Hiện giờ Viên Thắng chính là thủ hạ của Tào Luyện.
Hắn ta có vài phần gan dạ sáng suốt, cũng biết lựa mặt gửi lời, am hiểu lấy lòng cấp trên mà biểu hiện lại không giống tiểu nhân a dua, cho nên Tào Luyện cũng thưởng thức Viên Thắng, nhưng một người sinh ra ở thế gia tộc quyền quý, hắn là Thế tử Hầu phủ lại còn lập công trên chiến trường, một người là quan võ tầm thường đi lên từ tầng lớp thấp, ở sâu trong nội tâm của Tào Luyện chưa bao giờ thật sự xem Viên Thắng là bằng hữu.
Cho nên hắn dặn muội muội nếu ở Viên gia cảm thấy nhàm chán thì lúc nào cũng có thể tìm hắn, lúc đó hắn cũng đã đoán được thân phận thật sự của Quý Minh Phượng nhưng vẫn mang nàng rời khỏi.
Đuổi muội muội đi rồi, Tào Luyện đến Kim Ngô Vệ.
Tối hôm qua lúc hắn hưởng thụ mỹ nhân thì Viên gia đã rối thành một nùi.
Từ lúc con út của Viên lão thái thái chết bất đắc kỳ tử thì đầu óc bà ta không được bình thường, mỗi ngày Quý Minh Phượng đều phải tới trước mặt bà để thể hiện sự hiếu thảo, giống như con út của bà còn sống vậy, đợi tới lúc phát hiện Quý Minh Phượng có lòng chạy trốn, Viên lão thái thái lập tức giam giữ Quý Minh Phượng ở dãy nhà sau, sau đó mỗi ngày bà đều đến tìm Lý Minh Phượng, hoặc là yêu cầu Quý Minh Phương may vá y phục cũ cho nhi tử đã chết của bà, hoặc là yêu cầu Quý Minh Phương xoa bóp chân cho bà, tóm lại là sai bảo đủ thứ, Quý Minh Phượng không nghe lời thì bị bà chửi mắng đánh đập.
Lần này Quý Minh Phượng lại dám chạy trốn ngay ngày đại thọ của bà, Viên lão thái thái không để ý lời khuyên của tức phụ trưởng, đi gõ cửa từng nhà dọc theo đường phố để tìm người, tìm không thấy lập tức sai trưởng tử đến nhà từng người khách dự tiệc mừng thọ mà tìm.
Đầu Viên Thắng đau muốn nứt, cả đêm cũng chưa ngủ.
Đến lúc tỉnh táo lại, hắn nghi ngờ Quý Minh Phượng chắc chắn sẽ chạy trốn theo một vị khách nào đó.
Hôm nay người đến đều là khách nam, Quý Minh Phượng lại có vài phần sắc đẹp, vô cùng có khả năng đã hấp dẫn được vị khách nam nào đó hỗ trợ nàng rời khỏi.
Viến Thắng càng nghĩ càng tức giận, từ lúc định ra mối hôn sự này, Quý gia nhiều lần cầu xin lợi lộc từ đệ đệ, đệ đệ đều cho, sau khi đệ đệ mất, mẫu thân cực kỳ đau lòng, vì để an ủi mẫu thân, Viên Thắng lại tốn một số tiền lớn để dụ dỗ Lão già Quý gia gả nữ nhi vào nhà để thủ tiết thay đệ đệ. Nhà mình trả giá nhiều như thế, mà Quý Minh Phượng chỉ cần làm chút việc nặng, dỗ dành mẫu thân, không phải tức phụ nhà người ta đều như vậy sao, vậy mà Quý Minh Phượng còn muốn chạy trốn?
Thật sự là không biết tuân thủ nữ tắc!
Viên Thắng không thể để Quý Minh Phượng chạy mất, dù sao lúc mẫu thân làm ầm ĩ thì mọi người đều đã biết, Viên Thắng cũng không sợ mất mặt, hắn đi đến quan phủ báo quan thỉnh quan phủ dán thông báo xung quanh, rồi lại nhờ quan viên canh giữ cổng thành âm thầm chú ý tìm manh mối về Quý Minh Phượng, cuối cùng hắn mới suy nghĩ tới biện pháp điều tra nhà của những khách từng đến dự tiệc.
Ai không ngồi xe ngựa thì không cần điều tra, bởi vì Quý Minh Phượng chỉ có thể trốn trong xe ngựa mới rời khỏi được, nhưng có bốn vị khách ngồi xe ngựa đến, ba nhà đều dẫn theo phu nhân, chỉ có Tào Luyện là mang muội muội theo.
Nam nhân không dám ăn "thịt sống" trước mặt thê tử, nhưng tạm lừa gạt muội muội thì không có gì đáng ngại, nhất là muội muội cùng phụ thân khác mẫu thân.
Viên Thắng vô cùng nghi ngờ Tào Luyện,
Nhưng thân phận Tào Luyện vô cùng tôn quý, Viên Thắng không có khả năng trực tiếp đến nhà.
Hắn tìm hiểu lộ trình của xe ngựa Tào gia sau khi rời khỏi nhà mình trước, biết được Tào Luyện từng dẫn muội muội đi mua điểm tâm, đột nhiên Viên Thắng có chút không chắc chắn. Nếu Quý Minh Phượng thật sự trên xe Tào gia vậy tại sao Tào Luyện lại ung dung như vậy?
Hoặc là Quý Minh Phượng thật sự trèo tường đi ra ngoài thì hiện tại đang trốn ở góc nào?
Kinh Thành nhiều người như vậy, hắn nên tìm như thế nào đây?
Viên Thắng tới Kim Ngô Vệ sớm hơn Tào Luyện, hắn cũng chưa đi ngay mà ngồi chờ trước cửa đồn binh.
Tào Luyện cưỡi ngựa đến, liếc mắt đã thấy hắn.
Hắn ngồi trên ngựa, tò mò nhìn Viên Thắng.
Viên Thắng nhìn hắn một cái, cúi đầu hành lễ nói: "Đại nhân, đệ muội trong nhà ta không tuân thủ nữ tắc, lén lút chạy trốn, gia mẫu quá tức giận đến nỗi ngã bệnh, cho nên ta muốn xin nghỉ vài ngày, khẩn cầu đại nhân ân chuẩn.".
||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính |||||
Tào Luyện nghe vậy, cau mày nói: "Chạy trốn?"
Vẻ mặt Viên Thắng xấu hổ, đứng thẳng, nhìn Tào Luyện rồi cười khổ: "Nàng ta cảm thấy thủ tiết quá cực khổ, có thể đã bỏ trốn cùng người khác rồi."
Tào Luyện cười lạnh: "Hạng người làm bại hoại thuần phong mỹ tục, ngươi mau tìm nàng đi, tóm được người rồi thì hãy trở về làm việc."
Viên Thắng nào dám trả lời, không dễ dàng gì hắn mới leo lên đến vị trí hôm nay, rất nhiều quan võ cấp thấp luôn muốn leo lên thay thế vị trí của hắn, nếu hắn thật sự nghỉ dài hạn, những người đó sẽ sớm leo lên vị trí của hắn.
"Thuộc hạ đã báo quan, không chừng hai ba ngày sau là có thể bắt được người, xin nghỉ ba ngày là được." Viên Thắng rất tự tin mà nói.
Tào Luyện gật gật đầu, không quan tâm chuyện của thuộc hạ nữa, cưỡi ngựa đi trước rồi.
Dễ nổi nóng lại lạnh lùng, trước sau như một.
Nhìn bóng lưng cao ngạo lạnh lùng của Tào Luyện, Viên Thắng nhíu nhíu mày, xem ra Tào Luyện thật sự không liên quan rồi.
Vài ba câu nói, lại có tính toán trước, Tào Luyện thoát khỏi hoài nghi của Viên Thắng, nhưng khiến Tào Luyện đau đầu thật sự chính là muội muội trong nhà hắn, hôm sau cũng tìm cớ chạy tới, hỏi chuyện hắn bố trí cho Quý Minh Phượng ra khỏi thành đã tiến triển tới đâu.
Càng ngày Tào Luyện trả lời muội muội càng ngắn gọn.
Hắn thật sự thấy phiền, đổi lại là người khác thì hắn đã sớm mắng một trận rồi.
A Ngư cảm nhận kiên nhẫn của Đại ca dần dần biến mất, nhưng nàng không muốn danh dự của ca ca bị hao tổn, Quý Minh Phượng không dễ dàng gì trốn được, nàng cũng không muốn nàng ấy lại rơi vào kết cục treo cổ tự sát như kiếp trước, cho nên khi nào nàng khẳng định được Quý Minh Phượng đã thoát khỏi Viên gia, hoặc là ca ca hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Viên gia để không bị liên lụy vào chuyện này thì A Ngư mới có thể yên tâm.
Cả ngày quan tâm ca ca, thậm chí mấy ngày nay A Ngư không có thời gian để nhớ Từ Tiềm.
Mãi cho đến buổi chiều hôm đó, A Ngư tới chỗ Đại ca trước chờ huynh ấy đi làm về.
Vì không để cho người khác nghi ngờ, A Ngư cũng thường xuyên đổi lý do, lần trước nàng cầm một quyển sách giả vờ nhờ ca ca chỉ bài tập, lần này A Ngư mang theo đệ đệ Sí Nhi đến, lý do là Sí Nhi nhớ Đại ca, tỷ tỷ như nàng chỉ là người trung gian đưa đệ đệ đến mà thôi.
Một tuổi là lúc Sí Nhi nghịch ngợm hiếu động nhất, tiểu tử kia không muốn ở trong phòng ngột ngạt, A Ngư đành phải mang đệ đệ đi dạo xung quanh trong viện. Hơn nữa, vì để thuận tiện cho hai huynh muội nói chuyện, A Ngư không mang nha hoàn cũng không mang theo nhũ mẫu, như vậy lát nữa nhờ Xuân Nguyệt giúp nàng chơi với đệ đệ một chút, vậy thì bên cạnh không còn ai ngoài hai huynh muội, bọn họ có thể thoải mái nói chuyện.
Thường ngày Xuân Nguyệt vô cùng nhiệt tình với A Ngư, nhưng gần đây Tào Luyện cảm thấy muội muội hơi phiền, Xuân Nguyệt cũng đã nhìn ra, đoán được chủ tử cảm thấy phiền chán muội muội, Xuân Nguyệt cũng không tận tâm hầu hạ hai tỷ đệ, xa xa đứng ở một bên, vui sướng khi thấy A Ngư mệt mỏi vì phải khom lưng đỡ Sí Nhi đi vòng vòng, mệt đến nỗi đỏ mặt.
Lúc Tào Luyện, Từ Tiềm cùng nhau đi tới đã thấy A Ngư một tay nắm chặt cổ áo của Sí Nhi cố gắng giúp đệ đệ giữ thăng bằng, tay trái lại đấm đấm lên eo nhỏ đang cực nhọc khom xuống, một mặt vừa đấm đấm eo, mặt khác lại cố gắng đuổi theo bước chân ngắn nhanh nhẹn của Sí Nhi đang đi trước, hình ảnh kia vừa khiến người khác yêu thương nàng vì có lòng chăm sóc đệ đệ, vừa khiến người ta thấy buồn cười.
Tào Luyện lập tức nở nụ cười.
Muội muội ngốc này, quá coi trọng giấc mơ kia, dùng đủ thứ lý do để hắn không bị người ta nghi ngờ, mà không nhìn xem bản thân mình đã mệt mỏi thành dạng gì rồi.
Sau khi cười xong, Tào Luyện cực kỳ cảm động, muội muội vất vả như vậy, không phải vì quá quan tâ m đến người ca ca này sao?
Lại nhìn Từ Tiềm bên cạnh, đột nhiên Từ Tiềm hơi hối hận, hắn không nên vì tránh quấy rầy mà dẫn Từ Tiềm tới gặp muội muội, hi vọng Từ Tiềm sẽ khiến muội muội xấu hổ mà chạy mất, tốt nhất là xấu hổ đến nỗi trong khoảng thời gian này không dám tới làm phiền hắn.
"Được được!"
Sí Nhi vừa quẹo một cái, nhìn thấy ca ca, hắn nở nụ cười hưng phấn, tiểu hài tử nói chuyện vẫn chưa rõ ràng, kêu từ "Ca ca" thành "Được, được."
Tào Luyện cười một cái với đệ đệ.
A Ngư vừa nghe tiếng kêu đó của đệ đệ lập tức thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đợi được ca ca, rốt cuộc nàng không cần trở thành ma ma của đệ đệ nữa rồi!
A Ngư cao hứng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy ca ca, ánh mắt thứ hai đã nhìn thấy Từ Tiềm đứng bên cạnh ca ca.
A Ngư sửng sốt, nụ cười chỉ dừng ở khóe miệng.
Từ Tiềm thấy, âm thầm nắm chặt tay lại.
Vị hôn thê phản ứng như vậy nghĩa là không muốn gặp hắn sao? Rõ ràng trước khi đính hôn, mỗi lần thấy hắn nàng đều tươi cười, tiếng gọi "Ngũ biểu thúc" đều ngọt ngào hơn bất cứ ai.
A Ngư không bước nổi nữa!
Đối diện với ánh mắt trong veo mà lạnh lùng của Từ Tiềm, A Ngư không nhịn được mà cúi đầu đánh giá bản thân mình, nhận thấy hiện tại tư thế của nàng không đủ đoan trang cũng không đủ tao nhã, thậm chí một vài sợi tóc dài đã rơi tán loạn xuống, A Ngư lập tức muốn tìm một cái lỗ dưới đất để chui vào.
Sí Nhi không hiểu khó khăn của tỷ tỷ, chân ngắn tiếp tục bước tới tìm ca ca.
A Ngư bất đắc dĩ, đành phải đi qua cùng với đệ đệ.
Tào Luyện ôm lấy đệ đệ, ra vẻ không biết mà hỏi A Ngư: "Sao lại dẫn Sí Nhi đến đây hả?"
A Ngư vừa vén sợi tóc rơi ra sau tai vừa nhỏ giọng nói: "Đệ ấy ầm ĩ muốn gặp ca ca, nương lại đang bận nên kêu muội dẫn đệ ấy qua đây."
Nói xong, A Ngư nhìn về phía Từ Tiềm rồi gật đầu với hắn: "Nếu Đại ca cũng Ngũ biểu thúc bận việc, vậy muội đi trước đây."
Trong lòng Tào Luyện vui vẻ, hắn không muốn muội muội tiếp tục truy vấn chuyện của hắn và Quý Minh Phượng.
"Được..."
"Không cần thiết." Từ Tiềm đột nhiên cắt ngang lời của Tào Luyện.
Tào Luyện quay đầu nhìn hắn.
Từ Tiềm thản nhiên nói: "Ta chỉ đến đây ngồi chơi một chút, ngươi chơi đùa với Sí Nhi đi, A Ngư ngồi thưởng thức trà với ta là được."
Tào Luyện:....
Trách hắn, là hắn kêu Từ Tiềm tới uống trà, dùng trà thì phải ngồi chơi một chút nha!
A Ngư lại ngạc nhiên nhìn về phía Từ Tiềm, người này lại dám trắng trợn kêu nàng ngồi với hắn?