Đốt lửa thắp đèn
Một tắt một vạn
Lồng đèn chữ Hỷ
Nghênh đón tân nương.
Đốt lửa thắp đèn
Kiệu hoa khởi giá
Tân nương trong kiệu
Đi không trở về.
Đốt lửa thắp đèn
Trăng soi trăng sáng
Tân nương đi lạc
Ngăn cách âm dương.
Giữa đêm khuya tĩnh mịch không một bóng người qua lại trên đường, ấy thế mà tự dưng lại có tiếng hát ngân vang như thể có rất nhiều người đang đồng thanh cất giọng, âm thanh u uất lạnh lẽo như từ cõi u minh vọng về, dù vậy phía trước vẫn chỉ hiện hữu một màn sương âm u.
"Họ... Bọn gia nhân nhà họ Phác, đã đến rồi!" Giọng của một bà lão độ tầm đã qua tứ tuần hớt hải vang lên, lời nói run rẩy mang chút sợ sệt như thể chuyện bà lo sợ đang tiến đến gần, nhưng dù có sợ cách mấy bà cũng không dám quay đầu bỏ chạy vì hơn ai hết, bản thân bà biết rõ nếu bỏ chạy cũng không thể trốn thoát.
Bà lão kia vừa nói dứt câu thì chỉ trong một cái chớp mắt, ẩn giữa làn sương mờ mịt bỗng xuất hiện ánh sáng nhỏ leo lắt, hàng người chia thành hai bên tả hữu vận y phục đỏ, tay cầm lồng đèn chữ Hỷ, chân không chạm đất chậm rãi hướng đến trước cửa Tô Gia.
Mỗi một người đều cùng đi cùng một bước, miệng rêu rao chung một lời hát, cho đến cả... gương mặt cũng trông giống hệt nhau.
Bởi những kẻ đang tiến đến gần cửa Tô Gia không phải người mà là người giấy được điểm tô giống như con người.
Dù đã biết trước Phác Gia chính là ma quỷ, nhưng không thể ngờ được bọn họ lại trông khủng khiếp đến như vậy khi gặp trực diện, tất cả đều là hình nhân giấy di động chứ không hề có người sống.
Cũng may mắn rằng phía sau lưng bà lão còn có người sống đứng cạnh, bọn họ đều lủi thủi đứng nép phía sau kiệu hoa như thể sợ bọn gia nhân kia nhìn thấy, họ nuốt ực một cái nhìn sang lão bà vô cùng lo lắng, bà vừa trông thấy ánh mắt của tiểu nha hoàn kia cầu cứu thì liền lắc đầu, cử chỉ như ra lệnh ả giữ im lặng.
"Suỵt, muốn chết hết sao? Mau tránh xa kiệu hoa của tân nương." Bà khẽ gắt.
Dù nói là có người nhưng ai nấy đều mặt xanh mặt xám, tay chân run rẩy lẩy bẩy, thần sắc tựa như cái xác không hồn.
Hình nhân giấy dẫn đầu những kẻ khác chợt dừng lại, gương mặt vô hồn đáng sợ của hắn quay ngoắt nhìn sang kiệu hoa trước cửa Tô Gia, thứ mà mọi người phải chắc chắn rằng kẻ đang ngồi bên trong kiệu chính là tiểu thư Tô Lệnh Hồng.
Cảm thấy có điều bất thường, bà lão sợ hãi đến mức cổ họng nghẹn cứng không thể phát ra âm thanh nào, nhưng vì nghĩ đến tính mạng của bốn mươi hai người trên dưới Tô Gia mà phải cắn răng nhịn xuống nỗi sợ, bà nhỏ giọng cười nói: "Thưa ngài, có chuyện gì không ổn sao?"
"Người trong kiệu... là tiểu thư Tô Lệnh Hồng sao?" Hình nhân giấy vốn không mở miệng nói, nhưng không hiểu sao trong đầu họ lại vang lên giọng nói lạnh lẽo và khàn đặc đến kì lạ.
"Vâng... Thưa đúng thật là tiểu thư Tô Lệnh Hồng, tân nương đã đợi sẵn trong kiệu hoa từ lâu, chỉ còn chờ các vị đến đưa đi." Lão bà bất giác đổ mồ hôi hột, gật đầu lia lịa đinh ninh lời mình nói là đúng.
Hình nhân giấy không trả lời, sự im lặng của hắn chợt khiến tất cả mọi người đang hiện diện ở đó đều rùng mình, dựng cả tóc gáy, nhưng hiển nhiên không một ai dám để lộ sơ hở, họ nghiến chặt răng kìm nén nỗi bất an đang dâng tràn.
Gương mặt hình nhân giấy chợt thay đổi, khoé miệng kéo rộng đến mang tai nở một nụ cười kì quái, ngay sau đó kéo theo một tràn âm thanh cười to: "Khởi kiệu."
Hình nhân giấy nghe lệnh khiêng kiệu đi được vài bước, thoắt một cái đã biến mất sau làn sương mù cùng chiếc kiệu hoa chở Tô Lệnh Hồng, những vị thân nhân phía sau như trút được ngàn cân gánh nặng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, có người vì bị dọa sợ quá mà ngã quỵ xuống đất không đứng dậy nổi, nhưng tuyệt nhiên không có ai là tỏ vẻ lo lắng cho vị tiểu thư trong kiệu, đến cả phụ thân của nàng là Tô Minh Mạnh còn bật cười thành tiếng.
"May mắn quá, bảo bối nhà ta được cứu rồi, vị đạo sĩ kia thật tài giỏi, ngày mai ta phải thưởng hắn thật hậu hĩnh."
Đúng vậy, trên đời này làm gì có thân phụ mẫu nào vui mừng khi gả con gái của mình cho ma quỷ, chẳng qua người ngồi trong kiệu đó không phải Tô Lệnh Hồng mà là một kẻ chết thay, Chiêu Tử Luân.
Có trách thì trách số hắn xui xẻo, bởi kiếm khắp toàn bộ Đông Môn Trấn này thì chỉ có duy nhất Chiêu Tử Luân là mang cùng bát tự sinh thần với Tô Lệnh Hồng, vì vậy mới dễ dàng qua mặt gia nhân của Phác Gia, vì họ từ trước đến giờ chỉ tìm những người sinh ngày thuộc âm hạn, tức là ngày âm tháng âm duy nhất trong một năm.
Kể đi cũng phải kể lại, Chiêu Tử Luân mang vận xui xẻo không chỉ ngày một ngày hai, mà chính là bình sinh đã mang vận số đen đủi, nếu người thường có thể nhìn đời bằng sắc hồng tươi sáng thì Tử Luân ngược lại có thể nhìn thấy âm hồn người chết, cậu sở hữu được đôi mắt âm dương và thậm chí còn nghe được suy nghĩ của vong hồn.
Chính vì điều này mà Tử Luân gặp không biết bao nhiêu là rắc rối, chưa kể thứ cậu sợ nhất trên đời này chính là ma quỷ, dù có nhìn thấy chúng cả ngàn lần thì cậu ta vẫn có thể ngất xỉu tại chỗ nếu bị doạ.
Chiêu Tử Luân không có thân phụ mẫu nuôi dưỡng, vừa sinh ra đã bị vứt trước cửa một kỹ viện, cũng may mắn cho cậu tú bà của Hoa Xuân Lầu là người tốt nên đã cưu mang cậu đến tận giờ, Tử Luân tính tình hoạt bát hòa đồng, làm việc gì cũng nhanh chóng và biết nịnh nọt nên rất dễ lấy lòng người khác, đôi khi có độc khẩu và không nể nang ai nên hay gặp hoạ, dù vậy ai ai cũng biết rõ rằng Tử Luân trước giờ chỉ ngoài mặt lạnh nhạt, trong lòng hắn luôn quan tâm suy nghĩ cho người khác, chỉ không nói thẳng ra.
Quay lại chuyện của mười ngày trước, trước khi Chiêu Tử Luân bị trói và bắt ép phải trở thành tân nương thay cho Tô Lệnh Hồng.
"Khách quan, khách quan, mời vào mời vào lối này."
Giọng nói ngọt ngào của nữ nhân mời chào từ bên ngoài cửa Hoa Xuân Lầu, dòng người đông nườm nượp chen chúc đi vào rồi lại say xỉn đi ra, dưới ánh sáng huyền ảo của đèn lồng những gã nam nhân kia đều hiện rõ một mặt thỏa mãn, không ít người phải ngây ngất khi bước vào kỹ viện được xem là đệ nhất Đông Môn Trấn này.
Hoa Xuân Lầu cao đến ba tầng, mỗi một tầng đều có phòng riêng và mỹ nữ xinh đẹp hầu hạ, không gian bài trí kiêu sa tráng lệ, khắp nơi trên dưới tỏa ra mùi hương thơm ngạt, hương rượu hoà cùng phấn thơm trên người nữ nhân giống như thuốc phiện không ngừng câu dẫn những kẻ đam mê tửu sắc.
"A Luân, mau đem đến phòng ta rượu Sa Lưu." Nữ nhân kia vừa mời được khách nhân vào phòng đã liền quay đầu ra tìm tên tiểu nhị đang khốn đốn chạy việc.
"A, đệ biết rồi, tỷ tỷ đợi đệ một lát." Chiêu Tử Luân nguệch ngoạc vài chữ lên tờ giấy như ghi nhớ, ngay sau đó gác bút ra sau vành tai mình, môi cười hoà nhã đối mặt với các vị khách đang bước vào: "Quan đại nhân mời bước vào, lâu lắm rồi mới thấy ngài lại ghé."
Quan Từ ngước mắt nhìn tiểu tử đang tươi cười như hoa trước mặt, lời nói chưa kịp ra khỏi miệng đã bị tên đó cướp lời.
"Rượu Hoàng Yến, Kim Hồ tỷ tỷ là người bồi chuyện cùng ngài, có đúng không?" Chiêu Tử Luân nhanh nhảu nói, cậu hiểu rõ hơn ai hết lão già thích gặm cỏ non đó say đắm tỷ tỷ Kim Hồ của hắn, nàng bán thân vào Hoa Xuân Lầu không lâu, ít qua tay nhiều người nên đối với Quan Từ, Kim Hồ là viên ngọc sáng.
"Giỏi, ngươi đúng là rất hiểu ý ta, biết người biết ta như thế này sẽ dễ gặp may mắn." Quan Từ vuốt ve chòm râu quai nón của lão tỏ vẻ hài lòng, đồng thời lấy trong tay ra một quan bạc, không chần chừ đặt ngay vào tay Chiêu Tử Luân.
Hắn đãi ngộ Tử Luân tốt như thế một phần cũng bởi vì muốn gặp Kim Hồ không phải dễ, người muốn gặp Kim Hồ phải xếp hàng dài chờ đợi, nhưng Tử Luân biết rõ nếu hắn không gặp được Kim Hồ thì sẽ bỏ đi, Quan Từ tuy đã qua sáu mươi nhưng lão rất ham vui thú và luôn sẵn sàng mạnh tay vung ngân lượng nếu hài lòng, một con cá béo thế này làm sao Tử Luân có thể để vuột mất được chứ, cậu lúi húi cất ngân lượng vừa được đưa vào trong túi, ánh mắt sáng rỡ dẫn lối Quan Từ đi đến phòng.
Ngay sau khi lão Quan Từ được mời vào bên trong, Chiêu Tử Luân bất giác không hiểu vì sao lại đảo mắt nhìn ra bên ngoài Hoa Xuân Lầu, chỉ trong một khắc lại liền quay nhanh sang hướng khác như thể cậu vừa nhìn thấy thứ không nên thấy đang đứng ở đó.
"Kim Hồ tỷ tỷ! Lão Quan Từ lại đến, lão bảo đợi tỷ trên tầng ba cuối dãy." Chiêu Tử Luân gõ gõ cửa nói lớn, cố ý đánh động vào trong để Kim Hồ biết đường mà điểm trang bản thân trước khi tiếp khách.
"Soạt."
"A?" Chiêu Tử Luân giật mình khi cánh cửa đột ngột mở ra, một nam nhân tráng kiện đứng sừng sững sau cửa suýt thì làm Tử Luân mất đà ngã vào lòng hắn ta, dung mạo hắn nghiêm túc đến đáng sợ, vết sẹo kéo dài nửa gương mặt cứ ngỡ là sơn tặc phương nào đến đây.
"Ơ, Lão già khốn kiếp đó đến rồi sao? Đợi tỷ một lát." Kim Hồ gấp gáp chỉnh lại y phục đang xộc xệch của mình, nàng ta nhanh chóng bước ra sau tấm bình phong để thay y phục.
"Chậc, tỷ vừa tiếp xong khách lại phải tiếp thêm, tỷ có muốn đệ tìm lời nói đỡ với lão già kia đợi một lát không?" Chiêu Tử Luân chậc lưỡi một tiếng, cậu vội đóng cửa lại đề phòng những người đi ngang tò mò nhìn vào.
"Tiếp cái gì mà tiếp, cái tên khốn vừa rồi bị làm sao ấy, suốt một buổi chỉ biết uống rượu, ta hỏi gì nói gì cũng không đáp, kể cả ta cởi sạch y phục rồi leo lên người, hắn cũng không đoái hoài đến."
Kim Hồ càng nói càng phát bực, vốn định vui vẻ một chút nào ngờ lại tiếp nhầm một khúc gỗ, nàng vùng vằng mặc lại từng lớp y phục.
Tử Luân đứng bên ngoài nghe hết những tâm sự của Kim Hồ không khỏi bật cười, cậu lắc đầu ngao ngán, nếu lỡ như lão Quan Từ kia biết bản chất thật của tiên nữ trong lòng lão thế này thì có bỏ chạy mất hồn không?
"Haha, tỷ nói khẽ thôi, lão Quan Từ mê đắm vẻ băng thanh ngọc khuyết của tỷ nên làm gì thì cũng phải tiết chế lại, giả vờ yểu điệu trong sáng để lão vui." Tử Luân chậm rãi lựa chọn ra một số trâm ngọc đơn giản, trái ngược với những trâm cài sắc sảo khác, cậu đặc biệt chọn một chiếc có hình hoa mẫu đơn.
"À, nhắc mới nhớ nếu như lúc đầu đệ không bảo trước với tỷ là lão ta thích nữ nhân thanh thuần trong sáng như ngọc, thì tỷ cũng không dễ dàng đào được lão, làm sao mà đệ biết hắn yêu thích kiểu nữ nhân nào được vậy?"
"Vì tỷ giống với vị phu nhân đã mất của lão, người đó thời còn là thiếu nữ trùng hợp lại có dung mạo khá giống tỷ."
Kim Hồ lúc này đi ra, nàng nhếch môi trưng ra một bộ mặt rất khó coi, biểu tình vừa khó hiểu vừa cảm thán: "Sao tự dưng khi không lại so sánh tỷ với một lão bà đã chết? Tên tiểu tử thối này muốn chết sao hả?"
"Haha, đệ nói thật mà, mà này, thả tóc thẳng và chỉ cài nhẹ bằng trâm hoa này thôi, đảm bảo đêm nay tỷ sẽ lột được lão đến tận xương." Chiêu Tử Luân nheo mắt cười ranh mãnh, lời nói nửa đùa nửa thật, sau đó cậu đứng dậy nhanh chóng đi ra cửa tiếp tục làm việc.
Lời Tử Luân nói không phải không có căn cứ, lục lọi trong tiềm thức lật lại ký ức lần đầu tiên cậu gặp lão Quan Từ, khoảng khắc mà hắn mải mê chìm đắm trong nhan sắc của Kim Hồ thì Tử Luân thấp thoáng nhìn thấy linh hồn của một bà lão đi theo sau lưng lão, linh hồn không mang tà khí muốn ám hại mà chỉ đơn giản là lưu luyến không muốn buông, cậu đánh liều hỏi ra thì biết phu nhân của Lão mất sau khi hạ sinh quý tử cho lão, nét đẹp trong sáng thanh thuần của Kim Hồ gợi nhớ cho lão về vị phu nhân kia.
Tính ra thì việc này Tử Luân không có ý lợi dụng, một bên bán tình vì tiền, một người trao tiền vì tình, Chiêu Tử Luân cũng chỉ đơn giản là làm tốt bổn phận công việc của mình thôi.
Đến khi trời gần quá nửa đêm thì lúc đó mới là khi Tử Luân được ngã lưng, cậu nằm rạp dưới nền đất thở hổn hển vì mệt mỏi, ánh mắt vô định nhìn lên khoảng không trong không trung.
"Mệt chết lão tử rồi!" Tử Luân bất mãn gào lên.
"A Luân, A Luân, sao lại nằm ở đó? Kẻo không may dính phong hàn thì sao?"
Các kỹ nữ đang đi tìm Tử Luân thì tình cờ nghe giọng than thở của cậu ở đây, họ nhanh chóng tiến đến, người dùng khăn lau trán cậu, người rót nước đưa cậu, ai ai cũng đều lo lắng chăm sóc Tử Luân vì họ xem cậu như đệ đệ thân thiết của mình, mỗi khi họ bị ức hiếp hay gặp chuyện không may, chỉ có Tử Luân là luôn có mặt giúp đỡ họ.
"A, các tỷ tỷ sao còn chưa chịu nghỉ ngơi? Không phải khách đã về hết rồi sao?" Tử Luân nhận lấy ly nước, ngay trong một hơi tu hết cả ly.
"Tỷ đang định hỏi đệ, từ tối đến tận giờ có nhìn thấy Phương Dung ở đâu không?" Một người trong số những người đang lên tiếng là Thu Nghiên.
Nghe đến đây Tử Luân liền chau mày, cậu lơ ngơ hỏi lại lần nữa: "Phương Dung? Không phải tỷ ấy đang ở trong tư phòng sao?"
"Không có, tỷ đã ghé qua tư phòng của Phương Dung và đi tìm khắp nơi trước khi hỏi đệ đấy chứ." Thu Nghiên lắc đầu phủ nhận.
"Đợi đệ một lát." Tử Luân nói rồi hắng giọng gọi lớn: "Xạ, Vân, Hành, mau ra đây."
Từ phía sau vách cầu thang, vài ba tên chuyên chạy việc dưới trướng Tử Luân hớt hải chạy ra, nếu tính về thân phận của Tử Luân thì cũng chỉ là cùng hạng nô bọc như những người kia, nhưng Tử Luân rất giỏi lấy lòng khách và các kỹ nữ đều rất ngoan ngoãn nghe lời Tử Luân, nên cậu khá được chủ nhân của Hoa Xuân Lầu trọng dụng, kể từ khi tú bà của Hoa Xuân Lầu là Hoa Cô Cô cưu mang cậu thì đã sớm xem Tử Luân như nam tử mình hạ sinh, cũng vì thế những người làm việc ở đây đều nể cậu một phần.
Hiện tại những việc quản giáo, sắp xếp trên dưới Hoa Xuân Lầu đều giao cho Chiêu Tử Luân, Hoa Cô Cô chỉ đơn giản là ngồi yên một chỗ hưởng thụ mà ngân lượng vẫn tự động chui vào ống tay áo.
"Có chuyện gì? Sao mọi người lại đông đủ ở đây như thế?"
"Không tìm thấy Phương Dung." Tử Luân sẵn giọng đáp.
"Không tìm thấy là có ý gì? Ả dám trốn sao?" Vương Xạ hất cằm nhìn sang hai người bên cạnh mình tựa như ra lệnh: "Đi, mau ra ngoài thử xem ả có phải là dám bỏ trốn không."
"Đợi đã, nếu tìm được người thì cấm đánh đấy, không được dùng vũ lực đem người về, nếu trên người có vết thương thì đừng trách ta." Tử Luân cẩn thận dặn dò trước.
Chuyện kỹ nữ bỏ trốn vì không muốn tiếp khách không phải chuyện hiếm, có một số là tình nguyện bán thân, còn một số chính là vì bị nợ nần mà ép phải bán thân vào đây, kể về lúc Tử Luân còn nhỏ chưa hiểu chuyện, những kỹ nữ dám bỏ trốn đều bị Hoa Cô Cô giáo huấn thừa sống thiếu chết, dù không phải đánh đập dã man nhưng họ có cách thức tra tấn tinh thần đến mức nữ nhân kia sắp phát điên, tiếng khóc nức nở không dứt dưới mật thất bên dưới Hoa Xuân Lầu giống như trường ca bi thương vậy, có trách cũng chỉ biết trách số phận, bởi Hoa Cô Cô cũng đã trả một số bạc rất lớn mới chuộc được họ, ở Hoa Xuân Lầu không hẳn xấu vì ngoài khi tiếp khách các kỹ nữ không hề bị đối xử tệ bạc, thậm chí còn không thiếu thốn bất cứ thứ gì.
May mắn khi Hoa Cô Cô giao lại việc quản giáo cho Chiêu Tử Luân thì không còn ai phải chịu hình phạt bên dưới mật thất nữa, dù là vậy Tử Luân cũng rất nghiêm khắc trong việc kỹ nữ bỏ trốn, nếu ai dám làm quấy đều sẽ bị cậu mắng đến khóc sụt sịt.
"A Luân à... Phương Dung tỷ ấy thật sự là bỏ trốn đi sao?" Kim Hồ đi về hướng cửa trông ra bên ngoài, điệu bộ trầm tư.
"Đệ không biết nhưng mong là không phải vậy." Tử Luân xoa rối tóc gáy mình, thần tình khó xử đáp.
"Nếu là vậy thì đệ mau đi cùng họ đi! Vương Xạ hắn là kẻ máu lạnh, nếu Phương Dung không nghe lời chắc chắn sẽ bị hắn đánh mất." Thu Nghiên không biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng Tử Luân, vừa nói vừa đẩy vai cậu.
"Hả?!" Chiêu Tử Luân giật thót người, cậu chớp chớp mắt thoáng rùng mình nhìn ra màn đêm đen bên ngoài.
"Đ-Đợi... Đợi đã, các tỷ bình tĩnh! Đệ đã dặn họ trước là không được đánh rồi mà! Không sao đâu..."
Chưa kịp để Tử Luân nói hết, tất cả bọn họ đều đồng lòng tiễn Tử Luân đi tìm Phương Dung.
"Ta không tin hắn, đệ không đi tìm ta không yên tâm!"
"Nhưng... nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết!"
"Rầm"
Cánh cửa trước mặt đóng sầm lại, Tử Luân chính thức bị đá ra bên ngoài, cậu vô thức nuốt ực một cái như nuốt trôi sự can đảm của chính mình, Chiêu Tử Luân bây giờ giống như một con cá mắc cạn, không ngừng vùng vẫy mong muốn quay lại biển khơi.
"Mở cửa! Các tỷ... Đệ không đi được đâu! Không được đâu mà!" Tử Luân nắm tay lại thành đấm đập mạnh lên cửa gỗ, lớn giọng kêu gào.
Chiêu Tử Luân không phải không muốn đi tìm Phương Dung, đúng là cậu có lo lắng cho nàng ta, nhưng mà cái lá gan của cậu thì không, sở dĩ cậu không muốn đi chính là vì hiện tại đang là nửa đêm canh ba, âm khí tích tụ cực điểm, vong hồn lai vãng nhiều vô số kể, bây giờ đi nửa tất đất còn không phân biệt được đâu là người đâu là ma thì sao có thể tìm người?
Giá như Tử Luân sở hữu một đôi mắt bình thường như bao người khác thì không đáng nói, đằng này là có thể nhìn thấy người âm.
Đó là lý do Tử Luân không bao giờ ra ngoài ban đêm, bởi trong Hoa Xuân Lầu có treo gương bát quái trừ tà ma, các oan hồn đơn giản không thể đi vào trong quấy phá được nên cậu càng không muốn rời khỏi.
"Hức.. bọn người.. xấu xa này, ích nhất thì phải đưa ta tỏi hay cái gì trừ tà ma được rồi hẳn đuổi ta ra ngoài chứ." Tử Luân rơm rớm nước mắt khóc thầm.