêu chiến, thảo phạt mà bị thương nặng. Tới ngày hôm nay, nó chỉ còn dư lại khoảng 2 phần 3 chiến lực so với thời kì mạnh mẽ nhất mà thôi." – Lý Sơn Phong lộ ra vẻ mặt hơi ngượng ngùng, vội vàng lựa lời mà giải thích.
"Hơn nữa, Tân Thủ Thôn có lực lượng phép tắc do mấy vị nữ thần đã để lại. Tại mảnh đất này, tất cả sinh vật đều sẽ bị hạn chế ở cấp độ 10. Tuy rằng Băng Hỏa Song Đầu Lang là tiên thú, nhưng cũng chỉ là một đầu 10 cấp tiên thú, hoàn toàn không có khả năng phát triển thêm được nữa. Vì thế, chỉ cần tất cả mọi người có thể đồng tâm hiệp lực thì chắc chắn sẽ có cơ hội dành được phần thắng, nếu như một lần chưa được thì có thể thử lại nhiều lần là được rồi."
Lâm Thành có một cảm giác kì lạ, giống như Lý Sơn Phong đang dụ dỗ trẻ con đi vào chỗ chết vậy!
Ngươi có phải đã biết việc ta có thể hồi sinh sau khi chết, cho nên mới không thèm kiêng nể gì cả mà ăn nói, dụ dỗ như vậy hay không? Lão già này thực sự quá mức đen tối rồi!
Tuy nhiên, những lời nói của Lý Sơn Phong cũng có một chút đạo lý, 1 lần không được thì có thể thử lại lần thứ 2, lần thứ 3 mà, không thể chỉ vì có một tảng đá lớn đang cản đường mà lại lựa chọn bỏ cuộc được.
Nếu như mọi người không thể rời khỏi Tân Thủ Thôn, điều này cũng có nghĩa là, nhân tộc trên Thần Tích đại lục sẽ thiếu đi một lực lượng quân đội dự bị. Trong một cái thế giới chỉ có biết đến chiến tranh cùng chém giết như thế này, đây chính là một mối nguy hiểm cực kì to lớn, có thể bị những tộc khác dần dần tiêu hao, cắn nuốt, hoặc là cuối cùng cũng bị hỗn độn ma thú hủy diệt.
Nhân tộc đang gặp phải nguy cơ diệt tộc.
"Được rồi, tôi nhất định sẽ cẩn thận mà suy nghĩ về việc này. Tuy nhiên, trước khi tiến vào khiêu chiến con tiên thú kia, ngài có phải cũng nên cho tôi một ít trợ giúp hay không? Ví dụ như …….kĩ năng!"
Bàn bạc xong chuyện chính, Lâm Thành nở ra một nụ cười của hồ ly tinh, theo thói quen mà bắt đầu tìm khiếm những cơ duyên từ trên người của vị tiền bối “đáng kính trọng” này.
Lần trước, nhờ vào khuôn mặt dày mà hắn đã lấy được không ít thứ tốt từ trên người của Tửu Kiếm Tiên Long Uyên.
Người xưa có câu: một lần chơi gái thì cả đời thèm. Hiện giờ, mỗi lần nhìn thấy những vị tiền bối tốt bụng như thế này thì Lâm Thành chỉ có cảm giác như đang đứng trước một tòa núi đầy ắp các loại bảo vật, không kìm lòng được mà đem ra đào móc, khai thác.
Bị Lâm Thành nhìn chằm chằm bằng ánh mắt “vô cùng chân thành” khiến cho Lý Sơn Phong sởn hết cả gai ốc, cả cơ thể dường như không được thoải mái, tự nhiên.
"Nghề nghiệp của ngươi không phải là thợ săn, không thể nào học được kĩ năng của ta." – Lý Sơn Phong nhìn thấy trên tay của Lâm Thành đang cầm theo đao, lập tức thả lỏng ra 1 hơi, nói.
"Xin tiền bối yên tâm, tuy rằng ta không phải là thợ săn nhưng nghề nghiệp của ta là Tán Nhân, cho dù ngài có truyền thụ bất cứ kĩ năng gì thì ta đều có thể học được!" – Lâm Thành nhe răng cười, bộ dạng bỉ ổi lúc này khiến cho những người nhìn vào chỉ muốn tặng cho hắn một cái bạt tai.
"Tán Nhân!?" – Vẻ mặt của Lý Sơn Phong vô cùng mờ mịt.
Tán Nhân là nghề nghiệp gì? Tại sao hắn lại chưa từng nghe qua bao giờ?
Trong Tân Thủ Thôn, trừ 10 loại nghề nghiệp cơ sở ra, căn bản là không có xuất hiện những nghề nghiệp ẩn khác, bởi vì truyền tống trận của Tân Thủ Thôn đi thông với thế giới bên ngoài đã bị ma thú chiếm lĩnh, những cường giả đến từ những nơi khác cũng không thể nào tiến vào được nơi này. Vì thể, những thứ kì ngộ, cơ duyên gì đó cũng giống như gà bay trứng vỡ, gió thổi cát bay hết cả rồi.
"Tại sao lại như vậy? Tán Nhân thực sự đã biến mất trong dòng sông lịch sử rồi hay sao?" - Lâm Thành oán thầm ở trong lòng một câu, sau một phút nhưng vẫn nhìn thấy Lý Sơn Phong còn đang dùng vẻ mặt ngạc nhiên, ngơ ngác mà đứng một chỗ thì hắn cũng không nhịn được nữa, đành phải giải thích một cách kĩ càng hơn.
"Tán Nhân là nghề nghiệp có khả năng học được kĩ năng nào của tất cả các loại nghề nghiệp khác."
"Ta nhớ ra rồi, kẻ ăn trộm kĩ năng!" - Lý Sơn Phong giật mình bừng tỉnh, hét toáng lên một câu rồi lùi lại phía sau, đồng thời cũng làm ra 1 cái bộ dáng “ghét bỏ” mà nhìn về phía Lâm Thành.
Danh tiếng của Tán Nhân trên Thần Tích Đại Lục thực sự là vô cùng tệ hại. Bởi vì, kĩ năng của tán nhân đều do “học trộm” mà lấy được, học thì nhiều nhưng lại không giỏi môn nào, khiến cho những người chơi của những nghề nghiệp khác đều cực kì tức giận. Nói chung là lãng phí tài nguyên, lòng tham không đáy. Ngày rộng tháng dài, Tán Nhân đã dần dần trở thành một loại nghề nghiệp ở tầng đáy của xã hội, bị mọi người khinh bỉ, ghét bỏ.
Dùng 1 câu dễ hiểu để hình dung là…….Tán Nhân học được cái gì thì cái đó sẽ trở thành cỏ rác.
Lâm Thành tỏ ra hơi ngại ngùng, vội vàng mở miệng giải thích.
"Về điểm này thì xin ngài hãy yên tâm, tuy rằng tôi là một Tán Nhân nhưng lại có tố chất, thiên phú của một người thợ săn, điểm nhanh nhẹn của tôi là cao nhất trong tất cả các dòng thuộc tính, hiện nay đã vượt qua con số 100 rồi!"
"Nhanh nhẹn của người đã vượt quá 100? Tại cấp 10?"
Lý Sơn Phong kinh ngạc mà hét lên, không giám tin tưởng vào lỗ tai của mình.
Điểm thuộc tính của NPC trên Thần Tích Đại Lục cũng không khác gì so với người chơi, khi bọn họ lên đến cấp 10, những dòng thuộc tính cao nhất cũng chỉ đạt tới mức trên dưới 60 điểm.
Lâm Thành là một trường hợp khá đặc biệt, hắn không chỉ gặp được nhiều cơ duyên mà còn kiên trì cộng tất cả những điểm thuộc tính tự do mà mình được thưởng vào dòng nhanh nhẹn, khiến cho hắn tại cấp độ 10 đã có được nhanh nhẹn vượt qua được con số 100 điểm, tạo thành một khoảng cách rất xa so với những người chơi khác.
"Đương nhiên rồi, nếu như tiền bối không tin thì có thể tiến hành điều tra, ta biết rằng thợ săn nhất định sẽ có loại kĩ năng này." – Lâm Thành rất thoải mái mà trả lời.
"Nhìn Thấu Thuật!"
Trên mặt của người thợ săn mù tỏ rõ vẻ không tin, không hề do dự mà phát ra kĩ năng lên trên cơ thể của Lâm Thành.
Sau đó, một bảng thông tin đã lập tức xuất hiện tại trước mắt của Lý Sơn Phong.
NPC đương nhiên cũng có thể kiểm tra thuộc tính của người chơi, chỉ là những lúc bình thường sẽ không chủ động làm ra điều đó mà thôi.
Lý Sơn Phong quan sát rất chăm chú, nghiêm túc. Sau đó, biểu tình ở trên mặt của hắn cũng bị đông cứng lại luôn rồi. Bởi vì, thuộc tính nhanh nhẹn của Lâm Thành thực sự đã phá vỡ con số 100 điểm!
…………………….