Sau khi bị hệ thống nhận định là sư phụ, trong lòng Diệp Chu không hiểu sao dâng lên ý thức trách nhiệm, sự chuyển đổi về thân phận khiến anh cảm thấy mình có nghĩa vụ phải suy nghĩ cho đồ đệ.
"Kĩ năng của anh là bị động hay chủ động?" Diệp Chu nói.
Độc Cô Trác đại khái hiểu rõ anh muốn hỏi chuyện gì, hắn ngắn gọn đáp: "Bị động."
Diệp Chu vẻ mặt buồn bực: "Bị động thì phiền đấy. Nếu là thời đại bàn phím, cấp bậc mọi người đều rất cao, trong trò chơi cũng không thiếu mấy thần khí max level và bảo thạch luyện khí, người chơi chỉ việc nạp tiền mua trang bị là được, không cần phải đuổi giết một người chơi bình thường. Nhưng hiện tại game thực tế ảo này vừa mới mở Open Beta, cấp bậc cao nhất trên bảng xếp hạng cũng chỉ mới cấp 20, vũ khí trên cấp 10 đều được xem là thần binh lợi khí, trong game cũng chưa mở hệ thống đổi tiền giữa hiện thực và trò chơi, người có thể giúp thăng cấp vũ khí như anh quả thực chính là một cái kho báu biết đi.
Đồ đệ mới cấp 3, mấy người chơi khác cứ tôi một đao anh một đao thì còn thăng cấp thế nào nữa.
"Trước khi anh lên được cấp cao thì cố gắng không nên phát sinh xung đột với người chơi khác, tìm nơi ít người hẳn đánh quái, đừng để người khác phát hiện kĩ năng bị động của anh." Diệp Chu vắt óc đau khổ suy nghĩ cũng chỉ nghĩ được biện pháp giải quyết như vậy.
Lời nói của Diệp Chu có hơn phân nửa Độc Cô Trác không hiểu, hắn nhớ kỹ lại từng chữ Diệp Chu từng nói sau khi gặp nhau, sau khi suy nghĩ một chút, hắn chậm rãi hỏi một vấn đề an toàn nhất cũng như dễ lấy thông tin nhất: "'Thời đại bàn phím' và 'Game thực tế ảo' khác nhau chỗ nào? Cậu có thể nói cho tôi biết một ít đặc điểm của 'thời đại bàn phím' không?"
Diệp Chu nói: "Khác biệt rất lớn, game thực tế ảo có cảm giác chân thật hơn nhiều! Game bàn phím phải ngồi chơi trước máy tính, ngồi một hồi bị đau lưng, còn hại mắt nữa, cha mẹ tôi đã cấm tôi chơi máy tính từ lâu rồi. Mũ thực tế ảo thì có thể nằm chơi trên giường nên cha mẹ cho phép tôi chơi, chỉ có điều mỗi ngày bị hạn chế về thời gian."
Cảm giác chân thật ư? Vậy đối lập với chân thật thì chính là giả dối.
Trò chơi, giả dối, mũ giáp, nằm trên giường...
Độc Cô Trác giơ tay lên, đầu ngón tay lướt qua đuôi tóc của Diệp Chu, tóc dài quét qua ngón tay truyền đến cảm xúc chân thực, khó có thể khiến người ta tưởng tượng đây là giả dối.
"Trong trò chơi còn rất nhiều điều được sửa đổi khác, nhiều lắm, rất khó để nói rõ từng cái được, sau này tôi gặp được sẽ giải thích từng cái cho anh." Diệp Chu nghiêm túc chịu trách nhiệm nói, "Ví như loại kĩ năng rèn luyện này của anh, ở thời đại bàn phím tuyệt đối không thể nào là kĩ năng bị động, trên màn hình thì cảm giác chảy máu và lượng máu chảy ra không rõ nét như thế này, khó có thể thực hiện được kĩ năng bị động; tuy nhiên, ở trong trò chơi mô phỏng thực tế ảo này, máy chủ không biết đã được nâng cấp gấp bao nhiêu lần, lúc này mới có thể thực hiện được."
Nói xong, Diệp Chu không nhịn được chọc vào mái tóc dài của Độc Cô Trác, mái tóc đen dày của hắn trông vô cùng mềm mượt, Diệp Chu tiếc nuối nói: "Tại sao điều chỉnh cảm giác đau thấp xuống thì xúc cảm cũng giảm xuống theo chứ! Chừng nào logout tôi sẽ gửi ý kiến lên website game.
"À còn nữa, ở thời đại bàn phím có thể chuyển đổi giao diện trò chơi, có thể vừa treo máy vừa xem phim hay lướt diễn đàn. Còn game thực tế ảo thì không làm thế được, hiện nay mũ thực tế ảo vẫn chưa có chức năng tải những ứng dụng khác về, không thể đăng nhập trình duyệt và các loại phần mềm video khác."
Nghe đến đây, Độc Cô Trác đã có chút ấn tượng cơ bản về thế giới hiện tại.
Đây không phải là một thế giới chân thật, nó giống như Huyền Hư Cảnh* của Kình Thiên Kiếm Phái.
(*một loại ảo cảnh)
Kiếm tu không giống với những tu giả khác, binh khí không có mắt, thời gian đầu các đệ tử chưa thể thu phóng thành thạo, luận bàn giữa đồng môn với nhau rất dễ tạo thành vết thương chí mạng. Do đó, mỗi năm Kình Thiên Kiếm Phái đều sẽ mở Huyền Hư Cảnh để đệ tử dưới kỳ Kim Đan rèn luyện kiếm pháp.
Huyền Hư Cảnh là tiên trận nhiều thế hệ Kình Thiên Kiếm Phái truyền lại. Sau khi đệ tử tiến vào Huyền Hư Cảnh, thân thể sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, thần thức đi tới một bí cảnh do pháp trận tạo thành, các đệ tử có thể ở trong bí cảnh mạnh tay luận bàn với đồng môn, còn có thể chiến đấu với yêu thú giả, trong bí cảnh có thể cảm nhận được uy lực chân thật của kiếm.
Điểm tốt nhất của Huyền Hư Cảnh là ngoài việc hao tổn một ít tinh thần lực thì thân thể của các đệ tử sẽ không bị thương, có thể mạnh tay luyện kiếm.
Nơi này so với Huyền Hư Cảnh thì phức tạp hơn, chân thân Diệp Chu hẳn là đang ở nơi rất xa hắn không chạm đến được.
Vậy hắn là thứ gì đây?
Vì để xác định thân phận của mình, Độc Cô Trác giống như đang nói chuyện phiếm với Dạ Chu: "Đúng là rất chân thật, ngay cả tôi là 'người chơi' hay là 'NPC' cậu cũng không phân biệt được."
"Tại anh không biết thôi, đến ngày hôm nay tôi bị lừa biết bao nhiêu lần rồi đấy..." Diệp Chu lắc đầu than thở, "...hơn nữa anh nói chuyện quá nho nhã, nếu không phải anh tự nói mình bị bệnh trung nhị thì tôi thật sự nghĩ là NPC rồi. Còn nữa, sau này anh không nên đoạt quái, loại hành vi này... tuy nói giết quái dã ngoại là dùng bản lĩnh của mình, nhưng anh làm vậy rất dễ bị đánh đấy."
Độc Cô Trác thuận theo lời anh nói: "Lúc đó tôi cũng không xác định được cậu có phải là 'NPC' hay không."
"Tôi nói chuyện hiện đại thế này giống NPC chỗ nào?" Diệp Chu không phục nói.
Độc Cô Trác cũng hiểu đại khái NPC là cái gì rồi, tương tự như yêu thú trong huyễn cảnh của Huyền Hư Cảnh, toàn bộ đều là đồ giả, không chân thật, không thể nào hóa thành thực thể xuất hiện ở hiện thực.
Mà hắn, có lẽ thật sự là NPC.
"Đi farm quái tiếp thôi!" Diệp Chu nói, "Thời gian online của tôi hôm nay chỉ còn lại chưa tới nửa tiếng, nhanh farm quái đến cấp 10 đi. Chúng ta tổ đội cùng hưởng kinh nghiệm, cấp bậc của anh quá thấp, cũng không có vũ khí gì tốt. Trước tiên anh cứ đứng chờ một bên, sư phụ sẽ giúp anh cọ kinh nghiệm."
Diệp Chu nói xong liền nhảy lên ngọn cây, chuẩn bị phục kích một con quái nhỏ.
Thăng cấp? Độc Cô Trác vừa nghĩ đến, thần thức liền thăm dò vào trong ngọc giản mới nãy ghi chép thông tin cá nhân của hắn, quả nhiên thấy bên cạnh chỗ cấp 3 có một thanh tiến độ, vẫn chưa chọn thăng cấp hay không.
Hắn thử dùng thần niệm nhấn xuống chữ 'Có', vừa nãy giết quái được 600 EXP đủ để hắn thăng liền hai cấp, thoáng cái đã trở thành cấp 5.
Sau khi thăng cấp, Độc Cô Trác mơ hồ cảm thấy thân thể của chính mình xảy ra biến hóa rất nhỏ. Trong đan điền bị nghiền nát xuất hiện một dòng nước ấm, đau đớn trong kinh mạch cũng hơi dịu đi.
Dường như thăng cấp có thể giúp thân thể hắn chậm rãi khôi phục.
Việc này là chuyện tốt, cho dù đang ở thế giới nào đi nữa thì thực lực luôn rất quan trọng.
Trong quá khứ, Độc Cô Trác tâm như tro tàn, không để sinh tử trong lòng. Hiện tại cuối cùng cũng tìm được Diệp Chu, hắn ngược lại sinh ra chút ý chí chiến đấu.
Hồn phách Diệp Chu không đầy đủ, vẫn cần phải tìm tàn hồn còn thất lạc, nhất định phải nhanh chóng tăng cường thực lực.
Lúc này, Diệp Chu ở bên kia đã nhanh chóng diệt trừ hai quái nhỏ, lúc quái nhỏ ngã xuống, Độc Cô Trác nghe được âm thanh, "Ting, ngài trảm yêu trừ ma, đạt được 100 điểm kinh nghiệm."
Diệp Chu giết một quái nhỏ thì Độc Cô Trác nhận được 100 điểm kinh nghiệm, hóa ra đây chính là 'tổ đội cọ kinh nghiệm', có điểm giống với việc sư phụ dạy đồ đệ trảm yêu trừ ma, việc ra sức thì giao cho sư phụ, còn đồ đệ thì về sư môn nhận phần thưởng nhiệm vụ.
Lại được Diệp Chu chăm sóc rồi, kiếp trước kiếp này đều thế cả.
Độc Cô Trác hoài niệm cười cười, nhìn thanh kinh nghiệm đang không ngừng tăng lên trong ngọc giản.
Kì thật hắn không nhận thức được mấy kí hiệu biểu tượng con số này, lúc Diệp Chu nói cấp bậc của hắn đã giúp Độc Cô Trác nhớ kĩ '3' chính là 'ba', lúc thăng cấp hắn lại nhận thức được '4' và '5'. Cùng với +100, +100 lúc Diệp Chu giết quái, Độc Cô Trác nhanh chóng nhớ kĩ kí tự từ '1-9', cũng hiểu được ý nghĩa của '0', thêm một '0' là gấp mười lần.
Sau khi đọc được số, hắn mới phát hiện sau khi thăng cấp thì thanh kinh nghiệm trở lại như cũ, kinh nghiệm cần thiết để thăng cấp cũng không ngừng tăng lên, hắn từ cấp 3 lên cấp 4 dùng 200 kinh nghiệm, cấp 4 lên cấp 5 là 400, cấp 5 lên cấp 6 thì cần 1000, dựa theo tốc độ tăng trưởng này, để bọn họ thăng đến cấp 80 sử dụng được kĩ năng hợp thể thì lượng kinh nghiệm cần thiết chẳng phải sẽ thành con số cực kì kinh khủng sao?
Yêu thú ở Rừng Nghiệp Chướng sợ là không đủ dùng, Độc Cô Trác có chút lo lắng nhìn yêu thú chết không nhắm mắt trên mặt đất.
Vũ khí thăng cấp giúp hiệu suất của Diệp Chu tăng lên rất nhiều, anh nhanh chóng diệt sạch hai đợt quái.
Anh đáp xuống trước mặt Độc Cô Trác, thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng tôi cũng lên cấp 10 mở khóa được kĩ năng quần công rồi, có điều kinh nghiệm cần để thăng cấp cũng thành 4000, quái nhỏ ở đây không đủ dùng, ngày mai chúng ta đi bản đồ khác. Hi vọng bản đồ tiếp theo ít người chơi thôi, lúc tôi vừa bắt đầu làm nhiệm vụ ở tân thủ thôn thì người chơi còn nhiều hơn cả nhiệm vụ!"
Còn có những người chơi khác à? Mà còn rất nhiều nữa?
Độc Cô Trác: "Chỗ này chỉ có hai chúng ta là 'người chơi'."
"Là do nơi này khó tìm đó..." Diệp Chu đắc ý nói, "Trong tân thủ thôn tôi nhận một nhiệm vụ mua nhang ở chùa Đàn Nghiệp, sau thấy người chơi khác tranh giành nhang trước cổng chùa, tôi không muốn chen lấn với bọn họ nên vào rừng trúc ít người để tản bộ, vô tình chạm vào một cây trúc tía rồi bị truyền tống đến nơi này đấy. Anh vào đây bằng cách nào?"
"Giống cậu." Độc Cô Trác nói.
"Đến giờ tôi logout rồi, " Diệp Chu nói, "người nhà tôi quản lí thời gian chơi game rất nghiêm, mỗi ngày tôi không thể online quá lâu. Ừm... nếu không thì anh ở chỗ này thăng lên cấp 10 trước rồi đi bản đồ khác đi, ngày mai online tôi sẽ đi tìm anh sau."
Phải đi sao? Độc Cô Trác lòng không nỡ nhìn Diệp Chu, hắn mới gặp được Diệp Chu một lát mà.
Trên phương diện tình cảm hắn không muốn xa cách với Diệp Chu, nhưng lí trí lại hiểu rõ nơi này cũng không phải là thế giới thật, Diệp Chu phải trở lại hiện thực. Cho dù là Kình Thiên Kiếm Phái cũng không thể để đệ tử lưu lại trong Huyền Hư Cảnh quá lâu, thân thể không có thần niệm sẽ dần dần bị khô kiệt.
Vạn lần không nỡ trong lòng cuối cùng chỉ hóa thành một câu: "Ngày mai mấy giờ, tôi tìm cậu bằng cách nào?"
"Tốc độ dòng chảy thời gian trong trò chơi và hiện thực giống nhau," Diệp Chu nói, "Khoảng 9 giờ sáng tôi sẽ online, 12 giờ logout, chiều thì từ 3 giờ đến 6 giờ, tối tôi không được online."
Thấy dáng vẻ ngơ ngơ không biết gì về trò chơi của Độc Cô Trác, Diệp Chu lo lắng dặn dò: "Nếu anh gặp người chơi khác thì cố gắng tránh xảy ra tranh chấp, thật sự không được nữa thì cưỡng chế logout, tuyệt đối không được để lộ kĩ năng đặc biệt kia, đám người chơi liều mạng thăng cấp đó mỗi người một đao là có thể hút khô anh luôn đó. Anh cứ thăng cấp từ từ thôi, đợi ngày mai online tôi sẽ đưa cho anh hạc giấy truyền âm."
Nói đến mức này, Độc Cô Trác cũng chỉ có thể nói: "Được, tôi chờ cậu."
Diệp Chu lấy ngọc giản đại diện cho bảng điều khiển, nút logout bay ra, trước khi đi anh nhìn Độc Cô Trác còn đứng trong rừng cây, cuối cùng lấy can đảm hỏi: "Ầy... Ngoài đời anh thật sự lớn lên như thế này à? Giá trị nhan sắc chỉnh xuống 80% mà còn...như vậy..."
Độc Cô Trác vô thức sờ mặt mình một cái, hắn biết rõ khuôn mặt của chính mình rất có sức hấp dẫn.
Kiếp trước tuy Dạ Chu chưa từng khen hắn đẹp trai, nhưng Độc Cô Trác hiểu rõ, Dạ Chu rất để ý đến khuôn mặt của hắn. Có lần thi đấu trong sư môn, hắn giao chiến với đồng môn lưu lại mấy vết máu trên mặt, còn bị nội thương. Sau khi chiến đấu kết thúc Dạ Chu tiện tay quăng mấy bình đan dược chữa ngoại thương cho hắn, trái lại, đan dược nội thương thì Độc Cô Trác phải đi lĩnh ở Chấp Sự Đường.
Sau này Dạ Chu mất, mười năm gian nan vất vả, Độc Cô Trác đã lâu không chú ý tới dung mạo của mình nữa, kém rất nhiều so với thời kì đỉnh cao.
"Vẫn kém một chút." Độc Cô Trác lộ ra nụ cười hoài niệm.
"!" Diệp Chu ôm ngực logout, mặt mũi như vậy mà còn nói là kém một chút, tạm thời anh không có cách để nói chuyện tiếp với Độc Cô Trác, tức thật, ghét thật đó!
Nhìn Diệp Chu biến mất giữa không trung, vẻ tươi cười của Độc Cô Trác cứng lại, niềm vui vụt tắt, chỉ còn lại sự cô quạnh và mê man khi lạc vào một thế giới xa lạ.
Độc Cô Trác ngây người trong rừng Nghiệp Chướng, thi thể quái nhỏ dưới chân đã biến mất, trong rừng lại lần nữa vang lên tiếng sột soạt.
Theo lời Diệp Chu nói, là "quái nhỏ đã đổi mới."
Tất cả yêu thú xấu xí chui ra từ trong rừng, sau khi giết sạch không lâu sau còn có thể sống lại, giống như rừng Nghiệp Chướng mà Độc Cô Trác biết, ác ý sẽ luôn tạo ra vô số quái vật.
Yêu thú có bản năng tấn công người chơi, Độc Cô Trác nhanh chóng bị quái nhỏ bao quanh.
Vừa rồi hắn cọ kinh nghiệm của Diệp Chu, đã lên tới cấp 7, chân nguyên lưu động trong thân thể, có lẽ hắn có thể sử dụng một ít pháp quyết trước kia từng học được.
Trong trò chơi, cấp 10 mới được xem như là cấp bậc nhập môn kỳ Luyện Khí, hiện tại cấp bậc của Độc Cô Trác thậm chí còn không bằng đệ tử ngoại môn bình thường, chân nguyên trong cơ thể căn bản không đủ để thi triển pháp quyết.
Nhưng tu chân giả cảm ngộ thiên đạo, dẫn động thiên linh khí, thường có thể dùng một đòn bẩy tạo ra hàng trăm hàng ngàn chuyển động.
(thiên linh khí: linh khí của trời)
Hắn từng là thần đạp lên trụ trời, khống chế song kiếm điều khiển sức mạnh cửu thiên chặt đứt trụ trời, không ai hiểu được cách câu thông với trời hơn hắn.
Nơi này thiên linh khí rất dồi dào.
Độc Cô Trác thúc giục lượng chân nguyên ít ỏi trong thân thể, thi triển kiếm quyết, thiên linh khí trong rừng Nghiệp Chướng bị Độc Cô Trác hấp dẫn tụ lại, ngưng tụ xung quanh người hắn, mặc hắn sử dụng.
"Ồ? Ở đây còn có Truyền Tống Trận nè, đằng kia có một đám quái nhỏ kìa!" Cách đó không xa đột nhiên xuất hiện hai người chơi trong rừng Nghiệp Chướng, hiển nhiên họ cũng giống Diệp Chu, phát hiện bí mật trong rừng trúc ở chùa Đàn Nghiệp.
Sau khi bọn họ tới gần mới phát hiện chính giữa đám yêu thú có một người đang đứng.
Trong rừng trúc không gió mà lá rụng tự bay, lượn quanh thân người nọ, ngón trỏ và ngón giữa người nọ khép lại, hai ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một phiến lá trúc trước mặt.
Vô số lá trúc giống như lưỡi dao bay ra, trong nháy mắt hơn mười yêu thú vây quanh người nọ bị lá trúc bắn thủng thân thể, ngả xuống như rạ.
Một mảnh lá trúc cắt qua búi tóc người nọ, tóc dài rơi lả tả, tung bay giữa bầu trời đầy lá trúc.
Nam tử áo đen đứng giữa đống thi thể yêu thú nghiêng người lạnh lùng nhìn về hướng hai người chơi, đôi mắt tràn đầy sát ý.
Hai người chơi nhanh chóng quyết định, móc một tấm phù tăng tốc xoay người bỏ chạy, còn vừa chạy vừa dùng hạc giấy truyền âm gửi tin tức cho đồng đội: "Cứu tụi tui với! Trong rừng trúc ở chùa Đàn Nghiệp có một con Boss đẹp tới mức không giống người, ít nhất cũng cấp 50 trở lên nè!"
Hết chương 4.