Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu thư

Chương 39: Tái kiến




"Em có mang theo điện thoại không?" Đường xuống núi được một nửa, sắp tới điểm hẹn, Tống Dư Hàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi.
Lâm Yêm dâng trào cảnh giác, đẩy cánh tay trên vai mình ra, ngạnh sinh khập khiễng đi phía trước.
"Không mang."
Tống Dư Hàng cũng không để nàng toại nguyện, tay vòng quanh eo nàng siết chặt thêm, lại hút người trở về, tay phải sờ soạn từ trên xuống dưới, vòng qua thắt lưng luồn vào túi quần bên phải moi ra chiếc điện thoại.
Lâm Yêm thiếu điều nghiến cả răng: "Tống Dư Hàng!"
Nàng muốn giơ tay đoạt lại, người nọ đã nhanh chóng lui về sau một bước: "Để tránh việc em lại mất tích lần nữa, tôi cảm thấy chúng ta nên lưu lại số điện thoại của nhau thì tốt hơn."
Cũng không biết lúc trước là ai bảo không cần!
Lâm Yêm thật sự muốn hỏi cái tát tay khi nãy có đau hay không?
Nhưng Tống Dư Hàng không nghĩ được nhiều vậy, lúc đó hai người không thân, cô chỉ có một suy nghĩ Lâm Yêm vừa kiêu ngạo lại cực kỳ ương ngạnh, hơn nữa rất đáng ghét, nhưng sau khi từng ngày chung đụng, cô phát hiện thỉnh thoảng Lâm Yêm đôi lúc rất đáng yêu, giống như bây giờ vậy, biết rõ là không lấy lại được vẫn cố ương bướng.
Hai người so đo mấy chiêu, Lâm Yêm bị chế trụ đến gắt gao, thở hổn hễn: "Mẹ kiếp! Ai muốn lưu số điện thoại của chị, trả lại cho tôi."
Nhìn gương mặt nàng gần trong gang tấc, tức giận đến mắt đỏ hoe, Tống Dư Hàng cũng không hiểu sao lại nổi lên tâm tư khác lạ, cô giơ điện thoại lên đỉnh đầu, khoé môi hàm chứa ý cười.
"Tự em lấy đi, lấy được thì nó là của em."
"Tôi...." Lâm Yêm bị khích đến khí huyết dâng trào, tưởng cũng không nghĩ đón nhận khiêu khích, ai ngờ cổ chân lại truyền đến trận đau nhức, vừa lấy đà muốn nhảy lên đã ngã khuỵu xuống.
Tống Dư Hàng nhanh mắt đỡ nàng, Lâm Yêm liền ngã tựa vào trong ngực cô, hai người lui về phía vài bước, chợt đụng vào một gốc cây to.
Lá cây sôi nổi rơi rụng, Lâm Yêm bám chặt vai cô, giờ thì cơn đau xé khiến nàng mất sức, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Tống Dư Hàng vén lên lọn tóc rũ xuống bên tai nàng: "Không sao chứ?"
Lâm Yêm ngẩn đầu trưng ra vẻ mặt phẫn hận lại hơi chút uỷ khuất, khoé môi mím chặt, tức giận đến muốn khóc.
Tống Dư Hàng buồn cười nhìn nàng, không đợi cô đắc ý lâu lắm, bàn tay mang theo làn gió nhẹ đánh tới, cô không tránh đi, theo bản năng khép nhắm mắt đón nhận.
Bàn tay Lâm Yêm gần trong gang tấc thế nhưng dừng lại, Lâm Yêm cắn môi, nhìn vết bầm tím trên trán cô cùng mấy vết xước ứa máu trên mặt cô do cành cây quẹt trúng, không cách nào ra tay được.
Lông mi Tống Dư Hàng rất dài, chỉ là không thường xuyên chăm chút nên có phần rậm rạp, theo nhịp hô hấp nhẹ nhàng rung động.
Nàng nuốt nước bọt, giật giật khoé môi.
Cơ mặt của Tống Dư Hàng rất đẹp, rắn chắc chạy dọc xuống cổ.
Sắc môi đạm nhạc, nhưng vành môi no đủ, có cảm giác rất mềm.
Lâm Yêm hơi sửng sờ, hô hấp trở nên hỗn độn, nàng nhanh chóng thu lại bàn tay, trượt khỏi người cô, không hề quay đầu nhìn thẳng phía trước: "Ấu trĩ!"
Tống Dư Hàng nhặt quần áo rơi trên đất đuổi theo nàng: "Ah --- chậm đã, không lấy lại điện thoại nữa sao?"
Lâm Yêm đứng giữa khu rừng hô to: "Khỏi! Không cần! Lão nương còn thừa."
Nói là nói vậy, lúc đi đến điểm hẹn, Tống Dư Hàng vẫn trả lại điện thoại cho nàng, điện thoại của Lâm Yêm mới mua, trong danh bạ không lưu bất kỳ số của ai, chỉ có mỗi tên cô.
Vì chút tiểu tiết nho nhỏ này, Tống cảnh quan mỉm cười chúm chím: "Sau này em chỉ cần ấn nút # là sẽ trực tiếp gọi cho tôi ngay."
Lâm Yêm trợn trắng mắt, cướp điện thoại trở về: "Ai muốn tìm chị, tôi nói cho chị biết, đừng có mà tìm tôi làm gì, tôi không có thời gian rảnh tiếp chị đâu, trở về tôi lập tức xoá ngay."
Tống Dư Hàng không để tâm, nghiêm nghị nói: "Không sao, tôi nhớ rõ số của em là được."
Tài xế ngồi phía trước lặng lẽ kéo kính râm, quan sát các nàng thông qua kính chiếu hậu.
Gân xanh ở thái dương Lâm Yêm nổi cộm: "Tống Dư Hàng, sự thông minh của chị có thể dùng chỗ khác không, còn nữa, sao chị muốn ngồi xe tôi, cút xuống ngay!"
Tống Dư Hàng chớp chớp mắt, có chút vô tội: "Bây giờ là 2h30' sáng, rừng núi hoang vắng, tôi làm sao bắt được xe ----"
Lúc Lâm Yêm sắp buột miệng nói ra: Tôi gọi xe cho chị.
Tống Dư Hàng lại khẽ cười, lộ ra hai chiếc răng nanh, vẻ mặt vô hại: "Nhắc nhở em, nếu còn không mau chóng chạy đi, cảnh sát sẽ đến ngay đấy."
Tài xế giẫm chân ga xuất phát, Lâm Yêm vẫn không bỏ qua: "Tôi bảo cậu lái xe hả!? Tôi bảo cậu chạy sao? Ném chị ta xuống xe ngay cho tôi."
Giọng nói nàng vừa dứt, đã bị người nào đó ấn tựa vào lưng ghế, lạch cạch hai tiếng thắt đai an toàn cho nàng, khoá chặt nàng đến gắt gao.
Tống Dư Hàng một tay giữ đai an toàn, một bên mỉm cười: "Ngồi yên, ở trong xe không cần phải đứng dậy."
Nếu không phải trong xe cách âm, tiếng mắng chửi của Lâm đại pháp y nhất định doạ sợ lũ chim đang an giấc trong rừng.
-------•••-------
Xe chạy về bệnh viện, bên dưới chân núi đã vang lên tiếng còi hú xe cảnh sát.
Tống Dư Hàng nhẹ nhàng thở ra, kiểm tra các vật dụng đã được thu thập đủ chưa.
Tư liệu, có.
Dao gọt trái cây, có.
Áo khác, có.
Dây thừng....
Lòng cô chợt nhảy cẩn, xong rồi, lúc hai người leo xuống không mang găng tay, da tay ma sát với dây thừng nhất định sẽ lưu lại dấu vết.
Lâm Yêm lười nhác tựa ỷ vào lưng ghế liếc nhìn cô một cái, nở nụ cười trào phúng: "Chị nghĩ tôi sẽ chỉ an bày một người trợ ứng thôi sao?"
Tống Dư Hàng ngẩn ra, nàng mặc dù thích manh động nhưng luôn vạch ra kế hoạch rất chu toàn, đầu tiên làm tê liệt hệ thống dây điện của toà nhà, lại dùng khóa điện tử mở cánh cửa từ, lại bố trí hai người tiếp ứng, xác thực vừa hữu dũng lại có mưu.
--- Biến số duy nhất chính là mình.
Dường như biết cô đang suy nghĩ điều gì, Lâm Yêm quay đầu, nhìn thấy bệnh viện của Lâm gia phía sau bức tường trắng: "Có điều, nếu không có chị, tôi thật sự không biết làm thế nào nhảy từ lầu ba xuống, có khả năng sẽ...."
"Tiểu thư, đã tới." Tài xế giẫm phanh, xe dừng ở ven đường.
Tống Dư Hàng không biết ở thành phố lại có một nơi như thế này, một viện sinh học ẩn sâu trong rừng núi hoang vu, tựa núi gần sông, con đường duy nhất vừa quanh co khúc khuỷu lại chật hẹp.
Bức tường lợp ngối đen, toà nhà với lối kiến trúc cổ xưa được che chắn bởi cây đại thụ xanh ngắt phủ kín nền trời, cánh cổng sắt yêu cầu dấu vân tay bảo mật mới có thể mở ra, nét hoài cổ cùng hiện đại kết hợp như tấm thiên y vô phùng.
Vài bác sĩ mặc áo blouse trắng chạy ra, không đeo găng tay, không có thẻ bác sĩ, người đi đầu là Lâm quản gia, đón người từ trong xe bước ra.
Tình trạng hiện tại của nàng không ổn, lại phải đi lại, quản gia đỡ nàng ngồi vào xe lăn.
Tống Dư Hàng cũng xuống xe nhìn xem nàng, cô hiểu đến lúc phải chia tay rồi, thời gian gần gũi nàng đã mãn, ngày mai cần phải trở lại Giang Thành thông báo tin tức, hơn nữa Lâm Yêm cũng cần phải tịnh dưỡng, ít nhất là hai - ba tháng.
Lúc chưa gặp, cô cứ canh cánh trong lòng, nhưng gặp rồi không hiểu sao cảm thấy thời gian trôi qua mau thật.
Trước ngực cô vẫn còn tồn đọng nhiệt độ trên cơ thể nàng, chút ít dư vị còn lại cũng sắp bỏ mình mà đi.
Ngay tại khoảnh khắc này, Tống Dư Hàng ngắm nhìn bóng dáng nàng, thể nhưng có loại xúc cảm không nỡ, cô hy vọng đêm nay có thể kéo dài thêm một chút.
Từ trước đến giờ cô luôn là người nhẫn nhịn, đè nén, chỉ là nhìn bóng nàng dần khuất xa, mặc cho đáy lòng dâng trào cơn sống cuồn cuộn nhưng vẫn đứng im bất động.
Không ngờ xe lăn dừng lại, Lâm Yêm ở giữa mảng rừng xanh ngắt xoay người, trên gương mặt nàng như được bao phủ bởi tầng sương mù.
Nàng nói: "Nếu đã đến, cũng vào trong làm kiểm tra thân thể đi."
-------•••-------
Toà nhà hai tầng lầu, con chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều rất tốt, vừa bước vào trong đã ngửi được mùi thuốc sát trùng, bước qua mấy cánh cửa lớn, trang thiết bị tối tân không thua gì mấy bệnh viện lớn.
Trên hành lang yên tĩnh, trước mặt Tống Dư Hàng không phải là khu điều dưỡng tối tân mà là bệnh nhân Lâm Yêm.
Lâm Yêm rời khỏi xe lăn, bảng chụp X-quang hiện ra, xương mắt cá chân bị vẹo, thiếu chút nữa lìa khỏi khớp, thương thế yêu cầu phải nằm yên trên giường bệnh dưỡng thương.
Bác sĩ băng bó cho nàng, Lâm Yêm tay chống trên giường bệnh, cánh tay run nhẹ, cắn răng, trên trán tuôn một lớp mồ hôi mỏng, nhưng không hề kêu la.
Đến lượt Tống Dư Hàng, vết thương của cô chủ yếu ở sau lưng, cần phải chụp hình đốt sóng lưng xem có tổn thương nghiêm trọng nào hay không, người trước giờ luôn hào phóng lúc này chợt có chút ngượng ngùng xoắn xuýt.
"Tôi.... không cần thiết đi."
Lâm Yêm ngẩn đầu quái lạ nhìn cô: "Sao lại không cần, chị vừa rồi còn không phải đã nôn máu?"
"Đó là máu bầm.... nhổ ra là tốt rồi, tôi da dày thịt chắc, sao dễ dàng tổn thương."
"Sao, giờ mà còn giấu bệnh sợ bác sĩ." Lâm Yêm tự mặc xong quần áo, được Quản gia đỡ xuống giường.
Tống Dư Hàng vốn muốn đi đến đỡ nàng, nhưng nhìn thấy có người nên đã thu tay trở về, sờ sờ chóp mũi, trước ánh mắt chú mục của mọi người, không tình nguyện cởi áo khoác, chuẩn bị bước lên máy chụp, bác sĩ lại gọi.
"Vị tiểu thư này, không được, nếu Ngài mặc nội y, máy quét sẽ rà trúng các vòng kim loại, sẽ ảnh hưởng đến kết quả."
Tống Dư Hàng lập tức đỏ mặt, muốn cô ở trước mặt nhiều người vậy cởi quần áo, đặc biệt là Lâm Yêm, cô thật không cách nào làm được.
"Vừa rồi Lâm Yêm cũng...."
Bác sĩ mang kính cận hờ hững đỡ gọng kính: "Vết thương của tiểu thư ở chân, còn của cô là ở sau lưng."
Lâm Yêm đồng tình nhìn Tống Dư Hàng, nhún vai, ý bảo có nhìn nàng cũng hết cách: "Chịu thôi, một khi vào bệnh viện là giống như cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé."
Nàng khập khiễng nhảy từng bước đến bên người cô, nhìn gương mặt cô đỏ ửng, tức thì thực thích thú, từ trên xuống dưới quan sát cô một phen: "Không phải tôi đã nói trúng rồi chứ, chị thật đúng là...."
"Chưa từng trải" Ba chữ còn chưa nói ra, Tống Dư Hàng đã trừng mắt hung tợn liếc nàng: "Im mệng, đi ra ngoài."
Không biết vì cái gì, nhìn thấy cô tức giận Lâm Yêm rất vui vẻ: "Ai nha, còn không cho người ta nói, chị bao lớn rồi, sinh hoạt riêng tư chẳng phải thoải mái đến cỡ nào, vậy mà ở trước mặt người khác cởi quần áo thôi lại khiến chị ngượng ngùng bối rối vậy sao."
Nàng vừa dứt lời, Tống Dư Hàng đã một phen câu cổ nàng, tóm kéo người về phía mình, đầu kề sát vào nhau, nhìn qua giống như hai người bạn thân thiết đang thì thầm tâm sự.
Thực tế chỉ có mình Lâm Yêm biết, hơi thở cực nóng phả vào bên tai mình đang nói những gì.
"Chưa từng trải thì đã sao, không ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy? Không chừng học đòi vẫn có thể khiến em dục tiên dục tử."
Vừa nghe xong đã bị người đẩy ra ngoài cửa, Quản gia đã có mặt đúng lúc đón nàng.
Lâm Yêm trơ mắt nhìn cái người vừa đùa giỡn với mình xong lại tống mình ra ngoài, nàng nổ trận lôi đình: "Khốn khiếp Tống Dư Hàng! Lão nương thật không nên để chị vào đây a!!!"
Quản gia đứng bên cạnh hơi giương mỉm cười, lập tức bị nàng bắt gặp: "Ông cười cái gì? Cười cái gì? Có gì đáng buồn cười hả?"
Quản gia đưa nàng sang phòng bệnh, ông đã ngoài 50 tuổi, đã tận mắt nhìn nàng lớn lên, có thể nhìn ra được những gì mà người bình thường không thể nhìn thấy.
Lâm Yêm liên tục truy hỏi, ông đành phải thành thật trả lời: "Tiểu thư lúc ở cùng Tống tiểu thư, có vẻ sinh động hơn rất nhiều."
Sự tươi mới mang rất nhiều hàm ý, không riêng ánh mắt, nét mặt, động thái, những cảm xúc phẫn nộ hay vui sướng trên gương mặt nàng ông đều có thể cảm nhận được.
Lúc nhỏ Lâm Yêm rất cẩn thận, sợ chỉ cần đi sai một bước tính mạng sẽ bị đe doạ.
Khi 6 tuổi nàng đã hiểu được phải làm sao để bảo vệ chính mình.
Thời niên thiếu Lâm Yêm bắt đầu học võ, ỷ vào thân thủ cùng gia thế mà ương ngạnh, nàng không chỉ một lần bị quản thúc vì tội đánh người, trở thành học sinh cá biệt nổi danh khắp các trường học Giang Thành, 6 năm đó hẳn là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời nàng.
Sau khi lớn lên, Lâm Yêm mang trên người vỏ bọc gian xảo, lang bạt, không thân cận bất kỳ ai, chua ngoa khó chìu. Nàng thường xuyên giả dối bằng những nụ cười nguỵ trang chính mình, và gần như rất ít thấy nàng tức giận, mà điều chân chính khiến nàng vui vẻ lại càng không.
Lúc nàng cho phép vị Tống cảnh sát kia bước vào, ông rõ ràng nhìn ra được nét cười trên gương mặt nàng, ngay cả lúc hai người cãi nhau hay nói chuyện phiếm, gương mặt nàng cũng không hề bộc lộ sự giả dối nào, trông tràn trề sức sống.
Vậy thì rất tốt, để lòng nàng vui vẻ, xung quanh nàng chưa từng náo nhiệt như vậy.
Lâm Yêm ngẩn ra, có chút buồn bực sờ sờ gương mặt mình: "Tôi có sao? Rõ ràng không có ----"
Quản gia hé môi cười rộ lên, lại không dám quá mức càn rỡ: --- Ngài không có, cảm xúc đều viết rõ trên mặt cả rồi.
-------•••-------
Lúc Tống Dư Hàng làm kiểm tra thân thể, trong một căn phòng nhỏ tối tăm của một phần Giang Thành cũng đang tiến hành kiểm tra thi thể.
Người đàn ông dùng dao vẽ lên thi thể từ đầu đến chân, mổ bụng, máu theo vết cắt chảy ra lênh láng, một lúc sau, hắn cắt ra một phần nội tạng loan máu cầm trên lòng bàn tay.
Hắn đưa lên ngang tầm mắt ngắm nhìn say mê, vẻ mặt biến thái điên cuồng.
Nhưng chỉ sau một lát, máu đã đông lại.
Khoé môi người đàn ông tức thì trễ xuống, ông ta hồ như vẫn còn muốn chìm vào mộng đẹp không muốn tỉnh lại, cẩn thận lắc lư bộ phận nội tạng, coi như báu vật mà ôm vào trong lòng, nhìn xung quanh xem có gì có thể chứa đựng nó hay không, nhưng ai ngờ vật thể trơn trượt tuột ra khỏi bàn tay rơi xuống đất.
"Aaaaaa!" Người đàn ông gào thét, muốn nhặt nó lên nhưng nó đã bị ô uế, hoàn tòan lạnh đi.
Đôi mắt đỏ ngầu muốn ứ máu.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, trong đêm mưa tĩnh lặng trông có vẻ rợn người.
Một người phụ nữ xông tới, vừa lúc nhìn thấy hắn đang giơ lên con dao lên định chém lên xác chết đang nằm trên giường, miệng lưỡi hùng hồn: "Thứ vô dụng, đi chết đi, chết đi."
Cảnh tượng máu văng tứ tung, một mảnh nội tạng bị cắt lìa rơi xuống lăn đến bên chân nàng ta, tiếng phụ nữ hét thất thanh, mông ngã vật xuống đất.
Người đàn ông cầm dao quay đầu lại, môi toát lên nụ cười quái dị: "Tới đúng lúc lắm."
-------•••-------
Tống Dư Hàng vừa làm kiểm tra vừa quan sát vật dụng trong phòng, so với mấy bệnh viện hiện đại, nơi này lại giống như bệnh viện dã chiến nằm trong căn cứ bí mật.
Cửa vào bảo mật nghiêm ngặt không nói, hơn nữa còn trang bị khả năng chống đạn, trong lòng cô nghi hoặc: "Đây là đâu?"
Sao không phát hiện trên bản đồ.
Bác sĩ máy móc tắt máy, viết báo cáo kiểm tra: "Thân thể khoẻ mạnh không có gì đáng lo ngại, ngoại trừ mô mềm bị tổn thương nhẹ thì có tình trạng xuất huyết dưới da, tay phải bị cắt trúng nhưng không nguy ngại, cầm máu khâu lại là được, giờ chỉ cần ra cửa rẽ trái."
Bác sĩ vừa nói vừa đưa cho Tống Dư Hàng toa thuốc, sau đó không dặn dò thêm gì, chỉ có mấy chữ rồng bay phượng múa đặc trưng của Bác sĩ.
Tống Dư Hàng biết rõ, nếu không được Lâm Yêm cho phép, người ở đây đại khái sẽ không trả lời cô bất kỳ thắc mắc gì.
Cô mặc áo khoác mang theo đơn thuốc ra ngoài, vừa lúc Quản gia của Lâm Yêm đưa nàng vào phòng rồi bước ra.
"Tống tiểu thư, muốn đến phòng thay quần áo? Mời đi bên ngày." Quản gia cố ý dừng lại dẫn đường cho cô.
Tống Dư Hàng nhìn lão nhân lớn tuổi đầu đã điểm bạc, đêm mưa ở Lâm gia ngày đó, cô đã từng gặp qua ông.
Quản gia hơi mỉm cười, dường như biết được suy nghĩ của cô: "Quên chưa giới thiệu, tôi họ Lâm, từ nhỏ đã theo Tiểu thư chăm sóc nàng lớn lên, Tiểu thư có thể gọi tôi là Lâm quản gia."
"Nơi này là căn cứ bí mật O3, là viện sinh học biệt lập tự thân của Tiểu thư, rất vui khi được nghênh đón khách ghé thăm.
Tống Dư Hàng ngẩn ra, trọng điểm là ở hai chữ "tự thân", Quản gia tiếp tục dẫn đường đi về phía trước, chuyện Lâm gia ông cũng không thể nói quá nhiều, chỉ lặp lại một lần.
"Phải, tự thân."
Vậy có nghĩa nơi này là tài sản của Lâm Yêm, không hề liên quan đến Lâm gia, cũng không phải có được do kế thừa.
Nàng mới 32 tuổi, nơi này lại vô cùng bảo mật, từ nhân viên cho đến quá trình xây dựng, từ khi nào nàng lại có dự định ấp ủ này, nơi này chỉ đánh số O3, vậy có thể có thêm O4, O5, O6..... thậm chí là thêm nhiều nhiều nữa hay không.
Đến tột cùng là thiếu cảm giác an toàn đến mức nào mới khiến nàng biến thành bộ dạng như hiện tại.
Lại nghĩ đến mỗi khi mình xuất hiện bên cạnh Lâm Yêm, chỉ cần không phải chính diện đối mặt, Lâm Yêm nhất định sẽ ra sát chiêu, Tống Dư Hàng trong lòng càng thêm hụt hẫng.
--- 32 năm qua, nàng nhất định trải qua rất vất vả đi.
Rất nhanh đến phòng thay quần áo, Tống Dư Hàng hơi khom người hướng Quản gia, cầm đơn thuốc tự mình đi vào: "Cảm ơn Ngài."
Một đêm không nói chuyện, Lâm Yêm ngủ thật sự trầm, nàng trước giờ có chứng mất ngủ trầm trọng, cho nên những lúc ngủ đều phải dùng thuốc bổ trợ, hơn nữa lại vì trên người có thương, thân thể càng nhanh chóng mất sức kiệt quệ.
Chờ nàng tỉnh lại, Tống Dư Hàng đã đi rồi, nàng không biết rằng trước khi rời đi cô đã đến nhìn nàng rất lâu.
Vị cảnh sát anh khí đắm chìm dưới ánh nắng sớm, cách một tấm kính pha lê lẳng lặng nhìn người cộng sự đang nằm trên giường ngủ say, tận đáy lòng thầm nói:
--- Lâm Yêm, chào em, chờ em trở lại.
-------------------------------
-------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.