(*Bệnh trung nhị: bệnh tuổi dậy thì = trẻ trâu ấy mọi người)
《 Cửu Trọng Thiên 》là một game bàn phím, trong giới trò chơi tạo nên vô số kỉ lục huy hoàng, là trò chơi kinh điển trong lòng của rất nhiều người, nhưng khi thời đại game mobile phát triển thì nó dần xuống dốc.
Sau mười năm vắng lặng, 《 Cửu Trọng Thiên 》 ngóc đầu trở lại với kĩ thuật hoàn toàn mới, được mệnh danh là game thực tế ảo đầu tiên trên thế giới, sau khi truyền bá rầm rồ hot lên thì bắt đầu Open Beta.
Người chơi Diệp Chu là fan trung thành của《 Cửu Trọng Thiên 》từ thời còn là game bàn phím, anh đã sớm mua mũ thực tế ảo trước, vào ngày Open Beta liền vào chơi ngay đợt đầu.
Ngày đầu tiên trong trò chơi, tất cả mọi người đều là tân thủ, ai nấy đều từng chút một lần mò cách chơi của hình thức hoàn toàn mới này.
Công ty game không hoạt động nhiều năm nay vô cùng xảo quyệt, họ không chỉ muốn kêu gọi người chơi cũ tham gia mà còn muốn giữ chân càng nhiều người chơi mới hơn nữa, vì để mọi người có cùng điểm xuất phát nên đã thay đổi rất nhiều điều trong trò chơi.
Một trong số những thay đổi đó là ẩn đi ID và danh hiệu của người chơi, quái nhỏ, NPC, boss, vô cùng lừa người.
Ý tưởng của game 《 Cửu Trọng Thiên 》là một game online nhập vai mang đến cho người chơi thế giới tiên hiệp chân thật nhất. Trong thế giới người, tiên, ma, yêu hoành hành này, người bình thường không có cách nào phân biệt rõ thân phận những người khác.
Bởi cái thiết lập này mà Diệp Chu đã chịu khổ không ít.
Ví như khi anh nhận một nhiệm vụ tân thủ săn thú dã ngoại, lúc đang dùng cà rốt dụ một bé thỏ trắng đáng yêu thì bị một chiêu phun lửa của thỏ trắng đốt chết. Con thỏ trắng thiêu anh chết cháy còn giận dữ hét lên: "Lớn lên không có mắt à, ông đây là người chơi Yêu tộc!"
Lại một ví dụ khác, vào buổi tối anh nhận một nhiệm vụ đuổi quỷ ở thôn làng, một thanh niên trẻ tuổi trông rất giống người đi cạnh anh cũng cùng nhau tới chỗ thôn trưởng nhận nhiệm vụ, hai người cùng đi vào thôn làng, Diệp Chu chìa cành ô liu, gửi lời mời tổ đội cho người kia, "người chơi" kia lại cười âm trầm mở ra cái miệng lớn dính đầy máu đối mặt với Diệp Chu, hóa ra người được gọi là "người chơi" này là con quỷ ẩn núp trong thôn.
Ngay cả lúc đi vùng ngoại ô hái thuốc cũng có thể thấy một cây nhân sâm rút rễ ra, còn có thể nghe thấy nhân sâm nhìn trời tức giận mắng: "Móa cái công ty game này, đờ mờ! Sao ông đây chọn Linh tộc lại phải ngẫu nhiên phân phối thành cây nhân sâm hả???"
Diệp Chu chỉ có thể an ủi sờ cái đầu nhỏ của nhân sâm, lại lộ ra vẻ tươi cười có chút hả hê, thầm mừng vì mình chọn Nhân tộc, nhìn chung thì cũng không thảm lắm.
《 Cửu Trọng Thiên 》có sáu chủng tộc có thể lựa chọn, Nhân, Yêu, Ma, Quỷ, Linh, Dị được quảng cáo trong video, tài khoản max level của sáu chủng tộc mỗi loại một vẻ. Nhân tộc tuấn lãng, Yêu tộc xinh đẹp, Ma tộc dũng mãnh, Quỷ tộc quỷ dị, Linh tộc mờ ảo, Dị tộc thần bí, từng chủng tộc đều có chỗ mê người.
Ai ngờ sau khi vào Open Beta, Yêu tộc là động vật vẫn chưa tu thành hình người, Linh tộc là các loại linh dược như linh chi, nhân sâm, tuyết liên, Quỷ tộc gặp ánh sáng thì chết, Ma tộc và Dị tộc Diệp Chu vẫn chưa thấy nhưng anh tin hai chủng tộc này hẳn cũng có nỗi khổ khác.
Nhân tộc so với các chủng tộc khác thì cũng không tệ lắm, nhưng cũng là chủng tộc có thuộc tính bình thường nhất trong tất cả các chủng tộc, chủng tộc khác sẽ có thuộc tính nào đó đặc biệt cao, còn Nhân tộc thì mọi mặt đều ổn nhưng cũng thực bình thường.
Sau khi liên tục rớt hố nhiều lần, Diệp Chu vất vả cuối cùng cũng tìm thấy một khu rừng toàn quái nhỏ không có người chơi, vất vả khổ cực đánh quái thăng cấp.
Nhìn thấy đám quái sắp bị mài chết lại bị người khác cướp mất, sao Diệp Chu có thể không tức chứ.
lamphingu.wordpress.com
Anh chém xuống một kiếm, sau khi mũ rộng vành bị nghiền nát nhìn thấy mặt người nọ thì kịp thời thu tay lại, chỉ có điều giá trị nhan sắc người này cao quá đấy chứ!
Diệp Chu cũng không phải bị sắc đẹp mê hoặc mà là trong nháy mắt đó sinh ra nghi ngờ về thân phận của người đoạt quái.
Trong 《 Cửu Trọng Thiên 》, giá trị nhan sắc của tài khoản Nhân tộc mới bắt đầu là 80% diện mạo vốn có của người chơi, sau khi thăng cấp mới có cơ hội tăng giá trị nhan sắc lên. Ngược lại, Yêu tộc và Linh tộc thì có giá trị nhan sắc bẩm sinh rất cao, nhưng ngay từ đầu bọn họ lại không có hình dạng con người, cùng lắm cũng chỉ là con thỏ có bộ lông mượt mà nhất trong đám thỏ trắng nhỏ hoặc là cái cây có phẩm chất tốt nhất trong đống dược liệu mà thôi.
Giá trị nhan sắc quá cao, tất có chỗ khác thường. Một là người đoạt quái này còn đẹp hơn cả minh tinh, hai là anh ta không phải người chơi!
Diệp Chu từng lọt quá nhiều hố nên hết sức cẩn thận, anh kịp thời thay đổi đường kiếm, mũi kiếm từ đỉnh đầu dời đến bả vai.
Cổ tay Diệp Chu nhẹ nhàng đảo trường kiếm vắt ngang cần cổ của người đoạt quái, anh cảnh giác nói: "Anh là ai... Người chơi? Hay là NPC?"
Đối phương không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn Diệp Chu.
Độc Cô Trác rất muốn nói cho thiếu niên Dạ Chu tên của mình, nhưng huyết khí sôi trào làm hắn không thể nào mở miệng được. Lúc này nếu hắn mở miệng nói chuyện, chắc chắn sẽ phun máu lên áo quần trắng như tuyết của Dạ Chu, Độc Cô Trác không hy vọng loại sự tình này sẽ xảy ra.
Hắn vẫn chưa rõ hiện tại là ảo cảnh hay là kiếp sau, nhưng có thể nhìn thấy Dạ Chu còn sống sờ sờ, là thật hay ảo lại có hề gì.
Độc Cô Trác chậm rãi giơ tay lên, nắm chặt mũi kiếm của Dạ Chu, máu tươi thuận theo lòng bàn tay nhỏ xuống, cảm giác đau đớn cùng Dạ Chu trước mặt đều chân thực như nhau.
Trên mặt thiếu niên Dạ Chu lộ vẻ hoảng sợ, anh buông kiếm nhảy về sau vài bước, kéo dài khoảng cách với Độc Cô Trác, dùng giọng điệu giật mình nói: "Còn có thể cướp trang bị như thế hả?"
Trang bị? Người chơi? NPC? Vài từ ngữ chưa từng nghe thấy truyền vào trong tai Độc Cô Trác, hắn nhìn thanh kiếm sắt Dạ Chu vừa buông tay, chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra thanh linh kiếm này có thể tiếp tục rèn luyện.
Độc Cô Trác nhìn xuống Tục linh thảo rơi xuống bên chân, hắn biết rõ loại thảo dược này có thể trị một ít tình trạng vết thương đơn giản, còn có thể bổ sung chút linh khí cho thân thể.
Mặc dù không thể nối lại kinh mạch của hắn, nhưng nó có thể trấn áp khí huyết đang sôi trào trong cơ thể vào lúc này.
Độc Cô Trác quyết đoán nhặt gốc dược thảo kia lên nuốt xuống, hấp thu linh khí bên trong thảo dược.
"Này, Nhân tộc không thể trực tiếp hấp thu dược thảo đâu, phải vào trong thành tìm luyện đan sư luyện chế thành đan dược, không thì chỉ lãng phí thôi." Dạ Chu nhắc nhở.
Qua giây lát, linh khí thâm nhập vào trong kinh mạch, nội thương của Độc Cô Trác tạm thời bị áp chế, hắn nhìn Dạ Chu, chậm rãi mở miệng nói: "Thể chất ta đặc biệt, không việc gì."
Độc Cô Trác đương nhiên biết không thể trực tiếp dùng linh dược như thế, rất nhiều dược tính sẽ bị lãng phí. Nhưng từ sau khi dung hợp với Huyền kiếm, hắn đã sớm không thể xem là người nữa.
Khi đang nói chuyện, Độc Cô Trác bôi máu trên lòng bàn tay lên thanh thiết kiếm của Dạ Chu, dù Huyền kiếm đã gãy nhưng máu của chủ thanh kiếm cũng là vật đại bổ đối với linh khí phổ thông. Thiết kiếm tham lam hấp thu dòng máu ẩn chứa kiếm khí, mũi kiếm càng thêm sắc bén.
Suy cho cùng thì nó cũng chỉ là khối sắt bình thường, không thể thừa nhận quá nhiều kiếm khí, chỉ mới hấp thu được ba giọt máu đã không thể tiếp tục tiếp nhận nữa. Độc Cô Trác lau máu còn dư lại trên thân kiếm, cầm kiếm trả lại cho Dạ Chu.
Dạ Chu đề phòng nhìn hắn, không chịu nhận kiếm.
"Y không nhớ rõ ta." Độc Cô Trác ảm đạm thầm nghĩ.
Càng không nhớ rõ, Độc Cô Trác càng cảm thấy nơi này thực sự tồn tại, chứ không phải ảo cảnh.
Nếu là ảo giác lúc sắp chết, Dạ Chu ắt hẳn phải như trong trí nhớ của hắn, y sẽ nhẹ nhàng nhíu mày lắc đầu với hắn, xa cách không thể chạm tới.
Khóe mắt Độc Cô Trác quét qua xác vài con yêu thú trên mặt đất, nhớ tới câu "cướp quái" mà Dạ Chu vừa nhắc tới và âm thanh nhận được các loại linh thạch, bí tịch, dược thảo bên tai, hắn thoáng chút đăm chiêu.
Dạ Chu hẳn không phải bị yêu thú vây đánh, mà là y muốn đạt được mấy thứ này nên mới chủ động công kích yêu thú?
Phía sau dãy núi Thương Lan lại là bí cảnh có thể thông qua săn giết yêu thú đạt được bảo vật sao? Hồn phách của Dạ Chu chẳng lẽ đã bay tới phía sau dãy núi Thương Lan vào lúc trụ trời sụp đổ?
Độc Cô Trác đè nén nghi ngờ trong lòng, ôm quyền nói:" Tại hạ Độc Cô Trác, không biết những yêu thú này là con mồi của các hạ, tự tiện ra tay, thật sự có lỗi vô cùng. Để bày tỏ áy náy, ta chỉ có thể rèn luyện thêm linh kiếm cho các hạ, dùng để đền bù tổn thất."
Hắn lại lần nữa đưa linh kiếm tới, cùng lúc đó im hơi lặng tiếng nắm noãn ngọc trong lòng bàn tay, đưa cả chuôi kiếm lẫn noãn ngọc đến trước mặt Dạ Chu.
"Nói chuyện có vẻ nho nhã đấy, là bệnh trung nhị hay là NPC, anh là loại nào?" Dạ Chu không tiếp nhận thanh kiếm, tiếp tục nói.
Bệnh trung nhị? NPC? Độc Cô Trác cố gắng phân tích hai loại từ ngữ hoàn toàn xa lạ này, loại thứ hai hoàn toàn không hiểu nổi, ngược lại loại thứ nhất có thể đoán được là một loại bệnh tật nào đó.
lamphingu.wordpress.com
Độc Cô Trác cũng chỉ có thể cẩn thận trả lời: "Tại hạ quả thực có bệnh trong người."
"Tự bản thân thừa nhận mình có bệnh, anh... thẳng thắn đến vậy à?" Dạ Chu lộ vẻ kinh ngạc, lòng cảnh giác dần dần tản đi.
Độc Cô Trác thông qua vẻ mặt của Dạ Chu, mơ hồ cảm thấy dường như mình đã thừa nhận một chứng bệnh nào đó rất khó lường, nhưng đã nói đến mức này, hắn cũng không thể không thuận theo đáp lại: "Không có gì không thể nói với người khác, tại hạ xưa nay không nói dối."
"Anh hẳn là rất giỏi văn học cổ điển." Dạ Chu yên lòng, tiếp nhận thanh kiếm đã được rèn luyện, đầu ngón tay trong lúc lơ đãng chạm phải khối noãn ngọc.
Trong nháy mắt, noãn ngọc lơ lửng giữa không trung, tỏa ra tia sáng kì dị.
Hết chương 2.